DỖ EM THÊM XÍU ĐI


Sở Yếm nói một lời chấm dứt cuộc hội thoại, lười nghe Bùi Ức nói tiếp.
Bùi Ức: "..."
Bùi Ức bình tĩnh nhìn anh, lại bình tĩnh nhắc nhở một câu: "Sở tổng, cậu sẽ bị vả mặt."
Sở Yếm cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, không định trả lời anh ta.
Bùi Ức ôm máy tính đến bên cạnh, giây tiếp theo anh ta đặt máy tính xuống bàn Sở Yếm.
Sở Yếm ngẩng đầu, dùng anh mắt "Cậu chán sống rồi à" nhìn anh ta.
Bùi Ức chỉ chiếc máy tính, lời ít ý nhiều nói: "Bộ Thiển, tiểu học muội."
Anh ta tiếp tục trau chuốt ngôn ngữ: "Tôi kiểm tra rồi, tôi sửa không được.

Sở tổng, chỉ có thể phiền cậu tái xuất giang hồ, tiếp quản vật tư này."
Sở Yếm nhìn túi máy tính, trong đầu nhớ lại những gì mình đã nói với Vu Liệu.

Vì thế, anh quyết tâm lặp lại câu trả lời hồi nãy: "Không tiếp."
Những người bị chứng rối loạn lo âu xã hội đều sẽ biết nhìn mặt đoán ý, Bùi Ức là một người mắc chứng này nên cũng biết.
Anh ta vẫn bình tĩnh để túi máy tính ở trên bàn, còn bản thân thì rời khỏi văn phòng.

Trước khi rời khỏi văn phòng, anh ta còn thuận miệng nói: "Cậu sửa hay không thì cũng không quan trọng, dù sao tôi cũng không sửa được."
"Tôi cảm thấy phong thuỷ phòng làm việc của cậu rất tốt, tôi để máy tính ở đây trước, lỡ như nó tự khôi phục lại như cũ cũng không chừng."
Bùi Ức nói xong lời này, quay đầu rời đi, hơn nữa còn rất tri kỷ thay anh đóng cửa phòng làm việc lại.
Cửa bị đóng lại.
Căn phòng to như vậy cũng chỉ còn một mình Sở Yếm, Sở Yếm mặt không đổi sắc tiếp tục phê văn kiện trong tay, phê xong thì mở máy tính của mình ra trả lời email công việc.
Trả lời email xong thì mở họp.
Nói tóm lại, anh không nhìn chiếc túi máy tính ở trên bàn dù chỉ một giây.
Sở Yếm anh nói không mềm lòng chính là không mềm lòng.
Bùi Ức tới công ty để đưa máy tính nên không thể rời đi được.
"Bùi ca, anh không thể đi! Bộ phận kỹ thuật chúng tôi không thể không có anh được!"
Tiểu Trương bộ phận kỹ thuật ôm lấy cánh tay anh ta như sói tru gào lên.


Những người khác thấy thế, cũng sôi nổi nói theo: "Bùi ca, cứu lấy bọn nhỏ đi, tóc của bọn nhỏ giữ không nổi nữa rồi, xin cậu giúp chúng ta xem số liệu một chút!"
Dưới một đám bất hiếu mạnh mẽ giữ anh ta lại, Bùi Ức chỉ có thể nhịn buồn bỏ lỡ buổi phát sóng trực tiếp của hoa khôi ngành phát thanh.
Anh ta ngồi chính giữa mấy thằng con trai, ngón tay tung bay trên bàn phím, cả người như muốn chết lặng.
Haizzz.
Anh ta muốn nhìn hoa khôi.
Anh ta muốn yêu đương.
Tới thời gian tan tầm, Sở Yếm còn đang mở họp ở tầng cao nhất.
Sau khi họp xong, nhóm người tầng cao nhất sôi nổi tan làm, có người hỏi Sở Yếm: "Sở tổng, có muốn đi chung không?"
"Không đi, tôi còn công việc cần phải xử lý."
Sở Yếm là một người cuồng công việc, điều này toàn công ty ai cũng biết.

Bọn họ cũng không ở lại, mà là ai về nhà nấy, đi tìm vợ mình.
Thời gian dần trôi đi.
Toàn bộ toà nhà gần như không còn ai, nhưng đèn ở tầng cao nhất vẫn còn sáng.
Sở Yếm ngồi trước máy tính, nói là muốn xử lý công việc nhưng ngồi nửa ngày chỉ xử lý xong mấy email báo cáo.

