[ĐN FAIRY TAIL] LỜI NGUYỀN CỦA THẦN

"Cả hai đấu thủ, xin hãy bước lên phía trước!"

"..."

"Trận đấu... bắt đầu!"

...

"Vậy, cảm phiền ông bỏ cái mặt nạ ấy ra có được không?" Trong lúc không khí căng như dây đàn, Charlos là người cất ra bước đầu tiên, cũng là người lên tiếng trước: "Tôi không thích đánh với người giấu giấu giếm giếm cho lắm."

"Bộ từng gϊếŧ người phóng hỏa gì hay sao..." Ngẩng đầu hài hước nhìn người trước mặt mình, trong giọng nói của cô ấy, có loáng thoáng một ít trào phúng lướt qua: "Mà không dám dùng mặt thật gặp người?"

Nhưng câu trả lời cho câu hỏi của tóc đen lại là... cái cùi chỏ của Alexei!

"Cái gì?!" Charlos không kịp phản ứng trước tốc độ bất ngờ, cô trúng một đòn ngay giữa mặt bay xa ra phía sau. Lúc lồm cồm bò được dậy, còn kinh ngạc quay đầu hỏi một câu ngu ngốc: "Sao ngươi... có thể?"


Toàn trường yên tĩnh 1s

"...GÌ HẢ??!" Cho đến khi tất cả những người quen biết cô gái ấy đều trợn mắt bám vào lan can, cố sức rướn người xuống phía sân đấu vì tưởng bộ xử lý hình ảnh của mình vừa gặp vấn đề

Đánh bay... ai cơ? Charlos á?!

"Ngươi là...!" Tuy nhiên mặc kệ nỗi hoang mang của họ, sau đòn khởi động, Charlos trước mặt Alexei vẫn càng ngày càng yếu thế. Cô bị đánh bay hết lần này đến lần khác, chà lê trên mặt đất, xới tung lên một đống bụi mù

"Thế này là thế nào?!" Chứng kiến cảnh này, Cana nổi quạu bóp lấy cái lan can trước mặt, cắn chặt răng

Bộ thế giới này nổi điên rồi à? Chuyện quái gì đang xảy ra thế?!

"Giỡn hả?" Gajeel há hốc

"Cái tên đeo mặt nạ đó!... Hắn là ai?!" Gray không tin được điều này, cậu chắc chắn sẽ không bao giờ tin được chuyện này đã xảy ra!


Có thể đánh bại bà chị ngọt xớt như vậy... làm gì có ai chứ?! Sao có thể có chứ?!

"Chị Charlos! Không thể nào..." Mồ hôi túa ra trên trán Natsu... không được rồi, thật tệ! Cậu đang run lên đây này! Tệ quá! Rất là tệ luôn đó!

"Chị không được thua đâu đó!"

"Cái tên đó...!" Laxus gắt gao cau chặt lông mày, bàn tay đang khoanh tròn không kìm được bấm một cái vào cánh tay còn lại, ngày càng dùng sức

Anh... hình như anh đã ngờ ngợ ra rồi!

"Charlos..." Mira sững sờ chứng kiến tất cả, nhẹ nhàng lẩm bẩm

Cậu...

Phía dưới kia, Charlos lần nữa trúng phải một cú chặt tạt ngang của Alexei, cô bay lên không trung rồi rớt phịch xuống nền đất trong một đường cong và âm thanh va chạm trầm đục

Chiếc mũ trùm đầu mang theo hai chiếc tai cún vì cú đánh mà văng ra khỏi bộ đồ, rách nát. Còn chính Charlos lúc này, gần như đã hoàn toàn gục ngã, cô gái tóc đen kiệt sức nằm trên mặt đất, ngẩng đầu bi tráng nhìn lên, rồi bị Alexei từ trên cao dùng chân dẫm xuống, đè nặng, thít chặt lấy cần cổ trắng ngần


Đâu rồi...?

"Và đó là chuỗi tấn công đầy hung bạo của Alexei!" Chapati dường như rất sốc, mặt anh đơ ra với quai hàm không thể khép lại khi vẫn đang cố thốt ra thành lời: "Charlos Dreyar thậm chí không thể nhấc nổi một đầu ngón tay phản kháng!"

"Gì chứ? Hôm nay Charlos bị làm sao vậy? Đến tháng hay gì?" Mà thái độ như vậy cũng không chỉ có mình anh ta, từ khắp mọi hướng trong đấu trường, khán giả cũng đã không nhịn được bắt đầu xầm xì nghi ngờ thấy rõ

"Tôi cũng thắc mắc á, cô ấy không phải là rất mạnh sao?"

"Mạnh lắm sao? Cái cô mặc đồ cún ấy?"

"Cậu không biết à? Trong ngày đầu tiên cô ấy đã hạ cả Rufus của Sabertooth trong chớp mắt! Còn đánh ngất một thành viên của Raven Tail trong một đòn nữa!"

"Mạnh như vậy?! Thế bây giờ sao lại thế này?!"

"Tôi không biết, tôi mà biết thì tôi đã không ngồi nghe cậu nói!"
"..."

Cứ vậy, tiếng xì xào ngày càng lan rộng, thay vì cổ vũ, mỗi người lại vừa liếc sân đấu, vừa quay sang nói chuyện chỉ trỏ với người bên cạnh mình

"Có khi nào là đang nhường không, nghe nói đó là hội của cha cô ấy?"

"Không thể đâu? Nếu nhường thì phải nương tay từ vòng đầu chứ?"

Những khán giả đã theo dõi kỳ Đại Hội này từ đầu đến giờ khi nhớ lại cảnh tượng "vĩ đại" của ngày đầu tiên đều sẽ không nhịn được rụt rụt cổ một chút

Nghi ngờ không được giải quyết sẽ ngày càng phiên bội

Và điều này, đã vô tình tạo nên một trong những cảnh tượng kỳ lạ nhất diễn ra trong Đại Hội Ma Thuật năm nay

...

"Vui lắm à, thưa quý ngài?" Cũng chính trong lúc đó, tại mảnh đất dường như đã cách biệt hoàn toàn với cả thế giới ầm ĩ bên ngoài, Charlos- vẫn trong bộ dạng cũ không một vết trầy liếc mắt nhìn "bản thân" bị một vả của Alexei mà bay về nơi xa lắm, còn rách toi mất một bên chân của bộ đồ bông: "..."
"Đúng là ảo ảnh thì làm gì cũng được hả?"

Thành quần què luôn rồi, ôi trời ạ

"Thích không? Lễ gặp mặt của ta?" Alexei đứng trước mặt cô dang hai tay sang ngang, giọng hưng phấn thấy rõ: "Không một ai có thể nhìn thấy chúng ta! không một ai có thể nghe thấy chúng ta! Tất cả những gì mà chúng có thể thấy là khung cảnh một Charlos Dreyar bị đánh đến không thể phản kháng!"

Thế nhưng Charlos dường như không mảy may quan tâm đến tất cả, cô ngẩng đầu nhìn về phía khán đài và phòng chờ của hội mình, khẽ nhăn mày, rồi quay đầu phun ra hai chữ: "Thật bẩn."

"Trong khoảng trời này..." Mặt Alexei hoàn toàn cứng lại, hắn cúi đầu, bỗng chốc trở nên hằn học hơn trước, giọng thì thầm rờn rợn u ám đến khiến người ta lạnh tóc gáy: "Ảo ảnh của ta là tuyệt đối! Nó không tuyệt vời sao?"
...

"Này, có gì đó không ổn dưới sân thì phải?" Orga của Sabertooth hất cằm với Rufus đứng cạnh mình, quái dị hỏi: "Con bé đó là đứa tự xưng có thể sao chép và đảo ngược mọi loại ma thuật nhỉ? Nãy giờ nó trúng đòn không phải hơi nhiều à?"

Còn cái đứa hôm qua đến Sabetooth cướp người đâu? Hàng fake?

"Tôi không biết, trên lý thuyết, nếu người ra đòn thực hiện ma thuật quá nhanh thì sao chép và đảo ngược là không thể thực hiện..." Rufus kéo mũ, nhấp môi do dự: "Tuy nhiên cái trình độ này..." Cậu ta lắc đầu

"Có lẽ là có cách khắc chế riêng? Dù sao thì nó không nằm trong trí nhớ của tôi."

Khán đài của Fairy Tail

"Tại sao Charlos không phản kháng?! Sao con bé lại đơn phương chịu đòn?" Gân xanh nổi đầy trên trán Makarov khi ông lao về phía lan can, chỉ xíu nữa là nhảy luôn xuống dưới
"Bisca!" Warren bắt đầu điên cuồng dò hỏi

"Tôi đây! Ivan không có động tĩnh gì cả!" Cô gái tóc xanh lá ghì chặt khẩu súng trong tay mình đến mức run lên

Chuyện quái gì đây chứ?

"Lisanna và Lôi Thần Tộc!"

"Ở đây không tìm được điểm đáng ngờ nào cả!" Lisanna trông như sắp bóp nát cái ống nhòm của mình đến nơi, cắn môi lẩm bẩm

"Không thể nào! Charlos! Cô đang chờ cái gì chứ?!"

"Chết tiệt!"

Lôi Thần Tộc cũng sắp loạn cả lên vì lo lắng

Tất cả đều biết là có chuyện khuất tất, nhưng tất cả đều không thể tìm ra chứng cứ hay một dấu vết nào

Thật là tức chết!

Thế nhưng, vào chính lúc này, một việc không ai ngờ đến lại xảy đến...

"Nhưng đó đâu phải là Chacha?" Cô bé con vẫn ngoan ngoãn ngồi từ đầu đến giờ nghiêng đầu mờ mịt nhìn vẻ mặt gấp đến sốt cả ruột của tất cả những người xung quanh mình, chép miệng rối rắm: "Silsil không hiểu mọi người đang nói gì cả, Chacha còn chưa có đánh cơ mà?"
"..."

" Gì cơ?"

...

"..." Charlos nhìn chăm chú vào đôi mắt vặn vẹo của người đối diện mình lúc này, co lưỡi lướt qua hàm trên của mình một chút, rồi cười cười phun ra một từ: "Bẩn."

"Ma thuật của ngài thật bẩn."

Ảo cảnh này thuộc về mẹ của tôi, từ sâu thẳm trong trí nhớ, nó vẫn luôn là một ma pháp ngập tràn trong quang minh và sự sống

Có điều bây giờ, rơi vào tay của ông, nó không còn nữa quang minh rực rỡ, cũng chả trở thành hắc ám tinh thuần, nó hiện tại tạp nham và mâu thuẫn như chính lòng tham đã dẫn bước ông tới con đường này vậy...

"Cha."

Rắc rắc... chiếc mặt nạ che kín khuôn mặt của Alexei không báo trước mà xuất hiện từng đường từng đường nứt vỡ...

Rồi tan nát, chẳng khác nào cái mũ trùm nào đó ban nãy, nó bắn tung ra những vụn kim loại đi khắp nơi, khiến Ivan không ngăn được bắt buộc nhảy lùi
Phải, đeo mặt nạ chính là Alexei, bỏ mặt nạ xuống, đó là Ivan

Ivan Dreyar

"Đứa con gái này có khủng bố đến trình độ khiến ngài không dám gặp mặt trực tiếp luôn sao, thưa cha?" Charlos buông lỏng bàn tay đang nắm chặt bên người, cười mỉa: "Thế nhưng con đã luôn trông chờ đấy..."

"Charlos Dreyar!" Ivan dùng một tay che mặt, tay còn lại chỉ về phía cô gái tóc đen, giọng run lên vì tức giận

"Trông chờ một ngày chúng ta hội ngộ."

Trông chờ?

Trông chờ để gϊếŧ ta sao? Nước mắt cá sấu!

"Hừ! Hóa ra mày nhận ra tao từ đầu! Con nhóc trời đánh chỉ toàn đem đến tai ương! Nhặt được mày là do nhà tao xui tám đời mới có!" Hội trưởng Raven Tail hục hặc bỏ xuống bàn tay mình, mỉa mai đáp lại: "Một đứa con hoang không ai cần!"

Nhưng Charlos trước lời lăng nhục này, đến cái lông mày cũng chưa hề nhúc nhích. Cô chỉ hơi nhếch cao đôi chân mày thanh mảnh, nhàn nhã nhả ra từng chữ
"Ngài còn gia đình sao, thưa cha?"

Đâu thể phí hoài sự chú ý của mình cho một tên mạt rệp như hắn chứ?

"Một kẻ lừa cha gϊếŧ vợ, lợi dụng con cái, phản bội bạn bè như ngài..." Cô gái ấy rất từ tốn. Chậm chạp, nhẹ nhàng phun ra từng từ một mà như ném từng hòn đá tảng vào mặt kẻ đang gánh chịu toàn bộ sự thù hận của chính mình ấy: "Một kẻ như ngài, mà vẫn còn có nơi để gọi là nhà cơ à?"

"Thế giới này huyền diệu thật đấy."

"Charlos! Mày tưởng lần này mày còn có thể ung dung thoát khỏi đây à?!" Khuôn mặt Ivan vì tức giận mà ngày càng dữ tợn, hắn cảm nhận được trong từng câu chữ một sự khinh bỉ to lớn, to đến mức khiến hắn không cách nào thở nổi

"Không chỉ là ung dung, thưa cha." Charlos nhàn nhã vươn tay phẩy phẩy hai cái tai chó trên đầu mình, "ngây thơ" chép miệng: "Rốt cuộc thì nơi này cũng quá nhỏ để hứng chịu toàn bộ hậu quả, ngài không thấy vậy à?"
"Mày.. !"... Không đúng! Ta đang mất kiểm soát cảm xúc? Tại sao con nhỏ này mới trông càng giống người đã bày ra tất cả cơ chứ? Ivan chững lại một chút đầy hoang mang, rồi không ngừng đưa ánh mắt lên xuống dò xét người đối diện

Nó đã biết chuyện gì?

Hay đang có kế hoạch khác?

Đến đây, như nghĩ đến một khả năng, Ivan bật cười lớn tiếng, kiêu ngạo đến ngang tàng: "Hà hà, mày đang kéo dài thời gian sao? Ảo cảnh này là không có điểm yếu! Đừng có hòng chui lỗ trống chạy thoát! Tao không có rảnh để mà dạy bảo mày mấy cái vớ vẩn ấy đâu..."

"Charlos, mày có kha khá người hâm mộ ở đây nhỉ... muốn biết tụi nó đang nghĩ gì khi chứng kiến cái cảnh này không?" Ivan đã lấy lại được sự điềm nhiên, hắn mân mê bàn tay mình, hếch cằm đầy khiêu khích: "Nói sao.. tao có thể kết thúc chuyện này một cách thật hoành tráng và sau đó, mày sẽ vẫn là tượng đài bất bại trong lòng tụi nó..."
"Nếu mày nói cho tao biết đứa con hư đốn!" Hắn gầm lên, đắc thắng lại kiêu ngạo, tia sáng âm u hau háu lướt qua trong đôi mắt nhất định phải được của Ivan, khiến Charlos cảm thấy thực buồn cười: "Vị trí của Lumen Histoire!"

Lumen Histoire... nghe thật lạ... nhưng không phải là không có manh mối...

Gildarts à...

Charlos nhẹ chớp mắt, che giấu tia hiểu rõ vừa lướt qua trong đôi hắc bảo thạch

"Tao không cần mày nữa, tao có một mục tiêu vĩ đại hơn để hướng tới. Thứ mà Makarov sẽ chết mà không nói lấy một lời, nhưng mày khác, Charlos, mày sẽ..." Ivan vẫn tiếp tục bài diễn thuyết về khát vọng

Và điều này bắt đầu khiến Charlos cảm thấy phiền chán

"Tôi sẽ đấm vào mặt ngài nếu ngài dám chạm một cái đầu ngón tay vào ông ấy." Cô gái tóc đen ngay lập tức cắt ngang lời nói của Ivan, chán nản niết lấy những ngón tay trắng hểu vì cố kìm nén của mình, giọng trầm hẳn đầy đe dọa: "Ông nội còn có thể vì ngài từng gọi một tiếng "cha" mà lưu tình, nhưng đứa con này thì dám đảm bảo..."
Vén tóc, ngẩng đầu: "Chỉ cần ngài dám chường khuôn mặt ấy tới đây, tôi sẽ đấm nát cả cái mũi quạ lẫn cái bản mặt khốn nạn đó của ngài, ngay- và luôn!"

Ánh mắt sâu thẳm lúc này như đã bị lấp đầy bởi một cái hố đen. Giấu kín trong sự tĩnh lặng kia chính là sự hủy diệt tàn khốc nhất, bất kỳ một tồn tại nào, cũng không thể thoát thân

"Hiểu chưa?"

"Mày!" Thứ ánh sáng u tối ấy khiến sự tự tin của Ivan thui chột đi một tẹo. Hắn đảo tròn con mắt, nhưng không biết may mắn hay bất hạnh, vì hắn chỉ mất đi có một tẹo ấy mà thôi

"Hừ, giẫy giụa vô vọng thôi..." Hội trưởng Raven Tail rất nhanh đã hoàn hồn, hừ lạnh

Hắn đứng thẳng lưng, nhẹ búng tay mình một cái

Từ phía sau bộ giáp đồ sộ... những cơn lốc cát bốc lên cao một cách chóng vánh, kéo theo đó là những nguyên tố không ngừng cuộn mình trong không gian
Ám dạ, đang chuyển động

Dần dần, từng cơn lốc hóa thành một bóng người, một, hai, ba, bốn... cộng thêm cả Ivan...

Và tất cả mọi thành viên của Raven Tail đều đã có mặt

"Sự thật phũ phàng nhỉ?"

"Kể cả là ngươi, Charlos..." Hội trưởng Raven Tail chống một tay trên hông, không chút đề phòng chiến cuộc mà vung vẩy cánh tay còn lại, giọng nói ngày càng cao vút: "Ngươi không thể cùng lúc hạ được tất cả những thành viên ưu tú nhất của Raven Tail. Biết tại sao không?"

"Vì chúng ta là hội lập ra để chuyên trị Fairy Tail! Và, ta còn một món quà đặc biệt nữa cho ngươi đây."

"Con- gái!"

...

"Silvia? Con vừa mới nói gì vậy?" Makarov luống cuống tay chân nhìn đứa cháu gái đang mờ mịt quay qua quay lại ngó vẻ mặt bàng hoàng lo lắng của mọi người, giọng gấp gáp: "Charlos vẫn chưa ra tay nghĩa là sao? Silvia?"
"Có phải ý em là chị ấy chưa dùng hết sức không?" Romeo vẫn trợn tròn mắt ngó sân đấu tò mò quay lại hỏi một câu

Mà nếu là chuyện này thì ai cũng biết rồi. Charlos hôm nay cứ như đang giỡn chơi dưới kia vậy, không xài ma thuật, cũng không cản ma thuật, chân tay thì chẳng hợp nhau tý nào cả

"Cô ấy đang phản công rồi kìa!" Tiếng Max đột nhiên la lớn thành công thu hút ánh nhìn của mọi người xuống lại sân đấu

Tất cả ồ lên

Cô gái ấy đã phản công rồi, từng đòn từng đòn mạnh mẽ bức lui Alexei về phía sau, đập nát mặt đất, cày tung bầu khí quyển

"Tiến lên Charlos! Đúng vậy đấy! Đánh hết sức đi!"

Khí lạnh của băng tạo ra một lớp sương mờ mờ ảo ảo, phối hợp với vầng hào quang nhợt nhạt bao phủ cô ấy

Tạo nên một luồng ánh sáng vĩ đại bộc phát từ bàn tay thanh mảnh, xới tung ra một cái rãnh dài giữa đấu trường, đâm thẳng về phía Alexei
"Hay lắm!"

"Có thế chứ!"

"Xem ra không cần tiếp tục lo cho cô ấy nữa rồi."

"Lo sao ạ?" Silvia nghe thấy câu này, đột ngột ngẩng đầu gấp gáp hỏi người đang ôm mình, khuôn mặt nhỏ nhăn lại như sắp khóc: "Mavis, không thấy Chacha, sẽ rất lo sao ạ?"

"Không thấy? À... ý em là sao bé con? Tôi rõ ràng là thấy..." Celty quay đầu chớp mắt đầy tò mò, Silvia đã nói những điều kỳ lạ tận hai lần rồi... cô bé biết điều gì mà chúng ta không nhận ra sao?

"Nhưng Celcel thấy đâu phải là Chacha..." Silsil mím môi chớp mắt oan ức

Tiếng kinh hô không phục lại vang lên. Hóa ra mọi người chưa kịp thở phào bao lâu thì Alexei sau khi hứng chịu toàn bộ đòn đánh vừa rồi vẫn chẳng hề có chút xây xát nào mà đứng thẳng. Hắn lao lên, nhanh chóng áp sát

Rồi bằng một chân- đá Charlos ghim thẳng vào tường

"Sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?!" Macao tức tối đánh cái ghế một cái, môi vẫn bặm chặt
Cả khán đài lại chìm hẳn đi, ngoại trừ một người- Silvia chẳng thèm liếc nhìn về phía đó cái nào cả.

Cô bé chỉ chăm chăm quay đầu nắm chặt lấy cánh tay Mavis mà lắc, lôi kéo cô nhìn lại về giữa sân đấu: "Mavis, Mavis, Chacha không ở đó, Chacha đang đứng đằng kia kìa! Mavis thấy hông?"

"Bé...bé con à...!" Mavis hoảng hốt đỡ lấy cô bé vì dùng sức mà tý nữa là lộn nhào rơi xuống, mặt tái nhợt: "Con phải cẩn thận chứ!"

"Mavis không thấy sao?" Silvia cố chấp ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô ấy

"Ta..." Ngài Đệ Nhất trước ánh mắt của nắm nhỏ, chỉ đành do dự một lát rồi lắc đầu không hiểu được

Mặt cô bé con xìu hẳn đi

"Silvia, cái này... ở đó đâu..." Celty ở kế bên cũng nhăn chặt mày

Có gì đâu?

"Celcel cũng không thấy ạ?" Mắt Silvia bắt đầu rơm rớm

"Tôi... ơ kìa! Em đừng khóc chứ!" Lần này Celty luống cuống chân tay thật, cô bé cũng còn nhỏ mà, cô không biết dỗ trẻ con đâu! Sao tự dưng em lại khóc chứ tổ tông của tôi ơi!!!
"Sil... Silsil phải đi tìm Mimi!" Silvia lúc lắc đầu nhỏ một thoáng rồi vươn tay dụi dụi mắt, mím môi nóng nảy: "Mimi chắc cũng đang rất lo cho Chacha! Mimi cũng không thấy Chacha đâu cả! Silsil phải đi nói cho Mimi biết!"

Nắm nhỏ nhà Charlos lẩm bẩm nói thế, rồi lập tức dùng dằng đôi chân ngắn cũn cỡn của mình thoát khỏi vòng tay Mavis. Cô bé nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi hàng lan can đá, thoắt cái đã chạy đi mất

"Ơ... ơ khoan! Silvia!" Celty ngẩn ra một chút rồi lập tức đứng dậy đuổi theo, có điều...

Cô bé đâu rồi? Mới thoáng đây một cái?!

Trong không khí, lại dường như có giọng trẻ con non nớt đầy lo âu vọng về: "Silsil đi tìm Mimi! Celcel đừng lo!... Nhưng rõ ràng là Chacha vẫn đứng đó mà!"

Celty bực tức gãi đầu

Chuyện gì nữa đây trời ơi?!

Nhưng cũng vào lúc này, tại khán đài của Fairy Tail... cũng đã có một người ngờ ngợ ra mọi chuyện- Mavis ôm cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm hẳn đi
Charlos vẫn ở đó chưa hề chiến đấu?... Nếu đây là thật, vậy có nghĩa là...

...

"Ngoan ngoãn một chút..." Ivan dang hai tay, mỉm cười: "Nếu không tao hứa, bị đánh cho bầm dập tuyệt đối sẽ không phải chỉ có mình ảo ảnh của mày đâu, Charlos."

"Gehehehehe." Những thành viên khác của Raven Tail nhe răng cười khoái trá, năm đôi mắt kia dường như đỏ rực lên vì ác ý to lớn chứa đựng bên trong

Chà đạp một kẻ kiêu ngạo như thế dưới chân, đã luôn là nỗi thèm khát của chúng...

Nhưng tất cả, cái âm điệu nhợt nhạt trong thanh giọng của đám quạ nhỏ, chả thể khiến Charlos có thêm bất cứ một cảm xúc nào

Cô gái ấy vẫn điềm tĩnh cười, nâng một bàn tay lên trước mặt mình chơi đùa. Nhìn chăm chú vào những đầu ngón tay sắp cuộn lại của bản thân, Charlos "tốt bụng" nhắc nhở: "Xem ra dù ở đây, vào lúc này, ngài vẫn không thể hiểu được vấn đề rồi, thưa cha~"
"Khi cách biệt đạt đến một ngưỡng nhất định, số lượng bao nhiêu cũng là không đủ để xóa mờ được khoảng cách." Cô ấy hơi quay đầu, "thiện ý mỉm cười"

"Cách biệt? Mày đang cố làm tao cười sao? Tao biết rõ ràng mọi điểm yếu của mày!" Ivan chẳng chút để ý mà cười nhạo

Charlos nghe vậy, khẽ nhún vai, lắc đầu không hề có ý định giải thích gì thêm

Đến lúc phải để thực lực chứng minh cho tư cách của bản thân rồi nhỉ?

Cùng với lúc khẽ búng ngón tay mình, Charlos cũng gõ một mũi chân xuống nền đất như hoàn thành tuyên cáo

Rồi... đột ngột biến mất

"Cô... cô ta đâu rồi?!"

"Kurohebi! Cát của ngươi! Mau dùng cát của ngươi!"

Trong khi cả Raven Tail dáo dác quay đầu vừa đề phòng vừa cố gắng tìm kiếm bóng người nào đó, giọng nói lạnh căm của cô ấy đã xuyên thủng màng nhĩ kẻ đứng đầu: "Ngài sẽ không thực sự cho rằng, cái ảo cảnh nhàm chán này đủ khả năng giam cầm tôi lâu đến như vậy chứ, cha của tôi?"
"Bên trái!" Nalpudding hét lớn, rồi lập tức vung cánh tay đã biến thành cây chùy khổng lồ của mình lao tới

"Tự mình lăn sang một bên, ta không có thời gian cho các ngươi." Nhưng Charlos đến cái liếc cũng lười cho hắn, cô ấy vươn ra hai ngón tay chỉ về phía Nalpudding, từ tốn vẽ ra một hình chữ thập trong không khí

"Băng hỏa lưỡng trọng." Cái tên được gọi lên bằng chất giọng lười biếng hoàn toàn không mang theo đặc tính nào tương tự. Mặt đất nổ vang trong một chớp mắt, và thứ bộc phát từ nó, là một cơn ác mộng không ai muốn chìm vào

Một thứ khiến tất cả kẻ thù của cô cảm thấy máu mình như vừa đông lại, một nỗi kinh hoàng từ bây giờ cho đến mãi mãi về sau

"Aaaaaaa!!!" Nalpudding đứng mũi chịu sào, hắn thét lên trong hãi hùng và khiếp đảm khi cảm giác được đôi chân mình- những nơi bị băng xé qua từ từ bong tróc, và lửa tập kích hẳn đến cái đầu bự chảng khiến não hắn như bị thiêu cháy đến nơi
Nalpudding dùng một tay điên cuồng chùy xuống vùng băng cứ không ngừng len lỏi lên trên nhăm nhe đập vụn tim hắn, vừa dùng tay còn lại ôm lấy mặt mình, kinh hoàng tìm cách dập đi ngọn lửa dường như sẽ cháy đến vĩnh hằng

"Yên tâm, băng là Thẩm Tra, chỉ bắt giữ, không phán xử, à nhưng còn lửa đó, thì là Nghiệp Hỏa chân chính." Và trước cảnh tượng sởn tóc gáy đó, Charlos vẫn rất thản nhiên câu môi. Cô vỗ vỗ lớp bụi không tồn tại trên tay mình, nhíu mày nhìn một vết bẩn màu nâu nhạt trên cánh tay của bộ đồ đang mặc, tặc lưỡi: "Nếu như ngươi chưa từng làm việc ác thì không có gì phải sợ, nhưng nếu đã từng làm..."

Ây... bộ đồ đôi với Sil-chan... thật không nên mặc nó khi làm mấy việc như thế này mà...

"Thế thì đến giờ sám hối rồi... nhỉ?"

Ánh sáng đỏ nhạt bao phủ lấy cả người của cô gái tóc đen, đến lúc nó biến mất, vẻ ngoài Charlos cũng thay đổi hoàn toàn
Từ bộ đồ bông husky ngáo ngơ ngây ngốc mà có chút vô hại ban đầu, hóa thành một thiên thần không ai muốn tiếp xúc

Vẫn với trang phục thường thấy là áo sơ mi, quần dài với thắt lưng và giày mềm thoải mái, nhưng hôm nay, khoác lên người cô- tất cả- đều là một màu trắng toát

Điểm nhấn duy nhất trên nền trắng sáng đến lóa mắt, có lẽ là sợi xích nhỏ làm hoàn toàn từ đá quý xanh lam gắn ở bên phải quần dài

Charlos vừa lòng chỉnh lại cổ tay áo một hồi lâu, rồi bỗng ngẩng đầu, hài hước nhếch môi thành một nụ cười mỏng

Tim Ivan đập hẫng một nhịp, cảm giác bất an điên cuồng trào dâng

"Thưa cha..." Charlos thú vị quan sát phản ứng của Ivan trong một lúc, rồi vừa dán chặt ánh mắt mình vào hắn ta, vừa chậm rãi nâng chân mình, bước chậm về phía kẻ đã tái nhợt: "Con nghĩ là ngài đã sẵn sàng để nói chuyện với con rồi chứ?"
Từng bước, từng bước... như hồi chuông gọi hồn của thần chết đều đặn vang lên...

Vẻ ngoài thánh khiết cùng phong thái lịch lãm không thể bắt bẻ của Charlos lúc này, khiến cô thật sự không khác gì một thiên thần hạ phàm và ban phát ân điển

Có điều, nụ cười của cô dành cho nhân loại trước mặt- lại khiến người ta phải lập tức thay đổi suy nghĩ...

Bởi vì nếu có một cái tên phù hợp để gọi, thì Charlos chính là...

Lucifer! Một đọa thiên sứ!

"Ob... Obra! Cứu ta! Ngươi còn đang chờ cái...!"

Chưa kịp hoàn thành câu nói, Ivan đã trúng một đấm giữa mồm, bay mất tiêu hai cái răng cửa: "Thật ồn ào."

"Mày..." Ivan ôm miêng, run rẩy chuyển tầm mắt mình từ đôi giày trắng muốt lên càng cao

Chạm vào đôi bảo thạch của giá rét

Lấy ra một chiếc khăn tay từ túi quần, Charlos thong thả xoa xoa bàn tay vừa sử dụng, rồi tiện thể đốt trụi luôn chiếc khăn đã bị làm dơ, cười điềm tĩnh: "Đề nghị ngài khép cơ hàm lại, giữ chút sức lực, mà cũng tiện thể góp phần bảo vệ lấy môi trường âm thanh luôn."
"Một con kiến hay năm con kiến thì đều như nhau cả mà thôi." Cô gái tóc đen cười gằn, cách không bóp lấy cổ áo của Ivan kéo dậy, rồi lập tức chuyển giọng đầy căm thù gầm lên: "Được rồi thằng cha đốn mạt, giờ đến lượt câu hỏi của tao, mà mày thì không có quyền để đàm phán!"

Mắt Charlos lúc này đỏ lừ màu của máu

"Mày mang bà ấy đi đâu rồi?! Tro cốt của bà ấy! Mày đào tung mộ phần của bà ấy và mang nó đi đâu rồi?! Thằng khốn này!"

"Nói đi! Mày mang mẹ tao đi đâu rồi?! Hả?!"

"Mày... mày đang nói về cái gì? Tao không hiểu. Buông tao..." Ivan giãy giụa không thành trước sức mạnh cực đại chẳng khác nào một quả núi đè ép, hắn dùng sức gào khan, cổ họng mỗi lúc một bỏng rát:" R... ra... Buông tao ra..."

"Tao mặc kệ tên mày là Obra hay là cái khỉ gì đi nữa." Charlos không hề quay đầu, nhưng câu nói của cô khiến con vật kỳ lạ đứng trên vai của tên Raven Tail có cái mặt xanh lè đang cố tiếp cận phía này rít lên một tiếng, tái nhợt: "Dám xen vào chuyện này, tao sẽ bóp nát đầu mày ra."
Con vật kỳ lạ rít lên càng chói hơn nữa, nó rơi xuống mặt đất, ôm đầu điên cuồng lăn lộn, mà cùng với lúc đó, Obra lảo đảo một chút rồi mềm nhũn té ngã

Dáng ngã thật kỳ quái, hệt như một con rối bị hư

"Mối thù của Silvia còn chưa có tính xong đâu." Charlos lừ mắt liếc về phía sau, rồi lại nhìn trở về, giọng lạnh căm: "Còn mày Ivan, giờ tự nói, hay là..."

"Mày... mày không thể gϊếŧ tao!" Ivan hổn hển hét lên, hắn cảm nhận được không khí trong lồng ngực mình đang biến mất dần

"À, tôi không tính làm vậy." Charlos thôi dùng sức, lại trở về với vẻ hiền lành khi trước: "Yên tâm đi."

Cô tỏ vẻ hiểu ý gật đầu, rồi lập tức hắt thêm một chậu nước đá: "Bởi vì tôi sẽ không để ông xuống đó làm phiền sự thanh tĩnh của bà ấy."

"..." Ivan há miệng ngáp ngáp không thành lời
"Còn giờ, để làm bắt đầu..." Charlos buông lỏng một cánh tay rồi vung nó sang ngang, cười lạnh lẽo. Ngọn lửa đen từ bàn tay cô bùng lên dữ dội: "Nếm thử một chút tư vị của Nghiệp Hỏa để làm lỏng cái miệng cứng đơ của ông nhé?"

"Mày không thể làm thế!" Ivan rùng mình

"Tôi có, có thể hay không là do tôi nói." Charlos bật cười

"Không, mày không thể. Nếu mày làm bị thương tao, bom ma thuật sẽ nổ!" Ivan đã trông thấy thảm trạng của Nalpudding, hắn không dám đặt cược, điên cuồng phản bác

"Trong lúc mày nói chuyện với tao, đội tinh nhuệ của chúng tao đã sắp đặt xong toàn bộ 99 quả bom ma thuật ở chân của các bức tường nối khán đài với sân đấu!"

"..." Charlos khá bất ngờ với chuyện này, rồi lại cảm giác nó nằm trong dự kiến. Cô im lặng một lát, cười nhạt ngẩng đầu: "Sau đó đâu?"
"Tao là kíp nổ, chỉ cần mày làm tổn thương tao, bom sẽ nổ! Toàn bộ những kẻ có mặt ở đây đều không thoát được đâu!"

"Ông đang uy hiếp tôi?" Lần này Charlos thả lỏng cả hai bàn tay, lùi về phía sau một bước như muốn thấy rõ người đối diện, cô nheo mắt: "Ivan, ông sẽ không biết danh hiệu của tôi là từ đâu mà có chứ?"

"Thì sao chứ?" Ivan rơi trên mặt đất lồm cồm bò dậy, hắn vừa xoa cổ vừa cười gằn: "Fairy Light có thể bảo hộ chu toàn cho bao nhiêu người? Rồi cho dù Fairy Tail an toàn, vậy Blue Pegasus thì sao? Lamia Scale thì sao? Mermaid Heel thì sao?"

"Toàn bộ khán giả nơi này thì sao?!"

Charlos không trả lời, yên lặng khoanh tay, ánh mắt vẫn lãnh đạm không một ánh sáng

"Charlos, tao biết rõ mày!" Ivan đã đứng được dậy, bước đến, chỉ thẳng vào mũi Charlos mà lớn tiếng tuyên cáo: "Điểm yếu lớn nhất của mày, là bạn bè! Mà điểm yếu lớn thứ hai, chính là quá mức nhân từ!"
"Nhân từ không phải thứ một kẻ mạnh nên có, tao nhớ là mình đã từng dạy mày rồi..."

"Charlos Dreyar!"

...

"Mimi, Mimi! Chacha lại đứng yên rồi, Chacha không đánh nữa!" Silvia lúc này đã ngồi trên dãy lan can tại phòng chờ của Fairy Tail B, cô bé dường như khá lúng túng về diễn biến, nhưng vẫn kéo lấy cánh tay Mira, nhỏ giọng kêu lên

"Vậy sao? Mimi biết rồi, cám ơn con nhé!" Nàng bartener của Fairy Tail quay đầu truyền lại tin tức cho mọi người, rồi lại mím môi tiếp tục quan sát... dù rằng đã biết có cố cũng không có tác dụng gì.

Cô của hiện tại nghiêm túc đến đáng sợ, nhưng đối với bé con nhà mình, Mira vẫn dịu dàng hết mức

"Mimi đừng lo! Chacha rấtttttt là mạnh đó!" Nắm nhỏ ôm vòng lấy eo cô, ngoan ngoãn dụi đầu vào lòng bàn tay mềm mại quen thuộc, rồi cũng không quên mở to đôi mắt tròn tròn, vô cùng tự tin khẳng định như thế
Một vài phút trước, trước cả thời điểm Silvia băng vun vút qua những dãy hành lang tìm đến, thì Mira cũng đã ngờ ngợ ra điều bất thường

Bởi vì bao nhiêu năm quan sát cùng ba tháng qua ở cạnh, cũng đã đủ để cô nắm rõ những thói quen khó bỏ của cô gái ấy

Cô ấy thường sử dụng lôi điện bằng chân khi phải cận chiến, vì tay cô ấy đã quen với việc cầm kiếm

Cô ấy sẽ di chuyển trước khi đòn đánh của đối phương chạm đến một khoảng bằng 0,5s, đủ để đối phương không cách nào thay đổi đòn tấn công

Cô ấy thích những pha tấn công linh hoạt, mà không quá ưa cứng đối cứng

Cô ấy đặc biệt thiên vị ma thuật hệ quang, thiên vị đến mức... gần như không bao giờ dùng đòn kết hợp của nó với nguyên tố khác

Còn nhiều, nhiều nữa...

Mira sững sờ nhìn bóng dáng nằm rạp dưới sân, hoàn toàn không tìm thấy điểm chung nào với cô gái mình vẫn luôn theo dõi
Đây... là sao vậy?

"Mimi! Đó không phải Chacha! Mọi người đều nhìn sai rồi! Đó không phải là Chacha!"

Silvia bé nhỏ đã mang câu trả lời tới. Mira không mất đến giây thứ hai để khẳng định tất cả, đồng ý với tất cả...

Cô bỗng, rất nhanh nhớ tới lời mà Charlos đã nói trước đó...

"Có thể nói gọn là Rufus không biến mất, mà do chúng ta không thể nhìn thấy cậu ta..."

Chỉ là do chúng ta không nhìn thấy cậu ta

Mira gần như ngay lập tức kết luận như vậy, cùng thời điểm mà Mavis qua Warren bắt đầu nhẹ giọng truyền đạt: "Mọi người chú ý, tất cả mọi thứ đang diễn ra dưới kia đều là ảo cảnh, Alexei đã mang Charlos vào ảo cảnh thuộc về hắn, theo lời Silvia, cô ấy vẫn rất an toàn."

Đứt quãng một chút, tiếng hoan hô bùng phát 1s rồi tắt lịm ở các khu vực của Fairy Tail, ai nấy đều tự bịt kín miệng mình, để mọi thứ chìm trong yên lặng
Rút dây động rừng là không nên...

Cho đến hiện tại...

"Mimi biết mà. Chacha rấtttttt là mạnh luôn đúng không nè..." Ánh mắt xanh biếc dịu dàng hẳn đi khi chạm vào đôi mắt tím trong giống hệt người nào đó

Rồi bất giác đanh lại, khi cô lần nữa quan sát một khoảng sân trống rỗng

"Thế nên cậu ấy sẽ không sao đâu..."

Chúng ta không biết chúng đang tính làm gì, chúng ta không biết chuyện gì đang xảy ra...

Ảo cảnh là không đủ để chứng minh Raven Tail đã giở trò chơi xấu

Tất cả những gì hiện tại chúng ta có thể làm...

Thật uất ức

Chỉ là tin tưởng

Và chờ đợi

A.S

Bình luận

Truyện đang đọc