DIỆP TRÌNH


Người phản ứng lãnh đạm nhất với chuyện Diệp Trình và Lục Minh Viễn nhảy lớp chính là Diệp Bình, bởi vì nhỏ rõ ràng kém hai đứa không bao nhiêu tuổi, thế nhưng đợi đến khi nhỏ vào lớp một, Diệp Trình và Lục Minh Viễn đã lên lớp năm rồi, nói cách khác, chúng chỉ học cùng cấp với nhau được có một năm mà thôi.
Ôm theo tâm tình buồn bực này đi đăng ký học, kết quả ngày đầu tiên khai giảng, nhỏ đã gặp chuyện xui xẻo.
Trường tiểu học tụi Diệp Trình theo học đã cũ nát lắm rồi, không chỉ phòng học xưa cũ, bàn ghế cũng mục nát, có vài học sinh vận khí kém, ngồi phải bàn hỏng, sẽ đem bàn từ nhà tới.

Sau đó cái bàn này sẽ theo chúng qua từng năm từng năm học, qua vài khóa như vậy, các giáo viên liền thống nhất không đổi phòng học nữa, trong năm vài lần chuyển chỗ, học sinh cũng sẽ vác bàn của mình chuyển theo.
Học hết lớp năm tốt nghiệp, vài học sinh trước đó mang bàn từ nhà tới, lúc này sẽ mang về, sau đó đợi khóa mới nhập học, phòng học cơ bản đã chẳng còn được mấy cái bàn lành lặn.
Diệp Bình vóc người không cao, được xếp ngồi hàng đầu, mà những dãy đầu bàn thường tốt hơn một chút, nhỏ cũng xem như may mắn, không vớ phải bàn hỏng, vốn còn tưởng bớt được một chuyện, lại không ngờ chỉ vừa ra ngoài đi WC một lát, quay về bàn đã bị người đổi mất, cái bàn bị đổi tới không có ngăn kéo, ghế dựa còn thiếu chân.

Diệp Bình đương nhiên không chịu như thế, đi một vòng khắp phòng tìm bàn của mình, sau đó tìm được ở chỗ một thằng nhóc ngồi cuối lớp.
"Nè! Sao mày đổi bàn của tao?" Diệp Bình rất không khách khí lớn tiếng hỏi.
"Ai đổi bàn của mày?" Thằng nhóc kia bộ dạng cao lớn, ngồi gác chân lên ghế, vẻ mặt vô lại hỏi ngược lại.
"Mày chứ còn ai nữa, trên mặt bàn còn có hình đóa hoa vẽ bằng bút đỏ, tao nhớ rõ mà."
"Vẽ đóa hoa thôi chứ gì? Cũng chả phải viết tên mày, mày dựa vào cái gì nói đây là bàn của mày chứ?"
"Rõ ràng là của tao." Diệp Bình nói xong liền vươn tay muốn kéo bàn đi.
"Mày muốn làm gì?" Thằng nhóc kia giơ tay đẩy Diệp Bình một cái, Diệp Bình không để ý, liền bị đẩy lên người một đứa nhóc khác, bạn học xung quanh lập tức xôn xao lên....
"Diệp Trình, cậu mau qua xem chút đi, em gái cậu bị người đánh kìa!" Diệp Trình đang ngồi bên bàn học xem sách giáo khoa thì nghe một bạn học cũ đứng ngoài cửa sổ gọi với vào như thế.
Diệp Trình và Lục Minh Viễn vừa nghe, lập tức xông ra ngoài, phòng học lớp một ầm ĩ một mảnh, lúc Diệp Trình tới nơi, Diệp Bình đang đánh nhau với người ta đến hăng say.

Nhỏ Diệp Bình này ở nhà chăn vịt một năm, khí lực tăng lên không ít, thế mà đè được một thằng nhóc cao lớn hơn mình xuống đất, cầm sách giáo khoa mới vừa được phát hôm nay đập bang bang bang.

Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn thấy nhỏ chưa chịu thiệt gì thì cũng an tâm.

