DIỆP DIỆP HỒ LAI

Tiết cuối chiều thứ tư, Hồ Lai Lai đang ngồi thất thần, cứ vài phút lại xem giờ một lần. Chờ mãi chờ mãi, rốt cuộc chờ được tiếng chuông tan học tuyệt vời. Vừa thấy thầy giáo khép sách lại cô liền lập tức chạy ra ngoài. Không ngờ lại bị Tiền Tài đã thủ sẵn ở cửa chặn đường.

“Lại Lại, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

“Hả? Có thể để hôm nào lại nói không?” Cô giật giật tay, muốn rút tay mình ra, vẻ mặt sốt ruột, “Hôm nay tớ có chút việc gấp rồi.”

“Của tớ cũng là việc gấp.”

Hồ Lai Lai biết tính toán nhỏ của cậu ta, vốn định mặc kệ cậu nói thế nào cũng sẽ không mềm lòng. Nhưng vẻ mặt cậu nhìn qua rất nghiêm túc, không giống đang nói giỡn. Cái này trong ấn tượng của cô vẫn là lần đầu tiên, cho rằng cậu ta hẳn là thật sự có chuyện quan trọng, liền thỏa hiệp.

Cô quyết định phân vài phút thời gian quý giá của mình cho Tiền Tài. Xem hôm nay cậu ta sẽ bày ra chuyện xấu gì: “Nói đi, chuyện gì.”

“Tớ thích cậu.”

“……”

Lại tới nữa!

Hồ Lai Lai trừng cậu một cái, ý đồ kiềm chế lửa giận trong lòng. Phát hiện kiềm chế không được, vì thế hung hăng dẫm chân cậu một cái. Đến một câu cũng không muốn nói với cậu ta, trực tiếp đi vòng qua. Thề sau này tuyệt đối sẽ không tin tưởng bất cứ lời nói nào của cậu ta nữa.

Kết quả lại bị kéo lại.

Tiền Tài cúi đầu, thần sắc có chút cô đơn, hỏi: “Vì sao cậu không chịu tin tớ một lần?”

“Bởi vì lời cậu nói nghe thật sự rất khó làm người ta tin tưởng!”

“Vậy còn cậu?”

“Tớ? Tớ làm sao?”

“Cậu không cảm thấy chúng ta rất giống nhau sao? Tớ thích cậu, thích đi theo sau cậu, thích nói với cậu mấy thứ mà cậu không thích nghe. Nhưng cậu vẫn cảm thấy tớ chỉ đùa giỡn với cậu, cảm thấy tớ phiền. Nhưng cậu đối với Diệp Mạnh Trầm cũng vậy mà, cậu nói xem anh ta sẽ nghĩ gì với tình cảm của cậu đây?”

Nghe vậy, Hồ Lai Lai trong nháy mắt trở nên ngơ ngẩn. Hiển nhiên không dự đoán được cậu ta sẽ đột nhiên nói ra những lời này.

Trước kia Lý Hàn Thu cũng từng nói với cô như vậy, nhưng lúc ấy cô không hề để trong lòng. Bây giờ bị Tiền Tài dùng phương thức này nhắc lại, làm cô không thể không nhìn thẳng vào vấn đề.

Chính là, cô sẽ trả lời như thế nào đây. Theo ý cậu ta thì nói “Diệp Mạnh Trầm cũng sẽ cảm thấy tớ phiền” sao, sau đó thì sao.

Hồ Lai Lai nhấp môi, không muốn chỉ vì vậy mà đi đơn phương suy đoán suy nghĩ của Diệp Mạnh Trầm. Cô lựa chọn đứng ở góc độ của mình, kiên định nói: “Mặc kệ anh ấy có thích tớ hay không, tớ đều thích anh ấy.”

“Vậy mặc kệ cậu có thích tớ hay không, tớ cũng đều thích cậu.”

“…… Tiền Tài!”

Hồ Lai Lai cho rằng cậu đang cố tình gây sự, tức giận. Nhưng Tiền Tài không thèm để ý, ngược lại tự giác đi phân tích hành vi mang tới ảnh hưởng xấu của mình, phảng phất như người đứng ngoài cuộc.

