ĐỈNH LƯU ẨN HÔN LẬT XE RỒI

Mặc dù bảo là đã nhìn thấy âm mưu quỷ kế của antifan nhưng Khương Minh Chi vẫn đồng ý lời mời đi đến nơi đã hẹn.

Thật ra Lộ Khiêm không thích món Tứ Xuyên nhưng anh biết có một số nơi chỉ có cái vẻ ngoài hào nhoáng, coi trọng giá cả hơn mùi vị, vì thế hôm nay anh đặt bàn ở một quán Khương Minh Chi hẳn sẽ thích, một quán món cay Tứ Xuyên nổi tiếng.

Khung giờ này đúng lúc việc buôn bán ở quán rất tốt, ngoài sảnh tiếng người rộn ràng náo nhiệt, phòng riêng yên lặng hơn nhiều.

Khương Minh Chi gọi món với nhân viên phục vụ xong thì bắt đầu tán gẫu voice Weixin trên điện thoại như mọi khi.

“Em không muốn cái đó, trời lạnh thế này còn phải chạy nhảy, xuống nước nữa, em từng tuổi này rồi tay chân thoái hóa rồi, không chịu nổi giày vò, không nhảy bằng đám thanh niên đâu.”

“Đài XX là đám cắt ghép biên tập ma quỷ, chị không rõ à, không có mâu thuẫn cũng phải ghép ra ra mâu thuẫn, mấy vị thường trú ở mùa một xé nhau chẳng ra gì như thế, em chẳng thèm tham gia mùa hai, làm một chương trình đàng hoàng không được sao mà cứ nhất quyết kiếm chuyện để khách mời bem nhau chứ.”

“Đó rõ ràng kéo em đến nâng kiệu cho hai khách mời mới bên đó, thiết kế chương trình chẳng thú vị chút nào mà còn bị cọ danh tiếng, cho nhiều tiền cho tác dụng gì, tưởng em ngu lắm chắc.”

Lộ Khiêm bị bơ nhẹ, nhìn người phụ nữ trông có vẻ rất bận rộn từ lúc bước vào phòng, không có thời gian để ý đến anh.

Có lẽ mấy lời cô vừa nói là nói với quản lý đầu dây bên kia, cũng có thể là nói cho anh nghe.

Cổ họng Lộ Khiêm giần giật, đang định hỏi một câu “Làm sao thế” thì món ăn Khương Minh Chi gọi được mang lên.

Có cay, có cả không cay, món ăn bày ra quả thực làm người ta nhìn có chút thèm ăn hơn mấy món Italy, Pháp.

Khương Minh Chi gần như chỉ nếm thử mỗi món một miếng, sau đó chỉ ăn rau xanh trên bàn, trước khi ăn còn nhúng nước ấm cho bớt dầu mỡ.

Cô vừa ăn rau vừa xem điện thoại, không hề có ý định nói chuyện với người đối diện.

Hai người ăn cơm xong thì đi ra khỏi phòng, vừa lên xe Khương Minh Chi đã bảo tài xế lái về khu nhà phía tây Ninh Định trước.

Lộ Khiêm nghe Khương Minh Chi nói địa điểm, cuối cùng cũng mở miệng: “Minh Chi, không về nhà sao?’

Khương Minh Chi nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, thoải mái đáp: “Em về nhà mà.”

Lộ Khiêm không nói gì.

Khương Minh Chi trả lời xong thì lặng lẽ cong khóe môi lên.

Lý do tối nào cũng mời cô ăn cơm là vì muốn đưa cô về Tử Duyệt Tinh Hà sao?

Tưởng thuyết phục được bác cả và ông nội cô là ngon ăn rồi à?

Chẳng có chút xíu thành ý gì hết!

Hôm nay tạm biệt nhau Khương Minh Chi không cho anh hôn nữa, cửa xe vừa mở ra cô đã xách túi chạy về, chỉ chừa cho người phía sau một bóng lưng.

Lộ Khiêm nhìn bóng lưng Khương Minh Chi, sau đó nhìn qua Trần Trung cũng đang nhìn theo phía anh.

Trần Trung nhận ra tầm mắt của Lộ Khiêm thì lập tức không nhìn nữa, gật đầu.

...

