ĐIỆU VALSE HOA HỒNG PHƯƠNG NAM


Cậu chủ nhỏ Ôn Trà nhà họ Ôn sắp đến sinh nhật tuổi 18.
Tin tức này khiến giới thượng lưu Đế quốc dậy sóng.

Dữ liệu đã được nhập vào hệ thống hôn phối, thế nhưng vẫn không ít cậu ấm Alpha chưa ghép cặp rục rịch.
Cả Đế quốc không ai không biết nhà họ Ôn cực kì yêu chiều Omega bé nhỏ này.

Đôi môi cậu vĩnh viễn mềm mại xinh đẹp, ánh mắt trong veo ngây thơ chỉ có ở một đóa hoa nuôi trong lồng kính, khóe mắt có một nốt lệ chí duyên dáng khiến người ta muốn hôn lên.

Khuôn mặt của Ôn Trà nhờ nốt lệ chí này điểm thêm chút quyến rũ câu hồn.
“Trà Trà, bồ nghĩ Đế quốc sẽ ghép cho bồ Alpha thế nào!” Cậu bạn thân Trần Duyệt hưng phấn hỏi.
Trần Duyệt cũng là một Omega, cậu vừa vượt qua kỳ phát tình của mình mới hẹn gặp Ôn Trà trong tiệm cà phê, đôi má ửng hồng hây hây kia chính là minh chứng cậu được gả cho một Alpha tốt.
“Mình cũng không biết nữa…” Ôn Trà order một ly sữa bò và một miếng red velvet, nhấp môi một ngụm sữa, “Cha chỉ nói với thân phận mình thì Alpha xứng đôi cũng là Alpha xuất thân giới thượng lưu thôi.”
“Chắc chắn sẽ là một Alpha không tồi! Khi mình không biết người kia là ai cũng bất an lắm, nhưng anh ấy tốt với mình lắm, Trà Trà đáng yêu thế này chắc chắn người kia sẽ không bắt nạt bồ đâu.” Trần Duyệt cam đoan.
“Giá như mình có thể may mắn như bồ.” Ôn Trà xắn một miếng bánh red velvet.
Gặp nhau được 30′, Alpha của Trần Duyệt đón cậu về nhà, Trần Duyệt thẹn thùng ngọt ngào được Alpha cao lớn đưa đi, Ôn Trà cũng theo vệ sĩ Beta về nhà.
Cậu vừa về đến phòng khách, cha đã gọi cậu lên nhà.
“Là… Kết quả kết đôi đúng không ạ?” Ôn Trà nhìn hai người cha cũng đang thấp thỏm lo lắng trước mặt mình, mở miệng hỏi.
“Ừm, Trà Trà à, chúng ta đã nhận được tin, chờ con về để cùng xem kết quả thôi.” Cha nhỏ đứng dậy nắm tay Ôn Trà cùng ngồi xuống ghế sofa, “Thả lỏng chút, không việc gì phải sợ, chúng ta đã nhờ vả trước vài người, kết quả không ưng ý có thể giúp con lén thay đổi.”
Ôn Trà ngẩn người, hành vi kia là phạm pháp ở Đế quốc, nhưng cha lớn và cha nhỏ vì hạnh phúc của cậu mà…
Ôn Trà cầm phong thư trên bàn, khẽ vuốt ve, không dám mở.
Hiện tại đều sử dụng quang não, quang não là một chiếc lắc tay nho nhỏ nhưng nhiều công năng tiện lợi, không còn ai dùng thư tay.