Diệp Trình tiến lên kéo nhỏ sang một bên, đoạt lấy vũ khí trong tay nhỏ.
"Nè! Mới đến trường ngày đầu tiên đã bắt nạt bạn gái rồi à?" Lục Minh Viễn ngồi xổm xuống cạnh thằng nhóc bị đánh kia, vẻ mặt không đồng tình nói.
Thằng nhóc nọ nghẹn đỏ mặt, nó còn chưa bắt nạt được gì có được không vậy?
"Diệp Bình, có chuyện gì thế?" Diệp Trình hỏi.
"Nó đổi bàn của em." Diệp Bình thở phì phì nói, vừa mới vận động mạnh xong, nhỏ còn chưa lấy lại được hơi đâu.
"Có đúng thế không?" Diệp Trình quay đầu hỏi một đứa nhóc bên cạnh.

"Đúng ạ, bạn ấy vừa đi WC, nó đã đổi bàn." Đứa nhóc này nãy giờ đứng xem náo nhiệt xem đến hào hứng, thấy Diệp Trình hỏi mình liền cười đáp.

Đám nhỏ lớp một rõ ràng còn rất đơn thuần, chưa biết cái gì gọi là lươn lẹo, hơn nữa vừa mới khai giảng, còn chưa quen hết nhau, đám học sinh cá biệt còn chưa kịp tạo uy danh, nên có nói ra nó cũng chẳng cảm thấy gì.
"Em có thấy tận mắt không?" Diệp Trình lại hỏi.
"Có ạ, cả nó, cả nhỏ cũng thấy nữa." Nhóc kia lại chỉ thêm vài đứa nhóc khác đứng gần mình, mấy đứa bị chỉ cũng đều gật đầu phụ hỏa, tỏ vẻ có trông thấy.
"Nghe thấy chưa?" Lục Minh Viễn hếch cằm nói với thằng nhóc bị đánh, "Mọi người đều trông thấy cả đấy, mới ngày đầu tiên khai giảng đã gây chuyện rồi, để xem giáo viên chủ nhiệm xử lý mày thế nào!"
"Vừa nãy nó còn đánh tui đấy!" Thằng nhóc kia nói xong viền mắt liền đỏ.
"Diệp Bình đánh em là cũng không đúng, như vậy đi, em đổi bàn lại cho em ấy, bọn anh sẽ không mách giáo viên." Diệp Trình theo thói quen sắm vai người hòa giải.
"Anh hai! Là nó đẩy em trước!"
"Là vậy à?" Diệp Trình quay đầu liếc thằng nhóc kia một cái, thấy hốc mắt nó càng đỏ tợn, Diệp Trình nghĩ nghĩ nói, "Coi như hòa đi, lát nữa giáo viên đến thì chắc chắn cả hai bọn em đều sẽ bị phạt đấy, đổi bàn lại là được rồi."
Diệp Bình lầm bầm vài tiếng, cuối cùng cũng không phản đổi nữa, Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn khiêng hai cái bàn của hai đứa đổi cho nhau, lại dặn dò Diệp Bình có chuyện thì đến phòng học lớp năm tìm chúng, sau đó mới về lớp.

Trải qua một trận náo loạn như vậy, Diệp Bình liền xem như có chút tiếng tăm trong trường, ngày đầu tiên khai giảng đã đánh ngã một thằng nhóc to con hơn mình, lại còn có hai anh trai đang học lớp năm nữa, làm gì còn ai dám bắt nạt nhỏ nữa chứ?
Đám nhỏ đều đi học cả, đàn vịt trong nhà không còn ai chăm, Thái Kim Chi mỗi buổi trưa sẽ qua cho vịt ăn một lần, lúc rỗi rãi cũng sẽ sang tiểu viện nhà Diệp Trình ngó qua một chút.

Tụi Diệp Trình cũng không để mọi việc cho Thái Kim Chi làm hết, cái gì tự làm được chúng đều sẽ làm.
Mỗi ngày buổi sáng ngủ dậy, Diệp Bình nhóm lửa, Diệp Trình thổi cơm, nấu một nồi thức ăn lớn, một nửa để buổi trưa ăn với cơm, một nửa dùng để nấu cháo, nấu mì các kiểu ăn sáng.

Lục Minh Viễn thì ra đếm vịt, sau đó đào giun cho vịt ăn, chăm chút một chút rau cỏ trong vườn, đôi khi còn có thể sang nhà thím hai bán thịt heo mua ít thịt thăn, xương sườn gì đó tối về ăn.
Bữa trưa cũng rất đơn giản, mỗi đứa một cặp lồng cơm, một ít thức ăn chay sáng dậy chuẩn bị, cùng một quả trứng vịt muối.