Lộ Khiêm không hiểu sao chuyện trong nhà đã nói rõ rồi, không ai phản đối nữa, ít nhất là ngoài miệng Khương Minh Chi vẫn không muốn về nhà với anh, vẫn kiểu ngẫu nhiên làm nũng một tí, giả đáng yêu một xíu như trước kia.

Thậm chí hôm nay gặp nhau thái độ cô đối với anh còn hơi lạnh nhạt.

Trên đường về Tử Duyệt Tinh Hà, Lộ Khiêm nhìn thấy tấm áp phích quảng cáo trang sức quý cực lớn bên tường ngoài trung tâm thương mại qua cửa sổ xe.

Ảnh nửa người, nhân vật chính trong áp phích hất tóc lên để lộ cần cổ như thiên nga, đôi mắt sáng hiền hòa, kim cương lấp lánh quý giá ở tai và cổ không tranh giành nổi chút xíu hào quang nào với cô.

Giao thông hơi tắc, Lộ Khiêm nhìn chăm chú vào tấm áp phích.

Trong số những người cùng lứa với anh ở Cảng Thành, những người anh quen biết có qua lại với nữ minh tinh, người mẫu nữ không hề ít, giận dỗi hoặc cãi nhau chỉ cần một bộ trang sức, một chiếc du thuyền, nếu không thì một căn nhà, chắc chắn sẽ dỗ được.

Lộ Khiêm thu tầm mắt lại, đang định lên tiếng hỏi Trần Trung gần đây có buổi đấu giá nào hay không bỗng nhớ lại dáng vẻ Khương Minh Chi xách túi léo nhéo chạy đi, anh quẳng bỏ suy nghĩ này đi.

Mấy thứ ấy không hề có tác dụng, ít nhất đối với Khương Minh Chi là thế.

Cô thích quà bình thường anh tặng nhưng nếu tức giận cãi vã mà dùng mánh khóe tặng quà quý giá để dỗ cô hết giận và lá bài cho sự phớt lờ thì cô không cần, cũng không thèm.

Lộ Khiêm nhìn điện thoại, trong điện thoại anh có Weibo nhưng gần như rất hiếm khi dùng, danh sách theo dõi cũng chí có ba người, Khương Minh Chi, tài khoản phụ của Lộ Lê và tài khoản chính thức của Lộ thị.

Anh biết sáng sớm hôm nay mình và Khương Minh Chi lên hot search, ảnh hai người hôn nhau bị paparazzi chụp được, đó là chuyện sẽ xảy ra sau khi anh và Khương Minh Chi ở bên nhau, không sớm thì muộn mà thôi, còn những thứ khác, anh không tìm hiểu thêm gì.

Lúc này Lộ Khiêm mở Weibo lên, ngoại trừ quảng cáo thì Khương Minh Chi rất ít khi đăng bài, nội dung cơ bản trên trang chủ của anh đều bị cái tên tài khoản “Cô tiên nhỏ vị Lê” chiếm cứ.

Ngày hôm nay “Cô tiên nhỏ vị Lê” sôi nổi khác thường, thậm chí còn dâng trào cảm xúc mãnh liệt online voice battle với người ta...

“Aaaaaa hôn, hôn, hôn đi, hôn mãnh liệt vào cho tui!”

“Sao lại không thể là Lộ Khiêm chứ, người trên hai tấm ảnh này giống y như đúc đó ok! Đó chính là Lộ Khiêm!”

“Cục cưng Minh Chi xinh đẹp như thế, lại còn giàu, ra mắt bao nhiêu năm mà không có scandal, không xứng với một thương nhân?”

“Nhà tư bản có gì hay đâu chứ, nhà tư bản kiêu căng không thể bị con quỷ tình yêu quật à? Rõ ràng chính là anh ấy! Hơn nữa anh ấy còn chủ động hôn cục cưng Minh Chi!”

Lộ Khiêm lướt xem hết bài này đến bài kia, anh biết đây mới là bộ mặt thật của Lộ Lê.

Mắt anh dừng lại ở nội dung mấy bài đăng trong ngày hôm nay của Lộ Lê.

...

