DỊU DÀNG TẬP KÍCH



Chương 7: “Tiếp tục”

Sau khi hàn huyên một lúc, bốn người tới nhà ăn dùng bữa.

Nhà họ Khương có quy định không nói chuyện trong khi ăn hoặc khi ngủ, vì vậy bà Từ và bố Khương tạm thời không hỏi Khương Thanh Thời về việc cô về nước.

Yên lặng ăn cơm xong, bố Khương và Thẩm Ngạn đến phòng làm việc nói chuyện công việc.

Khương Thanh Thời được bà Từ gọi lên tầng, bà nói lần trước đi xem show về có rất nhiều thương hiệu gửi túi mới tới, bà bảo cô chọn lấy mấy cái mình thích mà dùng.

Về mặt vật chất, Khương Thanh Thời chưa bao giờ thiếu thốn thứ gì.

Vừa vào phòng thay đồ, bà Từ đang đi ở phía trước đột nhiên nói: “Bây giờ Thẩm Ngạn đã khỏe hơn chưa?”

“?”

Khương Thanh Thời sửng sốt giây lát, phản ứng hơi chậm: “Gì ạ?”

Bà Từ dừng bước, quay đầu nhìn cô với ánh mắt đầy thăm dò: “Mẹ đang hỏi con về tình trạng sức khoẻ của Thẩm Ngạn.” Bà khẽ nheo mắt lại, bình tĩnh nói: “Không phải con lẻn về đây là vì nó bị bệnh à?”

“Vâng.” Khương Thanh Thời lập tức hiểu ra, đáp ngay: “Vừa rồi con không nghe rõ mẹ hỏi gì.”

Cô khựng lại giây lát, lúc đối diện với ánh mắt của bà Từ thì có hơi căng thẳng: “Sức khoẻ của anh ấy rất tốt, nếu không sao con yên tâm để anh ấy tới Giang Thành công tác chứ ạ?”

Nghe cô nói vậy, bà Từ mới thở phào nhẹ nhõm, dời ánh mắt khỏi Khương Thanh Thời rồi đi về phía trước: “Con nên quan tâm nó một chút, dù sao các con cũng kết hôn rồi.”

Bà biết Khương Thanh Thời không có tình cảm với Thẩm Ngạn, cũng bài xích hôn nhân thương mại.

Nhưng vậy thì đã sao, đa số các mối quan hệ cũng từ từ vun đắp mới đơm hoa kết trái được.

Khương Thanh Thời không nói gì.

Bà Từ cũng không đi sâu vào chủ đề này, thản nhiên hỏi: “Lần này con sẽ ở đây bao lâu?”

Khương Thanh Thời: “Con cũng chưa biết.”

Cô cụp mắt xuống, nhìn bà Từ đang đưa lưng về phía mình qua tấm gương ở trên tường: “Vừa khéo giáo viên của con có mở triển lãm tranh ở Bắc Thành, con về nước là vì muốn hỗ trợ công việc, xong chuyện này con mới quyết định bao giờ sang lại bên kia.”

Vốn dĩ Khương Thanh Thời muốn ăn Tết xong mới quay lại trường, nhưng giờ phút này cô lại do dự.

Bà Từ gật đầu, hỏi: “Con muốn ở bên kia bao lâu nữa?”

Khương Thanh Thời khựng lại, ngước mắt nhìn bà: “Sao vậy ạ?”

Bà Từ liếc nhìn cô, cất giọng nhẹ nhàng như đang nói về thời tiết hôm nay: “Con và Thẩm Ngạn đã kết hôn được hơn một năm, cũng tới lúc nên nghĩ đến chuyện con cái rồi.”

“…”

Tuy Khương Thanh Thời đã dự đoán được sẽ có ngày hôm nay, nhưng cô không ngờ nó lại đến sớm như vậy.