Trường tụi nó không có căng tin, nên chẳng có chỗ đâu mà hâm nóng cơm, tụi Diệp Trình bình thường đều ăn cơm nguội, mùa hè còn đỡ, chứ mùa đông thì cơm sẽ bị cứng, mỡ heo xào rau cũng sẽ đông thành từng khối từng khối.
Vào mùa đông, ngày nào lạnh quá, tụi nó sẽ tới nhà bạn học gần đó nhờ hâm nóng cơm, có vài nhà người lớn nhiệt tình, còn giữ tụi nó lại cùng ăn cơm, nhưng tụi Diệp Trình tới giờ đều ăn luôn trong phòng học, ăn xong làm bài tập, thường thường có thể tranh thủ giờ nghỉ trưa đem bài tập về nhà đều làm xong hết.
Bữa tối sẽ ăn đầy đủ hơn một chút, dù gì ba đứa đều đang độ tuổi phát triển, buổi tối mỗi ngày, Diệp Trình đều sẽ làm thêm hai món đồ ăn, đôi khi còn có cả canh nữa, một ngày ba bữa cơm, bữa tối luôn là bữa tụi nó ăn được thoải mái nhất.

Cơm nước xong còn rất nhiều việc hải làm, quần áo thay ra phải giặt, ủ trứng muối hiện giờ tụi nó cũng tự làm rồi, không cần mỗi lần đều phải sang nhờ Thái Kim Chi nữa.

Lấy đất đỏ bên rìa đường cái dẫn vào thôn, đem về hòa với nước cùng muối thành hỗn hợp sền sệt, đặt trứng vịt vào trong vại nước, bịt kín, để ở nơi râm mát, một tháng sau có thể lấy ra bán, dù để hơn hai tháng cũng không hỏng.

Trong trường có hai học sinh nhảy lớp, hiệu trưởng không thể không báo cáo lên trên, kết quả trong một lần hội nghị giáo dục của tỉnh, lại bị bêu danh phê bình, đại khái nói là bọn họ làm việc quá qua loa, trường tiểu học ở trấn trên người ta còn chưa có học sinh nhảy lớp, vậy mà trường tiểu học của một thôn nhỏ như bọn họ lại ra tận hai cái.
Vì vậy thật lâu sau này, trường tiểu học tụi Diệp Trình theo học không xuất hiện thêm trường hợp nhảy lớp nào nữa, như Diệp Bình cũng vậy, dù thành tích có tốt đến thế nào, cũng vẫn phải học từng năm từng năm một.

Diệp Trình thậm chí còn từng vì việc này mà tới gặp hiệu trưởng một lần, nhưng hiệu trưởng cũng có cái khó của mình, ông chỉ là hiệu trưởng một trường tiểu học ở nông thôn, quả thực không có bao nhiêu tiếng nói.
Diệp Bình không thể nhảy lớp, mà chương trình sách giáo khoa nhỏ lại đã tự học gần hết, đến lớp cũng chỉ nghe lại thôi, thành ra không thật sự chuyên tâm, còn thường xuyên xin phép nghỉ ở nhà giúp Thái Kim Chi làm việc, thầy cô giáo trong trường cũng nhắm một con mắt, mở một con mắt cho qua.
Ngô Diệc Cương là một thầy giáo rất tốt, vị giáo viên này còn trẻ, có lý tưởng, hoài bão, nhiệt tình dành cho việc dạy học cũng hơn xa các giáo viên lớn tuổi khác.

Thầy thường xuyên mở lớp phụ đạo cho Diệp Trình và Lục Minh Viễn, nhằm vào kiến thức lớp ba, lớp bốn mà hai đứa bỏ qua, giúp chúng củng cố lại kiến thức.
Nhờ vậy mà năm học này Diệp Trình và Lục Minh Viễn học được tương đối thoải mái, thậm chí so với lúc trước phải học đuổi chương trình, lúc này không cần nghĩ đến chuyện nhảy lớp nữa, có vấn đề còn có thể tìm chủ nhiệm lớp hỏi, tiết kiệm được không ít công sức.
Thi chuyển cấp từ tiểu học lên sơ trung thực thuận lợi, thành tích của hai đứa giúp chúng nó dễ dàng vào được lớp trọng điểm của trường Nhất Trung trấn trên.