Tối nay Khương Minh Chi vẫn bàn bạc với Hàn Cần nên chọn show nào, Hàn Cần nói xong hết lại bắt đầu bóng gió hỏi cô tối này ở đâu.

Khương Minh Chi chụp cho cô ấy một bức mình nhàn nhã nằm một mình trên giường:

[Ngủ một mình, chớ cue.]

Hàn Cần: [...]

Cô ấy nhớ lại những bình luận đâm xương cột sống của Khương Minh Chi trên Weibo hôm nay, bảo cô đừng tự dát vàng lên mặt, còn lâu Lộ Khiêm mới vừa mắt nữ minh tinh.

Hàn Cần đề nghị: [Dẫu sao không phải bây giờ người nhà không nhúng tay vào nữa đó sao, hay là em bàn bạc với tổng giám đốc Lộ đi, hai người công khai luôn, thấy thế nào?]

[Cho mấy người kia nhìn cho rõ, chắc chắn tổng giám đốc Lộ sẽ đồng ý thôi.]

[Bảo tổng giám đốc Lộ lập một cái tài khoản Weibo rồi tag em vào, ngọt ngào quá đi thôi.]

Mấy tài khoản fan cp trong phòng làm việc cũng phụ họa, cứ như đã nhìn thấy Lộ Khiêm tag Khương Minh Chi, cp Nhà tư bản xấu xa X Nữ minh tinh đỉnh lưu thành công rực rỡ.

Khương Minh Chi cô đơn gối chiếc nhìn câu “Chắc chắn tổng giám đốc Lộ sẽ đồng ý thôi”, trong lòng bỗng thấy thoải mái lạ kỳ.

Gì mà bảo cô đi nói với Lộ Khiêm thì chắc chắn tổng giám đốc Lộ sẽ đồng ý chứ, cứ như cô rất muốn công khai, rất muốn ké fame vậy đó.

Có lẽ trong mắt Hàn Cần, nhà tư bản kiêu căng luôn xem thường giới giải trí từ xưa đến nay, giờ lại công khai với nữ minh tinh là chuyện cô chiếm được món hời lớn.

Lộ Khiêm thì sao? Có khi Lộ Khiêm cũng đang đợi cô mở miệng, sau đó anh bất đắc dĩ đồng ý, để chứng minh anh tốt với cô thế nào, vì cô mà bản thân chịu bao nhiêu ấm ức.

Trăm phần trăm nhà tư bản vắt óc suy tính không bao giờ chịu thiệt nghĩ như vậy!

Khương Minh Chi bĩu môi.

Cô không thèm chiếm món hời ấy.

Khương Minh Chi ngồi dậy khỏi giường đáp: [Không có hứng thú.]

[Hình tượng nữ minh tinh giàu có bao nuôi trai trẻ đẹp không khoái sao?]

[Không theo hình tượng lóa mắt ngầu lòi tự lập, sao lại phải bày trò như mình là chim hoàng yến ôm đùi nhà tư bản chứ.]

Hàn Cần nhận được tin nhắn của Khương Minh Chi, nhìn ba chữ “trai trẻ đẹp”, nhăn nhó mặt mày.

...

Cuối cùng Khương Minh Chi cũng chọn được chương trình show cô muốn tham gia, tên là “Tim đập rộn một trăm nhịp”.

Một chương trình thực tế kiểu quan sát tình cảm, chương trình mời nữ diễn viên trẻ đang hot Khương Minh Chi, người gần đây công khai tình cảm, đương lúc ngọt ngào cuồng nhiệt với bạn trai, hôn nhau bị paparazzi chụp được, làm quan sát viên tình cảm.

Chương trình quay trong nhà, chỉ nói chuyện phiếm, tổ chức một số trò chơi tương tác gì đó, không cần chạy nhảy tốn sức, hoạt động tương đối nhẹ nhàng, danh tiếng của nhà đài cũng không tệ, lại thêm Khương Minh Chi đang yêu đương, chỉ cần hơi nhắc đến tình yêu của mình với người ấy trong chương trình, độ hot của chủ đề này tăng vụt là cái chắc.

Chương trình vừa ra thông báo chính thức đã lên hot search, quần chúng hóng chuyện đua nhau ngóng chờ, vô cùng mong đợi biểu hiện của Khương Minh Chi trong chương trình.