“Xem, cái cảm giác luôn bị người quấn lấy này có phải rất đáng ghét hay không?”

Lần này cô không còn vội vã phản bác lại cậu ta nữa, nắm chặt nắm tay. Không biết cô đang nghĩ gì, trầm mặc một lúc lâu sau mới buông lỏng tay, bình tĩnh hỏi: “Cậu nói với tớ những lời này, chính là vì muốn tớ đứng ở vị trí Diệp Mạnh Trầm mà cảm nhận, muốn khuyên tớ từ bỏ anh ấy sao?”

“Tớ muốn khuyên chính mình từ bỏ cậu.”

Nghe vậy, Hồ Lai Lai biểu tình kinh ngạc, từ buồn bực biến thành nghi hoặc. Thấy cậu ta còn muốn tiếp tục nói gì đó, không ngắt lời nữa.

“Trước kia tớ cảm thấy chúng ta là cùng một loại người, về sau mới phát hiện căn bản chúng ta không hề giống nhau. Cậu không thích tớ, nhưng Diệp Mạnh Trầm thích cậu. Cho nên cậu không cần đứng ở vị trí của anh ta để cảm nhận. Cho dù cậu lúc nào cũng quấn lấy anh ta, anh ta cũng sẽ không bao giờ chán ghét cậu.”

Nếu như chưa từng tiếp xúc với Diệp Mạnh Trầm, Tiền Tài còn có thể tự lừa mình dối người. Tự lừa dối chính mình rằng cậu vẫn còn cơ hội. Ai ngờ gần đây cậu vẫn thường xuyên gặp anh ta, không thể nào bỏ qua cảm xúc không thể che giấu trong ánh mắt anh ta, đặc biệt là buổi tiệc đêm đó.

Nếu không lừa dối bản thân được nữa, vậy thản nhiên đối mặt đi. Bây giờ cậu hẳn đã học được cách bình thường trở lại.

Chỉ là trước đó cậu còn muốn giải thích một việc.

“Có điều, Lại Lại, tớ chưa từng nghiêm túc nói với cậu câu ‘tớ thích cậu’ là bởi vì tớ biết, một khi nghiêm túc thì cậu sẽ trốn tránh. Câu vừa rồi là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Sau này cậu không cần phải sợ tớ tiếp tục đưa thư tình nữa.”

Không giống với nội dung cuộc nói chuyện, Tiền Tài tươi cười rực rỡ, tựa như vẫn là chàng trai trước kia. Phảng phất dáng vẻ cô đơn vừa rồi chỉ là cô nhất thời hoa mắt nhìn lầm.

Sau đó cậu ta lại trêu ghẹo nói: “Đương nhiên, cũng bởi vậy mà cậu sẽ đánh mất cơ hội được cùng một nam sinh trẻ tuổi ưu tú yêu đương, thật là tiếc thay cho cậu.”

Cậu ta còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “trẻ tuổi”, lấy tuổi tác của Diệp Mạnh Trầm ra đùa giỡn. Nhưng người nghe một chút cũng cười không nổi, thậm chí không rảnh đi truy vấn câu “Diệp Mạnh Trầm thích cậu” kia nữa.

Hồ Lai Lai chậm rãi gục đầu xuống, bỗng nhiên cảm thấy mình thật hỏng bét. Lúc đầu còn cho rằng cậu ta muốn quấy rối, hoặc là nói vẫn luôn cho rằng cậu ta muốn quấy rối. Giờ thì không biết sau khi làm người ta tổn thương, xin lỗi có còn tác dụng gì hay không.

Thấy thế Tiền Tài thu hồi nụ cười, xoa đầu cô.

“Cậu đừng khổ sở, Lại Lại. Tớ nói với cậu những lời này không phải vì muốn làm cậu áy náy. Tớ chỉ hy vọng cậu có thể sớm nhìn rõ tình cảm của Diệp Mạnh Trầm đối với cậu. Lại nói, nếu như cậu sớm biết tớ nghiêm túc thì kết quả sẽ khác so với hiện tại hay sao?”

“Không, không thể nào.”