Cô sửng sốt vài giây, sau đó vô thức vặn lại: “Mẹ, Thẩm Ngạn và con đã kết hôn được hơn một năm nhưng chúng con ở bên nhau chưa được một tháng. Chúng con còn chưa…”

Lời “có ý sinh con” còn chưa kịp thốt ra, bà Từ đã ngắt lời: “Còn chưa gì nữa?”

Bà nhìn về phía Khương Thanh Thời, trên mặt lộ vẻ không vui: “Chuyện này không có gì phải cò kè mặc cả nữa. Vì sao con và Thẩm Ngạn ở chung nhau thời gian ngắn như vậy, chẳng phải con là người hiểu rõ nhất ư?”

Ý của bà là Khương Thanh Thời ra nước ngoài du học ngay sau khi kết hôn, điều này khiến tình cảm của hai vợ chồng nhạt nhoà.

Lúc đầu Khương Thanh Thời muốn đi du học, nhưng cả bố Khương và bà Từ đều không đồng ý.

Trước khi kết hôn, họ sẽ không ngăn cản cô đi du học. Nhưng Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn đã kết hôn, lại là vợ chồng mới cưới.

Nếu Thẩm Ngạn không đứng về phía Khương Thanh Thời, cam đoan với bố mẹ cô rằng việc du học của cô sẽ không ảnh hưởng xấu gì đến hai người họ, bố mẹ cô sẽ không bao giờ đồng ý cho cô đi.

Khương Thanh Thời nghe bà nói mà nghẹn lời, muốn bào chữa cho mình nhưng lại biết rõ bà Từ sẽ không nghe.


Cuối cùng, cô dứt khoát giữ im lặng.

Bà Từ biết đủ là dừng, không nói quá nhiều về chuyện này nữa.

Bà bảo Khương Thanh Thời chọn túi, cô tuỳ ý chọn vài cái rồi đi xuống tầng. Lúc Khương Thanh Thời xuống tầng, Thẩm Ngạn và bố Khương vẫn ở trong phòng làm việc.

Khương Thanh Thời không muốn ở nhà thêm một giây nào nữa, cô nói với bà Từ mình muốn đi dạo trong sân một chút cho tiêu cơm, vừa rồi ăn quá no.

Bà Từ ừ một tiếng: “Tùy con.”

Lúc Thẩm Ngạn và bố Khương vừa trò chuyện vừa đi xuống lầu, trong phòng khách chỉ còn lại một mình bà Từ.

Nghe thấy tiếng động, bà Từ đứng dậy hỏi: “Đã bàn chuyện xong rồi à?”

Hai người đáp lời, Thẩm Ngạn hỏi: “Mẹ, Thanh Thời đâu rồi ạ?”

Thấy anh lo lắng cho Khương Thanh Thời như vậy, bà Từ cũng bình tĩnh lại một chút: “Con bé nói vừa rồi ăn no quá nên ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm rồi, chắc lúc nữa nó sẽ về thôi.”

Nói xong, bà hỏi Thẩm Ngạn: “Muộn thế này, tối nay các con có muốn ở lại đây không?”

Trước mặt người lớn, Thẩm Ngạn luôn cư xử lịch sự nhẹ nhàng: “Mẹ, ở công ty còn có việc chưa giải quyết xong, chắc tối nay con và Thanh Thời không ở lại đây được ạ.”

Anh dừng giây lát rồi nói tiếp: “Lần sau con và Thanh Thời về nhất định sẽ tâm sự với bố mẹ nhiều hơn.”

Lời nói của Thẩm Ngạn chặt chẽ tới mức không lọt được một giọt nước, bà Từ và bố Khương liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ đành đồng ý: “Được, vậy lần sau nhé.”

Bà nói với Thẩm Ngạn: “Dù công việc có bận rộn thế nào thì các con cũng phải để ý sức khoẻ của mình nhiều chút.”

Thẩm Ngạn: “Bọn con sẽ chú ý.”