Nhưng gần đây các chương trình show đang đua nhau cùng làm, chương trình kia của Khương Minh Chi vừa mới công bố không lâu lại có một chương trình ở đài tương đương thông báo đội hình tham gia.

Đó là chương trình thực tế thi đấu ngoài trời quy mô lớn, trong danh sách sáu khách mời thường trú, tên Tô Ngạn và Phí Âm đều có mặt.

Chương trình ra thông báo cùng ngày, độ tồn tại của fan cp Phí Âm, Tô Ngạn “Phi Nhĩ Mạc Thuộc” tăng cao.

Cặp đôi scandal bị đồn thổi non nửa năm không chỉ hợp tác trong bộ phim cổ trang “Linh Lung Kết”, ảnh leak ngọt ngào các thứ trong lúc quay phim truyền ra tung tóe, bây giờ lại muốn làm khách mời thường trú cùng nhau, không chỉ không tránh nghi ngờ mà gần như sắp viết “Bọn tôi có quan hệ” lên trên mặt.

Bây giờ lời giải thích cho tin đồn kia đã trở thành hai người đã ở bên nhau từ lâu, đôi tình nhân toàn nhận cùng một chương trình giải trí, cùng nhau làm việc, yêu đương với bạn hợp tác, tới khi “Linh Lung Kết” phát sóng thì chính thức công khai luôn.

Khương Minh Chi ghét bỏ nhìn mấy bài nhảy đến trang chủ của cô, cứ như cô là fan cp “Phi Nhĩ Mạc Thuộc” chèo thuyền tới u mê rồi vậy.

Ai cũng biết chương trình thi đấu ngoài trời thế này rất dễ xào cp, xem ra hai người này đã hùa nhau chơi nghiện luôn rồi, nếu không đống ảnh leak kia sao lại vừa giả tạo vừa làm ra vẻ như thế được, suýt nữa cô phải nghi ngờ có phải mắt mình bị lác hay không.

Sau đó đúng như dự đoán, cô lại thấy fan cp của hai người này khen Phí Âm, Tô Ngạn trai tài gái sắc ngọt ngào hạnh phúc, người không thể đi một mình lại chơi trò nói ẩn ý:

[Âm Âm và thầy Tô xứng đôi thật sự, phát kẹo cho chúng tôi thế này thật sự hạnh phúc quá.]

[Tiểu hoa đán mới nổi x Lão làng giới giải trí, hình tượng này dễ chèo lắm đó.]

[Đây mới gọi là xứng đôi chứ, người nào đó tìm một kẻ chỉ được cái vẻ ngoài*, không biết ngại mà còn công khai.]

*Từ gốc tiểu bạch kiểm: thanh niên đẹp trai, mềm yếu; thư sinh trói gà không chặt; công tử bột; còn có nghĩa trai bao.

[Đúng thế, chuẩn luôn, còn mua bài lăng xê ám chỉ người kia là sếp lớn, chưa từng thấy ai hư vinh như thế, nhưng mà sếp lớn người ta không rảnh lo trò trẻ con trong giới giải trí.]

Fan của Khương Minh Chi đương nhiên không chịu để yên, nhẫn nhịn bên đối thủ nói bóng gió, có một số người, bản thân mình là fan có thể chê nhưng người khác chê thì không được, mọi người đồng lòng đối ngoại:

[Người nào đó lăng xê cái danh “lão làng giới giải trí” bao nhiêu năm rồi, chiều cao vóc người lại chẳng bằng người bình thường nhà chúng tôi, mất mặt quá đi thôi.]

[Rõ ràng hình thượng là Người flop không biết trời cao đất dày x Kẻ flop hết thời hùa nhau sưởi ấm ha ha ha ha ha ha ha.]

[Mua độ tương tác mờ ám như thế cẩn thận có ngày lật xe bị sét đánh.]

[Có một số người quay phim mà có bao nhiêu là ảnh leak chất lượng HD, kết quả cuối cùng vẫn không thể thoát vòng bằng mấy bức ngọt ngào mờ căm do paparazzi chụp trộm của nhà chúng tôi, wtmxs*.]

*Wtmxs: cmn tôi cười chết mất.

...