Trấn bọn họ chỉ có một trường trung học duy nhất, nhưng trường tiểu học ở các thôn trực thuộc thì lại có tới hơn mười cái, thế nên trường trung học này xem như khá lớn, mỗi niên cấp đều có đến mười mấy lớp, mỗi lớp đều có đến năm, sáu mươi học sinh, trong trường thậm chí còn có cả ký túc xá dành cho những học sinh ở xa.
Lớp tụi Diệp Trình là lớp trọng điểm, đương nhiên đều là học sinh giỏi, mà học sinh giỏi thì phần lớn ngoan ngoãn, cho dù có vài đứa kiêu căng tự mãn thật, thì cũng không ảnh hưởng được tới bầu không khí học tập của cả lớp.

Mỗi tội học sinh trong lớp đều học hành rất nghiêm chỉnh, thậm chí ngấm ngầm ganh đua lẫn nhau, thành tích đối bọn chúng là quan trọng nhất, thế nên dù có vài đứa quan hệ với nhau không tệ, thì cũng không chơi đùa thân thiết được như các lớp khác.
Nói chung là, bầu không khí lớp này có hơi nghiêm túc thái quá, Lục Minh Viễn đối với cài này lại đặc biệt vừa lòng, cuối cùng cũng có thể thoát được đám bạn nữ cuồng nhiệt cùng lớp rồi.
Sơ trung không cho phép nhảy lớp, nếu học xong, còn thời gian rảnh rỗi có thể chọn tham gia câu lạc bộ, hoặc học thêm vài từ mới tiếng Anh, luyện nói, luyện giao tiếp cũng được, nhưng tóm lại không thể nhảy lớp.
Diệp Trình và Lục Minh Viễn là hai học sinh nhỏ tuổi nhất lớp, khó tránh khỏi được giáo viên ưu ái, cùng một vài bạn học xa lánh.

Bất quá ba năm sơ trung, hai đứa vẫn đều trụ lại được ở lớp trọng điểm, nên dù tất cả bạn học không quan tâm tới chúng, thì chúng vẫn có thể trò chuyện với đối phương, chưa bao giờ cảm thấy cô đơn.

Huống chi tình huống cũng không tệ đến vậy.
Năm đó thi lên cao trung, Diệp Trình và Lục Minh Viễn đều làm bài không tồi, điểm của hai đứa đều đủ để được vào trường cao trung trọng điểm của thị trấn, nhưng mà nếu lên thị trấn học thì sẽ không thể mỗi ngày về nhà như trước, tiền học phí, tiền ăn ở mỗi học kỳ tính ra cũng không nhỏ.

Mà quan trọng nhất là, trường cao trung ở trấn trên có nói, nếu hai đứa vào trường đó học thì có thể được miễn toàn bộ học phí, đây là dụ hoặc lớn cỡ nào chứ.

Diệp Trình, Lục Minh Viễn gần như không chút do dự, liền quyết định vào học tại trường cao trung trấn trên.
Kỳ thực cũng có trường khác đưa ra đãi ngộ còn ưu việt hơn, giáo viên của một trường trung học tư thục trên thị trấn từng đến thôn tìm Diệp Trình và Lục Minh Viễn, nói là trường họ không chỉ miễn toàn bộ học phí, mà mỗi tháng còn cấp cho mỗi đứa ba trăm đồng tiền ăn.