Bà Từ mỉm cười, chuyển chủ đề, hỏi thẳng: “Đúng rồi, Thẩm Ngạn, con và Thanh Thời đã kết hôn hơn một năm rồi, các con định bao giờ sẽ sinh con?”

“…”

Thẩm Ngạn nghe đến đề tài sinh con cũng không ngạc nhiên lắm, anh khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: “Mẹ, Thanh Thời vẫn còn đi học, phía công ty con cũng tương đối bận rộn. Chuyện con cái cứ từ từ đã ạ.”

Bà Từ cau mày: “Nhưng các con…”

“Mẹ.” Thẩm Ngạn ngắt lời bà, giọng điệu vẫn bình tĩnh nhưng thái độ lại rất kiên quyết: “Con và Thanh Thời muốn sống thế giới hai người chừng hai năm nữa ạ.”

Sắc mặt bà Từ đột nhiên tối sầm lại: “Hai năm?”

Bà đang định nói hai năm có phải quá dài hay không, bố Khương đã liếc bà một cái, cười nói: “Hai năm thì hai năm, các con còn trẻ, cũng có suy nghỉ riêng của mình. Người làm bố mẹ cũng không tiện can thiệp nhiều.” Ông vỗ vỗ bả vai Thẩm Ngạn, dặn dò: “Nhưng bố mẹ cũng chỉ quan tâm các con thôi, nếu có trẻ con trong nhà thì sẽ vui hơn.”

Thẩm Ngạn: “Bọn con hiểu ạ.”

Chủ đề con cái kết thúc ở đây.

Bố Khương đang định nói gì đó để xoa dịu bầu không khí ngượng ngùng, chợt thấy bóng dáng của con gái mình trước cửa: “Thanh Thời.”

Ông vừa lên tiếng, hai người khác cũng chuyển sự chú ý về phía cô: “Bên ngoài có lạnh không?”

Khương Thanh Thời: “Vẫn ổn ạ.”

Cô bước vào phòng, vẻ mặt bình tĩnh: “Mọi người đang nói chuyện gì vậy? Bàn chuyện xong rồi sao?”

Thẩm Ngạn: “Bàn chuyện xong rồi.”

Anh đi đến bên cạnh Khương Thanh Thời, nhìn hai người lớn tuổi: “Bố mẹ, cũng muộn rồi, con và Thanh Thời về trước đây. Bố mẹ cũng nên đi nghỉ sớm đi ạ.”

Bố Khương: “Về đi, lái xe chậm thôi.”

Hai người đáp lại một tiếng rồi rời khỏi nhà họ Khương.



Trên đường về mọi chuyện cũng gần giống như lúc họ đến đây, trong xe im lặng chỉ có tiếng hít thở.


Trong chốc lát, Khương Thanh Thời không chịu được sự yên tĩnh, quay đầu hỏi người bên cạnh: “Muốn nghe chút nhạc không?”

Thẩm Ngạn: “Tùy em.”

Khương Thanh Thời nói “ờ”, chọn một bản piano mà gần đây cô rất thích nghe.

Nghe được khúc dạo đầu, sắc mặt Thẩm Ngạn đột nhiên nghiêm lại, lạnh lùng nói: “Đổi bài khác đi.”

“?”

Khương Thanh Thời kinh ngạc: “Anh không thích nghe piano à?”

Thẩm Ngạn: “Ừ.”

Khương Thanh Thời nhướng mày, nghi hoặc hỏi: “Anh không cảm thấy piano có thể xua tan mệt mỏi sao?”

Cô rất thích nghe nhạc piano, nếu không phải trong kỳ thi nghệ thuật xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chắc giờ này Khương Thanh Thời đã theo học ở học viện âm nhạc rồi.

Thẩm Ngạn liếc nhìn cô: “Em mệt mỏi?”