Mặc dù thấy fan bảo vệ mình rất vui nhưng Khương Minh Chi nhìn thấy mấy chữ “người bình thường nhà chúng tôi” thì có hai vạch đen lướt qua trán.

Cô cất điện thoại xuống lầu.

Hôm nay Khương Minh Chi chụp ảnh quảng cáo cho “Tim đập rộn một trăm nhịp” rồi đi thu âm ca khúc chủ đề chương trình, vừa mới ra khỏi phòng thu âm đã thấy Trần Trung đứng đợi.

Mấy hôm nay cô khá là bận vì ký hợp đồng chương trình, luôn từ chối lời mời ăn tối của người đàn ông nào đó.

Một lần nữa nhìn thấy Trần Trung mỉm cười chờ đợi bên ngoài, Khương Minh Chi đột nhiên không thấy vui.

Cứ thế này thôi mà muốn dụ cô về Tử Duyệt Tinh Hà sao? Khương Minh Chi nghĩ thầm.

Quả nhiên đàn ông đều vậy, xách quần lên cái là nói nước mắt của em không có tác dụng gì với anh, muốn lên giường lại chủ động lấy lòng liên tục.

Trần Trung đi tới trước mặt Khương Minh Chi, khom người gọi: “Bà chủ.”

“Tối nay tổng giám đốc Lộ chờ cô ở nhà.”

Khương Minh Chi phản ứng mất một lúc mới nghĩ tới “nhà” ở đây là Tử Duyệt Tinh Hà, sau đó nghe tới địa điểm này thì hơi ngạc nhiên.

Hai ngày trước tốt xấu gì cũng tìm chỗ mời cô ăn cơm, cơm nước xong mới lộ ra ý đồ khác, giờ thì chẳng thèm che giấu gì luôn?

Trần Trung bổ sung thêm trước khi Khương Minh Chi lên tiếng từ chối: “Chỉ ăn một bữa cơm thôi, tổng giám đốc Lộ đảm bảo với cô, ăn cơm xong sẽ đưa cô về khu phía tây Ninh Định.”

Khương Minh Chi cho một ánh mắt đầy nghi ngờ.

Ánh mắt Trần Trung thì bình thản, chân thành.

Khương Minh Chi cúi đầu nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lên xe.

Trước khi lên xe cô còn không quên kéo Hàn Cần qua một bên dặn: “Chị Cần, tối nay em mà không gửi cho chị “Ngủ một mình chớ cue” thì chị nhớ báo cảnh sát giúp em nhá.”

Hàn Cần: “...”

Qua biết bao nhiêu ngày, Khương Minh Chi về lại Tử Duyệt Tinh Hà.

Khi cô mở khóa cửa vân tay một lần nữa, trong lòng bỗng có cảm xúc khác biệt.

Cô hít một hơi đẩy cửa ra.

Khương Minh Chi nhìn thấy một đôi dép lê kiểu nữ xếp trên đất, lần trước bác gái đã mang hết đồ của cô đi rồi, đôi trên đất này là đôi mới.

Khương Minh Chi đi vào, thay giày.

Lộ Khiêm không ra đón cô, không biết có phải vì không nghe thấy tiếng cô mở cửa hay không, Khương Minh Chi thả nhẹ bước chân đi vào trong, nghe thấy tiếng tiếng nước sôi ùng ục.

Sau đó cô thấy Lộ Khiêm đứng trước đảo bếp trong phòng bếp, cổ tay áo sơ mi được sắn lên trên cánh tay, trước người là tạp dề.

Hóa ra anh bảo cô về ăn đồ anh làm.

Khương Minh Chi vẫn đứng im, không chủ động lên tiếng, lặng lẽ nhìn Lộ Khiêm hoàn thành từng bước, mãi đến khi Lộ Khiêm lấy bánh trứng tart trong lò nướng ra quay người lại, anh thấy Khương Minh Chi yên lặng đứng phía sau.

Lúc cửa lò nướng vừa mở ra, Khương Minh Chi đã ngửi thấy mùi sữa thơm nồng, nhìn thấy bánh trứng tart trên tay Lộ Khiêm, cô nuốt ngụm nước bọt cái ực.

Chắc chắn anh muốn cô béo chết rồi hủy diệt sự nghiệp của cô. Khương Minh Chi thầm suy đoán u ám trong lòng.