Aiz, đến cuối cùng vẫn bị thọc một đao. Tiền Tài lộ ra biểu tình bi thương, nhịn đau khen: “Ừm, đây mới là Hồ Lai Lai mà tớ biết, vĩnh viễn nói chuyện như đâm vào trái tim nhỏ bé của tớ.”

“……”

Hồ Lai Lai rốt cuộc khôi phục chút xúc động muốn đánh cậu ta.

Tiền Tài đi rồi, cô cũng không vội vã chạy đến quán bar. Cô còn đang bị đống lời nói liên tục không ngừng kia ảnh hưởng. Mất hồn mất vía ngồi trên chiếc ghế đá ngoài khu dạy học.

Không biết qua bao lâu, cô đột nhiên cảm giác bả vai bị ai đẩy một chút. Hồn vía đang phiêu dạt đều bị dọa trở về.

“Phát ngốc gì vậy?”

Vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc, Hồ Lai Lai vội vàng ngẩng đầu lên. Sau khi thấy rõ người tới mới ngoài ý muốn nói: “Thu Thu, sao chị lại ở đây?”

“Đến nói bí mật của anh họ chị cho em.”

Lý Hàn Thu ngồi xuống bên cạnh cô.

Hồ Lai Lai “Ồ” một tiếng, phát hiện mình thiếu chút nữa đã quên chuyện này. Sửa sang lại suy nghĩ một chút, tĩnh tâm lại, hy vọng sẽ nghe được chút chuyện có thể đập tan phiền muộn trong lòng cô.

“Được, chị nói đi.”

“Đêm nay anh họ chị hẳn là sẽ thổ lộ với em.”

Cái…… Cái gì? Thổ lộ? Diệp Mạnh Trầm? Với cô?

Xong rồi, suy nghĩ vừa mới sửa sang lại liền lập tức loạn thành một đoàn.

Cú đánh vừa rồi cô còn chưa kịp tiêu hóa, bây giờ một quả bom khác lại tới. Hồ Lai Lai không thể tin tưởng nhìn Lý Hàn Thu, hoàn toàn hôn mê, yêu cầu chút thời gian sửa sang lại đại não hỗn loạn, nhịn không được thở dài một hơi.

“Hôm nay mọi người cùng hẹn nhau đến oanh tạc em à.”

“Mọi người? Còn có ai?”

“Tiền Tài đó, vừa rồi cậu ta cũng nói anh họ chị thích em.”

Thẳng đến giờ phút này Hồ Lai Lai mới có tâm tư nghiền ngẫm tin tức này. Sau đó lại chìm sâu vào sự hoài nghi, khó hiểu nói: “Nhưng làm thế nào mà mọi người lại có kết luận này? Vì sao em cứ có cảm giác cả thế giới đều biết chỉ có em là không biết. Không phải em là người ngốc đấy chứ?”

Lý Hàn Thu khó được không nhân cơ hội mắng cô ngu ngốc. Nghĩ thầm khó trách vừa rồi cô lại ngồi ngẩn người. Thấy cô đáng thương, tốt bụng giúp cô sửa sang lại suy nghĩ.

“Đại khái là bởi vì em quá thích anh họ chị đi. Thích đến mức em không có tự tin rằng anh ấy thích em. Cho nên em cứ luôn tìm kiếm dấu vết mà anh ấy để lại để chứng minh cho sự chán ghét của anh ấy, mà không phải sự yêu thích.”

Hả?

Lời này giống như một cơn gió thổi tan sương mù. Hồ Lai Lai vừa nghe, bế tắc được hoá giải, lập tức thay đổi suy nghĩ. Từ góc độ thích, hồi tưởng lại những sự việc phát sinh trong khoảng thời gian này.

Tuy rằng sự nảy sinh tình cảm lúc ban đầu đã sớm không còn dấu vết để tìm. Chính là cô đã phát hiện gần đây Diệp Mạnh Trầm thường xuất hiện những biểu hiện dị thường khó hiểu. Nếu dùng “thích” để lí giải, mọi thứ giống như lập tức liền sáng tỏ.

Điều này làm Hồ Lai Lai có chút tin tưởng lời mọi người nói. Hận chính mình không có một đôi mắt sáng như tuyết, thế mà đến bây giờ mới hiểu ra.

