DỊU DÀNG DÀNH RIÊNG ANH

Editor: Mộ



Suýt chút nữa thì Chu Tử Tuế đã nhảy cẫng lên.

Kẻ ngu cũng có thể hiểu những lời đó của gã là có ý gì. Nhân lúc Đỗ tiểu thư không có ở đây, bọn họ cứ thế mà bắt nạt người khác.

Thật là quá đáng.

Cậu biết dù sao đây cũng là công ty của người ta, bọn họ cậy người đông thế mạnh ức hiếp anh Hằng. Nếu hai cậu tranh cãi với bọn họ thì sẽ không có kết quả gì tốt đẹp.

Chỉ cần hai cậu đáp lại bọn họ sẽ càng cớ để nói rằng hai cậu không hiểu lý lẽ.

Trước kia anh Hằng mở một cửa hàng nhỏ để buôn bán. Những lúc tâm trạng không tốt, bọn cậu thích bán thì bán không thích bán thì thôi.

Bây giờ thì..

“Tưởng tổng nào?” Trần Hằng ngẩng đầu nhìn về phía Dương Giai, sắc mặt lạnh lùng, giọng nói thì ẩn chứa sự uy nghiêm vô hình.

Thần thái của anh bẩm sinh đã khiến người khác nể phục.

“Đương nhiên là Tưởng tổng của công ty chúng ta.” Dương Giai không hề sợ hãi, mạnh mồm trả lời.

Sở dĩ Dương Giai không hề biết sợ bởi vì chú của gã có quen biết với người nhà họ Đỗ. Ban đầu cũng nhờ người đó giúp đỡ nên gã mới được nhận vào công ty này.

Vì thế gã tự cho rằng mình có quan hệ với người nhà họ Đỗ.

Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, gã là người có chỗ dựa, Trần Hằng sẽ không dám gây khó dễ cho gã.

“Tôi không có quyền, vậy chẳng lẽ cậu có sao?” Trần Hằng thản nhiên hỏi ngược lại gã.

“Nếu cậu thấy bất bình thay ông ấy, còn nhớ nhung vị lãnh đạo cũ, thế thì cậu có thể đi theo bọn họ.”

Trần Hằng nhìn Dương Giai bằng một ánh mắt cực kỳ nguy hiểm. Ánh mắt ấy khiến gã ta đột nhiên sợ hãi.

“Bây giờ, ai muốn đi theo bọn họ thì cứ nói thẳng.” Trần Hằng quét mắt một vòng quanh phòng họp, ai nấy đều cúi gằm mặt, không dám nói một lời.

“Tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của các người.”

Tất cả mọi người trong công ty, từ trước đến nay đều quá nhàn rỗi. Bọn họ đi làm được ngày nào thì hay ngày đó. Chẳng ai quan tâm đến việc phát triển công ty, duy trì trạng thái vận hành bình thường đã là tốt lắm rồi.

Thế nên mặc dù công ty đã thành lập rất sớm nhưng không hề có bước tiến mới ngược lại còn tụt lùi hơn so với trước kia.

Trong số bọn họ còn có những kẻ lợi dụng công ty để kiếm lợi từ bên ngoài. Những tài nguyên có thể tận dụng, bọn họ đều không bỏ sót.

Từ khi công ty vẫn còn phát triển như một ngọn núi lớn, bọn họ giống như một đám sâu mọt, nhàn rỗi không làm việc, cũng không biết xấu hổ chỉ biết há miệng chờ sung.

Cho nên bây giờ, anh phải đứng mũi chịu sào, dọn cái đống rác rưởi lộn xộn này.

“Còn ai chưa biết tôi là ai không?” Trần Hằng đợi một lát mà không có ai trả lời, anh mới lên tiếng.

Có người ngẩng đầu nhìn anh một cái, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng những lời muốn nói cứ nghẹn ở cổ, cũng không nói lên lời.

Bởi vì Trần Hằng toả ra khí thế khiến người ta vô cùng sợ hãi.

“Nhớ rõ, tôi là Trần Hằng.” Dừng một chút, anh lại nói thêm một câu: “Từ bây giờ trong công ty này chỉ có tôi, không có ai là Tưởng tổng.”