Khương Thanh Thời đang muốn nói gì đó, chợt nhớ tới lời bà Từ hỏi cô trong phòng thay đồ, không nhịn được cười nói: “Anh Thẩm, tôi sợ anh mệt.” Cô nhướng mày nhìn anh, trên mặt tràn đầy vẻ trêu chọc: “Anh bị bệnh đúng là vừa khéo, không nên vất vả quá độ.”

“…”

Thẩm Ngạn không tiếp lời.

Khương Thanh Thời nhìn khuôn mặt điển trai của anh một lúc, hứng thú hỏi: “Sao anh có thể lấy cớ vụng về như thế để đối phó với bà Từ nhỉ?”

Khương Thanh Thời không ngu ngốc, từ khi bà Từ hỏi là cô đã phản ứng kịp. Sở dĩ họ không truy cứu việc cô lén về nước, đại khái là vì Thẩm Ngạn nói anh bị bệnh, cô vội về chăm sóc anh nên mới quên báo cho họ biết.

Lý do này tưởng chừng có lý nhưng thực chất lại đầy sơ hở.

Nếu bà Từ và những người khác hỏi thêm gì đó, bảo đảm lời nói dối của họ sẽ bị vạch trần một cách dễ dàng.

Nghĩ tới đây, Khương Thanh Thời lẩm bẩm: “Anh không sợ bọn họ điều tra à?”

Thẩm Ngạn nhìn thẳng con đường phía trước, hỏi: “Tại sao tôi phải sợ?”

Khương Thanh Thời nghĩ bụng, có lẽ ý anh là cho dù bà Từ và những người khác có kiểm tra cũng sẽ không trách anh. Dù sao người lén về nước mà không báo, bị phát hiện và bị mắng cũng là cô chứ không phải Thẩm Ngạn.

Sau khi làm rõ logic này, cô khẽ “hừ” một tiếng: “Đúng rồi đúng rồi, anh Thẩm không sợ, tôi sợ, được chưa?”

Biết cô hiểu lầm mình, tim Thẩm Ngạn như thắt lại, không nhịn được mỉa mai: “Em đúng là biết cách đọc hiểu.”

Khương Thanh Thời bối rối, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại: “Anh có ý gì?”

Thẩm Ngạn: “Không có gì.”

Trước thái độ của anh, Khương Thanh Thời tức giận đến mức suýt thở không ra hơi. Cô hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn anh chằm chằm: “Không có gì mà anh lại nói tôi biết cách đọc hiểu? Vừa rồi tôi hiểu sai chỗ nào, anh chỉ ra xem.”

Thẩm Ngạn không bao giờ lãng phí lời nói của mình vào những việc không quan trọng, vì vậy anh phớt lờ cô, duy trì sự im lặng như bình thường.

Khương Thanh Thời lại là kiểu người không cho phép người khác nói một nửa rồi không nói nữa. Với cô thì hoặc là không biết gì, hoặc là phải biết toàn bộ, nếu không cô sẽ ngủ không ngon.

Khương Thanh Thời lặp lại câu hỏi lần hai, Thẩm Ngạn vẫn chẳng buồn tiếp lời.

Xe chạy vào sân, anh tắt máy rồi bước ra ngoài.

Nhìn thấy Thẩm Ngạn như vậy, Khương Thanh Thời lập tức nổi đóa.

Cô vội vàng xuống xe, ngăn cản người đang đi vào nhà: “Thẩm Ngạn, anh có biết tôi ghét nhất cái kiểu này của anh không?”

Thẩm Ngạn dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô, nhếch miệng cười giễu cợt: “Cô Khương không cần phải cố gắng cường điệu chuyện này.”


Anh biết cô không thích anh.

Đối mặt với đôi mắt lộ vẻ bị tổn thương của anh, Khương Thanh Thời sững sờ giây lát, cô mím môi, cố gắng hết sức bình tĩnh lại: “Anh nói cho rõ ràng đi.”

Thẩm Ngạn cố ý hỏi: “Nói cái gì?”