Đế quốc rất coi trọng chuyện kết đôi, yêu cầu Alpha khi nhập dữ liệu vào hệ thống phải viết một lá thư, Alpha sẽ lập lời thề, sau này làm đúng như vậy yêu thương bạn đời mãi mãi.
Trên diễn đàn lâu lâu có Omega khoe bức thư tay do chính Alpha nhà mình viết.
“Trà Trà, mở ra đi con.” Cha nhỏ thúc giục cậu.
“Cha lớn, cha nhỏ… Con cảm ơn hai người, nhưng thay đổi kết quả là vi phạm pháp luật, trong tay con sẽ là kết quả cuối cùng.” Ôn Trà kiên định.
Mở ra phong thư, bên trong là hình ảnh của một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai.
“Ồ…” Trà Ấm kinh ngạc thành tiếng, “Người ấy… Là Tướng quân họ Cố…”
Nghe vậy, cả hai người cha cũng ngạc nhiên theo: “Tướng quân Cố Vân Lan hả con?”
“Vâng ạ.” Ôn Trà mở phong thư, bên trong là một dòng chữ cứng cáp, “Phía Bắc lạnh lắm, vất vả cho em rồi.”
“Trà Trà à, Tướng quân Cố đóng binh ở phía Bắc, phía Bắc khổ lắm, ba lo cho con…” Cha nhỏ lo lắng, “Hay chúng ta đổi nhé?”
Ôn Trà nghe qua lời đồn về Cố Vân Lan.

Cố Vân Lan là con một nhà họ Cố, 26 tuổi trở thành Tướng quân trẻ nhất Đế quốc, xuất thân quý tộc nhưng luôn anh dũng lên tiền tuyến đối đầu với hải tặc tinh tế, mấy năm nay trấn thủ phía Bắc nên không đăng ký hệ thống hôn phối.

Có tin tức đồn năm nay anh sẽ quay về phía Nam, vì vậy nên người đàn ông lập gia đình muộn như Cố Vân Lan mới bị cưỡng chế nhập thông tin vào hệ thống.
“Không cần đâu ạ.” Ôn Trà nhịn không nổi trộm nhìn bức ảnh kia thêm vài lần, người đàn ông kia mặc quân phục với phong thái hiên ngang, gương mặt nghiêm nghị, khí chất vương giả uy áp.
Ôn Trà cẩn thận nhét bức thư kia quay trở lại phong bì: “Anh ấy là người tốt, con cũng không mỏng manh như vậy.


Độ xứng đôi 95%, có tìm cũng không ra người khác.”
Ôn Trà cúi đầu giấu đi hai má ửng hồng: “Con có thể gặp anh ấy sớm không ạ?”
Cặp chồng – chồng họ Ôn biết con mình cũng thích người ta rồi, không khuyên bảo thêm, dặn dò người loan tin xứng đôi với Cố Vân Lan ra.
Vào bữa tối, Ôn Trà nhận được tin nhắn trên quang não: “Chào em, anh là Cố Vân Lan.”
Ôn Trà vừa gắp miếng đậu hũ, nhìn tin nhắn quên cả thổi nguội, nhét thẳng vào miệng, nóng đến chảy nước mắt.
Cha nhỏ nhanh chóng gọi người hầu mang ly nước mát, Ôn Trà há miệng thổi thổi tu ừng ực, nuốt hết nước rồi chạy một mạch lên nhà.
Vào phòng, Ôn Trà dựa lên cửa, nghĩ ngợi nửa ngày mới reply một câu vô cùng cứng nhắc: “Chào anh, em là Ôn Trà.”
Cố Vân Lan chắc cũng bị sự gia giáo lễ phép lấy lòng, lập tức nhắn qua: “Không cần câu nệ thế đâu, em ăn cơm chưa?”
“Em vừa ăn xong ạ.”
“Ừ, ăn sớm nghỉ sớm, mai anh đón em.

Phía Bắc lạnh lắm, nhớ mang quần áo ấm.