“Phục thì ở lại, không phục thì cút.”

Trần Hằng đã nói đến mức này, còn ai dám không nghe theo anh.

Dù sao bọn họ cũng chỉ là nhân viên của công ty, còn phải dựa vào công việc này để kiếm miếng cơm, cho dù bất mãn thế nào thì cũng không đến nỗi đối nghịch với anh.

Nhỡ đắc tội với anh xong, công việc này không còn nữa thì phải làm sao.

Dương Giai tức giận nhìn Trần Hằng. Gã nghiến chặt răng, cố gắng kiềm chế để không bộc phát tại chỗ.

Bây giờ gã không đấu lại anh nhưng chờ đến lúc gã về tìm chú đến giúp đỡ, đến lúc đó gã cũng muốn nhìn xem tên Trần Hằng này có thế phách lối đến thế nào.

“Tiếp tục họp.” Giọng Trần Hằng trầm xuống. Anh trưng bộ mặt lạnh lùng khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc.

…..

Tới giờ ăn cơm trưa, Dương Giai lập tức gọi điện thoại cho chú của gã, mong ông ấy có thể liên lạc với người ta để giúp đỡ.

Cái gọi là quen biết với người nhà Đỗ, thật ra thì cách mấy trăm dặm mới tính là có quan hệ quen biết. Chú của gã cũng chỉ mượn chút danh tiếng của nhà họ Đỗ để miễn cưỡng ở trước mặt người khác mà khoe khoang.

Một lúc lâu gã mới liên lạc được với người kia.

Dương Giai vừa mở miệng đã hỏi liệu có thể đẩy Trần Hằng ra khỏi chức tổng giám đốc được không.

Đây đúng là câu nói đùa hài hước.

Cho dù có là một công ty nhỏ đi nữa thì anh vẫn là tổng giám đốc, hơn nữa lại do Đỗ tiểu thư tự mình cất nhắc, người nào dám động tới anh?

“Nói thẳng ra thì chuyện này chỉ có Đỗ tiểu thư mới có thể làm được.” Đối phương nghe thấy yêu cầu của gã thì bị dọa sợ tới phát run.

“Đỗ tiểu thư ở nhà họ Đỗ một tay che trời, đừng nói là tôi, đến bố cô ta còn phải nghe cô ta. Người cô ta tự mình sắp xếp, tôi không dám động.”

Đầu giây bên kia vẫn còn cho gã ít mặt mũi.

Thật ra ông ta cũng chỉ là một nhân vật nhỏ. Người tôn quý như Đỗ tiểu thư căn bản nếu ông ta muốn nhìn còn chẳng dám nhìn cô một cái.

Chỉ có những kẻ không hiểu chuyện, mới có thể nghĩ ông ta là một người lợi hại.

“Cậu tìm ra sai lầm của hắn ta, sau đó lưu lại chứng cứ rồi đến báo cáo với Đỗ tiểu thư, chắc là được.”

Người nọ bắt đầu đưa ra lời khuyên cho gã: “Đại tiểu thư không phải người không hiểu lý lẽ, sẽ công chính nghiêm minh.”

“Không được. Trong lúc nhất thời, tôi biết đi đâu tìm lỗi sai của hắn?” Dương Giai nấp ở ngã rẽ hành lang. Gã vội vàng đến mức vòng đi vòng lại mấy vòng.

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, gã quên mất việc phải khống chế âm lượng.

“Hơn nữa, tôi lại không biết Đỗ tiểu thư ở đâu, làm sao tôi có thể đi tố cáo hắn được?”

“Bây giờ phương thức liên lạc nhiều như vậy, đâu nhất thiết phải thấy người. Cậu có thể gửi mail hoặc là..”

Đối phương còn chưa nói hết câu đã có người bước từ hành lang bên kia sang, một giọng nói trong trẻo truyền đến.

“Tìm tôi có chuyện gì?”

Gã không biết Đỗ Cửu Trăn đã ở đây từ lúc nào.

Quay đầu lại thấy Đỗ Cửu Trăn, Dương Giai ngay lập tức bị dọa, suýt chút nữa làm rơi điện thoại.

“Đỗ, Đỗ tiểu thư.”