Tay Hồ Lai Lai nắm chặt thành quyền, đứng lên. Quyết định lấy ý tưởng vẫn luôn tồn tại xuống, biến nó thành quà sinh nhật.

“Thu Thu, em đi trước, em muốn đi tìm ông Diệp.”

“Tìm ông ngoại chị làm gì?”

“Giải trừ hôn ước từ bé.”

Nghe vậy Lý Hàn Thu sửng sốt, sau đó mới minh bạch dụng ý của Hồ Lai Lai. Vỗ vỗ bả vai cô, cười cổ vũ nói: “Cố lên, tranh thủ đêm nay trở thành chị dâu chị.”

“…… Vâng!”

Hồ Lai Lai nắm chặt thời gian chạy về nhà, không ngờ hai ông cụ đều không có nhà, gọi điện thoại cũng không ai nghe máy. Không biết có phải ra ngoài đi dạo rồi hay không. Không có cách nào, cô chỉ có thể ở nhà chờ.

Kết quả mới vừa quay trở lại sân nhà mình liền nghe thấy giọng ông cụ.

“Lại Lại, cháu trở về làm gì vậy?”

Cô nhanh chóng xoay người đi qua, không kịp giải thích quá nhiều liền vào thẳng chủ đề: “Ông Diệp, cháu muốn giải trừ hôn ước.”

“Cháu gái bảo bối của ta, rốt cuộc cháu cũng thông suốt rồi sao?”

Người nói đương nhiên là Hồ Lương Tùng. Ông đi sau vài bước, kết quả vừa đến gần liền nghe thấy tin tốt này, thiếu chút nữa mừng đến phát khóc. Lôi kéo tay cô dùng sức khen ngợi.

Diệp Định Chương không ngờ cuối cùng cô lại là người đề nghị trước. Sắc mặt ông trầm xuống, hoài nghi một cách hợp lí: “Là thằng tiểu tử kia bắt cháu nói?”

“Không phải không phải.” Hồ Lai Lai vội vàng phủ nhận, “Anh ấy còn không biết chuyện này đâu ạ. Là cháu muốn làm quà sinh nhật cho anh ấy.”

Quà sinh nhật?

Sau khi biết nguyên nhân chân chính, sắc mặt Diệp Định Chương hòa hoãn không ít. Ông không nóng nảy nữa, dưới ánh mắt mờ mịt của Hồ Lương Tùng, ông lộ ra biểu tình ý vị thâm trường, hỏi: “Thế nếu tiểu tử kia không đồng ý thì làm sao bây giờ.”

“Không đồng ý? Sao có thể không đồng ý chứ. Không phải anh ấy vẫn luôn không thích cái hôn ước từ bé này hay sao. Khi biết tin khẳng định anh ấy sẽ rất cao hứng đấy ạ.”

Diệp Mạnh Trầm xác thật một lòng một dạ muốn giải trừ hôn ước, nhưng đó đều là chuyện trước đây. Hiện tại thì không nhất định. Nếu anh biết, có khả năng không những không cao hứng nổi, mà còn nổi điên một trận nữa đấy.

Đương nhiên, này đó đều là suy nghĩ trong lòng Diệp Định Chương. Ông cũng không tính toán nói cho Hồ Lai Lai, quyết định nắm thật chắc cơ hội cuối cùng này đi hố cháu trai nhà mình thêm lần nữa. Giáo huấn thằng nhóc này một chút, cho nó ăn chút đau khổ.

Vì thế ông kiềm chế nội tâm kích động, làm bộ tiếc hận nói: “Aiz, được rồi. Nếu cháu đã nghĩ kỹ, ông Diệp cũng không cố chấp khuyên cháu nữa. Về sau coi như không có chuyện này đi. Chờ chút ông sẽ gọi điện thoại nói với thằng nhóc kia.”

Quà sinh nhật thuận lợi chuẩn bị xong, Hồ Lai Lai thở dài nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “Cảm ơn ông Diệp ạ!”

Hồ Lương Tùng cũng cao hứng theo, khó được khen ngợi ông Diệp một lần: “Cái ông già này hôm nay cũng biết điều đấy. Đi, mời ông uống rượu ngon nhà tôi.”