Nếu em ngại phiền thì bảo anh, anh nhắn người hỗ trợ.”
“Em sẽ tự chuẩn bị hành lý, anh không cần lo cho em đâu.”
“Đợi anh.”
Khi Cố Vân Lan nhận được tin ghép đôi, chính anh cũng giật mình.
Cậu chủ nhỏ Omega nhà họ Ôn, anh quanh năm ở phía Bắc cũng nghe danh, không ít Alpha trẻ tuổi nhàn rỗi bàn tán về cậu.
Ảnh của Ôn Trà có trên hệ thống, khuôn mặt dịu dàng, cười rộ lên sẽ lộ răng nanh nho nhỏ, tóc màu nâu hơi xoăn nhẹ tự nhiên.
Liếc mắt cũng biết đây là một Omega vừa ngây thơ không hiểu sự đời vừa ngoan ngoãn.
Cố Vân Lan nhìn đến nốt ruồi mỹ nhân trên khóe mắt cậu, mắt anh cũng dần tối lại.
Hoa hồng trong lồng kính phía Nam, làm thế nào chịu nổi mưa sa bão táp phía Bắc.
Anh mở quang não tìm phương thức liên lạc với Ôn Trà, gửi sang một tin nhắn đơn giản.
Nói qua lại vài câu, Ôn Trà chủ động đề nghĩ muốn đến phía Bắc, hai người cha không phải không lo lắng.

Ôn Trà ở cạnh họ từ lúc bé tí, chưa từng đi xa nhà như vậy.
“Anh ấy chắc chắn sẽ chăm sóc con tốt, hai người đừng lo.” Ôn Trà nhét một chiếc áo lông xù xù vào vali.
Cậu đã có Alpha nhà mình rồi, nội tâm Ôn Trà như được lấp đầy.
Cậu nào hay biết khuôn mặt ửng hồng của mình tựa như đóa hồng đắm chìm trong ái tình, nhéo nhẹ cũng chảy ra mật ngọt.
Ngày hẹn cũng đến, đêm hôm trước Ôn Trà bảo người hầu giúp cậu bê vali ra phòng khách chờ sẵn.
“Hai cái vali này hơi nhiều.” Sáng sớm, hai người cha dùng xong bữa sáng đã ra vườn hoa tản bộ, Ôn Trà một mình chờ trong phòng khách, bắt đầu suy nghĩ vu vơ, “Anh ấy có chê mình phiền không nhỉ?”
Người hầu hơi buồn cười nhìn cậu chủ nhỏ đẹp mã: “Cậu chủ à, cậu đến bờ Bắc chắn chắn phải mang theo quần áo dày giữ ấm, với Omega như cậu sợ còn chẳng đủ ấy.

Alpha của cậu chủ chắc sẽ thấu hiểu thôi.”
Ôn Trà biết mấy thứ trang sức linh tinh của Omega cũng đủ lấp đầy một vali, gật đầu chấp nhận lời an ủi của người hầu.
Một lát sau, đồng hồ điểm 8h, cổng phi thuyền có tiếng động.
Ôn Trà gấp gáp chạy ra ngoài.
Cố Vân Lan mặc quân phục tới, một chân vừa đặt xuống đất, hơi nghiêng đầu là thấy được da thịt mềm mịn như bơ của Ôn Trà.
Ôn Trà giống như trong ảnh, dáng hình bé nhỏ đứng ở cửa, mong chờ nhìn anh.
Cố Vân Lan nhanh chóng bước về phía cậu, người đàn ông 1m90 cách năm bước cũng đủ để Ôn Trà có cảm giác được che chở.

Cố Vân Lan nhìn chằm chằm nốt lệ chí vài giây, ở góc không ai để ý chà chà tay, im lặng thu hết vào đôi mắt thâm thúy, cởi mũ hành lễ với Ôn Trà: “Lần đầu gặp em.”
Cơ thể Omega bé nhỏ có thể thừa nhận d.ục vọng của Alpha chứ? Bụng nhỏ có khi sẽ bị chọc căng lên…
Ôn Trà đương nhiên không hề hay biết gì, bối rối liếm liếm môi, mỉm cười: “Tướng… Tướng quân Cố, chào anh.”
“Trước khi đi vẫn nên chào hỏi một lần, em dẫn anh đi gặp người nhà em nhé.” Cố Vân Lan nắm bàn tay mềm mại của Ôn Trà, “Nếu có thể, hôm nay chúng ta làm thủ tục đăng ký luôn đi.”
Ôn Trà thấy hơi khó thở.