Dương Giai mới chỉ gặp qua Đỗ Cửu Trăn một lần. Chính là cái lần cô đưa Trần Hằng tới, tuyên bố với mọi người sẽ thay đổi chức tổng giám đốc.

Gương mặt mỹ miều và khí chất của vị đại tiểu thư này, đừng nói đã gặp một lần, dù chỉ thấy qua cũng có thể nhớ rõ.

“Cậu muốn nói gì thì cứ nói thẳng với tôi.” Giọng nói của cô vẫn ảm đạm như thế. Cô nhìn hắn rồi gật đầu một cái, nhìn qua trông có vẻ rất ôn hòa.

Dương Giai vừa nhìn thấy cô đã sợ. Gã nhớ tới những lời đồn đãi ở bên ngoài về vị đại tiểu thư này, trái tim của gã đột nhiên đập loạn nhịp.

Gã vẫn đang trong trạng thái hoảmg sợ không dám nói chuyện nhưng gã lại nhớ tới dáng vẻ lúc họp của Trần hằng, gã liền tức giận.

“Tổng giám đốc mới dùng việc công báo thù tư. Hắn ép chú Chu của bộ phận tiêu thụ nghỉ việc.”

Dương Giai thử thăm dò một câu.

Thấy Đỗ Cửu Trăn không nói gì, chỉ yên lặng nghe gã nói chuyện, Dương Giai lớn mật nói tiếp.

“Chú Chu là một người cẩn thận, đã làm việc cho công ty mười năm rồi. Ở cái công ty này, ông ấy không có công lao nhưng cũng có khổ lao. Thế mà hắn đuổi việc ông ấy trong khi ông ấy chẳng làm gì sai cả.”

“Hắn làm như vậy không chỉ không công bằng với Chú Chu, còn khiến nhân viên của công ty lo sợ.”

Đỗ Cửu Trăn lẳng lặng lắng nghe. Cô chờ gã nói xong mới nhướn mày hỏi: “Thì?”

“Thì..” Dương Giai định nói gì đó nhưng lại nuốt trở về, đổi đề tài: “Ngài phải cho Chú Chu một công đạo.”

“Được.” Đỗ Cửu Trăn đáp rồi nhấc chân đi về phía trước.

Dương Giai không hiểu ý cô. Gã nẩn người tại chỗ.

Đỗ Cửu Trăn đã đi được mấy bước. Cô đứng từ phía xa nói vọng trở về.

“Không phải cậu muốn đòi công đạo sao. Vậy trước tiên chúng ta đi kiểm tra xem bất công ở chỗ nào.”

Lúc Đỗ Cửu Trăn và Dương Giai đi tới phòng họp, vừa vặn đúng lúc Trần Hằng đi ra từ bên trong.

Anh ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống trên người Đỗ Cửu Trăn.

Hai người đối mắt nhìn nhau.

Ánh mắt Trần Hằng kiên định. Khoảnh khắc khi anh nhìn thấy cô, rõ ràng cặp mắt ấy có tia rung động nhưng vẫn cố định trên người cô.

Sắc mặt của anh vẫn vô cùng lạnh nhạt, lạnh như ngày đông có tuyết, không có chút nhiệt độ nào.

Bầu không khí xung quanh giống như ngưng đọng lại.

“Trần tổng, bây giờ Đỗ Tiểu thư ở đây, anh mau nói rõ ràng đi.” Dương Giai dẫn đầu mở miệng trước, phá vỡ không gian yên tĩnh.

Gã luôn cảm thấy Đỗ Cửu Trăn là người công chính nghiêm minh.

“Nói chuyện gì?” Giọng của Trần Hằng trầm xuống. Anh lạnh nhạt lướt qua Dương Gia và hỏi.

Lúc trước khi bọn họ vẫn ở trong phòng họp, gã tưởng đó là bẩm sinh anh đã là một người có khí thế áp bức người khác nhưng bây giờ Dương Giai có thể cảm nhận rõ ràng anh đang tức giận.

Dù anh đang rất kiềm chế nhưng vẫn khiến người khác rụt rè sợ hãi.