Hai ông đều vì những chuyện tốt riêng mà cùng nhau chúc mừng. Còn Hồ Lai Lai, cô thấy thời gian đã không còn sớm nữa, sợ rằng đến quán bar thì sẽ qua 12 giờ mất. Rốt cuộc từ nhà chạy đến nơi cũng phải mất một khoảng thời gian, vì thế cô cứ gửi cho Diệp Mạnh Trầm mấy cái WeChat trước.

Không ngờ vừa chuẩn bị ra ngoài gọi xe đã lập tức nhận được điện thoại của anh.

“Ở đâu?”

Câu hỏi lời ít ý nhiều đem sự tiêu cực trong tâm tình anh thu nhỏ lại. Hồ Lai Lai không nghe ra, còn rất hưng phấn trả lời: “Em? Em đang ở nhà ạ, lập tức đến đây!”

“Không cần, ở nhà chờ anh.”

“A? Vì……”

Nguyên nhân còn chưa kịp hỏi ra miệng, điện thoại đã bị ngắt. Hồ Lai Lai ngây ngốc nhìn chằm chằm màn hình. Đành phải nghe lời anh, ở nhà chờ.

Khi dưới lầu truyền đến tiếng ô tô thì cũng chỉ còn mấy phút nữa là đến nửa đêm. Cô chạy ra cửa sổ nhìn, sau khi xác nhận đúng là Diệp Mạnh Trầm liền nhanh chóng chạy khắp nơi tìm áo khoác mặc vào, chuẩn bị đi xuống.

Vừa mới mở cửa phòng, người dưới lầu đã xuất hiện trong tầm nhìn, chỉ còn có mấy bậc cầu thang cuối cùng.

“Sinh nhật vui vẻ!”

Hồ Lai Lai không rảnh kinh ngạc, tranh thủ mấy phút cuối cùng bồi thêm một câu chúc mừng sinh nhật, sau đó mới hỏi: “Sao anh đi lên……”

Còn chưa nói xong đã bị bóng đen đột nhiên tới gần nuốt chửng.

Diệp Mạnh Trầm đi đến trước mặt cô, nhưng anh không có ý định dừng lại. Mà cứ đi thẳng về phía trước, thẳng đến từng bước đẩy cô về phòng ngủ, sau đó trở tay đóng cửa lại.

“Cạch” một tiếng, cửa bị khóa trái.

Lúc này, Hồ Lai Lai rốt cuộc đã nhận ra điểm không thích hợp, muốn đi bật đèn. Không ngờ mới vừa vươn tay, nơi cổ tay bỗng cảm thấy lạnh. Còn chưa phản ứng lại thì cả người đã bị đặt trên ván cửa.

Cho dù có một tầng quần áo giảm xóc vẫn không đỡ được lực mạnh như vậy. Sau lưng bị đụng có chú đau, cô nhăn mặt, muốn hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Một đôi môi mang khí thế nghiền áp lập tức đè ép xuống.

Khác với lần trước ở hoa viên, lần này nụ hôn không có mùi rượu, lại mang theo sự tức giận.

Diệp Mạnh Trầm gần như ngang ngược mà cạy mở hàm răng cô, đầu lưỡi tùy ý chui vào, câu lấy lưỡi cô dây dưa quấy loạn. Khi cô nảy sinh ý đồ muốn trốn thoát anh liền chế trụ gáy cô, không cho phép cô lùi nửa bước.

Nếu đổi lại ngày thường, Hồ Lai Lai đương nhiên sẽ không lùi bước. Nhưng hôm nay tâm trạng anh rõ ràng có vấn đề, hơn nữa không phải bởi vì cồn quấy phá mới xuất hiện. Vì thế cô giật giật cánh tay cô đang chống giữa hai người, muốn đẩy anh ra, muốn xác minh rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trước.

Tiếc là chút giãy giụa này của cô không làm nên chuyện gì, ngược lại càng chọc đến anh tăng thêm lực độ, giữa răng môi không hề có ý vị thương tiếc.

Thời điểm được buông ra, đôi tay đẩy Diệp Mạnh Trầm đã biến thành gắt gao nắm lấy quần áo anh, mượn lực của anh mới không đến nỗi ngã ngồi trên mặt đất. Đại não còn chưa hoàn toàn hoạt động lại, bên tai vang lên giọng nói tràn ngập hàn ý.