Diệp Trình tính toán thử, nếu tiết kiệm thì chừng đó cũng đủ tiền sinh hoạt phí, nhưng mà cậu và Lục Minh Viễn thường xuyên phải về nhà, tiền đi lại cũng không ít, hơn nữa để mình Diệp Bình ở nhà cậu không quá yên tâm, còn một đàn vịt phải chăm nữa cơ mà, vì thế không đáp ứng.
Trước khi kỳ nghỉ hè năm ấy kết thúc, thầy A Tùng quyết định mang đám học sinh trong phòng vẽ ra ngoài vẽ vật thực, giờ phòng vẽ của thầy đã có thêm vài thành viên mới, một vài học sinh đi nơi khác học đại học, nghỉ hè cũng thường đến đây vẽ, Lam Mộc cùng một học sinh năm ba khác lúc này cũng đã thi xong, đang chờ kết quả, thế nên phòng vẽ náo nhiệt hơn trước không ít.
Vừa nghe được ra ngoài vẽ vật thực, tụi nhỏ trong phòng vẽ đến mừng đến phát điên, mọi người tỏ vẻ muốn đến thôn tụi Diệp Trình, thầy A Tùng cười cười, không phản đối.
"Thôn bọn tui thì có gì hay mà vẽ chứ? Chẳng có phong cảnh đặc sắc gì đâu." Lục Minh Viễn một chút cũng không muốn cho đám người này đến thôn bọn họ, nhiệt tình hiếu khách có lẽ là đức tính cả đời này nó cũng không học được.
"Đừng nhỏ mọn thế chứ, bọn tôi sẽ tự mang đồ ăn theo mà." Một học trò vóc dáng cao lớn vươn tay, dùng sức kẹp cổ Lục Minh Viễn kéo qua.
"Trong phòng vẽ này còn nhà ai mà bọn tôi chưa tới nữa đâu? Mỗi nhà mấy cậu thôi." Không thể không nói, không khí trong lớp học vẽ luôn rất dễ chịu, đám người này học với nhau lâu rồi, đến giờ căn bản cũng không còn biết hai chữ khách khí viết như thế nào nữa.
"Tiểu Diệp à, cậu cũng định không cho bọn tôi tới sao?" Lục Minh Viễn trước giờ đều là thằng nhóc cứng đầu, khó thương lượng, Diệp Trình thì lại khác.
"Nào có, bất quá thôn bọn tôi quả thật không có gì hay mà vẽ, nếu không ngại đi xa, thì tôi dẫn các cậu tới Thập Bát Lĩnh nhé, ở đó phong cảnh cũng không tệ." Diệp Trình khá là thích đám bạn học trong phòng vẽ, tụi nó trước giờ đều rất quan tâm tới cậu và Lục Minh Viễn.
"Thập Bát Lĩnh?" Rất nhiều đứa đều chưa từng nghe qua địa danh này.
"Vừa nghe tên này đã biết là một nơi không tồi rồi." Một thằng nhóc nắm tay thành hình chữ thất (七 ), để lên cái cằm mới bắt đầu mọc râu, tạo dáng.
"Uhm, có đạo lý!" Đám còn lại trong phòng vẽ nhất tề gật đầu phụ họa.
Vì thế địa điểm vẽ vật thực cứ như vậy được quyết định, chọn một ngày thời tiết trong lành, mọi người đều dậy thật sớm, ngồi xe đến thôn Diệp Trình, sau đó lại lên máy kéo đi Thập Bát Lĩnh.
Máy kéo chở một đám học trò vào núi, cứ một đoạn đường đá lại đến một đoạn đường đất, xóc nảy không ngừng, nhưng đám kia ngược lại một chút cũng không có biểu hiện khó chịu, ai nấy đều đầy mặt vui vẻ, có đứa thậm chí còn khơi mào xướng lên khúc Thập Bát Lĩnh, nhất thời một xe thanh thiếu niên, trong đó có vài đứa đang kỳ vỡ giọng, đều căng cổ hát Thập Bát Lĩnh, có đoạn không thuộc thì lại rống lên i~ i~ a~ a~, còn rống đến đặc biệt hùng hồn, khiến chú lái máy kéo ngồi ở đầu xe nghe được bật cười.
"Đây chính là nơi cậu nói phong cảnh không tệ lắm ấy hả?" Vừa đến Thập Bát Lĩnh, đã có đứa lôi kéo Diệp Trình hỏi như vậy.
"Uhm, thế nào?" Chẳng lẽ trước đó bọn họ từng đến những nơi phong cảnh còn đẹp hơn thế này nhiều à? Diệp Trình nhất thời chẳng hiểu gì, những lần ra ngoài vẽ vật thực trước đó, Diệp Trình và Lục Minh Viễn đều không đi cùng.
"Đại ca, nếu chỗ này gọi là phong cảnh không tồi, thì cậu nói thử tôi nghe xem phong cảnh phải như thế nào mới được xem là tốt nữa hả?" Người nọ vẻ mặt nghiêm túc hỏi tiếp.
"Hắc hắc." Diệp Trình rốt cuộc hiểu được tên nhóc kia muốn nói gì, cười cười không đáp.
"Tên nhóc cậu rất không phúc hậu nhá, biết được một nơi tốt thế này mà cũng không thèm chia sẻ với mọi người."
"Nơi này đẹp thật, chúng ta ở thêm vài ngày đi."
"Lam Mộc, mau đưa điện thoại cho tôi mượn, tôi muốn gọi cho mẹ, hai ba ngày nữa chắc cũng chưa về được đâu."
"...."
Diệp Trình cũng không quản những người đó phát điên thế nào, nó cùng Lục Minh Viễn đi tới nhà bà lão, xách theo một túi đựng mười mấy quả trứng muối, túi trứng này dọc đường cậu đều ôm thật cẩn thận, máy kéo xóc nảy như vậy, không cẩn thận sẽ vỡ mất.
"Ai u, Diệp Trình đến đấy à." Bà lão đang bận bịu trong bếp, nghe tiếng tụi Diệp Trình liền vội vàng mò mẫm bước ra.
"Cả cháu cũng đến nè." Lục Minh Viễn đi theo sau Diệp Trình, cười hì hì nói.
"Ai u, Minh Viễn cũng đến hả, lại đây lại đây, cho bà xem xem cao được thêm bao nhiêu rồi nào." Bà lão không sống cùng con cái, mỗi lần Diệp Trình, Lục Minh Viễn tới Thập Bát Lĩnh đều ở lại nhà bà, lâu dần tự nhiên tình cảm thân thiết.
"Có chút trứng muối." Diệp Trình nói xong, đưa túi trứng muối qua.
"Đứa ngốc này, đến chỗ bà còn cầm cái này cái nọ đến làm gì?" Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong mắt bà vẫn đầy ngập ý cười.
"Trứng vịt nhà cháu nuôi thôi ạ, không phải bỏ tiền mua đâu."
"Đã ăn chưa?" Bà lão kéo tay Diệp Trình, hỏi.
"Cháu ăn no rồi mới đến, lần này có giáo viên với bạn học đi cùng ạ."
"Thế con ra nói với mọi người, trưa qua nhà bà ăn cơm đi." Bà lão vẫn cứ hào phóng như vậy, bất quá quả thật bà không thiếu tiền.