Khương Thanh Thời nghẹn lại, kìm nén cơn tức giận, cố gắng để đầu óc tỉnh táo một chút: “Câu nói vừa rồi của anh có phải là ám chỉ tôi đã hiểu sai hàm ý của câu ‘Tại sao tôi phải sợ’ của anh không?”

Cô không ngu ngốc đến mức phản ứng chậm chạp như vậy.

Thẩm Ngạn im lặng.

Khương Thanh Thời quan sát vẻ mặt của anh, trong đầu hiện lên một ý nghĩ buồn cười: “Anh thật sự bị bệnh?”

Nếu Thẩm Ngạn không bị bệnh, có lẽ anh cũng không sợ bố mẹ Khương Thanh Thời đi thăm dò, nhưng anh cũng sẽ không giễu cợt cô như vậy.

Nghe được câu hỏi của Khương Thanh Thời, Thẩm Ngạn nhìn cô với vẻ bình tĩnh rồi xoay người đi vào nhà.

Khương Thanh Thời đứng yên tại chỗ một lúc, lấy điện thoại di động ra gọi cho Phùng Hạng Minh.

Đột nhiên thấy Khương Thanh Thời gọi điện, Phùng Hạng Minh có hơi lo lắng, hít sâu một hơi mới trả lời: “Cô chủ, muộn vậy mà cô còn tìm tôi, không phải bên tổng giám đốc Thẩm…”

Hiện tại Khương Thanh Thời không có kiên nhẫn nghe anh ấy nói, cô trực tiếp hỏi rõ: “Khoảng thời gian trước Thẩm Ngạn bị bệnh à?”

Phùng Hạng Minh giật mình, không ngờ cô lại hỏi chuyện này. Anh ấy khựng lại giây lát, nhớ tới lời dặn dò của Thẩm Ngạn: “Cô chủ, cô nghe ở đâu vậy? Tổng giám đốc Thẩm không việc gì cả.”

“Không có việc gì không có nghĩa là không bị bệnh.” Khương Thanh Thời tìm ra sơ hở trong lời nói của anh ấy: “Thẩm Ngạn bảo anh đừng nói cho tôi biết đúng không?”

Phùng Hạng Minh trầm mặc mấy giây mới nói: “Cô chủ….”

Khương Thanh Thời hiểu ra: “Anh ấy… bị ốm thế nào? Có nghiêm trọng không?”

Vì sao cô lại chẳng hề phát giác ra? Cô quá thất bại khi đảm nhiệm cái chức bà Thẩm này.

Đoán được sự lo lắng của Khương Thanh Thời, Phùng Hạng Minh nhanh chóng nói: “Cô chủ đừng lo lắng. Hiện tại tổng giám đốc Thẩm không sao cả, lần trước anh ấy phải vào viện là do rượu, lúc xuất viện cũng chính vào buổi sáng cô về nước.”

Thậm chí Thẩm Ngạn còn tổ chức một cuộc họp ở công ty ngay sau khi xuất viện, đó là lý do tại sao anh không thể đến sân bay đón Khương Thanh Thời.

Khương Thanh Thời sửng sốt, chẳng trách… chẳng trách Thẩm Ngạn lại lấy cớ bị bệnh để trả lời câu hỏi vì sao cô về nước của bà Từ, bởi vì sự thật này chỉ cần hỏi vài câu là có thể xác nhận.

Cô cụp mắt xuống, chán nản c ắn môi dưới: “Được, tôi hiểu rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Khương Thanh Thời hóng gió ngoài sân một lúc mới đi vào nhà.

Đèn trong phòng làm việc trên tầng 2 bật sáng.

Khương Thanh Thời trở về phòng thì không thấy ai, cô biết Thẩm Ngạn đang ở trong phòng sách. Cô đi tới cửa phòng sách định gõ cửa đi vào xin lỗi, nhưng lại sợ làm phiền anh, mà cũng không biết phải nói gì.