“Hôm nay Tiền Tài vừa nói gì đó với em, em liền ngay cả hôn ước cũng đồng ý hủy bỏ. Như thế nào, rốt cuộc hối hận?”

Nghe vậy Hồ Lai Lai sửng sốt ngẩng đầu lên. Dưới ánh sáng mông lung, lúc này mới thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt anh. Tất cả đều không tốt, hơi không chú ý sẽ làm người bị thương.

Tuy nhiên cũng nhờ những lời này, cô gần như đã đoán được nguyên nhân Diệp Mạnh Trầm tức giận. Không ngờ lần này mình lại đi biến khéo thành vụng, dịu dàng nói: “Cậu ta nói với em rằng cậu ta thích em.”

“Đây là lí do em hủy bỏ hôn ước?”

Hồ Lai Lai lắc đầu.

“Hủy bỏ hôn ước là ý của em. Em hy vọng tình cảm của chúng ta có thể phát triển một cách bình thường mà không cần phải chịu bất cứ áp lực từ bên ngoài nào. Ừ, nói cách khác chính là, sau này em muốn đường đường chính chính theo đuổi anh.”

Vừa dứt lời, cỗ khí thế chèn ép khiến người ta không thở nổi trong không khí bắt đầu dần dần suy yếu.

Trên mặt Diệp Mạnh Trầm hiện lên một tia ngoài ý muốn.

Hiển nhiên anh không dự đoán được đáp án cuối cùng sẽ như thế này. Anh nghiêm túc nhìn cô, âm trầm trong đáy mắt lặng lẽ tan đi từng chút một.

Vừa rồi khi nhận được tin nhắn WeChat của cô, sự hoảng hốt trong nháy mắt trào ra, cơ hồ có thể đem người cắn nuốt. Lần đầu tiên anh nếm được tư vị mất đi. Nhưng lúc này chỉ bằng mấy câu nói của cô, liền đem những nơi bị đào đến trống rỗng lấp đầy một lần nữa. Thậm chí còn đầy hơn so với lúc đầu không ít.

Đây hẳn là nhân quả báo ứng đi.

Mặc kệ là tốt hay xấu, Diệp Mạnh Trầm đều nhận. Anh cúi người chống đầu lên bả vai Hồ Lai Lai. Thần kinh căng chặt rốt cuộc được thả lỏng.

Từ giờ trở đi, cảm xúc của anh đại khái đều sẽ giao cho cô bảo quản.

Mà Hồ Lai Lai còn không biết chính mình một đêm phất lên. Sau khi cảm nhận được áp suất xung quanh bắt đầu hạ xuống. Tâm tình theo đó cũng tốt lên, vỗ về đầu anh, nhịn không được trêu chọc.

“Oa, xem bộ dáng anh sốt ruột kìa. Có phải đã cho rằng em muốn từ bỏ anh rồi hay không?”

Vừa nói xong, trọng lượng trên vai tựa hồ nhẹ hơn một ít. Trước khi mình bị đánh, cô thập phần có dự định trước ôm chầm lấy anh, nói sang chuyện khác: “Với cả Thu Thu cũng có nói là tối nay có khả năng anh sẽ thổ lộ với em đó. Là thật sao?”

Trầm mặc vài giây, Diệp Mạnh Trầm thấp thấp “Ừ” một tiếng.

Kỳ thật trước đó đã hai lần anh mượn vấn đề của cô để nói. Lại bị cô coi thành lời nói hồ đồ.

Một khi đã như vậy, anh liền dứt khoát chọn bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay để nói lại lần nữa. Vào thời khắc quan trọng như vậy, hẳn là cô sễ không còn hoài nghi nữa.

Ai biết cô gái nhỏ này chỉ dùng mấy câu WeChat liền đuổi anh đi.

Đương nhiên, lúc này Hồ Lai Lai đã hối hận muốn chết, chơi xấu nói: “Vậy em có thể được bù lại hay không. Em còn chưa được nghe chính miệng anh nói thích em đâu.”

“Nằm mơ.”

