DỊU DÀNG DÀNH RIÊNG EM

Lễ trao giải Trung Quốc Kim X là một sự kiện lớn, bình thường, khi lễ trao giải trôi qua, mọi người sẽ thảo luận về những giải thưởng được trao, về Thị đế, Thị hậu. Tuy nhiên, chủ đề thảo luận năm nay lại hoàn toàn khác.

Nhắc đến buổi lễ long trọng năm nay, mọi người đều nhớ tới cảnh tượng kia, mĩ nam quỳ một gối, mĩ nữ hạnh phúc trong sự ngỡ ngàng.

Anh nói: Tiểu Hàm, lấy anh nhé?

Cô nói: Em đồng ý.

Trước sự chứng kiến của người dân cả nước, anh trịnh trọng thề hẹn với cô. Trong cảm nhận của mọi người, đây là Hoắc Thiệu Hàng, một người đàn ông luôn trầm ổn, không thích gây sự chú ý, nhưng lúc này lại có thể vì một người con gái mà làm chuyện chấn động như vậy. Nghê Hạ, không, người con gái tên Hạ Dĩ Hàm kia, hẳn là phải vô cùng hạnh phúc.

Hậu đài sân khấu trao giải.

Hạ Dĩ Hàm một tay cầm cúp Thị hậu, một tay đeo chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, ngồi ngây ngẩn trước bàn trang điểm. Cảnh tượng không lâu trước đó trên sân khấu khiến cô vô cùng sững sờ, vì thế, khi cô nói "Em đồng ý!", khi anh đứng dậy ôm ghì lấy cô, khi cô cùng anh bước xuống khỏi sân khấu... từ đầu đến cuối, cô vẫn ở trong trạng thái lơ lửng.

"Nghê Hạ, thay quần áo rồi đi thôi.", Cảnh Tố đi tới, "Để chị cất cúp hộ em.", nói xong, chị đón lấy cái cúp từ trong tay cô.

Cảnh Tố thấy Hạ Dĩ Hàm chẳng để ý đến mình bèn giơ tay huơ huơ trước mặt cô, "Này, choáng à? Thôi được rồi, hôm nay, nếu là chị thì chị cũng choáng."

"Đúng rồi, quả này của Thiệu Hàng đúng là kinh thiên động địa!"

Quý Thư Bạch, Hoắc Thiệu Hàng, cả Trâu Phương Diệc cùng đi đến.

Quý Thư Bạch nói tiếp, "Hôm nay Giang Thần không đến được, bằng không nhất định là cô ấy sẽ phấn khích đến phát điên lên mất."

Qua gương, Hạ Dĩ Hàm nhìn thấy mấy người bạn tốt bước vào, đương nhiên cũng nhìn thấy ngài Hoắc đang mỉm cười với mình. Cô ho khẽ một tiếng, điều chỉnh tâm trạng rồi đứng dậy, "Các anh đến cả à?"

"Đúng rồi. Thế này đi, để chúng mừng Thiệu Hàng cầu hôn thành công, cũng chúc mừng em với Phương Diệc đoạt giải, chúng ta tìm một chỗ quẩy tưng bừng đi, thế nào?", Quý Thư Bạch đề nghị.

Tống Phỉ Nhi vội vàng giơ tay, "Em đồng ý!"

"Được đấy."

"Được rồi, quyết định thế nhé, để tôi gọi điện bảo Nam Dịch cả Dĩ San đi cùng.", Quý Thư Bạch vừa nói vừa lôi di động ra.

Hoắc Thiệu Hàng để đám bạn tùy ý bàn bạc tìm chỗ ăn mừng, anh đi về phía Hạ Dĩ Hàm, "Thay quần áo trước đã nhé?"

Hạ Dĩ Hàm mặc lễ phục, đương nhiên là không hợp để đi "quẩy". Hạ Dĩ Hàm gật đầu, "Vâng."

