ĐỊNH MỆNH, CÓ BAO GIỜ GẶP LẠI!

Sáng hôm sau, Hoàng Thiên đã dậy rất sớm để chuẩn bị xuống Hải Âu làm việc vì đang có rất nhiều việc cần anh giải quyết. Anh đứng trước gương chỉnh tề lại quần áo, cài khuy áo lại, anh chúa ghét mặc vest vì sự gò bó của nó khiến anh vô cùng khó chịu.

- Hoàng Thiên, sáng nay ba cũng muốn đi xuống công ty xem tình hình hoạt động của công ty như thế nào rồi cho xác nhập vào tập đoàn Thiên Gia luôn đi. Ba muốn con chuyển công tác lên làm chức vị tổng giám đốc của Thiên Gia cho ba, như trước đây con đã làm.

- Ba à, có nhất thiết phải như thế không? Vị trí đó, anh hai có thể làm được mà.

Anh càm ràm khi nghe ông nói vậy, nét mặt có chút khó chịu.

- Giao cho anh con thì nó chỉ làm cho tập đoàn đi xuống thôi. Nó chỉ đem cái tổ chức trong xã hội đen của chúng ta đang hoạt động để đe dọa và uy hiếp các đối tác thôi. Nói tóm lại, con về đây làm cho ba, ba để con bé Phương làm thư kí cho con rồi đấy, ba cũng tuyển người làm quản lý cho con luôn rồi.

- con sẽ làm ở vị trí đó, nhưng người làm bên cạnh con con sẽ tự chọn. Con không muốn Phương làm cùng với con, con cảm thấy cô ta gây phiền phức cho con.

Anh nói giọng dứt khoát với vẻ mặt cực kì nghiêm túc pha sự lạnh lùng.

Phương đứng bên ngoài phòng của anh và vô tình nghe được những gì hai cha con họ nói, cô ậm ực siết chặt tay khi anh nói cô gây phiền phức cho anh.

- Thôi được rồi, tùy con. Nhưng con nhớ rằng Phương là người cứu con trong vụ tai nạn giao thông đó đấy.

...

Tại công ty Hải Âu

Vũ Nhi vẫn đi làm như thường ngày, lần này cô đi làm sớm hơn mọi khi vì cô còn phải sắp xếp công việc buổi họp ngày hôm nay cho giám đốc.

"Cạch" tiếng mở cửa.

Vũ Nhi có chút giật mình vội ngừng tay bỏ sắp giấy xuống bàn của giám đốc quay người lại, chợt cô như đứng hình, đôi đồng tử giãn rộng nhìn người đã từng hại cuộc đời cô trở nên đau khổ, làm mất đi đứa con chưa chào đời của mình năm đó.

-Vũ Nhi, thật ngạc nhiên khi em lại làm việc ở đây đấy. Đã lâu không gặp nhìn em ngày càng xinh đẹp hơn xưa đấy.

Dương Tuấn nkia giọng đùa cợt với vẻ mặt ngạc nhiên khi vô tình gặp Vĩ Nhi ngay trong phòng làm việc của em trai mình.

-Anh... tới đây làm gì vậy chứ?

Vũ Nhi gằn giọng nói vói giọng nghẹn lại như sắp khóc với dòng cảm xúc lẫn lộn trong lòng đang trào dâng.

- Ủa, tôi là anh trai của giám đốc công ty này chẳng lẽ không được phép tới đây sao? Thật không ngờ em lại làm việc chung với thằng em trai anh đấy, đừng nói với anh đấy, tưởng hai người mất liên lạc với nhau rồi chứ? Hay là em nghĩ nó đổi tên thành Hoàng Thiên và giả vờ không biết em là ai để tiếp cận em, lợi dụng em giống như công cụ đồ chơi của nó trước đó.

- Anh im đi. Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe.

Vũ Nhi gào thét gây âm vang lên cả phòng, trái tim cô chợt nhói đau cùng vơiz giọt nước mắt mặn chát rơi xuống.

- Tôi chỉ nói sự thật thôi mà. Nếu như lúc trước em chịu theo tôi thì đâu phải bị nó xem là công cụ đồ chơi đâu nhỉ... Dù sao thì em với tôi cũng từng yêu nhau lắm cơ mà....

- Tôi đã bảo anh im đi rồi có mà... anh em các người chỉ toàn là loại người giả dối và bỉ ổi mà thôi.

Đúng lúc Hoàng Thiên bước vào khi nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng của mình, nét mặt khó chịu khi thấy sự xuất hiện của Dương Tuấn ở ngay trong phòng làm việc của mình, anh gằn giọng nói:

- Hai người đang làm gì trong phòng tôi vậy hả? Này Vũ Nhi, có chuyện gì xảy ra với cô sao, mà cô đứng đó khóc thế?

Chưa kịp để ai nói gì thì Phương chạy vào khoác tay anh với nét mặt mừng rỡ khi thấy anh.

- Anh Hoàng Thiên, cuối cùng anh cũng xuống rồi, làm em chờ anh nãy giờ đấy. Dương Tuấn đã đưa em đi cùng xuống dưới đây trước anh đấy... Vũ Nhi... Sao cô lại ở đây?

Phương bất ngờ khi lại gặp Vũ Nhi ngay ở đây. Ai đấy đều hiện lên sự khó hiểu thắc mắc và ngạc nhiên làm cho bầu không khí trong căn phòng trở nên ăn thẳng hơn bao giờ hết.

Dương Tuấn chợt vỗ tay cười lên rồi nói:

- Thì ra đây là bạn gái cậu sao... Hoàng Thiên?... nghe Phương nói cậu có bạn gái rồi nên hủy hôn mà...

- Anh đang nói gì vậy? Cẩn thận lời nói của mình đi, đây là nơi làm việc chứ không phải ở nhà.

Hoàng Thiên lên tiếng với vẻ mặt hiện rõ sự giận dữ.

Vũ Nhi đang cảm thấy vô cùng rối bời khi cô lại bị lừa dối thêm một lần bởi người con trai này mà cô đã từng tin tưởng, cô đi lại gần Hoàng Thiên gân cổ lên nói trong căm phẫn:

- Anh là Thiên Ân chứ không phải là Hoàng Thiên. Tại sao anh lại lừa dối tôi hả, tôi đâu phải là công cụ đồ chơi của các người để các người muốn làm gì thì làm...

- Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì cả?

Hoàng Thiên ngơ ra khi bị cô mắng và cô lại cho rằng anh là Thiên Ân, làm anh cảm thấy vô cùng rối trí chẳng hiểu gì cả.

- Anh thôi cái bộ mặt giả tạo của anh đi.

Dứt lời Vũ Nhi chạy đi trong nước mắt cùng với trái tim đau nhói.

- Vũ Nhi... Vũ Nhi... tôi sẽ nói chuyện với các người sau...

Anh nói rồi guồng chân chạy đi.

- Hoàng Thiên chạy theo cô ta mất rồi, thật không ngờ cô ta lại làm việc ở đây. Lõ như Hoàng Thiên nhớ lại thì sao đây? Tôi sẽ mất anh ấy còn anh thì bị tống vô tù vì anh chính là người gây ra tai nạn cho anh ấy đấy.

Phương nói với nét mặt vô cùng lo lắng khi chuyện này lại xảy ra.

- Chắc nó sẽ không nhớ lại đâu vì.mọi chuyện đang khiến nó rối lên chẳng biết đường nào lần. Cô yên tâm đi, cô sẽ chẳng sợ mất thằng em trai tôi đâu, vì Vũ Nhi hận nó lắm đấy. Dù sao thì tôi vẫn muốn có được cô ấy hơn là để thuộc về nó.

Vũ Nhi vừa khóc vừa chạy tới thang máy cứ ấn nút mà không thấy thang máy mở cửa, cô thật sự muốn rời khỏi đây ngay lập tức vì không muốn gặp lại những người đó một phút nào nữa.

- Vũ Nhi... Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi thật sự không hiểu gì cả.

Hoàng Thiên nói với nét mặt đầy sự thắc mắc, anh nắm lấy tay Vũ Nhi giữ chặt lại nhưng bị cô hất mạnh ra.

- Đến phút này mà anh vốn giả vờ được sao? Anh là Thiên Ân chứ không phải là Hoàng Thiên, anh lừa dối tôi chưa đủ sao bây giờ còn trơ mặt ra như không biết gì. Anh em các người thật quá bệnh hoạn, chỉ coi phụ nữ là cỏ rác mà thôi. Phải sinh ra trong gia đình là xã hội đen nên muốn làm gì thì làm. Làm ơn hãy để cuộc sống của tôi yên ổn đi... Tôi đã quá đau khổ rồi...

Thật sự anh không thể kìm nén cảm xúc ngay bây giờ khi bị Vũ Nhi nói những lời cay nghiệt như vậy. Anh không biết gì cả... thật sự không hiểu gì... Anh bực mình nắm lấy tay Vũ Nhi lôi đi ra khỏi công ty.

- Bỏ tôi ra, anh đưa tôi đi đâu vậy hả?

Vũ Nhi hét toáng lên cố giật lại tay mình nhưng vô ích.

Anh phóng xe với tốc độ nhanh nhất có thể tới biển, anh xuống xe lôi Vũ Nhi ra bờ biển đẩy cô ngã xuống dưới làn sóng biển tấp vào, làm quần áo cô ướt nhẹp.

-Anh bị sao vậy? Đưa tôi ra đây làm gì hả? Anh... cả gia đình anh làm tôi đau khổ như vậy chưa đủ sao Thiên Ân?

Vũ Nhi lên giọng nói, ánh mắt tức giận trừng lên nhìn anh.

- Thiên Ân...Thiên Ân... Cô hận anh ta tới mức nào mà nhìn tôi ra anh ta mà nói chứ? Tôi nói cho cô biết tôi là Hoàng Thiên... chứ không phải là Thiên Ân. Tôi mới gặp cô lần đầu tiên tại đồi chè Hương Hoa sau khi ở Pháp điều trị chấn thương do tai nạn và lập nghiệp ở Pháp rồi trở về... Tôi chẳng biết gì cả. Mọi chuyện xảy ra của cô thì tôi có liên quan gì vậy mà cô nói tôi lừa dối cô, lợi dụng cô... coi cô là công cụ đồ chơi... tôi chưa bao giờ làm như vậy... và sẽ không bao giờ có điều đó xảy ra...

Vũ Nhi đứng phắt dậy mặc cho sóng biển cứ táp vào mà cương mặt lên nói:

- Anh im đi, anh đừng có ngụy biện. Dương Tuấn là anh trai anh, kẻ làm tôi có thai rồi giết đứa con đó. Ba anh đã làm gia đình tôi điêu đứng vì nợ nần, còn anh lấy tôi về chỉ xem tôi là công cụ đồ chơi. Vậy mà giờ anh đứng đây nói vô tôi rằng anh là Hoàng Thiên chứ không phải Thiên Ân nghe thật phi lý.

- Tôi lấy cô khi nào?

Thiên Ân càng không hiểu cô đang nói gì, mọi thứ cứ rối tung cả lên khiến anh cảm thấy bực mình. Vậy là có chuyện gì đó xảy ra với anh trước đó khi tai nạn xảy ra.

Vũ Nhi chợt cười nham nhở vì nét mặt ngơ ngác vờ như không biết gì của Hoàng Thiên.

- Anh đừng có giả vờ nữa. Làm ơn biến khỏi cuộc đời tôi đi, coi như kiếp trước tôi tạo nhiều nghiệp chướng nên kiếp này tôi lãnh quả báo.

Dứt lời, Vũ Nhi đẩy anh qua một bên rồi đi thẳng về phía con đường trước mặt để bắt taxi.

-Này Vũ Nhi... cô hãy nói rõ chuyện này cho tôi biết đi, thật sự tôi không biết gì cả.

Thiên nắm lấy tay Vũ Nhi giữ chặt lại, nhìn cô với ánh mắt với dòng cảm xúc hỗn độn.

-Anh bỏ tay tôi ra. Tôi thật sự ghét cái mặt nạ giả tạo của anh!

Vũ Nhi hất mạnh tay Thiên ra rồi quay người ddi một mạch qua đường mà chằng chú ý xe cộ qua lại, mặc cho những tiếng còi kêu lên âm ỉ.

-Vũ Nhi, coi chừng...

Thiên nói lớn khi thấy có một chiếc xe đang lao tới chỗ cô mà cô thì lại chẳng chú ý gì và buộc anh phải chạy ra.

"Rầm"

Bình luận

Truyện đang đọc