Nhưng Lộ Khiêm chưa lên tiếng Khương Minh Chi đã tự động ngồi xuống trước bàn ăn, không khách sáo hỏi: “Còn làm gì nữa?”

“Đừng bảo em là mì, quá bủn xỉn, em không thèm.”

Lộ Khiêm mỉm cười, múc cánh gà mới đun xong trong nồi ra, canh rau củ, còn có đậu phụ gạch cua đặc sản Cảng Thành.

“Những món này được không?” Anh hỏi.

Khương Minh Chi nhìn cánh gà rim và đậu phụ gạch cua trước mặt.

Mặc dù đều mấy món làm nhanh đơn giản nhưng Khương Minh Chi tự nhận với năng lực chỉ biết luộc sủi cảo như mình thì chịu chết.

Nếu trước kia Lộ Khiêm chỉ biết nấu mì, vẫn đứng ở vạch xuất phát cùng cô, giờ có thể thấy anh vượt qua cô rồi.

Khương Minh Chi không nhịn được nuốt nước bọt, dù cho vừa nãy đã nhìn thấy quá trình nấu ăn của người đàn ông này, cô vẫn hỏi một câu dư thừa: “Anh nấu sao?”

“Ừ.” Lộ Khiêm đưa đũa cho cô: “Nếm thử đi.”

Khương Minh Chi lấy thìa xắn một miếng đậu phụ cho vào miệng rồi gật đầu: “Tạm được.”

“Anh làm mấy cái này làm gì, không ngại phiền sao?” Khương Minh Chi bỏ thìa xuống nói: “Ăn bên ngoài là được rồi.”

Món ăn dù đơn giản tới đâu đi chăng nữa cũng rất phức tạp với người mới. Hơn nữa, trong lòng Khương Minh Chi có dự cảm, nhà tư bản đột nhiên xuống bếp nấu cơm cho cô, chắc chắn có ý đồ khác.

Khương Minh Chi bỗng nhiên tăng cao cảnh giác trong lòng, tự nói với mình không được vì mấy món ăn này là hạ thấp phòng tuyến, anh nói gì cũng đồng ý, mới thế này đã muốn cô đổ đốn là điều không thể.

Lộ Khiêm nhìn khuôn mặt nhỏ cảnh giác của Khương Minh Chi, nhớ lại ngày cô nhảy nhót tới nói làm bữa khuya cho anh với sủi cảo đông lạnh.

Sau đó hai người cãi vã, sủi cảo không ai trông vỡ nát trong nước sôi, không ai ăn.

Lộ Khiêm nhắm mắt lại, đột nhiên lên tiếng: “Minh Chi, anh xin lỗi.”

Khương Minh Chi: “Hả???”

Bầu không khí vẫn còn căng thẳng cảnh giác ban nãy nhất thời ngưng trệ, Khương Minh Chi sững sờ nhìn sang, ngỡ mình nghe nhầm.

Vừa nãy Lộ Khiêm nói gì với cô?

Sau đó cô nghe thấy Lộ Khiêm chậm rãi nói: “Anh xin lỗi em, chuyện hôm đó là lỗi của anh. Em biết đấy, từ trước tới giờ anh rêu rao mình chỉ là thương nhân, có một số cách làm đều theo thói quen, nhưng anh quên mất mình còn có em, không quan tâm tới cảm nhận của em, làm thế sẽ khiến chúng ta trở thành ra sao.”

“Câu nói đó gây tổn thương cho người khác vì thế anh thật lòng xin lỗi em, anh cũng không biện giải nhiều cho mình. Nhưng anh đảm bảo với em, sau này chắc chắn anh cố gắng hết sức để nhận được sự yêu thích của em và người nhà em.”

Bầu không khí ngưng trệ dần hòa tan theo lời người đàn ông nói, Khương Minh Chi lẳng lặng nghe, nhìn thẳng vào mắt Lộ Khiêm vẫn luôn nhìn cô, chưa từng thấy lâng lâng, cả người bao trùm cảm giác không chân thật như giây phút này.

Nhưng đây là thật. Trong lòng có một giọng nói bảo với cô, mùi thơm của thức ăn nhắc nhở cô.