Nói xong, cô vẫy tay gọi Cảnh Tố, nhưng còn chưa kịp nói gì, thì mặt biến sắc, cô bịt miệng cuống quýt nhìn quanh bốn phía. Hoắc Thiệu Hàng lập tức phát hiện ra sự khác thường của cô, anh sốt ruột hỏi, "Sao thế?"

Hạ Dĩ Hàm không đáp, cô đẩy anh ra rồi chạy đến cạnh thùng rác, khó chịu nôn khan mấy cái.

Hoắc Thiệu Hàng vội vàng đuổi theo, anh ngồi xổm xuống chụp lấy bả vai cô, "Sao thế này?"

Hạ Dĩ Hàm xua xua tay, "Mấy hôm nay trong người cứ thấy không thoải mái, chắc tại lịch trình dày đặc nên mệt quá thôi."

Hoắc Thiệu Hàng chau mày, "Sao không nói sớm với anh?"

Hạ Dĩ Hàm đứng dậy cầm chai nước bên cạnh lên uống một ngụm, "Chuyện nhỏ thôi mà, dạ dày hơi khó chịu chút thôi. Nào, để em đi thay quần áo, mọi người chờ em một lát nhé."

Hạ Dĩ Hàm đặt chai nước xuống, xoay người định đi vào phòng thay đồ. Nhưng vừa ngoảnh đầu lại thì cô chợt phát hiện ra cả đám bạn đang nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt đúng là muốn bao nhiêu hưng phấn có bấy nhiêu hưng phấn.

Hạ Dĩ Hàm, "... Vẻ mặt của mọi người là sao đấy?"

Quý Thư Bạch nhướng mày, vẻ mặt như đang đợi xem kịch vui, "Giang Thần cũng bị thế này."

Hạ Dĩ Hàm, "Hả?"

Trâu Phương Diệc, "Hai người có lúc nào thế? Chuyện lớn thế này mà không nói trước một tiếng!"

Tống Phỉ Nhi, "Nghê Hạ, quá đáng, mình còn chưa có bạn trai mà cậu đã có con rồi..."

Lần này, đến lượt Hạ Dĩ Hàm choáng váng, "Mấy người đang nói gì đấy?", dứt lời, cô quay đầu nhìn về phía Hoắc Thiệu Hàng. Bất ngờ là, Hoắc Thiệu Hàng cũng nhìn cô với vẻ sững sờ, nhìn kỹ ra thì có vẻ là trở tay không kịp, "Tiểu Hàm, em..."

Hạ Dĩ Hàm chớp chớp mắt, "Ha ha, mọi người đừng đùa nữa.", cô cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình sau lớp lễ phục. Sao có thể, trúng thưởng được?

"Đi theo anh nào.", đột nhiên, Hoắc Thiệu Hàng kéo tay cô dắt ra bên ngoài.

"Đi đâu cơ?"

"Bệnh viện."

"Chẳng phải là chuẩn bị đi quẩy sao? Anh đừng nghe lời bọn họ, dạ dày em hơi khó chịu chút thôi.", Hạ Dĩ Hàm ấp úng nói.

Hoắc Thiệu Hàng lại không nghe, vừa dắt cô đi vừa cầm di động gọi điện, "Tiểu Nguyên, bảo bác sĩ Lý chuẩn bị một chút, tôi sắp đến bệnh viện rồi đây... Ừm, đến ngay đây."

Hai người rời đi, để lại một đám đại minh tinh còn đang trợn mắt há mỏ.

"Này, giờ bọn mình phải làm gì đây? Có đi party hay không đây?", Trâu Phương Diệc hỏi.

Quý Thư Bạch nhìn anh ta một cái, "Làm cái rắm, đợi tin!"

...

Bệnh viện, tầng VIP.

Hạ Dĩ Hàm ngồi trên ghế chờ kết quả. Vừa rồi, Hoắc Thiệu Hàng không nói hai lời liền đưa cô đến bệnh viện kiểm tra. Khám xong, cô ngồi yên ở đây, còn Hoắc Thiệu Hàng đi lấy kết quả.