“……”

Nhận được câu trả lời mà sợ ngây người. Không ngờ lấy thân phận địa vị hiện tại của mình, cô vẫn phải nhận lấy loại đãi ngộ không dành cho người này. Hồ Lai Lai dựng thẳng sống lưng, cho anh một cái phản kích có lực.

“Em đây không cần cùng anh ở bên nhau!”

“Em dám.”

“Sao em lại không dám, em liền dám, em…… Ngô ngô ngô?”

Cái miệng không nghe lời đã bị lấp kín.

Sự tình phát sinh sau đó có chút không ở trong phạm vi dự đoán.

Đến khi Hồ Lai Lai bị đặt lên giường, áo trên người đã không biết tung tích. Thiếu nữ mỹ lệ trong bóng đêm mê man tận tình nở rộ.

Đêm cuối thu đã bắt đầu sử dụng trước quyền lợi của mùa đông. Cũng không biết là bởi vì lạnh hay thẹn thùng, cơ thể cô cứ run lên nhè nhẹ. Đáng yêu đến mức làm người chỉ muốn chậm rãi hưởng thụ.

Diệp Mạnh Trầm kéo cánh tay che trước ngực của cô ra, nụ hôn nóng bỏng lan tràn một đường đi xuống. Bàn tay to không ngừng trấn an cô cũng một tấc một tấc dần trượt xuống. Sau khi cởi bỏ chiếc cúc duy nhất của quần jean thì đột nhiên ngừng lại.

Anh nhíu mày, một lần nữa chôn đầu bên cổ cô gái nhỏ, gặm cắn thịt non bến gáy cô, cực lực bình ổn lại dòng máu đang xao động.

Đáng thương cho đại não Hồ Lai Lai đang ở trong trạng thái trống rỗng. Còn không biết màn tình cảm mãnh liệt đêm nay đã hạ màn.

Cô ngoan ngoãn nằm dưới thân Diệp Mạnh Trầm, sức lực trong cơ thể như đã bị tất cả những việc vừa phát sinh rút đi một nửa. Đến nỗi một nửa còn lại cũng sắp bị trái tim đang nhảy nhót cuồng loạn kia tiêu hao hết.

Chốc lát sau, thấy anh chậm chạp mãi không có động tác tiếp theo, Hồ Lai Lai lúc này mới ý thức được mọi việc giống như đã kết thúc. Cô không suy nghĩ cẩn thận, nhẹ nhàng đẩy đẩy bờ vai anh, thở dốc hỏi: “Sao, sao vậy ạ?”

Diệp Mạnh Trầm không nói gì, kéo chăn mỏng ở bên cạnh tới bao cô kín mít. Sau đó đem cả người lẫn chăn kéo vào trong ngực. Cằm chống lên trán cô, thanh âm trầm thấp buồn buồn: “Không có áo mưa.”

“……”

A, này thật là một vấn đề rất thực tế.

Tuy rằng Hồ Lai Lai biết khẩu hiệu “Không áo mưa không yêu” rất là phổ biến. Nhưng mà, vẫn là nên phân tình huống chứ. Bọn cô hiện tại đều như vậy như vậy, không được làm đến cuối thì chẳng phải thật có lỗi với không khí ngày hôm nay hay sao?

Huống chi cô lại không ngại có bảo bảo với anh.

Hay là nói, anh để ý?

Suy xét đến loại khả năng này, sự tin tưởng của Hồ Lai Lai nháy mắt giảm mạnh. Cô nhỏ giọng hỏi: “Anh không muốn có em bé với em sao?”

Diệp Mạnh Trầm “Ừ” một tiếng: “Hiện tại không nghĩ.”

“…… Vì sao ạ?”

Anh nghe ra sự suy sụp trong giọng nói cô gái nhỏ. Biết với mạch não của cô, chỉ sợ đã bổ ra mấy cái tình tiết chuyện xưa anh bội tình bạc nghĩa như thế nào. Cắn vành tai non mềm của cô, trừng phạt cô miên man suy nghĩ, hừ cười: “Em anh vẫn chưa nuôi lớn, nuôi cái gì em bé.”

Hả?

