ĐỈNH NÚI NHÀ TÔI THÔNG NIÊN ĐẠI



Bồ Nam nói đúng trọng tâm: “Không phải là kẻ điếc, tôi nghe nói thời điểm hai ba tuổi, tai cô ta bị nổ mạnh làm suy yếu khả năng nghe, một bên khác vẫn tốt……”“Nổ mạnh ư?”Bồ Nam gật đầu nói tiếp: “Chính là thời điểm loạn lạc trước giải phóng đó.

Cho dù một bên tai cô ta bị tật nhưng sức lực rất lớn, mọi người xem cách cô ta làm việc thì biết.”Mọi người lúc này bừng tỉnh hiểu ra: “Trách không được bọn họ chỉ dám ở sau lưng nói xấu, mà không dám thẳng mặt trêu chọc người ta.”“Vậy mấy đứa con nhà đó thì sao……”Bồ Nam nói tiếp: “Mấy người đang nói đến Bảo Sơn hả? Bảo Sơn không phải con ruột của nhà đó, tôi nghe nói bởi vì tai của Điền đại tẩu tử bị tật, hai vợ chồng già nhà họ Điền không muốn chọn cô ta, Nhưng mà Điền Đại cảm thấy cô ấy rất thu hút, kiên trì muốn cưới về làm vợ.

Đương nhiên cha mẹ không lay chuyển được con trai.

Nhưng mà họ vẫn luôn không thích người con dâu cả này.


Sau khi hai người bọn họ kết hôn lại năm sáu năm liền không có con.

Mọi người nhà họ Điền náo loạn vài lần, buộc Điền Đại ly hôn, Điền Đại không chịu.

Cuối cùng nhà họ Điền chia ra, hai người già nhà họ Điền sang ở với Điền lão nhị.

Điền Đại không lấy gì hết, chỉ mang vợ con đi tới nhà cũ ở sườn núi ở.”“Chắc hai người họ cảm thấy nhà mình không thể có con, nên mới nhận nuôi Bảo Sơn, Bảo Sơn được nhà họ nhận nuôi khi vừa mới ba tháng.

Đứa nhỏ này thật đúng là số khổ, cha nó là thợ săn trong núi, mẹ nó vì sinh nó ra mà mất, cha nó vì muốn có thêm chút thịt đổi sữa cho con mà đi vào rừng sâu, kết quả dính độc trùng mà mất nốt.


Đứa nhỏ này từ đó không ai nuôi dưỡng.

Đại đội trưởng của thôn bọn họ nghe nói nhà Điền Đại không có con, lại đây hỏi hai người có nhận nuôi hay không.

Thế là hai vợ chồng nhà Điền Đại liền có Tiểu Bảo Sơn.

Nhà họ Điền cảm thấy mọi chuyện vậy là tốt đẹp rồi.

“.


Bình luận

Truyện đang đọc