Mười mấy phút sau, cô nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng đi về phía mình, trên tay cầm tờ kết quả khám.

Hạ Dĩ Hàm thoáng căng thẳng, bất giác nói lắp bắp, "Sao, sao rồi anh?"

Sắc mặt Hoắc Thiệu Hàng không có gì khác thường. Anh nhìn cô, ngồi xổm xuống trước mặt cô. Hạ Dĩ Hàm thấy anh không hề tỏ vẻ vui sướng thì thầm đoán là không có gì cả...

"Làm em hết hồn, em còn tưởng trong bụng thật sự có một đứa rồi chứ.", Hạ Dĩ Hàm vỗ ngực, tuy khẽ thở phào nhưng trong lòng lại thoáng có cảm giác hụt hẫng.

Hoắc Thiệu Hàng vẫn không nói gì, chỉ khom lưng xuống cởi bỏ đôi giày cao gót của cô. Anh bỏ đôi giày mười phân sang một bên rồi mới ngước mắt nhìn cô, "Về sau, không được đi giày cao như thế này nữa."

Hạ Dĩ Hàm chậm rãi mở to hai mắt.

Hoắc Thiệu Hàng duỗi tay ôm lấy cô, giọng nói thấp thoáng niềm vui sướng, cũng mang theo cả sự áy náy, "Tại anh không phát hiện ra, hai tuần nay làm em mệt quá rồi."

Đột nhiên Hạ Dĩ Hàm kéo giãn khoảng cách với anh rồi nhìn thẳng vào mắt anh hỏi, "Anh, anh có ý gì?"

Hoắc Thiệu Hàng khẽ cười, ánh mắt rơi xuống bụng cô, dịu dàng, đầy trìu mến, "Tiểu Hàm, trong này có con của bọn mình rồi."

"!!!"

Hoắc Thiệu Hàng quay người lại, "Lên đi, anh cõng em, mình về nhà."

"Anh nói, trong bụng em có con của bọn mình?"

"Ừm."

Hạ Dĩ Hàm không để anh cõng, cô ngồi yên không nhúc nhích, tiêu hóa thông tin vừa nãy một lúc rồi mới nói, "Thiệu Hàng, mình chưa cưới mà đã có con rồi..."

"Anh biết, thế cho nên, mình sẽ cưới sớm thôi."

...

Quý Thư Bạch về đến nhà, Giang Thần ôm cái bụng to tướng đi ra, "Tình hình thế nào? Hai người kia ấy?"

Quý Thư Bạch đỡ cô ngồi xuống sô pha, "Hai người đấy, đang đi vào con đường của bọn mình ngày xưa rồi."

Giang Thần, "Thật không?!"

"Thật, chắc chắn có thai rồi."

"Vãi chưởng! Cục cưng à, vợ con đến rồi!", Giang Thần cười ha hả, lớn tiếng nói với đứa nhỏ trong bụng.

Quý Thư Bạch, "..."

Sao mà biết chắc chắn là vợ được?

...

Hạ Dĩ San kéo Nam Dịch từ trên xe xuống, "Nhanh nhanh nhanh, em phải vào xem cháu em~"

Nam Dịch lừ mắt, "Giờ chỉ là cái bào thai chưa thành hình, em nhìn cái gì mà nhìn!"

Hạ Dĩ San nghẹn họng, "Em...em xem ảnh siêu âm không được à! Đi nhanh!"

Hai người đi tới trước cửa nhà Hoắc Thiệu Hàng, Hạ Dĩ San liền cuống cuồng bấm chuông, "Em rể mở cửa nào, bác của cháu nó đến rồi!"

Nam Dịch, "..."

Hoắc Thiệu Hàng vừa mở cửa, Hạ Dĩ San đã chào hỏi qua loa rồi lao vào trong. Nam Dịch bất đắc dĩ nhìn theo bóng Hạ Dĩ San, sau đó gật đầu với Hoắc Thiệu Hàng.

Hoắc Thiệu Hàng nhường đường cho anh, "Vào đi."