Tay Cố Vân Lan vừa to lớn vừa ấm áp, lòng bàn tay còn có vết chai quanh năm cầm súng, cọ cọ khiến trái tim cậu cũng ngứa ngáy theo.

Cậu nhịn không được cũng nắm chặt lại, gật đầu dẫn Cố Vân Lan vào nhà.
Nói là gặp mặt, thật ra là cho có thôi, cặp chồng chồng họ Ôn cũng biết tình đầu của bé cưng nhà mình đã chớm nở rồi.

Cố Vân Lan vứt ở biển người thì cũng cực kì thu hút, thế nhưng rất giữ mình không quan hệ xằng bậy.

Cách cư xử cũng rất mẫu mực chu đáo, đến hỏi thăm còn mang theo không ít đặc sản địa phương.
Nhà họ Ôn chẳng còn lý do từ chối, dặn dò Ôn Trà vài câu, bảo người hầu mang hành lý của cậu chủ dọn lên phi hành khí, nhanh chóng bảo họ đi làm thủ tục.
Ôn Trà mơ màng đi theo Cố Vân Lan, lên rồi xuống phi hành khí, chụp ảnh, ký tên, chính thức lĩnh giấy đăng ký kết hôn ở Cục Dân chính.
Lên đến phi hành khí, Ôn Trà vẫn thấy Alpha cao lớn cạnh mình không hề chân thực.
Đây là Alpha ưu tú nhất Đế quốc.
Cố Vân Lan phát hiện cậu đang nhìn mình, kéo màn che ngăn cách với phụ tá đang lái phi hành khí, một tay ôm Ôn Trà ngồi lên đùi mình.
Ôn Trà bị dọa sợ cắn cắn môi dưới, nhẹ nhàng túm tay Cố Vân Lan, mắt ươn ướt nhìn anh.
Cố Vân Lan cảm nhận cơ thể vừa ấm vừa mềm của Omega, đôi tay ghì Ôn Trà lại, nửa dụ dỗ nửa uy hiếp thì thầm bên tai cậu: “Em đang nghĩ gì thế?”
Trên mặt Ôn Trà nở rộ hoa hồng, động tình tỏa ra pheromone thoang thoảng.
Cố Vân Lan ngửi được hương hoa hồng thơm nồng, thấp giọng cười cười: “Thì ra là một đóa hồng nhỏ.”
Mặt Ôn Trà càng đỏ hơn, y như phát sốt.
Cố Vân Lan cũng phóng pheromone của mình, là hoa sơn trà.

Một bàn tay anh luồn xuống eo Ôn Trà, một tay vuốt dọc xương sống cậu.
Ôn Trà tê dại, xụi lơ mặc cho Alpha càn quấy.
“Hoa Hồng Nhỏ à…” Cố Vân Lan liếm lên vành tai cậu, “Bé Hoa Hồng Nhỏ của mình anh…”
Vượt qua hiểm nguy trên chiến trường, trừ chiến thuật thì còn có may mắn.
Vận may của Cố Vân Lan rất tốt.
Omega anh ao ước từ lâu đang xụi lơ trong lòng anh.
Cố Vân Lan giữ mình trong sạch có lý do cả.
Anh ngại phiền.
Anh biết, chỉ cần anh ngoắc ngoắc tay, Omega muốn trèo lên giường anh cứ ùn ùn kéo đến.
Anh không muốn.
Nhưng hiện tại, đóa hồng đẹp nhất xứ Nam chuẩn bị nở rộ trong khu vườn của anh.
Chỉ bung nở rực rỡ vì một người duy nhất.

Cho anh phát tiết dục vọng dơ b.ẩn của mình.
Nhiều đêm trôi qua, Cố Vân Lan đều tự an ủi chính mình với nốt ruồi mỹ nhân kia, nửa ngồi trên giường tuốt lên xuống quái vật thô to, nghĩ đến cảnh bị đóa hoa nhỏ của bé Omega kia tham lam cắn nuốt.
Muốn ăn cũng khó đấy, nơi đó nhỏ như vậy, không chừng em ấy còn khóc nức nở thành tiếng.
Nhưng Hoa Hồng Nhỏ rồi cũng nâng cặp đào mật lên, chân vòng quanh eo anh, để cho quái vật lớn tiến vào cơ thể em càng sâu hơn.
Hoa Hồng Nhỏ bị “chơi” đến nhũn cả chân, nước nôi đầy giường, tựa như Omega dâm đãng nhất Đế quốc, bị Cố Vân Lan ép phải dirty talk, rên rỉ không ngừng, cuối cùng bị Cố Vân Lan “chơi” đến khi ngất lịm, miệng nhỏ bên dưới vẫn tự giác ngậm lấy thứ khiến em ấy sung sướng lên đỉnh, muốn bị bắn đầy bên trong cơ thể.
Muốn vấy bẩn Hoa Hồng Nhỏ, ở trên giường, trên phi hành khí, ở mọi nơi, lúc nào cũng có thể “làm”, sau đó thành kết trong em, bắn đầy trong khoang sinh sản của em, trong miệng của em, trên mặt của em.
Muốn “chơi” bé Hoa Hồng Nhỏ đến bắn nước tiểu, vừa nhìn em nức nở òa khóc vừa rót đầy cơ thể em.
Muốn biến Hoa Hồng Nhỏ thành một phần của mình, vĩnh viễn không có chừng mực đè em ra, để em tiếp nhận dục vọng vô đáy của mình.
Muốn…
Anh muốn quá nhiều…
Mọi ước ao Alpha khác dành cho em đều khiến anh ghen tức khó chịu.
Anh vừa nhìn đã không quên nổi cậu, muốn nhìn gương mặt bé nhỏ ấy cao trào thế nào dưới thân mình.
Anh biết dù sớm nay muộn mình cũng sẽ ôm được cậu vào lòng, chỉ cần ra tay dùng vài mánh là được.
Định mệnh sắp đặt đóa hồng kiều diễm ướt át ấy vào tay anh, trăm triệu lần không thể buông.
Ôn Trà rất nghiêm túc học tập, trong đó có cả lớp sinh lý.
Cậu biết nếu Cố Vân Lan tiếp tục phóng pheromone, cậu sẽ bị cưỡng chế phát tình.
Cưỡng chế phát tình sẽ khiến Omega khó chịu.
Giống như trái đào chưa chín kỹ ấy, bên ngoài thì ngon miệng, hương vị lại không ngọt ngào như trái đào chín mọng bình thường.
Thậm chí nếu bị ép chín, đào sẽ bị thối rữa.
Cậu lại không biết xua tan bầu không khí ái muội này thế nào, cũng không biết làm sao để Cố Vân Lan buông đôi tay làm trò hư hỏng của mình xuống.
Cố Vân Lan nhìn chằm chằm gương mặt ửng hồng của Ôn Trà một lúc, đến nước này thì thu pheromone của mình lại, đưa ly nước trên bàn cho Ôn Trà: “Uống nước bình tĩnh nhé em? Cốc của anh, chắc em không ngại đâu nhỉ.”
Ôn Trà không do dự uống nửa cốc nước mát, uống xong mới thấy ổn ổn một chút.
Quần chắc chắn đã ướt nhẹp, Ôn Trà bất an vặn vẹo trong lồng ngực Cố Vân Lan.
Ôn Trà nhận ra trên cẳng chân cũng bị ghì xuống, cơ thể mềm mại nháy mắt cứng đờ.
Cố Vân Lan làm như chưa có gì đặt ly nước xuống, tay vẫn ôm Ôn Trà: “Em sợ không?”
Ôn Trà cắn cắn môi, gật đầu rồi lại lắc đầu: “Em không sợ, em biết đây là phản ứng bình thường… Nhưng em chưa…”
“Anh có thể từ từ với em được không ạ?”
“Nếu anh nói không thì thế nào?” Cố Vân Lan bật cười nâng cằm Ôn Trà lên, giọng điệu dụ dỗ, “Anh khó chịu lắm, giúp anh nhé?”
“Em phải giúp anh thế nào…” Ôn Trà thẹn thùng chôn mặt trong lồng ngực Cố Vân Lan, cảm thấy vậy sẽ dễ chịu hơn, chí ít không phải vừa nhìn thấy anh đã xấu hổ đỏ bừng mặt.
Cố Vân Lan nhìn cổ vừa trắng vừa thon của Ôn Trà, hầu kết lên xuống: “Hoa Hồng Nhỏ hôn anh một cái nhé?”
Ôn Trà giống y như vẻ ngoài mềm mại, rất nghe lời.
Cố Vân Lan đâu chỉ muốn hôn môi.

Anh kéo tay cậu xuống đũng quần kéo khóa, một tay khác đè lên ép cậu chạm lên “nó” cách lớp quần lót: “Giúp anh đi, anh khó chịu lắm.”
Ôn Trà nhìn anh vài giây, đứng dậy quỳ xuống giữa hai chân Cố Vân Lan.

Quần lót bị dịch tiết ra làm ướt, Ôn Trà run rẩy cúi xuống kéo quần lót ra, gậy thịt vừa thô vừa dài vỗ một cái lên khuôn mặt cậu.
Chất lỏng để lại một vệt trên má cậu.
Quái vật lớn của Cố Vân Lan trông rất hung dữ, hơi cong cong nhếch lên.

Quy đầu ướt ướt, thẳng tắp đối diện với Ôn Trà.
“Nó khó chịu đến phát khóc đó em.” Cố Vân Lan giả bộ đáng thương.
Ôn Trà chần chừ cầm lấy.
Vừa cứng vừa nóng, lại còn nhảy nhảy trong tay cậu.
Cố Vân Lan hít vào một hơi, vuốt ve tóc cậu: “Hoa Hồng Nhỏ à, hôn nó một cái đi em.”
Nói xong nhấp nhấp phía trước, dùng quy đầu cọ lên môi Ôn Trà.

Ôn Trà nhìn chăm chú Cố Vân Lan, ngượng nghịu lè lưỡi liếm lên lỗ nhỏ một cái.
Vị tanh tanh mằn mặn, chấp nhận được.
Nhưng Cố Vân Lan hết chịu nổi rồi, thái dương chảy mồ hôi sốt ruột.
Cố Vân Lan nắm lấy phần rễ, chọc chọc vào khoang miệng ấm áp của Ôn Trà: “Bé Hoa Hồng Nhỏ à, liếm đi em.”
Miệng Ôn Trà quá nhỏ, chỉ ngậm được nửa cây.
Như vậy đã đủ rồi, khóe mắt Ôn Trà ươn ướt.
Thứ kia không ngừng đâm trong khoang miệng, giống như muốn chọc cả vào yết hầu, Ôn Trà muốn nôn, nước miếng cũng nhỏ giọt xuống cực kì đáng thương.
Cố Vân Lan hơi thô bạo túm lấy tóc cậu, khống chế tốc độ phun ra nuốt vào.
Sướng quá, thích hơn tự an ủi nhiều.
Hơn nữa bé yêu nhà mình lúc “thổi kèn” cũng đẹp quá, đôi môi đỏ tươi bị gậy thịt đút căng, hai mắt ướt đẫm.
Dù bị Alpha cưỡng ép khẩu giao, Omega dù khó chịu mấy cũng không phản kháng lại.