"Mọi người đã qua chợ mua không ít đồ, lát nữa mang đến đây nấu, có được không ạ?"
"Có gì mà không được? Con cứ kêu mọi người đến đi, không phải ngại đâu."
Đám học trò phòng vẽ tản ra tứ phía chơi, Diệp Trình và Lục Minh Viễn đối nơi này đã rất quen thuộc, liền không định ra ngoài, hơn nữa hai đứa còn phải làm việc, vừa rồi có đứa nhỏ trong thôn thấy hai đứa đến, liền đứng giữa đường hô, A Trình sửa giày lại tới rồi, nhà ai có giày hỏng mau mang ra.
Diệp Trình và Lục Minh Viễn bây giờ sửa giày đều thu năm mao, một đồng, những năm trước lúc mới đến Thập Bát Lĩnh chỉ thu ba, năm mao, nhưng khi ấy tiền còn chưa mất giá, học phí của Diệp Trình chỉ ba mươi hai đồng, còn học kỳ trước, học phí của Diệp Bình đã lên đến hơn hai trăm chín mươi rồi, học kỳ này kiểu gì cũng phải ba trăm, như vậy về cơ bản đã tăng gấp mười lần, phí sửa giày đương nhiên cũng phải tăng.
Buôn bán trứng muối mấy năm nay không mấy khởi sắc, trong hai năm này, thôn bọn chúng có thêm khá nhiều người nuôi vịt, nhà cậu Diệp Trình, Tiền Thủ Vạn, cũng nuôi một đàn, người bán trứng muối tự nhiên cũng nhiều hơn, bây giờ lên trấn trên chẳng bán được bao nhiêu, lên thị trấn cũng không tốt hơn được là bao.
Cũng có người vùng khác tới thu mua trứng vịt thật đấy, trứng vịt thường trứng vịt muối đều mua hết, nhưng giá cả lại không quá tốt, trứng muối chỉ bốn mao tiền một quả, lại còn muốn chọn hàng, trứng nhỏ hay có chút vấn đề đều tìm cách ép giá.

Trứng vịt thường thì mua theo cân, giá còn rẻ hơn trứng muối, căn bản không trông cậy vào được.
Đám học trò trong phòng vẽ căn bản có thể dùng bốn chữ vô ưu vô lự để hình dung, gia cảnh nhà bọn chúng phần lớn đều rất tốt, chí ít không cần lo tiền ăn, tiền học, đến nơi non xanh nước biếc như thế này, đứa nào đứa nấy đến chơi đến vui vẻ.
Thầy A Tùng trước khi vào núi đã dẫn theo vài học sinh đi mua không ít đồ ăn mang theo, có thịt, có chân giò hun khói, còn có cả cá khô linh tinh nữa, mấy thứ này đều gửi hết trong nhà bà lão, sau đó phân công nhau thay phiên nấu cơm.