Hoá ra là lo lắng cô tuổi còn nhỏ, đảm đương không nổi gánh nặng của việc làm mẹ?

Nghe vậy, Hồ Lai Lai bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng thì ngọt tư tư. Từ trong chăn vươn ra hai cánh tay tinh tế, ôm lấy cổ anh. Dùng mặt cọ cọ cằm anh, vừa hôn hầu kết anh vừa tiến hành dụ dỗ.

“Không liên quan, chúng ta khẳng định không có vận may tốt như vậy. Không có khả năng một lần liền trúng.”

Cuối cùng, cô vẫn lo lắng Diệp Mạnh Trầm còn băn khăn gì đó sẽ không đồng ý. Liền dứt khoát bổ sung thêm một câu, chặn hết tất cả đường lui.

“Nếu anh thật sự vẫn còn lo lắng, bây giờ em liền đi mua!”

Đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã đợi được đến ngày này. Cô không nghĩ cứ lãng phí cơ hội như vậy. Lần này phá lệ kiên trì, kiên trì đến mức như biến thành tra nam chuyên đi lừa gạt con gái nhà lành. Có một loại cố chấp thề không lừa tới tay thì sẽ không bỏ qua. Vừa nói xong lập tức giật giật cơ thể, giống như thật sự muốn ra ngoài mua.

Ai biết lưng vừa rời khỏi giường, bàn tay đang đặt trên vai cô đột nhiên dùng sức, giây tiếp theo liền đem cô kéo trở về.

Vốn dĩ Diệp Mạnh Trầm đã nhịn thật sự khó chịu, thật vất vả mới ép bản thân bình tĩnh xuống. Kết quả cô còn khen ngược, giống như người ngoài cuộc, còn có tâm tình ở bên cạnh liên tục châm ngòi thổi gió?

Sau khi đè cô gái nhỏ xuống một lần nữa, môi mỏng dán bên tai cô, ngữ khí nguy hiểm, thấp giọng nói: “Muốn làm như vậy?”

“Vâng!”

Lần này, Diệp Mạnh Trầm tính sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô. Mạnh tay thăm tiến vào trong chăn, hợp trụ lại ở nơi mềm mại, cuối cùng ôn nhu nhắc nhở: “Đừng kêu quá lớn tiếng, đừng để ông nội em bị dẫn lên đây.”

“……!!!”

Không thể không nói, lời này thật sự đã nhắc nhở Hồ Lai Lai một phen. Làm cô nhớ tới vị trí hiện tại còn đang ở trong nhà cô. Sợ tới mức tâm tư gì cũng đều không có nữa. Nhanh chóng bắt lấy tay anh, nghiêm túc nói hươu nói vượn.

“Được rồi được rồi, hôm nay vẫn là không làm, em…… em đột nhiên nhớ tới bé rùa vẫn còn ở trong phòng. Tốt nhất đừng nên làm mấy chuyện người lớn trước mặt trẻ con. Như vậy sẽ gây bất lợi với sự phát triển về thể xác và tinh thần của nó.”

Đáng tiếc Diệp Mạnh Trầm một chút cũng không quan tâm, hừ lạnh một tiếng, tăng thêm lực đạo.

“Còn muốn nháo không?”

“Không nháo……”

Hồ Lai Lai phí trăm cay ngàn đắng mới khôi phục được chút sức lực giờ lại biến mất sạch. Âm thanh có chút phát run, đành tự an ủi trong lòng.

Quân tử làm tình, mười năm không muộn. Dù sao cô cũng đã nhịn được bảy năm, lại nhịn thêm mấy ngày đi.

Về sau, về sau làm hẳn ba ngày ba đêm!

- ----------------

Tác giả có lời muốn nói: Viết đến đoạn Tiền Tài vừa vặn nghe được một bài hát, "Biết thu" của Mạnh Phàm Minh. Trong đó có một câu "Em đã không còn là tha thiết ước mơ của tôi. Em nên dành cho một người khác". Phi thường thích hợp với cậu ta.

Chàng trai tốt đẹp như vậy, liền để cậu ta cô độc sống hết quãng đời còn lại đi.

Tiền Tài: Tôi đã làm gì sai????

Bình luận

Truyện đang đọc