Toà soạn thường bắt đầu làm việc vào lúc 9:30 sáng, chỉ còn mấy tiếng.
Nếu không giao bản báo cáo, cô sẽ khóc sao?
Đúng rồi.
Cô chưa bao giờ khóc trước mặt người khác.

Cô nói, cô chỉ khóc trước mặt anh.

Bởi vì sẽ không có ai đau lòng cho cô, chỉ có anh mới đau lòng cho cô.
Sở Yếm nhắm mắt lại, cố gắng xoá sạch mọi hình ảnh trong đầu.
Nhưng anh cố gắng một lúc cũng tốn công vô ích.

Không qua bao lâu.
Trong văn phòng vẫn sáng đèn, túi máy tính ở trên bàn có dấu hiệu bị người khác mở ra.
Một đêm này.
Tuy Bộ Thiển ôm áo khoác trong lòng, tay thì vuốt ve người sứ nhỏ, nhưng vẫn không thể chìm vào giấc ngủ được.
Cô còn đang nghĩ đến bản báo cáo.
Cô là một người có thù tất báo, dám hố cô như vậy, tất nhiên cô sẽ không bỏ qua!
Nếu không phải cô bây giờ bị mất trí nhớ cộng với thời gian máy tính bị người ta động vào đã qua lâu, thì ban ngày cô đã giáp mặt với người đó để báo thù rồi.
Một đêm ngủ trong sự tức giận, sáng sớm ngày hôm sau, Bộ Thiển hiếm khi chưa rời giường.
Lúc cô rời giường thì tức giận với mền, giống như đang phát tiết vào bản thân.
"Bộ Thiển, nếu cô còn như vậy thì sẽ biến thành cá mặn đấy!
"Cá mặn không thể di chuyển được, cá mặn có làm cái gì thì cũng sẽ là cá mặn!"
"Không thể làm cá mặn!"
"Muốn gây dựng sự nghiệp, rồi làm Sở Yếm!"
Bộ Thiển ngồi ở trong chăn, nói chuyện một mình.

Có đôi khi đang nói thì đột nhiên tức giận.
Nhưng có đôi khi, cô sẽ dỗ dành bản thân mình tốt, sau đó, sáng ngày hôm sau cả người sẽ tràn đầy năng lượng.
Hôm nay là thứ năm.

Trong bản ghi nhớ của Bộ Thiển có khi ngày hôm nay...
Đây là ngày cô sẽ được gặp Sở Yếm.
8 giờ rưỡi.
Bộ Thiển từ trên lầu đi xuống, cả nhà đang ngồi ở phía dưới nghe được động tĩnh không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên.
Sau đó, bọn họ lại không hẹn mà cùng ngây ngẩn cả người.
"Thiển Thiển."
Bộ Diên há to miệng, sắc mặt thay đổi liên tục, sau đó nhắc nhở: "Chúng ta không đi tiệc đầy tháng nhà họ Sở ngay bây giờ, 6 giờ tối mới bắt đầu xuất phát."

Bộ Thiển gật đầu: "Em biết mà."
Cô đi tới, ngồi xuống bàn ăn, rồi tự lấy bữa sáng cho mình.
Bộ Diên nhìn một thân váy dài màu đỏ, rõ ràng không hở chỗ nào nhưng lại là xinh đẹp tuyệt trần, trong lòng đột nhiên có suy nghĩ không muốn cho em gái mình ra khỏi cửa.
Bảo bối nhà bọn họ xinh đẹp như vậy, cũng không biết sau này heo nhà ai được hưởng.
Bộ Diên thất thần ăn bữa sáng.
Sau khi ăn xong bữa sáng, anh lại đưa Bộ Thiển đi làm.

Cả nhà chỉ có mình anh là tiện đường đưa nhất, lão đại gần đây rất bận, mẹ thì không biết lái xe, ba anh thật ra cũng muốn đưa đi nhưng hai ngày nay có việc cần phải làm nên không đưa được.
Cho nên việc này cuối cùng rơi xuống đầu Bộ Diên.
Tới tòa soạn tạp chí.
Bộ Diên hạ cửa sổ xuống, gọi em gái lại: "Cho em cái này, chocolate nhân đậu phộng vừa mới mua, ngày thường em thường đặt nó ở trên bàn, lúc rảnh sẽ thường ăn hai viên."
Calories trong chocolate nhân đậu phộng khá cao, cho nên có thể ăn vặt trong lúc đói.
Bộ Thiển rất thích ăn đồ ngọt.
Cô nhìn Bộ Diên, lại nhìn hộp chocolate, đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."
Bộ Diên đợi nhưng không nghe thấy hai tiếng anh hai sau từ "Cảm ơn".

