ĐỖ QUYÊN KHÔNG TÀN (HỒ LY THÚC THÚC)

“Đưa cô vợ nhỏ của anh đi hẹn hò…”

***

Suốt đêm hôm đó, Ngư Vi không chợp mắt được xíu nào, những lời tỏ tình của anh khiến cô kích động cả đêm, ôm chặt thắt lưng anh để ổn định cảm xúc. Bàn tay hư hỏng của anh lướt trên da thịt cô, hơi thở thô sạn phả bên tai dụ dỗ, Ngư Vi chìm vào mơ màng dũng cảm ôm choàng lấy cổ anh, leo lên người anh tìm kiếm bờ môi nóng ấm đó, môi hai người quấn chặt lấy nhau, một lần nữa cô bị anh lật người đè xuống…

Ý thức còn đang trôi trong vùng ấm nóng ẩm ướt nơi đầu lưỡi, váy ngủ cô đã bị anh trêu chọc vén lên, đôi môi anh vẫn không rời khỏi môi cô, bàn tay hấp tấp cởi áo ngủ cô ra, quần lót cũng bị anh kéo xuống, cô nguyên sơ như vậy nằm trong lòng anh, hai người cuộn vào chăn triền miên trao nhau những nụ hôn ngày càng mãnh liệt không thể nào khống chế. Nhưng địa điểm phòng khách trong căn nhà cổ này vẫn có chút khiến người ta lúng túng, nên cuối cùng chóp mũi anh đè lên mũi cô phả ra hơi thở nóng rãy dồn dập rồi lật người xuống không phá vỡ phòng tuyến cuối cùng.

Hơn ba giờ sáng, Ngư Vi nằm yên lặng bên cạnh Bộ Tiêu, anh ngủ rất sâu phả ra hơi thở đều đều. Cô nằm gối đầu lên cánh tay anh, ánh mắt trong suốt ngắm nhìn khuôn mặt anh thật kỹ.

Ngư Vi chợt nhớ đến lần anh bị sốt, cô vào phòng trộm nhìn anh ngủ. Anh của bây giờ càng quyến rũ và nồng nàn hơn khi đó, có lẽ vì cô nằm trong lòng anh, khoảng cách quá gần khiến từng góc cạnh trên gương mặt anh như từng nét mực vẩy vào lòng cô. Ánh mắt cô như đầu cọ lướt qua bờ môi, cánh mũi, khóe mày từng nét họa lại ngũ quan rắn rỏi đầy nam tính đó. Cô yên lặng ngắm nhìn anh, những cơn gió khẽ xào xạt ngoài sân cũng không thể dụ cô vào giấc ngủ, cô cứ ngắm như vậy suốt cả đêm.

Anh ở gần cô đến vậy, những ý nghĩ si ngốc cứ lớn dần, Ngư Vi giơ cánh tay dè dặt vuốt ve hàng chân mày, sống mũi và bờ môi mỏng đó, những nơi ngón tay cô lướt qua như có ngọn lửa thiêu đốt truyền thẳng từ đầu ngón tay vào tận tim. Cơ thể cô nóng bừng lên, bàn tay nhỏ bé lại thăm dò vào chăn, chạm vào xương quai xanh, dần trượt xuống thắt lưng và cả cơ bụng rắn chắc…

Hơi thở của anh phả lên chóp mũi cô, đều đều và sâu lắng, dường như anh ngủ rất say, Ngư Vi nâng người vụng trộm liếm lên cánh môi anh, bờ môi đó mềm mại ấm áp, cô như con mèo nhỏ mân mê nó thật lâu, rốt cuộc cũng cảm thấy hành động của mình quá biến thái, cô xấu hổ rời khỏi môi anh, lại lẳng lặng ngắm nhìn anh ngủ.

Cứ ngây ngốc như vậy đến khi trời hửng sáng, cũng đã hơn hai tiếng đồng hồ. Hôm qua Bộ Tiêu và cô lăn qua lăn lại rất khuya, lúc này đã gần năm giờ sáng. Ngư Vi sợ bị mọi người trong nhà phát hiện anh qua đêm trong phòng mình nên khẽ gọi anh dậy.

Hai chữ ‘chú Bộ’ kia suýt chút bật thốt ra theo thói quen, Ngư Vi lắc lắc đầu, muốn triệt để quên đi cách gọi đó. Bắt đầu từ hôm nay cô đã có thể quang minh chính đại gọi tên anh, Ngư Vi giơ ngón trỏ, khẽ chọc chọc vào mặt anh, cúi xuống thì thầm: “Bộ Tiêu.”

