DIỆP GIA DƯỢC PHỔ

Hôm nay, Diệp đại phu mắt thấy A Hổ đến, trên vai đeo sọt thuốc, Diệp đại phu liền chỉ cảm thấy đau đầu, A Hổ đem thuốc lấy ra, lựa chọn tìm kiếm, Diệp đại phu ghét bỏ nhìn thuốc của A Hổ, sau đó hung ác mắng hắn vài câu: “Chính ngươi đem ra bên ngoài bán đi, ta không mua!”

A hổ bị mắng một trận, ủy ủy khuất khuất mà đeo sọt thuốc đi ra bên ngoài hiệu thuốc Diệp gia, ngồi xổm ở nơi hắn bán củi trước kia mà bán thuốc.

Diệp đại phu sau khi phát tác một trận tính khí, phát hiện cái kẻ ngốc kia đã bị mình mắng đến bỏ chạy, ở bên trong phòng khách ngồi một lúc, thừa dịp Bạch Thuật không chú ý, Diệp đại phu liền lẻn đi tìm hắn. Kết quả vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy A Hổ bị một đống thương nhân buôn bán dược liệu vây quanh, từng chuyện từng chuyện mà nói đến hùng hồn, tên ngốc kia liền giá cũng sẽ không bàn, chỉ có thể ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cũng không biết đang làm gì ni.

Diệp đại phu nổi trận lôi đình, đi tới, đạp cho hắn một cước: “Ngươi làm gì ở đây?”

Vừa nhìn thấy hắn, trên khuôn mặt anh tuấn nhất thời lộ ra nụ cười xán lạn: “Ta đang bán thuốc a…”

“Ngươi cón biết bán thuốc à!” Diệp Cảnh Nhiên ghét bỏ mà nhìn hắn: “Thuốc của ngươi bao nhiêu tiền một bó a…”

Coi như a hổ dù có ngốc, cũng nghe ra được Diệp đại phu đang chế nhạo hắn, A Hổ chỉ cộc lốc mà cười, cũng không nói gì.

Diệp Cảnh Nhiên nhìn hắn không nói lời nào, “Hừ” một tiếng, liền xoay người rời đi.

Diệp đại phu đi tới cửa tiệm thuốc, y quay đầu lại nhìn một chút, nhìn thấy A Hổ không cùng đi theo, liền trầm mặt xuống: “Còn ngốc ở nơi đó làm gì! Đồ ngốc!”

A Hổ bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vã nhấc sọt thuốc của mình, thí điên thí điên đi theo.

“Ta là nhìn hắn thật ngốc, bị người lừa còn không biết, cho nên giúp hắn bán thuốc, ” Diệp đại phu nói lời chính nghĩa mà theo sát Bạch Thuật giải thích: “Ta đây là đang tích đức đấy! Biết không?”

Bạch Thuật thức thời mà gật đầu liên tục, trong lòng thì oán thầm: đại phu bình thường còn chưa tích đức đủ sao? Tại sao bình thường thoạt nhìn trông rất thông minh, như thế nào khi đụng tới kẻ ngốc này, liền thay đổi choáng váng.

Bạch Thuật trong lòng oán thầm, A Hổ lại trải qua rất tiêu dao, từ khi Diệp đại phu thay hắn bán dược liệu, hắn chỉ để ý mỗi ngày hái dược liệu đến, mỗi buổi sáng sớm liền đi gõ cửa hiệu thuốc Diệp gia, Diệp đại phu khi còn buồn ngủ là lúc bộ dáng đẹp mắt nhất … Mặc dù sẽ hung ác mắng hắn vài câu, thế nhưng có lúc tâm tình tốt, còn có thể dẫn hắn đi ra ngoài dạo chợ sáng, mua mấy cái bánh bao thịt cho hắn ăn.

Diệp đại phu tuy rằng tính khí xấu, mua bán thuốc lại rất lợi hại, chính hắn vốn là đại phu, đối dược thảo như nắm trong lòng bàn tay, giá cả cũng vừa phải, những thương nhân buôn bán dược liệu ở nơi này cũng không chiếm được một chút lợi lộc nào, bọn họ thấy A Hổ thành thật, Diệp đại phu cả ngày đối với hắn đến kêu đi hét, nhưng chỉ qua là thay mặt bán thuốc cho A Hổ, dần dần liền có tâm tư khác.

Lần này, A Hổ hái vài cây long diên hương, mấy hiệu dược liệu ở kinh thành lâm thời chạy tới mua, có một hiệu, lại muốn mua, nhưng chỉ chịu mua với giá rẻ, Diệp đại phu chỉ liếc thương nhân kia, nói vài câu lời lẽ vô tình, thương nhân kia liền cuống lên, gào to nói: “Thuốc cũng không phải ngươi hái, ngươi lên mặt cái gì, nhân gia chính chủ còn chưa nói đây!”

Này thương nhân vừa nói xong, Diệp đại phu còn chưa nói, A Hổ trước tiên đã xông lên.

Mặt A Hổ xưa nay đều là mang ý cười, rất ít có thời điểm trở nên hung ác, một đôi mắt trừng lên, trên người có cỗ khí thế khó hiểu, thương nhân khi liền bị sợ đến mức lui lại mấy bước.