Do dự một lúc, Khương Thanh Thời nhờ hai người bạn giúp đỡ: [Bình thường các cậu xin lỗi người khác như thế nào?]

Tư Niệm: [?]

Khương Thanh Thời nói ngắn gọn súc tích: [Tớ hiểu lầm Thẩm Ngạn một việc, tớ muốn xin lỗi anh ấy.]

Nguyễn Huỳnh: [Xin lỗi.]

Khương Thanh Thời: [….Nói thẳng à?]

Tư Niệm: [Ha ha ha ha ha ha ha, nếu cậu cảm thấy lời này quá thẳng thắn thì cậu đối xử tốt với anh ấy một chút là được.]

Khương Thanh Thời không hiểu: [Làm sao đối tốt với anh ấy?]

Tư Niệm: [Tớ vẫn chưa có chồng, tạm thời không thể trả lời câu hỏi này của cậu. Nhưng xưa nay có một câu châm ngôn không sai.]

Khương Thanh Thời: [Câu gì?]

Nguyễn Huỳnh đang yêu đương cuồng nhiệt đã trả lời thay cô ấy: [Câu mà cậu ấy thường treo trên miệng, vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hoà.]

Khương Thanh Thời nghẹn lời, cảm thấy mình không nên hỏi hai người chưa lập gia đình câu hỏi này.

Sau khi tắt điện thoại, Khương Thanh Thời nhìn cánh cửa đóng kín, tiến lên một bước rồi giơ tay đặt lên tay nắm cửa. Cô đang định đẩy cửa ra, lại cảm thấy đi vào nói xin lỗi thế này có hơi khô khan.

Nếu Thẩm Ngạn đuổi cô ra ngoài trước khi cô mở miệng thì đúng là xấu hổ.

Suy nghĩ hồi lâu, Khương Thanh Thời xoay người đi xuống tầng.

Trong phòng sách, nghe tiếng bước chân dần dần biến mất ở cửa, Thẩm Ngạn cụp mi xuống che đi vẻ u tối trong mắt, mỉm cười tự giễu.


Đột nhiên, tiếng bước chân quen thuộc lại vang lên.

Thẩm Ngạn không khỏi ngước mắt lên, chạm ngay phải ánh mắt của Khương Thanh Thời vừa gõ cửa rồi đẩy luôn cửa ra.

Im lặng giây lát, Thẩm Ngạn giả vờ thờ ơ nói: “Có chuyện gì à?”

Khương Thanh Thời sải bước đi vào trong phòng làm việc rồi đứng trước bàn làm việc của anh: “Anh có muốn uống chút nước không?”

Cô vừa đi xuống lầu rót một cốc nước ấm.

Thẩm Ngạn: “…. Để xuống đi.”

Khương Thanh Thời đặt chiếc cốc lên cạnh bàn, chắp tay sau lưng rồi ngại ngùng đứng trước mặt anh: “Thẩm Ngạn.”

Thẩm Ngạn ngước mắt lên, nhìn cô với cảm xúc không rõ ràng: “Có chuyện gì em cứ nói đi.”

“… Xin lỗi.” Khương Thanh Thời như được cổ vũ, biết sai thì sửa: “Tôi không cố ý nói như vậy, tôi không biết… chuyện anh bị bệnh.”

Thẩm Ngạn rất ngạc nhiên khi nghe được lời xin lỗi của Khương Thanh Thời nhanh như vậy, anh thất thần không kịp trả lời cô.

Sau khi xin lỗi, Khương Thanh Thời đợi một lúc vẫn không thấy Thẩm Ngạn lên tiếng, cô tưởng anh không muốn tha thứ cho mình. Dù sao cô cũng hiểu lầm rồi còn hung dữ với anh, nói thế nào cũng là lỗi của cô.