Cái tên này bật khỏi bờ môi một lần, là một lần lòng cô hạnh phúc ngọt ngào như mật, cô lại lay anh: “Bộ Tiêu, dậy đi anh.”

Ngư Vi cao hứng quá, chừng như đã gọi bảy tám lần hai chữ ‘Bộ Tiêu’, anh mới nhíu mày xoay đầu qua, ánh mắt vẫn mơ màng chưa tỉnh ngủ, nghe thấy cô gọi tên mình, nhất thời có chút thất thần ‘hửm?’ một tiếng.

Vì còn đang ngái ngủ, âm điệu của anh rất trầm, khàn khàn gợi cảm không nói nên lời. Ngư Vi lại gọi anh một tiếng ‘Bộ Tiêu’. Đang mơ màng lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào của người con gái mình yêu, anh lập tức bừng tỉnh, đuôi mày khóe môi cong veo mỉm cười, hạnh phúc đến ngất ngây. Sớm tinh mơ, mở mắt ra đã được nhìn thấy nàng dâu nhỏ. Anh vươn vai khoan khoái, nghiêng người lật mạnh đè Ngư Vi dưới thân, cong chân khóa chặt cô lại.

Bộ Tiêu cúi đầu nhìn cô cười, không làm gì chỉ mỉm cười như vậy, đè nặng ép chặt không cho cô nhúc nhích, một lúc sau, anh nghe thấy Ngư Vi căng thẳng hỏi: “Chỗ đó của anh, sao lại như vậy…”

“Chỗ nào? Như thế nào?” Bộ Tiêu biết còn cố vờ hỏi, trong bụng đã thầm chết cười, cô đúng là bé con thuần khiết, đêm qua bị anh hôn đến điên đảo, thấm ướt ra quần lót, vẫn không biết chuyện gì xảy ra, còn hỏi anh sao lại như vậy.

Ngư Vi bị nơi đó của anh chọc vào khó chịu nhưng lại tránh không thoát, cũng may Bộ Tiêu không có ý định làm tới, anh chỉ ôm thắt lưng cô bế vào phòng tắm: “Không có gì, đàn ông sáng sớm đều như vậy.”

Ngư Vi bị anh ôm vào phòng tắm, thấy Bộ Tiêu khóa cửa lại, cô bắt đầu rối rắm: “Trời sáng rồi, anh mau về phòng đi, loay hoay xíu nữa không ra được phải leo cửa sổ đó.”

Ngư Vi lúc nào cũng điềm tĩnh nghĩ ngợi đủ thứ, mặc dù cửa phòng có hai lớp khóa, nhưng lúc này ông cụ Bộ sắp thức dậy, lỡ như anh vừa ra khỏi cửa bị bắt gặp, cô nghĩ sao cũng thấy cục diện đó khó mà khống chế nổi.

Bộ Tiêu tựa người vào bồn rửa tay phía sau, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô. Anh kéo cô đến trước ngực mình, thấy cô sốt ruột lo lắng, lại cố tình bắt nạt: “Không kích thích sao? Giống Romeo và Juliet… Còn nữa, anh đã sớm muốn hỏi, cổ tay em bị sao vậy, băng keo này dán bao lâu rồi?”

Anh nâng cánh tay mảnh mai của Ngư Vi lên, chăm chú nhìn miếng băng cá nhân dán mặt trong cổ tay, cô đã dán nó hai ngày không gỡ.

Ngư Vi thấy anh rốt cuộc cũng đã phát hiện ra, cô có chút mong đợi, cảm giác giống như khi người ta cắt băng khánh thành một sự kiện quan trọng, cô nhìn Bộ Tiêu lí nhí: “Anh gỡ ra đi ạ.”

Bộ Tiêu không nghĩ ngợi gì đưa tay gỡ thật nhẹ sợ làm đau cô, anh cho rằng cô bị va vào đâu đó trầy xước, muốn nhìn xem vết thương đã khỏi chưa. Nhưng khi gỡ ra, anh sững người nhìn chằm chằm cái hình mặt cười đó, cuối cùng không dám tin đưa ngón tay chạm vào, thật sự là xăm lên, chẳng trách trong lời tỏ tình cô đã nói ‘là hình xăm đầu tiên’…

Anh cúi xuống khẽ thở nhẹ một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Không cách nào nói rõ được cảm giác trong lòng mình, có lẽ là ngọt ngào và cả chua xót đắng chát. Anh nắm chặt cánh tay nhỏ gầy mong manh của cô, nhìn cái hình xăm đó thật lâu, thầm nghĩ anh chỉ tùy tiện vẽ lên, vậy mà lại trở thành vết tích cô muốn lưu giữ cả đời không xóa bỏ.

“Em si mê anh cuồng dại đến vậy hửm?” Bộ Tiêu muốn dùng những lời bông đùa để gạt đi cái chua xót trong lòng, nhưng không được. Anh nhẹ nhàng nâng cánh tay cô lên, khẽ miết vào hình xăm nhỏ đó, hết sức đau lòng, dịu dàng hỏi: “Sớm biết như vậy, anh đã không vẽ, còn đau không em?”

“Vì anh mà đau, em rất vui.” Mới sáng sớm Ngư Vi đã muốn phóng anh lên tên lửa nữa rồi, Bộ Tiêu bị cô làm cho cảm động không biết phải nói gì, anh duỗi tay ôm cô vào lòng, áp mặt cô vào sát ngực mình, sát đến mức như muốn khảm cô vào trong thân thể.

Đêm qua chỉ còn cách chút nữa anh đã hoàn toàn chìm trong cô. Anh khẽ đi vào, nhưng khoảnh khắc ý loạn tình mê đó, anh thấy Ngư Vi đau đến toát mồ hôi muốn cắn vỡ cả răng, nhưng vì sợ mọi người trong nhà phát hiện nên cô không dám kêu lên, tay cứ nắm chặt ga giường như đang bị tra tấn, anh lập tức lui ra ngoài.

Anh không muốn để cô phải chịu chút uất ức nào, lần đầu tiên… ở phòng dành cho khách trong nhà quả thật có chút không ổn. Vốn dĩ anh cũng không định làm gì, luôn cố giữ đầu óc thật thanh tỉnh, nhưng khi cô nàng tiểu yêu tinh này cọ cọ trèo lên người anh rồi hạ cánh môi xuống, suýt chút nữa anh đã lau súng cướp cò.

Bộ Tiêu ở trong phòng Ngư Vi, đánh răng rửa mặt cho cô, dọn dẹp lại một mớ hỗn độn tràn ngập ‘hương thịt’ xong, anh mở cửa quan sát dãy hành lang hồi lâu thấy không có người, liền vụng trộm hôn cô một cái rồi đi về phòng mình.

Sáng chủ nhật, Bộ gia vẫn gió êm sóng lặng như mọi ngày. Không ai phát hiện tối qua Bộ Tiêu ở trong phòng cô cả đêm. Nhưng lúc ăn sáng, Ngư Vi có thể cảm giác được ánh mắt Phàn Thanh nhìn mình có bao nhiêu tìm tòi nghiên cứu. Lúc Bộ Tiêu xuống lầu, chị dâu thứ Ba dời ánh mắt về phía anh, nhưng Bộ Tiêu chỉ chằm chặp nhìn cô, mắt giao nhau mấy giây ngắn ngủi, anh liền mím môi cười xấu xa, ánh mắt yêu thương nuông chiều nhìn cô đầy dịu dàng. Đừng nói Phàn Thanh, cho dù bất cứ ai trông thấy cũng có thể nhìn ra, ánh mắt anh nhìn cô rất bất thường, hệt như nhìn cô vợ nhỏ mới cưới.

Quả nhiên, khi thấy Phàn Thanh hết nhìn mình lại đảo qua nhìn Bộ Tiêu, tới tới lui lui như vậy, Ngư Vi biết, cô ấy cũng đã nhìn ra. Ăn cơm xong, Bộ Tiêu bị ông cụ gọi ra sân sau cho cá chép ăn, Ngư Vi đang chuẩn bị chào tạm biệt mọi người, Phàn Thanh đã ngồi xuống bên cạnh.

“Tiểu Ngư, em kéo cổ áo lên một chút, nếu không sẽ bị nhìn thấy đó.” Cô ấy lén đến gần, nhỏ giọng nhắc nhở. Ngư Vi cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy trên cổ còn lưu lại vết hôn, vội kéo áo lên che lại. Đúng lúc Diêu Tố Quyên hùng hùng hổ hổ xuống lầu, sáng sớm tinh thần vô cùng phấn chấn: “Tối qua mọi người ngủ ngon không?”

Trong phòng ăn chỉ có ba người không còn ai khác, Diêu Tố Quyên mỉm cười ngồi xuống, nói nhỏ: “Chao ôi, ôi, sao hôm nay lại tốt thế này, chị em dâu chúng ta tụ họp, không có đám đàn ông khó ưa đó.”

Chị dâu cả mặt mày hớn hở tươi như hoa, Ngư Vi có tật giật mình, tay vẫn giữ cổ áo. Diêu Tố Quyên nhìn dáng vẻ chột dạ này của cô, cười nói: “Em cũng phải quản lão Tứ cho chặt vào, tối qua tiểu Thanh đến phòng chị, nói nhìn thấy hai đứa tay đan tay còn thì thầm to nhỏ, trời ạ, tiểu Thanh nhìn thấy không sao, nếu như để ông cụ bắt gặp chị cũng hết cách, nhà chúng ta sẽ có sấm giáng đó!”

Phàn Thanh lúc này không còn đờ ra vì ngạc nhiên nữa, cũng cười nói: “Rốt cuộc chị vừa đi hỏi chị dâu cả, chị ấy đã sớm biết rồi, chị lạc hậu bị rớt lại phía sau, từ giờ mà có chuyện gì bí mật cũng phải nhớ kêu chị đó.”

Lúc này Ngư Vi mới ngờ ngợ nhận ra, mình đã trở thành em dâu đang tham dự ‘hội nghị bàn tròn chị em bạn dâu’ rồi, quả nhiên giấy không gói được lửa, huống chi Bộ Tiêu là cái loại lửa cháy lan đồng cỏ….

Mọi người tán gẫu với nhau một lúc, Diêu Tố Quyên và Phàn Thanh đều bảo cô phải quản lý lão Tứ thật chặt, nói anh làm loạn hai mươi tám năm, cuối cùng mới xuất hiện một người có thể trị được anh. Ngư Vi bị các cô ấy nói tựa như Phật Tổ Như Lai đùa bỡn Tôn Ngộ Không trong lòng bàn tay vậy.

Buổi sáng, Ngư Vi chào tạm biệt ông cụ xong, trên đường Bộ Tiêu đưa cô về, Ngư Vi kể lại cho anh nghe chuyện lúc sáng.

“Tham gia hội họp chị em dâu, không tệ nha, nàng dâu út.” Nhưng trọng điểm của Bộ Tiêu lại thế này đây.

“Ý em là, chị dâu Ba cũng biết rồi.” Ngư Vi chỉ có thể lượt lại trọng điểm cho anh.

“Ngốc ạ, là anh cố tình để cho chị ấy nhìn thấy…” Bộ Tiêu cười mỉm đảo mắt nhìn cô, tay nắm vô lăng: “Chuyện thế này sao có thể đột nhiên cho liều thuốc mạnh ngay chứ? Phải đánh bại từng người, đồng minh thêm một người, em sợ gì nào?”

Ngư Vi sững người kinh ngạc, thì ra anh cố ý, bàn tính của hồ ly gảy nhanh như vậy… Cẩn thận ngẫm lại quả không sai, đến lúc đó mọi người trong nhà đều đã biết, tất cả cùng nhau thổi gió ông cụ, cho dù ông cụ là cây dương thẳng tắp, cũng sẽ bị gió thổi cành rung lá bay.

“Sao anh thông minh vậy chứ.” Ngư Vi không giấu được ngưỡng mộ.

Bộ Tiêu dở khóc dở cười, chỉ chút kế vặt vãnh như vậy, mà hai mắt cô nhìn anh đã lấp lánh như sao trời, nếu cô trực tiếp nhìn thấy anh làm ăn không phải sẽ sùng bái phát cuồng chứ, anh duỗi tay xoa đầu cô: “Đã bảo em cứ mặc kệ, em còn lo lắng gì nào.”

Anh hiểu rất rõ tính khí ông cụ nhà mình, chính là quả pháo đùng đùng nổ xong là hết không còn chuyện gì, so với cọp giấy còn yếu hơn. Hai mươi tám năm nay, anh đã đánh du kích với ông cụ quá nhiều, hiểu quá rõ quy trình đốt pháo, lúc nào bật lửa, lúc nào châm ngòi, rồi bịt tai trước khi nổ, sau đó đợi cho đến khi ông cụ nổ hết thuốc, mọi chuyện cũng qua theo.