“Ngươi cút ra ngoài!” Hắn hướng thương nhân kia mà giơ quả đấm: “Ngươi dám mắng Diệp đại phu, thuốc của ta liền không bán cho ngươi!”

Những người ở chỗ này đều bị phản ứng của hắn làm cho sợ hết hồn, đến Diệp đại phu cũng ngẩn người.

Mắt thấy thương nhân kia cả mặt xám xịt mà vội vả bỏ đi, Diệp đại phu nheo mắt lại, đem quyển sách thả xuống, hướng A Hổ vẫy vẫy tay: “Ngươi tới đây.”

A Hổ vốn đang khí thế bừng bừng, hung hăng trừng bóng lưng của thương nhân kia, nghe được thanh âm của y, liền ngoan ngoãn đi tới.

Hắn vừa đến trước mặt Diệp đại phu, như một con đại cẩu ngoan ngoãn, khoẻ mạnh kháu khỉnh, con mắt của hắn vô cùng trong suốt, con ngươi đen bóng, thời điểm chuyên chú nhìn chằm chằm người, ánh mắt giống như hài tử vô cùng sạch sẽ.

Diệp đại phu sờ sờ đầu của hắn.

Còn tưởng rằng tên này to con tóc chắc sẽ rất đâm tay, nào ngờ lại ngoài ý muốn vô cùng mềm mại.

Diệp đại phu híp đôi mắt dài nhỏ, tại trên đầu hắn vỗ hai lần, giống như đang quan tâm chăm sóc một con  đại cẩu được nuôi trong nhà.

“Ngoan!”

—————————————————————————————–

Diệp đại phu chuyện thích làm nhất, là mang A Hổ đi dạo chợ sáng. (Vợ chồng hạnh phúc ^^)

Kẻ ngốc này tuy rằng tính khí thành thật, thế nhưng vóc dáng cao lớn, mỗi lần hắn đi ở phía trước Diệp đại phu, giống nhau người đi mở đường, những người kia liền chen không tới trên người Diệp đại phu.

Không những như vậy, hắn còn cực kì có tác dụng.

Diệp đại phu là ngẫu nhiên khám phá ra tác dụng của hắn.

Ngày ấy, Diệp đại phu dẫn theo hắn đi ngang qua nhà đồ tể bên cạnh, tên đồ tể nuôi trong nhà mấy con chó dữ, bóng loáng không dính nước, đứng lên đều có thể cao bằng một người, cả ngày hướng người qua đường sủa inh ỏi. Thế nhưng ngày đó Diệp đại phu mang theo A Hổ đi qua, mấy con chó kia không biết trúng tà gì, vừa nhìn thấy hắn, mỗi một con đều nằm trên mặt đất, “Nha nha” mà kêu, sau đó từ từ lui về sau, cùng lúc mà bỏ chạy, mấy ngày cũng chưa thấy trở lại.

Lần thứ nhất Diệp đại phu còn tưởng rằng đây là trùng hợp ngẫu nhiên, kết quả mấy lần đều mười lần như một, Diệp đại phu vô cùng cao hứng, còn đặc biệt mua mấy cái bánh bao thịt cho hắn ăn, thường thường mang theo hắn đi dạo chợ sáng, chuyên chọn nơi nào có cẩu đi qua.

Thế nhưng lần này lại ngoài ý muốn, đi dạo đi dạo, kẻ ngốc kia không thấy đâu.

Diệp đại phu tìm hắn đến phiền lòng, liền muốn tìm một chỗ ngồi xuống, chỉ nghe phía sau “Uông” một tiếng, nhất thời lông tơ đều dựng hết cả lên.

Nhà đồ tể kia làm mất Đại hắc cẩu, nó đang đứng ở phía sau hắn, ánh mắt hung ác mà nhìn hắn.

Vui quá hóa buồn.

Đều nói cẩu hội xem sắc mặt người, hiển nhiên Diệp đại phu sắc mặt trắng bệch, càng làm cho con chó kia hăng say, một mặt sủa lên ầm ĩ, một mặt hướng Diệp đại phu xông lại.

Diệp đại phu chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, té ngồi mặt đất, chỉ thấy con chó kia hướng chính mình xông tới, bỗng nhiên con chó thắng gấp, “Nha nha” kêu thảm thiết hai tiếng, quay người chạy trốn.

Một đôi tay thâm hậu từ phía sau đưa đến, đỡ lấy hắn.

A Hổ khuôn mặt anh tuấn xuất hiện ở trước mắt Diệp đại phu, lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Diệp đại phu: “Ta vừa đi mua cái này, cho ngươi…”

Diệp Cảnh Nhiên ra một tầng mồ hôi lạnh, hận đến nghiến răng, còn muốn giơ hai chân đạp hắn, nhưng đáng tiếc chân run, không có sức đứng lên, chỉ có thể hung hăng mà trừng mắt nhìn hắn chằm chằm.

Thằng ngốc kia, sẽ không chịu nhìn sắc mặt, còn dám đung đưa khối ngọc bội nát kia, cười đến dương quang xán lạn: “Diệp đại phu, ngươi sợ chó a?”

Bình luận

Truyện đang đọc