“Đương nhiên là nói… nói chuyện của chú Chu.” Dương Giai né tránh ánh mắt của anh. Gã không dám nhìn thẳng vào Trần Hằng, nhưng vẫn cả gan nói ra hết những lời trong lòng.

“Chuyện không quan trọng thì không cần nói.” Ánh mắt Trần Hằng càng trầm xuống, mây đen che kín, một bầu không khí âm trầm xuất hiện.

“Vừa nãy trong cuộc họp, tôi đã nói rõ ràng rồi.”

“Đỗ tiểu thư, anh ta..” Dương Giai không ưa cái dáng vẻ giống như có thể nắm mọi thứ trong tay của anh. Hết lần này đến lần khác gã đều không có biện pháp để gây khó dễ cho anh.

Trong cái công ty này, địa vị của gã không bằng anh.

“Nếu anh đã nói rõ thì được rồi.”

“Anh ấy muốn sa thải ai, là quyền của anh ấy.”

“Nhưng..”

“Anh ấy là tổng giám đốc hay cậu là tổng giám đốc?” Dương Giai vừa mới mở miệng đã bị Đỗ Cửu Trăn cắt lời. Thái độ của cô hoàn toàn bất đồng so với thái độ ở hành lang lúc nãy.

“Tôi để anh ấy giữ chức tổng giám đốc là vì tin tưởng năng lực của anh ấy. Bây giờ cậu hoài nghi anh ấy vậy có phải cậu cũng đang hoài nghi quyết định của tôi không?”

Đỗ Cửu Trăn nói một câu hết sức nhẹ nhàng nhưng lại chứa đụng vô vàn sức nặng.

“Anh ấy là cấp trên của các cậu. Dù các cậu muốn làm gì cũng đều phải nghe theo anh ấy. Nếu các cậu khiến anh ấy không hài lòng thì anh ấy xử lý thế nào cũng là quyền của anh ấy.”

Đỗ Cửu Trăn vừa nói vừa ngẩng đầu. Cô nhìn Dương Giai, hàng lông mi dài hơi sụp xuống: “Nghe rõ chưa?”

Dương Giai không nghĩ tới Đỗ Cửu Trăn sẽ bênh vực Trần Hằng.

“Nghe rõ” Dương Giai vừa nghe Đỗ Cửu Trăn nói như vậy, lập tức gật đầu lia lịa.

Một lúc sau, Dương Giai vẫn đứng im bất động, Đỗ Cửu Trăn lạnh lùng liếc gã một cái và hỏi: “Cậu còn chuyện gì nữa? Cậu ăn no dửng mỡ không có chuyện gì làm nên mới đứng ở đây sao?”

Dương Giai sợ hãi, loạng choạng rời đi.

Vốn dĩ trong lòng gã đã ôm một cục tức, bây giờ gã càng khó chịu hơn.

Đỗ Cửu Trăn nhìn về phía Trần Hằng. Ánh mắt của cô dịu dàng hơn vừa nãy gấp trăm lần, ý cười hiện lên trên gương mặt và hỏi anh: “Chúng ta đi ăn cơm nhé?”

Trần Hằng nhìn cô một cái, tựa như anh không nghe thấy cô đang nói chuyện. Anh cũng không thèm trả lời.

Đỗ Cửu Trăn không để ý tới thái độ của anh. Cô mở miệng định nói thêm gì đó thì Trần Hằng đã nhấc chân và sải bước về phía trước.

Đỗ Cửu Trăn phản ứng rất nhanh. Cô vội vàng bám theo anh.

Trần Hằng xuống nhà kho. Bước chân của anh vừa lớn vừa nhanh. Đỗ Cửu Trăn đuổi theo phía sau anh, cô đi mà giống như đang chạy thế mà vẫn không thể theo kịp.

Thời gian này, tất cả mọi người vừa mới ăn cơm xong và trở lại phòng làm việc. Bọn họ thấy Đỗ Cửu Trăn đuổi theo phía sau Trần Hằng, cảm thấy cảnh tượng này thật kỳ quái.

Nhà kho ở tầng thấp nhất của tòa nhà. Dần dần ngoài hai người ra đã không còn người nào khác, toàn bộ hành lang rộng lớn chỉ còn những âm thanh của giày đạp trên đất.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc