ĐỘ ÁCH

"Hắn muốn trói mình vào hồn phách của sư tôn, dẫu sống chết cũng không chia lìa."

Chương 58: Có một mỹ nhân (tứ)

Lúc cầm hộp đựng gà quay về gặp Tầm Vi, đi vào trong sân, cách song cửa sổ nhìn thấy Tầm Vi đang cầm khung thêu hoa đang thêu thùa gì đó. Nàng mặc bộ quần áo trắng, ngồi phía sau cây hợp hoan, mang một vẻ đẹp trong trẻo. Thế nhưng nàng đang làm việc nữ công, chuyện này đúnng là mặt trời mọc đằng Tây, Bách Lý Quyết Minh vô cùng ngạc nhiên. Bước qua ngưỡng cửa, ló đầu vào nhìn thì thấy nàng đang cầm khung thêu vải đỏ thêu mấy sợi chỉ màu, không nhìn ra được là đang thêu cái gì.

"Thêu gì đó? Con vừa mới khỏi bệnh, đừng làm việc, muốn thêu gì thì bảo ta, ta làm cho." Bách Lý Quyết Minh ngồi xuống cạnh nàng, rót ly trà đẩy sang chỗ nàng.

"Không được," nàng cũng không nhìn Bách Lý Quyết Minh lấy một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, "Đây là khăn voan đỏ tặng cho sư nương, Tầm Vi phải tự tay thêu mới được."

Bách Lý Quyết Minh đang định lấy gà con ra cho nàng, nghe thấy thế thì tay khựng lại, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Hử? Sư nương? Sư nương con ở đâu ra?" Y dừng lại, khiếp sợ nói, "Con còn có sư phụ khác ngoài ta nữa à!?"

Tạ Tầm Vi ngước mắt u oán nhìn y, "Tiểu cô nương Mục gia chẳng phải là tân hoan của sư tôn sao? Hôm nay thân thể con khỏe hơn đôi chút, bèn ra ngoài tản bộ. Mới vừa ra khỏi cửa đã nghe người khác nói sư tôn ở cung Thiên Xu làm anh hùng cứu mỹ nhân, còn trò chuyện rất vui vẻ với tiểu cô nương kia nữa. Mọi người đều hâm mộ sư tôn, nói sư tôn lại có thêm một mỹ nhân." Nàng xoay mặt đi, trên môi nở một nụ cười đau khổ, "Con nên vui cho sư tôn mới phải, sư tôn có người bầu bạn, ngày nào đó Tầm Vi không còn nữa cũng sẽ có người thay Tầm Vi chăm sóc sư tôn."

"Không phải..." Bách Lý Quyết Minh như bị một tia sét giáng xuống đỉnh đầu, đám tiên môn này không chịu tu hành cho tốt mà tối ngày nhai đi nhai lại mấy chuyện thị phi của người khác. Nếu không thì sao mà y không thích đến tiên môn chứ? Ngày xưa y mà lỡ liếc ai một cái là người nọ đi khắp nơi đồn rằng mình đã lọt vào mắt xanh của Bách Lý trưởng lão núi Bão Trần. Bách Lý Quyết Minh cảm thấy đau đầu, đang cân nhắc làm sao để giải thích với nàng.

Không đợi y đáp lời, Tạ Tầm Vi đã cúi đầu tiếp tục thêu thùa, giọng điệu lại vô cùng thê lương, "Dựa theo tuổi tác của sư tôn, người nên tìm một người bầu bạn từ sớm mới phải. Là Tầm Vi liên lụy sư tôn, trở thành gánh nặng của người, mới khiến người không thể thành thân được. Sư tôn không cần phải để ý đến Tầm Vi đâu, sợ sư nương sẽ đối xử với Tầm Vi không tốt, Tầm Vi không muốn thành gánh nặng của sư tôn nữa. Con thêu chiếc khăn voan đỏ xinh đẹp này tặng cho sư nương, hi vọng sư nương sẽ thích. Tương lai sống chung dưới một mái nhà, Tầm Vi chắc chắn sẽ ưu tiên mọi thứ cho sư nương, không khiến sư tôn phiền lòng đâu."

"Ông trời ơi," Bách Lý Quyết Minh cực kỳ đau đầu, nằm vật ra giường La Hán, "Con đang nói cái gì vậy?"

Tạ Tầm Vi không nói chuyện nữa, im lặng tập trung thêu hoa, nước mắt rơi lã chã xuống khung thêu thấm ướt một khoảng lớn. Bách Lý Quyết Minh vừa thấy nàng khóc thì luống cuống trong lòng, đoạn nhìn thứ nàng đang thêu trên tay, một mớ hỗn loạn không nhìn ra cái gì thì lại càng khó chịu. Cô nương này làm sao thế, giả bộ thêu tặng lại không khéo tay gì cả, con nói xem con tặng người ta chiếc khăn voan đỏ thêu xấu xí như vậy, người nhận vui được sao?

Nàng khóc lóc vô cùng đáng thương, Bách Lý Quyết Minh đẩy cái bình đến phía dưới cằm nàng.

Tạ Tầm Vi khụt khịt hỏi: "Làm gì thế ạ?"

"Để coi nước mắt của con có tích đầy bình không, nếu đầy ta đem đi tưới hoa." Bách Lý Quyết Minh nói.

"..." Tạ Tầm Vi u oán liếc xéo y một cái, đoạn quay mặt đi, tức giận không nói tiếng nào.

Bỏ đi, Bách Lý Quyết Minh hít sâu một hơi, y nhịn.

Đồ đệ nhà mình mà, chỉ cần xinh đẹp là được.

Y ngồi dậy giải thích: "Tầm Vi, ta và con bé kia không phải như con nghĩ đâu. Tuổi của sư tôn và nó cách nhau lớn như vậy, ta đủ tuổi làm ông nó, sao có thể cưới nó được? Hôm qua ta cứu nó xong hai người mới quen nhau. Con bé kia thông minh, miệng lưỡi cũng ngọt, ta thấy đám nhãi ranh tiên môn kia chòng ghẹo nó mới giúp nó một chút."

"Thông minh, miệng ngọt?" Nụ cười đau khổ của Tạ Tầm Vi dần dần trở nên lạnh lẽo, "Xem ra sư tôn quả thực rất hợp với nàng ta nhỉ. Chẳng phải quá tốt rồi sao, nếu sư tôn thích nàng ta thì chi bằng thu nhận người ta đi. Tuổi tác thì có là gì, đạo pháp sư tôn cao cường, ai mà chẳng mê như điếu đổ?"

Bách Lý Quyết Minh đỡ trán nói: "Thôi đi, mình con ta chịu đủ rồi. Thêm một đứa nữa, trong nhà hai đứa con gái ngày ngày ríu ra ríu rít bên tai ta, hôm nay con khóc, ngày mai nó khóc, ngày mốt mọi người cùng nhau khóc, chẳng bằng ta nhảy sông cho rồi." Nói đoạn, y đưa mắt nhìn về phía tay phải của mình dưới gầm bàn sơn đen, sau đó chậm rãi siết chặt lại. Hơn nữa, thân thể này của y không còn nhiều thời gian. Chuyện này y không nói với Tầm Vi, nàng cứ khóc sướt mướt suốt ngày, y sợ dọa nàng, từ từ rồi nói sau. Hoặc là đến lúc đó cứ tìm một thân thể mới rồi về gặp nàng cũng được.

Tạ Tầm Vi cầm khăn lụa lau nước mắt, "Vậy người nói đi, con với cô nương kia ai thông minh hơn."

Nếu chọn Mục Quan Quan thì hôm nay Bách Lý Quyết Minh đừng hòng yên thân. Y rất biết thuận theo, "Đương nhiên là con rồi, đồ đệ ta thông minh nhất, lanh lợi nhất, tài giỏi nhất. Con xem, còn biết thêu thùa may vá nữa."

"Ai xinh đẹp hơn?"

"Đương nhiên là con!" Bách Lý Quyết Minh chắc như đinh đóng cột, "Đồ đệ ta đẹp như thiên tiên, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, thiên hạ vô song!"

"Người thích con hay là thích nàng ta?"

Bách Lý Quyết Minh dõng dạc đáp: "Thích con, thích con nhất, chắc chắn là thích con, chỉ thích một mình con thôi!"

Cuối cùng Tạ Tầm Vi cũng chịu nở nụ cười, nàng cười rộ lên, tựa như một viên minh châu tỏa sáng, tựa như nhụy hoa hé nở, đất trời mênh mông như được phủ màu sắc rực rỡ.

Nàng nhào vào lòng Bách Lý Quyết Minh, ngồi trên đùi y, hôn 'chụt' một cái thật kêu lên mặt y.

"Con cũng thích sư tôn nhất!"

Đôi môi mềm mại như cánh hoa in lên mặt để lại vết son đỏ thắm. Bách Lý Quyết Minh bị nàng hôn đến lú, trừng mắt ngồi đó không nói được câu nào, "Con con con con..."

Hai tay Tạ Tầm Vi vịn trên vai y, nàng nghiên đầu, vẻ mặt ngây thơ hỏi, "Sao thế ạ?"

Con bé này có còn nhỏ gì đâu, hai mươi hai tuổi đầu rồi, đã có thể lấy chồng sinh con, sao có thể tùy tiện hôn như vậy được! Nhưng con bé này thân với mình nhất, chia cách nhiều năm như vậy mà không hề có cảm giác xa lạ, Bách Lý Quyết Minh thầm cảm động trong lòng, song lại hao tâm tổn trí. Y cân nhắc một lúc lâu, sau đó đẩy đẩy eo nàng, cố gắng khiến giọng mình dịu dàng một chút, "Con đã lớn rồi, không còn giống như lúc bé nữa, phải chú ý nam nữ khác biệt. Đi xuống mau, để người khác thấy không tốt đâu, sau này không được hôn ta nữa."

Tạ Tầm Vi nhìn y, đôi mắt ầng ậc nước lại bắt đầu rơi lã chã, "Tầm Vi dù có lớn cũng là con của sư tôn, Tầm Vi không có cha, cũng không có mẹ, chỉ có sư tôn. Dù nam nữ có khác biệt, nhưng giữa thầy trò với nhau thì không nên thân mật khắng khít sao ạ?"

"Không có cha," ba chữ này* như ba cây kim độc đâm thẳng vào tim Bách Lý Quyết Minh. Y nhớ đến tên khốn kiếp Tạ Sầm Quan kia, Tạ Sầm Quan vứt bỏ Tầm Vi, khiến Tầm Vi thật sự trở thành một đứa nhỏ không cha không mẹ. Bách Lý Quyết Minh thấy nàng khóc thì lòng mình cũng đau như dao cắt, đành giơ tay đầu hàng, "Được được được, cho con hôn, đừng khóc nữa, con thích hôn như nào thì hôn."

*Gốc là bốn chữ 没有阿父 (Không có a phụ).

Tạ Tầm Vi cong mi mắt, "Vậy sư tôn nhắm mắt lại đi."

Bách Lý Quyết Minh nghe lời nhắm mắt lại.

Khuôn mặt của y ngửa dưới ánh mặt trời, ánh mắt Tạ Tầm Vi mân mê từng đường nét trên mặt y, từ đôi mày sắc bén đến sống mũi cao thẳng tắp, sau đó là hai cánh môi nhạt màu đầy đặn. Đây là sư tôn của hắn, là sư tôn mà hắn ngày đêm tơ tưởng. Trong mắt hắn như ánh lên ngọn lửa cuồng nhiệt, đầu ngón tay nóng bỏng chạm đến da thịt Bách Lý Quyết Minh khẽ run lên. Tình yêu đối với hắn mà nói là một thứ gì đó quá nông cạn, còn tình thân lại không đủ sâu sắc, thứ hắn muốn là một loại tình cảm độc nhất vô nhị buộc chặt hai người lại với nhau. Từng tấc da thịt, từng tấc máu thịt, từng tấc cốt cách của sư tôn đều phải thuộc về hắn. Hắn muốn trói mình vào hồn phách của sư tôn, dẫu sống chết cũng không chia lìa.

Chạc cây ngoài cửa sổ khẽ lay động, bóng cây lưa thưa quanh quẩn trên người bọn họ. Bên ngoài gió lặng, khóm hoa hợp hoan đỏ thắm như mỹ nhân say rượu.

Dưới bóng khóm hoa kia, hắn cúi mặt đến gần môi Bách Lý Quyết Minh, từng tấc từng tấc càng lúc càng gần. Lúc khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, hắn khẽ thở dài một tiếng, thoáng nghiêng đầu hôn lên khóe miệng Bách Lý Quyết Minh.

Bách Lý Quyết Minh mở mắt ra, "Hài lòng chưa?"

Tạ Tầm Vi gật đầu cười, "Hài lòng ạ."

Bách Lý Quyết Minh thở dài một tiếng, dỗ nàng vui là được rồi.

"Đúng rồi, nếu sau này sư tôn có chấm trúng cô nương nào thì nhất định phải nói với Tầm Vi nhé." Nàng nghiêng đầu, đoạn nở nụ cười trong veo, "Con là đồ đệ của sư tôn, nhất định phải là người biết đầu tiên."

"Được được được, nói với con đầu tiên luôn." Bách Lý Quyết Minh đáp qua loa.

Bách Lý Quyết Minh móc hộp gỗ đàn từ trong tay áo ra, "Cho con đồ chơi này."