Hạ Dĩ San vừa vào đã xông thẳng đến chỗ Hạ Dĩ Hàm, cô nàng ngồi phịch xuống bên cạnh, "Tiểu Hàm, Tiểu Hàm, Tiểu Hàm, thế nào, nó có đạp không? Nó có nghe được tiếng chị nói chuyện không? A lô, a lô, a lô? Bảo bối à, con có nghe thấy không?"

Hạ Dĩ Hàm liếc xéo cô chị, "Hạ Dĩ San, nó mới được có một tháng."

"Ờ, thì làm sao?"

Hạ Dĩ Hàm nhìn cô nàng như nhìn một đứa ngốc, "... Chả làm sao cả."

"À phải rồi, hai đứa định thế nào, con cũng có rồi mà còn chưa thèm cưới.", Hạ Dĩ San hỏi đúng vấn đề mấu chốt.

"Chuẩn bị rồi.", Hoắc Thiệu Hàng nói, "Sẽ nhanh thôi."

"Nhanh thôi? Thế thì cũng phải làm hoành tráng vào, không thể qua loa được, đừng có để em gái nhà chị chịu thiệt đấy."

Hoắc Thiệu Hàng cười, "Đương nhiên rồi."

Hạ Dĩ San hài lòng, "Chị muốn làm phù dâu, hơn nữa, còn phải là duy nhất. Nghe thấy chưa?"

Hạ Dĩ Hàm xoa đầu cô nàng, cười nói, "Biết rồi, chị là phù dâu duy nhất của em."

Hạ Dĩ San đắc ý cười, lại đột nhiên nhìn về phía Nam Dịch. Nam Dịch bị cái nhìn bất thình lình của cô nàng làm cho chột dạ.

"Nam Dịch bảo bảo, em gái em sắp cưới rồi, con cũng có luôn, anh có cảm thấy em đáng thương không?"

Hoắc Thiệu Hàng và Hạ Dĩ Hàm liếc nhau, cả hai đều dành cho Nam Dịch một sự... thông cảm sâu sắc.

Nam Dịch ho khẽ một tiếng, "Em đáng thương thế nào cơ?"

"Thì, em là chị đấy, đâu ra cái kiểu em mà lại đi trước chị!"

Nam Dịch, "Thế cho nên?"

Hạ Dĩ San cười hí hí, sán lại gần Nam Dịch, "Thế cho nên, anh có cảm thấy là anh cũng nên cầu hôn hay gì đấy không?"

Nam Dịch liếc cô nàng một cái. Hạ Dĩ San lại nói tiếp, "Không thì ít nhất cũng phải tính đến chuyện có con, anh thấy thế nào?"

Hạ Dĩ Hàm suýt chút nữa cười phì thành tiếng.

Hai tai Nam Dịch đỏ lừ, anh trừng mắt cảnh cáo nhìn cô nàng, "Hạ Dĩ San!"

"Ơ kìa, sao mặt anh đỏ thế? Anh xấu hổ đấy à?"

Nam Dịch, "... Em im mồm đi."

Hạ Dĩ San hớn hở nhìn anh, "Nam Dịch bảo bảo, hình như anh đang xấu hổ thật đấy. Uồi, đáng yêu quá cơ!"

Hạ Dĩ Hàm buồn cười kinh khủng nhưng không nỡ làm Nam Dịch mất mặt nên cố nhịn cười mà vỗ vai Hạ Dĩ San, "Chị đừng có mà làm loạn nữa đi."

Hạ Dĩ San phấn khích, "Chẳng mấy khi Nam Dịch bảo bảo của chị xấu hổ... Nhưng mà anh xấu hổ cái gì chứ? Chuyện sinh con á? Sinh con thì có cái gì mà phải xấu hổ, ai ngồi đây mà không hiểu chứ, đúng không em rể?"

Mũi tên đột nhiên chuyển hướng sang Hoắc Thiệu Hàng.

Hoắc Thiệu Hàng không kịp né, "...Ừm."

Bình luận

Truyện đang đọc