Nên tới giờ Bộ Tiêu chưa từng lo lắng cửa ải này, điều duy nhất nằm ngoài kế hoạch của anh, chỉ có Bộ Huy.

Nhưng trước khi cháu trai trở lại, anh không muốn nghĩ đến những điều đó. Bộ Tiêu xoay tay lái giẫm chân ga, chỉ nghĩ tới những ngày này, anh muốn làm càn thế nào sẽ làm càn thế ấy, anh quá hạnh phúc chẳng thể nào nghĩ được chuyện gì khác.

“Em muốn đi đâu?” Bộ Tiêu nhìn Ngư Vi hỏi: “Anh sẽ đưa cô vợ nhỏ của anh đi hẹn hò…”

Tâm trạng Ngư Vi rất vui, nghĩ nghĩ một lúc, cô thấy đi đâu làm gì cũng được hết, cô chưa từng trải qua nên cái nào cũng muốn thử, chỉ đi dạo với anh trên đường phố như một đôi tình nhân, cô cũng đã thấy rất hạnh phúc.

“Đi xem phim đi anh.” Cô ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định chọn cái phổ biến nhất này.

“Ừm, vợ anh thật truyền thống.” Bộ Tiêu bật cười, chuyển tay lái đi tới rạp chiếu phim.

Số lần Ngư Vi đi xem phim có thể đếm trên đầu ngón tay. Khi đến nơi, cô hỏi Bộ Tiêu có thường đến những chỗ này không, Bộ Tiêu nói ít nhất mười năm rồi anh không đi xem phim. Hai người đứng trước màn hình quảng cáo, Bộ Tiêu hỏi cô muốn xem gì, Ngư Vi tránh những bộ phim hình ảnh quá nóng bỏng, cô chọn một bộ phim nghệ thuật bình thường. Nhưng vì sợ hình ảnh quá ồn ào sống động nên cũng không xem theo kiểu 3D, Bộ Tiêu không còn gì hài lòng hơn, anh gật đầu: “Chính xác, ngàn vạn lần đừng chọn 3D, đeo cái kính phá rối vào, làm sao hôn em được…”

Thì ra đi xem phim với anh căn bản mà nói không phải tới để xem mà là để hôn. Cô bảo anh vậy thì đến quán cà phê ngồi không phải thú vị hơn sao, Bộ Tiêu hạ giọng thì thầm bên tai cô: “Chỉ cần nhìn em thôi anh đã thấy rất tuyệt rồi còn cần thú vị gì khác nữa, anh có thể nhìn em không nháy mắt suốt ba tiếng đồng hồ, từ cái cằm bé xíu này trở xuống anh có thể tự mình tưởng tượng, đêm qua không phải đã xem hết rồi sao? Anh đào nhỏ cũng đã nếm qua.”

Nghe mấy lời xấu xa này, cả người cô như bị thổi lửa, eo lưng cũng căng cứng, Ngư Vi bị anh ôm vào lòng. Bộ Tiêu ôm vai cô, lấy ví tiền ra mua vé, nhân viên trong rạp hỏi anh có muốn mua bỏng ngô không, Bộ Tiêu nghe vậy mỉm cười: “Chỉ có độc thân mới phải gặm bỏng ngô, lấy một cái kem ốc quế.”

Thế là anh mua hai ly nước và một cái kem, soát vé xong đi vào phòng chiếu phim tìm đến chỗ ngồi, đúng là ghế dành cho tình nhân trước đó đã yêu cầu, hàng cuối cùng nằm ở vùng sâu vùng xa nép trong ngóc ngách hẻo lánh nhất, nhìn sao cũng không giống tới xem phim…

Cái ốc quế rốt cuộc chui hết vào bụng Ngư Vi, dĩ nhiên Bộ Tiêu cũng có ăn, đều là nếm vị còn đọng lại trên môi trên lưỡi cô, nếm đặc biệt sạch sẽ. Bộ phim dài hai tiếng đồng hồ đã trôi qua hơn nửa thời gian mà Ngư Vi không biết nó đang chiếu cái gì, cô vẫn luôn ngồi dựa sát vào anh nho nhỏ thì thầm trong bóng tối.

“Lần cuối cùng anh đến rạp chiếu phim là khi nào ạ?” Ngư Vi không nén được hiếu kỳ muốn biết nhiều hơn những chuyện cũ của anh.