Tạ Tầm Vi mở hộp gỗ ra, bên trong có chú gà con đang ngồi xổm, nó chớp chớp đôi mắt đen tuyền nhỏ như hạt đậu, dáng vẻ ngây thơ mờ mịt.

"Phù Linh?" Tạ Tầm Vi cau mày.

"Đúng vậy," Bách Lý Quyết Minh búng trán nàng, "Thứ này cho con nuôi, cho con có việc làm, đừng có cả ngày nghĩ vẩn vơ rồi phải để ta dỗ con nữa." Y nhìn con gà bĩu môi, "Đặt tên cho nó đi."

Cái thứ nhỏ bé yếu ớt như vậy khiến cho người ta có xúc động muốn nghiền nát nó ngay tức khắc. Tạ Tầm Vi cụp mắt, dịu dàng vuốt ve cái đầu xù lông của gà con. Bách Lý Quyết Minh thấy thế thì vui vẻ, y biết ngay là con bé này sẽ thích mà. Tạ Tầm Vi suy nghĩ một hồi, sau đó cười bảo:

"Con nghĩ xong rồi, gọi nó là Bách Lý Tiểu Kỉ đi."

———

Mục Quan Quan đi lùi về phía sau, vừa đi vừa ngửa đầu nhìn những bức tranh sặc sỡ trên xà nhà. Núi Thiên Đô rất lớn, hành lang quanh co khúc khuỷu như lụa đỏ. Bức tranh đó kể về câu chuyện của y quan tiên môn di trú về phía Nam, nghe nói mấy trăm năm trước, hắc giáo Mã Tang xâm nhập Trung Nguyên, mọi người không sợ chết, mặc cho ác quỷ hoành hành, phương Bắc bị quỷ vực chiếm đóng, hết quỷ vực này tới quỷ vực khác, tiên môn bất đắc dĩ phải di trú về phía Nam, cắm rễ ở Giang Tả. Sau đó tổ tiên Khương thị đề xướng diệt quỷ hưng đạo, phục hưng tiên môn. Đại Tông sư Vô Độ ra Bắc dẹp sạch quỷ vực, thu phục ác quỷ, nhân gian mới lấy lại được những tháng ngày bình yên.

Sau lưng đụng vào một thứ gì đó cứng rắn, Mục Quan Quan ngẩng đầu lên, chợt đối diện với đôi mắt màu xám tro của Mục Tri Thâm. Màu mắt của hắn rất hiếm gặp, là màu tro của rỉ sắt, ánh mắt của hắn cũng lạnh lẽo như sắt, nhìn vào mắt hắn như thể chạm vào một thanh đao rét lạnh.

Mục Quan Quan cũng không hề hoảng loạn, nàng nở một nụ cười xinh đẹp, "Tri Thâm ca ca!" Nàng xoay người lại, lùi ra sau một chút, song khoảng cách giữa hai người vẫn rất gần, nàng giơ tay vén lọn tóc, hương hoa thoang thoảng theo ống tay áo bay ra ngoài. Đôi mắt nàng chớp chớp, "Huynh không quen muội sao? Muội đến từ Dương Hạ, hai ta cũng coi như là huynh muội. Huynh gọi muội là Quan Quan được rồi, 'Quan Quan thư cưu' quan quan.

"Đừng gọi ta là ca ca, ta không quen ngươi." Ánh mắt của Mục Tri Thâm vô cảm, "Lui ra sau."

"Ồ." Mục Quan Quan thè lưỡi, đoạn lui về sau một bước.

"Chưa đủ, lui tiếp."

Mục Quan Quan lại lui tiếp một bước.

"Lui tiếp."

Mục Quan Quan có hơi tức giận, lui ra sau dậm chân nói: "Muội không nói chuyện với huynh nữa, muội đi đây!"

"Đủ rồi."

Mục Tri Thâm rút đao ra, thân đao dài ba thước, mũi đao vừa vặn đặt trên vai Mục Quan Quan. Lưỡi đao sắc bén cắt đứt một lọn tóc đen nhánh của nàng, tóc đen tung bay theo gió rơi vào khóm hoa rực rỡ. Không khí như thể đóng băng trong nháy mắt, thế giới yên tĩnh chỉ còn lại tiếng gió thổi.

———

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Tri Thâm, người duy nhất có đôi mắt nhìn thấu nam trà xanh.

*Chương này có fanart, mọi người vào wordpress Liên Hoa Ổ xem nhé*

Bình luận

Truyện đang đọc