Lộ Khiêm nói xin lỗi cô rồi. Nhà tư bản kiêu căng cay nghiệt, vĩnh viễn không chịu thua thiệt, từ lúc sinh ra chưa từng chịu lép vế đã xin lỗi cô.

Lúc anh nói chuyện, giọng rất hòa dịu, mỗi một chữ đều rõ ràng, ánh mắt anh nhìn cô chân thành, không qua loa đối phó chút xíu nào.

Khương Minh Chi nghe anh nói từng câu từng chữ, nhất thời quên mất nên làm gì, cô sững người thoáng chốc, cuối cùng hơi hoảng loạn cúi thấp đầu, cầm thìa chọc đậu phụ: “Biết tổn thương người ta mà còn nói.”

Lộ Khiêm không muốn hồi tưởng lại tâm trạng lúc Khương Minh Chi khóc lóc hét lên với anh ngày hôm đó, anh ảo não đến mức không muốn nó xảy ra thêm lần nào nữa, anh vươn tay vuốt bên tóc mai rối của Khương Minh Chi, trong mắt đầy nỗi tiếc thương, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi em.”

Giây phút này Khương Minh Chi có loại cảm xúc phức tạp khó diễn tả bằng lời.

Cô cảm nhận ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng xoa thái dương cô, cả người chua xót, ấm ức, và cả một chút xíu xiu vui vẻ.

Sao mà không vui được chứ, rốt cục Lộ Khiêm cũng nói xin lỗi cô rồi!

Không liên quan gì đến bác cả, ông nội, rốt cục anh cũng nhận ra người anh nên xin lỗi đàng hoàng, dỗ dành hẳn hoi là cô chứ không phải cảm thấy nếu trong nhà không xen vào nữa thì cô tha thứ cho anh là chuyện đương nhiên.

Rõ ràng cô mới là người đau buồn tủi thân nhất trong cả chuyện này.

Huhuhu cuối cùng nhà tư bản cũng nhận ra được.

Khương Minh Chi khịt cái mũi nhỏ, cố gắng hết sức để bản thân không để lộ cảm xúc quá rõ ràng, cô ngồi thẳng người dậy: “Biết sai là được rồi. Có chuyện gì mọi người cùng nhau bàn bạc không tốt hơn sao. Anh biết rõ gia đình em vốn không thích em ở bên người như anh, em còn định quỳ gối trước cửa nhà chịu đòn nhận tội rồi, thế mà anh không lo lắng kiêng dè chút nào, nhà tư bản xấu xa không phải từ ngữ gì hay ho cả.”

Cô vênh mặt lên, cuối cùng người đàn ông này cũng cúi đầu nhận sai trước mặt cô, giây phút này, giọng cô vô thức nâng cao lên quãng tám: “Lần này bỏ qua, lần sau em khóc, dù là lỗi của ai, dù cãi nhau gay gắt thế nào, chuyện đầu tiên anh cần làm là dỗ dành em, anh biết chưa? Trên thế giới này không có ai để vợ mình khóc bù lu bù loa lại bảo em khóc cũng không có tác dụng.”

“Anh dỗ dành em trước đã, sau đó chờ em suy nghĩ rõ ràng, là lỗi của em thì em sẽ chủ động xin lỗi anh.”

“Không, em sẽ không phạm sai lầm.” Cô đột nhiên đổi giọng, dữ dằn, “Trong hai chúng ta, người sai luôn là anh.”

Lộ Khiêm bật cười, trầm giọng đáp: “Ừ.”

Khương Minh Chi nghe thấy lời đồng ý của người đàn ông, không nói thêm gì nữa: “Biết là được.”

Sau đó Lộ Khiêm gắp một cái cánh gà vào bát Khương Minh Chi: “Nếm thử cái này nữa đi.”

Khương Minh Chi hài lòng cắn miếng cánh gà Lộ Khiêm vừa gắp là cô bắt đầu thấy thèm.

Lộ Khiêm dịu dàng nhìn Khương Minh Chi ăn cánh gà xong thì mặt mày tươi tắn hẳn ra.

“Minh Chi, chúng ta công khai đi được không?” Anh bỗng nhiên nói.

Bình luận

Truyện đang đọc