Anh cười cười, không để ý tiếp tục dặn dò: "Buổi tối anh sẽ đến đón em, lúc đó chúng ta trực tiếp đi đến tiệc đầy tháng là được."
"Đúng rồi, bên anh có chuyên viên trang điểm, chờ sau khi em tan làm thì có thể nói bọn họ giúp em trang điểm một chút."
"Được, cảm ơn."
Vẫn chỉ có cảm ơn, không có anh hai.
Bộ Diên nhìn cô đi vào tòa soạn, rồi mới nâng cửa sổ lên.
Tòa soạn.
Bộ Thiển đi tới chỗ công tác của mình, máy tính của cô đã được đưa tới.
Cô khởi động máy tính một lần nữa, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bức hình con hổ quen thuộc trên màn hình nền.
Con hổ này được Bộ Thiển cứu vào mấy năm trước.

Lúc ấy cô đã đến khu bảo tồn động vật hoang dã để lấy thêm tư liệu.

Trong quá trình đó, cô gặp rất nhiều điều thú vị.
Cô nhớ rất rõ trong khi giải cứu hổ con, cô gặp phải một nhóm thợ săn trộm.
Nhóm thợ săn trộm này đến từ bên ngoài, hành sự rất tàn nhẫn.

Dưới mí mắt của bọn họ, Bộ Thiển mạo hiểm chạy trốn, còn gọi điện cho 110(*).
(*) Bên trung 110 là số gọi cho cảnh sát.
Sau đó kết cục của đám người đó như thế nào, Bộ Thiển không quan tâm lắm.
Máy tính đã được sửa lại, hồ sơ và mấy tệp tin cũng được khôi phục lại đầy đủ.
Bộ Thiển càng kiểm tra càng cảm thấy kinh hỉ.

Cô thuận lợi tìm được một tệp tin gần nhất, click mở thì thấy đây chính xác là bản báo cáo về mèo đốm hoang dã.
Bản báo cáo được in ra, ngay sau đó, được đặt lên bàn làm việc của chủ biên.
Chị Chu thấy cô quay lại thì có chút không dám tin: "Máy tính của em thật sự sửa được rồi sao?"
"Sửa được rồi nha."
Mí mắt Bộ Thiển cong lên, trả lời chị Chu: "Học trưởng trường em sửa máy tính khá giỏi."
Chị Chu nghe vậy, có chút nhiều chuyện: "Học trưởng của em sửa máy tính có mắc không? Nếu không mắt thì sau này chị muốn sửa máy tính sẽ tìm học trưởng của em."
Nghe chị Chu nói vậy, Bộ Thiển vội cầm điện thoại lên, chuyển tiền cho Bùi Ức.
Nhưng chuyển khoản chưa được hai phút, đã bị trả về.
Bùi học trưởng: "Không cần."
Bùi học trưởng: "Máy tính của em là được sửa bằng phép thuật, không ai sửa cả."
Bùi học trưởng: "Cho nên anh cũng không thể lấy tiền của em."
Thiển Thiển nằm yên: "..."
Thiển Thiển nằm yên: "Em có chút không hiểu lời anh nói."
Vẻ mặt Bộ Thiển mờ mịt, nhìn đoạn chat mấy lần nhưng càng xem càng không hiểu.
Bùi Ức kiến quyết không nhận tiền, Bộ Thiển đành phải suy nghĩ trong lòng, lần sau phải tìm thời gian mời anh ta một bữa cơm.
Bản báo cáo đã được nộp, Bộ Thiển có ít việc cần phải làm hơn.
Bước tiếp theo là chờ đánh giá, nếu như được chuyển lên chính thức thì sẽ được giữ lại và tiếp tục làm việc, không được chuyển lên chính thức thì phải rời đi.
Ở lại tòa soạn cho đến khi tan làm.
Bộ Thiển cầm lấy túi xách chạy lấy người, chân vừa vặn mang giày cao gót vào.
Đi ra cửa, thì xe của Bộ Diên dừng ở trước mặt.
"Chậm một chút, biết là em sẽ sốt ruột mà."
Bộ Diên cười mở cửa xe cho cô.
Mà cùng lúc đó, Sở Yếm đang ngồi trên xe cũng đang nhắm mắt ngủ.
Đêm qua anh không ngủ, ban ngày thì lại bận, tinh thần lúc này vô cùng mệt mỏi..


Bình luận

Truyện đang đọc