Bà lão bị chiếm bếp nhưng vẫn rất vui vẻ, một mình bà ở tại nơi thâm sơn cùng cốc này, quanh năm suốt tháng đều tĩnh lặng, thi thoảng náo nhiệt như vậy cũng tuyệt không bài xích.
Ngày đầu tiên tới Thập Bát Lĩnh, đám học trò đều mải chơi đùa, chẳng đứa nào vẽ ra được nửa bức, cũng may thầy A Tùng dễ tính, dù sao y dẫn tụi nhỏ ra ngoài mục đích cũng là để cho chúng giải sầu, thậm chí chính y có khi cũng muốn ra ngoài cho khuây khỏa.
Buổi tối mọi người xếp than đá bên cạnh bờ suối đốt lửa trại, một đám nhóc con ầm ĩ cả buổi, thầy A Tùng đành phải tới mấy hộ nông dân gần đó mua khoai lang về cho chúng nướng, còn mua thêm vài quả dưa hấu để mọi người ăn giải khát nữa.
Cũng không biết là ai mở đầu kể chuyện ma, mấy cô bé nghe được nhất thời cả kinh, đặc biệt gió trong núi còn có chút lạnh, kể đến đoạn đáng sợ mà chẳng may có cơn gió lạnh thổi qua nhất định sẽ nổi một thân da gà da vịt, ai nhát gan một chút thì có khi cả da đầu cũng dựng hết cả lên ấy.
Lục Minh Viễn lại chẳng cảm thấy gì, nó trời sinh đã không có óc tưởng tượng, chuyện kinh dị rốt cuộc đáng sợ chỗ nào nó đại khái cả đời cũng không lý giải được, chưa nghe được nửa giờ đã dựa vào người Diệp Trình ngủ gà ngủ gật.
Đầu nó tựa vào vai Diệp Trình, chóp mũi như có thể cảm nhận hơi thở Diệp Trình nhè nhẹ phất qua da, không khí dường như cũng dẫn theo mùi hương ngọt ngào đặc biệt trên người cậu.
Ánh lửa màu đỏ cam bập bùng lay động, thi thoảng lại phát ra tiếng lụp bụp, thanh âm ồn ào của đám học trò phòng vẽ càng lúc càng xa, Lục Minh Viễn cảm thấy dường như mình vừa đến một nơi, nơi đó cũng có một Diệp Trình, một Diệp Trình rất khác, một Diệp Trình khiến cho trái tim nó đập loạn nhịp.
"Lục Minh Viễn!" Lục Minh Viễn nghe thấy tiếng Diệp Trình gọi mình, mặt cậu cách nó rất gần, trong lòng Lục Minh Viễn như cất giấu một con dã thú, không ngừng kêu gào, thúc giục nó kéo cậu gần thêm chút nữa, gần thêm một chút nữa.

Nó chỉ giãy dụa một chút liền bỏ cuộc, bởi vì tiếng kêu gào ấy chính là khát vọng tận sâu trong đáy lòng nó, nó vươn tay vòng qua cổ Diệp Trình, đôi môi cùng thân thể đồng thời rướn về phía trước.....
Môi Diệp Trình thật mềm! Mềm đến khiến nó không nhịn được một lần lại một lần gặm nhấm.

Sao cảm giác lại có thể tuyệt đến vậy? Nó nhất định là đang mơ.

Đúng vậy, nhất định là mơ, bằng không vì sao nơi này lại chỉ còn có hai người họ, cái đám đang kể chuyện ma kia đâu? Đúng rồi, đây chắc chắn là mơ.
Nghĩ thế, Lục Minh Viễn càng thêm bạo dạn, tuy còn có chút thẹn thùng, nhưng cảm giác thật sự quá tuyệt, cơ thể nó hoàn toàn hành động theo bản năng.

Nó nhẹ nhàng lay động vòng eo, một lần lại một lần ma sát cái chỗ đang trở nên kỳ quái trên người vào bụng Diệp Trình.
"Uhm....." Lục Minh Viễn cảm thấy thật nóng, nhưng cũng thật thoải mái.

Diệp Trình liệu có cùng cảm giác với nó không? Vừa nghĩ đến đây, nó liền nhịn không được muốn chứng thực, vươn tay vén áo Diệp Trình lên, dọc theo bụng cậu sờ xuống dưới....


Bình luận

Truyện đang đọc