Nghĩ tới đây, Khương Thanh Thời đi về phía Thẩm Ngạn, đưa tay nhẹ nhàng kéo tay áo anh để thu hút sự chú ý của anh: “Nếu anh cảm thấy xin lỗi vẫn chưa đủ thì anh có thể…”

Thẩm Ngạn hoàn hồn, nhìn chằm chằm ngón tay trắng nõn đang đặt trên tay áo mình của cô, ánh mắt tối sầm: “Tôi có thể làm gì?”

Anh lại ngước mắt lên, dưới ánh đèn, đôi lông mày tuấn tú càng thêm nổi bật, đồng tử sâu thẳm quyến rũ.

Khương Thanh Thời bị Thẩm Ngạn nhìn chằm chằm, nhịp tim trong lồ ng ngực dao động lạ thường.

Cô căng thẳng li3m môi dưới, ngập ngừng nói: “Anh có thể mắng tôi?”

Thẩm Ngạn: “…”

Anh thực sự không nên kỳ vọng nhiều vào cô. Thẩm Ngạn dời tầm mắt khỏi khuôn mặt cô, không mặn không nhạt nói: “Em có chắc tôi mắng em vài câu là có thể nguôi giận không?”

Khương Thanh Thời: “Hả…”

Cô sửng sốt, phân vân nói: “Nếu như vậy vẫn chưa đủ, anh muốn tôi phải làm gì mới có thể tha thứ cho tôi?”

Khương Thanh Thời không nghĩ ra được. Cô cũng không hề phát giác ra lúc mình nói chuyện với Thẩm Ngạn, giọng điệu đã trở nên mềm mại, úp úp mở mở tựa như đang làm nũng.

Thẩm Ngạn: “Gì cũng được?”

Khương Thanh Thời không chút do dự nói: “Đương nhiên.”

Cô cảm thấy Thẩm Ngạn sẽ không khiến cô quá khó xử.

Ý nghĩ này vừa lướt qua trong đầu Khương Thanh Thời, Thẩm Ngạn lại nhìn về phía cô với ánh mắt đầy thâm ý. Anh nhìn chằm chằm đôi môi đã cắn tới in dấu của cô rồi nói một câu: “Tự nghĩ đi.”

Khương Thanh Thời nghĩ ra được mới là lạ.

Cô còn đang ngơ ngác thì những gì Tư Niệm nói lại hiện lên trong đầu —— vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hoà.

Chỉ là cô không biết điều này có tác dụng với Thẩm Ngạn không.

Sau khi giằng co ba giây, Khương Thanh Thời nhớ tới chuyện Thẩm Ngạn rất để ý tới cảm xúc của cô lúc ở trên giường. Cô quyết định ‘vò mẻ không sợ sứt’ thử một lần, cùng lắm thì bị đẩy ra thôi.

Thẩm Ngạn còn chưa kịp phản ứng, Khương Thanh Thời đã bất ngờ ngồi lên đùi anh, sau đó vòng tay qua cổ anh rồi ngẩng đầu hôn lên môi anh.

Một giây, hai giây, ba giây…

Thẩm Ngạn không đẩy cô ra, Khương Thanh Thời lập tức hiểu ra, anh cũng giống như hầu hết đàn ông đều rơi vào cái bẫy này. Khương Thanh Thời thầm vui vẻ trong lòng, mở mắt nhìn anh, mơ hồ cảm thấy nhịp tim của mình không bình thường: “… Thế này được không?”

Môi Thẩm Ngạn dính son môi của Khương Thanh Thời, trông gợi cảm hơn mấy phần.

Anh hơi cúi đầu, hơi thở nóng rực phả vào tai Khương Thanh Thời, nghiêm túc nói: “Tiếp tục.”



Tác giả có lời muốn nói:

Khương Thanh Thời: Đúng là đàn ông.

Thẩm Ngạn: Suýt nữa tức tới chết trẻ.

Tác giả: Anh đúng là ngoài lạnh trong nóng.


Bình luận

Truyện đang đọc