“Ừm…” Vì thời gian trôi qua đã lâu, Bộ Tiêu cúi đầu suy nghĩ một lúc, nheo mắt cười nói: “Mười tám tuổi chăng? Nếu cái băng video màu vàng đó có thể xem như phim điện ảnh, anh cũng không nhớ rõ lắm.”

Ngư Vi ngạc nhiên: “Rạp chiếu phim còn chiếu mấy thứ đó sao ạ?”

“Lúc đó, anh có người bạn trong nhà mở một rạp chiếu phim nhỏ, nên muốn xem loại băng hình nào cũng được.” Bộ Tiêu dụi dụi đầu chân mày, nghĩ lại chuyện cũ, bị chính mình chọc cười: “Thật ra, nếu em gặp anh lúc anh mười tám tuổi, chắc chắn em sẽ không thèm nhìn tới anh đâu, anh chính là một tên lưu manh. Khi đó bị ông cụ đuổi ra khỏi nhà, ngày nào cũng nghĩ tới chuyện làm sao kiếm được tiền… Không thể không nói nhóc con em cũng có chút bảo thủ, kiếm tiền không nhất thiết phải vất vả đến vậy, có nhiều cách nhẹ nhàng hơn, sao lại không làm?”

Trò chuyện một hồi, Ngư Vi biết được rất nhiều chuyện của Bộ Tiêu, như năm anh thi tốt nghiệp trung học được điểm văn cao nhất, nhưng môn toán lại không đạt tiêu chuẩn; rồi chuyện sau khi bị đuổi khỏi nhà anh đã sống qua ngày thế nào, trên người chỉ có năm mươi tệ mà dám đi Vân Nam du ngoạn mấy ngày, vân vân… Nhưng có một chuyện anh đã nói không chính xác.

Nếu như gặp anh vào những năm anh mười tám, cô vẫn sẽ bị anh hấp dẫn đến mê muội, mặc kệ anh là hồ ly nhỏ thông minh giảo hoạt, hay lão hồ ly phong lưu phóng khoáng như bây giờ, cái mùi vị trong cốt lõi xương tủy anh, luôn là điểm thu hút trí mạng đối với cô.

Cô lắng nghe đến ý loạn tình mê, trong rạp chiếu phim tối đen như mực, những ánh sáng chợt lóe lên từ màn hình khổng lồ rọi vào sườn mặt anh, xương quai hàm góc cạnh nam tính. Trong cái tranh sáng tranh tối đó, sống mũi cao ngất thẳng tắp và đôi mắt sâu sáng lấp lánh của anh cuốn chặt ánh mắt cô, dập dìu trong khúc nhạc nền và những lời đối thoại cô ‘xem’ anh đến mê mẩn. Đầu óc Ngư Vi nóng bừng lên, cô chui vào lòng anh, cánh tay rơi lên bắp đùi rắn chắc của anh.

“Ừm?” Bộ Tiêu đột nhiên cảm thấy móng vuốt nhỏ của cô chạm vào đùi mình, anh liếm môi mỉm cười, kề sát lại tai cô, cắn răng thấp giọng nói: “Em muốn gì hửm?”

“Chạm vào anh.” Ngư Vi trả lời hết sức ‘trong sáng’ đầy dũng khí, cô rất hưởng thụ cảm giác vụng trộm chạm vào người anh trước đó, nhưng dù sao khi đó anh đang ngủ, giờ anh tỉnh táo như vậy, có lẽ cô nên hỏi ý kiến anh: “Được không anh?”

Bộ Tiêu miệng đắng lưỡi khô, nhủ thầm cô còn hỏi anh được hay không, hiện giờ anh chỉ muốn đem cô về nhà đặt cô vào nơi nào đó mà đè xuống, cô chính là đùa bỡn trêu chọc rồi không cho anh ăn, thân thể nóng ran như thiêu đốt, Bộ Tiêu cảm thấy hơi thở ngày càng tăng tốc, anh duỗi tay giữ chặt cằm cô, dán người qua, thanh âm tắt nghẹn: “Bảo bối, em cho rằng anh là gì hửm? Cọc gỗ? Hử?”

Ngư Vi biết cô tự dẫn lửa rồi, cảm giác được cả người Bộ Tiêu hừng hực nóng rãy lên, chợt nghe thấy anh chậm rãi rót từng câu từng chữ vào tai mình: “Ngày mai đến nhà anh, anh hành chết em…”

Bình luận

Truyện đang đọc