Thậm chí còn theo bản năng cố gắng không để răng chạm vào, đầu lưỡi vụng về liếm liếm.
Cố gắng lấy lòng.
Bảo sao nhiều Alpha mê mệt bé Hoa Hồng Nhỏ.
Cố Vân Lan cảm giác mình sắp đến giới hạn, thẳng lưng nhấp vài cái, không báo trước ra trong miệng Ôn Trà.
Ôn Trà dường như cũng bị dọa, gậy thịt nhanh chóng run rẩy bùng nổ, từng luồng từng luồng đều chui xuống bụng.
Gậy thịt đi ra vẫn liên tục nã đạn, nã đầy gương mặt và khóe miệng Ôn Trà.
Chất lỏng màu trắng kéo sợi chảy xuống theo trọng lực.
Cố Vân Lan kéo cậu về ngồi lại trên đùi mình, nhân lúc Ôn Trà mơ màng tụt quần cậu xuống.
Ban nãy giúp anh “thổi kèn” phải quỳ rõ lâu, đầu gối Ôn Trà cũng bị ma sát hồng hồng, miệng nhỏ phía sau ướt nhẹp, bé cưng phía trước cũng hơi ngẩng đầu.
“Mật hoa của Hoa Hồng Nhỏ chảy hết ra rồi này.” Cố Vân Lan thì thầm bên tai Ôn Trà, ngón tay thô ráp niết niết mân mê bên ngoài miệng nhỏ.

Ôn Trà hít một hơi, đôi tay chẳng còn sức lực níu lấy áo Cố Vân Lan, miệng nhỏ bị trêu chọc co rút lại.
Cố Vân Lan không muốn đi vào, cọ cọ vài cái rồi đưa ngón tay ướt đẫm lên trước mặt Ôn Trà: “Không biết mật hoa của Hoa Hồng Nhỏ có ngọt không nhỉ?”
Ôn Trà xấu hổ không biết nói gì, da thịt mềm mại phiếm hồng động tình.
“Anh không trêu em nữa đâu, mở mắt nhìn anh này.”
Cố Vân Lan hôn lên má Ôn Trà, trong miệng đều là mùi vị thứ mình vừa bắn ra.

Liếm một hồi thì hôn lên môi Ôn Trà.
Hai đôi môi quấn lấy nhau.
Cố Vân Lan lại cứng.
Anh ngấu nghiến đôi môi Ôn Trà, ghì lấy chân cậu, dùng gậy thịt bắt chước động tác làm t.ình giữa hai chân.

Gậy thịt cọ qua miệng nhỏ, Ôn Trà lại càng động t.ình, miệng nhỏ không mút được gì càng chảy thêm nhiều nước, giống như đang mời gọi gậy thịt thô dài mau đi vào.

Gậy thịt của Cố Vân Lan cũng ướt theo, toàn bộ đều là nước dâm của Ôn Trà.
Sướng cho mình thì Cố Vân Lan cũng không quên cưng chiều Hoa Hồng Nhỏ, một tay vuốt ve phía trước, một tay trêu đùa hai trái, chẳng mấy Ôn Trà cũng đạt giới hạn.
Ôn Trà lần đầu trải qua khoái cảm, không khống chế được sự run rẩy.
Bé cưng phía trước đáng thương phun dịch, miệng nhỏ phía sau không ngừng chảy nước, trên mặt đất đọng thành một vũng.
Bên tai là tiếng thở dốc của cả hai, còn có tiếng nước lép nhép.
Đại não Ôn Trà sau cao trào nhũn thành vũng bùn, chỉ biết mình đang được ôm vào lòng, Cố Vân Lan thở phì phò lên chỗ tuyến thể mẫn cảm sau gáy, gậy thịt ma sát giữa đùi trong non mịn.
Chắc chắn sẽ bị trầy da, cậu nghĩ.
Khi cậu ngủ, Cố Vân Lan vẫn chưa xong việc.


Bình luận

Truyện đang đọc