ĐÓA HOA NỞ MUỘN

Lục Địch dần dần cố ý cách xa Vân Thường. Thực ra chuyện này rất dễ. Ở trường hai người vốn chẳng qua lại quá nhiều, mà cậu bận rộn ở quán bar, ban ngày thì bận ngủ. Chỉ cần cậu không chủ động tìm cô, chút ít quan hệ vi diệu giữa họ đương nhiên sẽ càng ít.

Thi thoảng Lâm Trạch cũng hẹn cậu đi chơi bóng rổ, cậu không từ chối. Tương tự, về Vân Thường, cậu cũng sẽ không mở miệng hỏi.

Mấy tháng như thế cơ hồ cũng coi như gió yên sóng lặng.

Nhưng đúng vào lúc cậu tưởng rằng thật sự đã yên bình trở lại thì Vân Thường đến quán bar tìm cậu.

Khi ấy, cậu đang nhận được rất nhiều ánh mắt sùng bái hoặc hâm mộ, chỉ là ánh mắt cậu vẫn lạnh như trước. Ánh mắt cậu quét qua mọi người, rồi dừng lại trên người cô một cách rất tự nhiên. Tiếp theo đó, cậu hát, liền có chút bồn chồn không yên.

Sau một ca khúc, cậu bèn nhảy xuống từ trên sân khấu, động tác trôi chảy ấy hoàn thành trong một hơi.

“Sao cậu đến đây?” Cậu cố gắng tự duy trì vẻ trấn tĩnh.

“Lâu lắm không gặp cậu rồi, nhớ ghê cơ.” Cô cười hì hì, lộ ra hai núm đồng tiền nông.

Cậu khẽ thở dài. “Bây giờ tớ bận lắm, không có thời gian tiếp cậu đâu.”

Cô gật đầu, khuôn mặt thoáng vẻ thất vọng.

Cậu không đành lòng nhìn cô. “Tớ làm việc tiếp đây.”

Cô vốn muốn gọi cậu lại, nhưng đột nhiên phát hiện cô không có tư cách này, vì thế hơi hậm hực.

Cậu không để ý tới cô nữa, lên thẳng sân khấu, chơi guitar và hát.

Đây là lần đầu tiên Vân Thường nghe cậu hát như vậy. Giọng cậu rất có từ tính, tiếng ca đều đều, nhưng lại toát ra chút ưu thương nhè nhẹ. Tiếng ca dường như đang miêu tả quanh co một câu chuyện bi thương, giai điệu rạch qua trái tim, như trông thấy một dòng suối mát.

Cô ngồi phía dưới, ngồi cùng rất nhiều người yêu thích cậu, vỗ tay vì cậu.

Vân Thường hơi bối rối, bởi vì cô phát hiện Lục Địch không để ý tới cô nữa. Sự thực này khiến cô hơi buồn bã.

Lục Địch hát xong liền đạp xe rời đi. Vân Thường không về nhà mà bướng bỉnh đi theo cậu. Thực ra cô không đuổi kịp bước chân cậu. Nhưng cô biết nơi ở của cậu, cho nên cô chẳng vội vàng chút nào. Có điều, qua một lúc, Lục Địch không đạp xe nữa mà dắt xe đi bộ, song lại không đợi cô.

Đúng là con người kì quặc!

Vân Thường cười khẽ, nhưng vẫn đi theo cậu không nhanh không chậm, chẳng nói một câu nào, chỉ nghe thấy tiếng kêu của động vật truyền tới từ trong bụi cỏ, cùng với vệt ánh trăng.

Cho đến khi tới chỗ ở của cậu, cậu chưa lên lầu, có vẻ chỉ đợi cô đến gần.

“Cậu muốn làm gì?” Cậu hơi ảo não.

Vân Thường che miệng cười. “Tớ còn tưởng cậu thật sự không định nói chuyện với tớ nữa chứ!”

Lục Địch nhíu mày. “Sau này đừng đến những nơi như quán bar nữa.”

Cô lè lưỡi. “Tại sao?”

“Những nơi đó phức tạp lắm.”

“Nhưng cậu ở đó mà, tớ không sợ.”

Ngược lại Lục Địch nói không nên lời, chỉ chau mày. “Tớ đưa cậu về.”

“Không cần.” Cô ương bướng nhìn cậu.

Cậu nhíu mày.

“Tớ nói với bố mẹ tớ rồi, tối nay tớ ngủ ở nhà bạn.” Cô nhìn cậu với vẻ đáng thương. “Cậu sẽ không mặc kệ sự sống chết của tớ đấy chứ?”

Cậu thật sự không muốn lo cho sự sống chết của cô.

Cậu trừng mắt nhìn cô, rồi mới lên lầu. Cô hí hửng đi theo cậu.

Hễ chuyện có lần một thì sẽ có lần hai.

Sau khi tan học, Vân Thường sẽ chạy đến quán bar. Tiếp đó khi cậu tan làm, cô sẽ đi theo cậu.

Cậu vẫn dắt xe đạp, bước một mạch về phía trước.

Cô đi phía sau cậu, nhảy nhót tung tăng giẫm lên bóng cậu. Mỗi khi cậu xoay người, cô sẽ ra vẻ vô tội nhìn cậu.

Im lặng cả đoạn đường, nhưng khóe mắt cậu lại nhướng lên.

Mấy hôm tiếp theo, Lục Địch dứt khoát chẳng đạp xe nữa mà đi bộ về nhà.

Cậu nhanh cô cũng nhanh, cậu chậm cô cũng chậm, tựa như đang làm một chuyện rất thú vị, hai người đều ngầm hiểu mà không nói.

Đến nơi ở của cậu, cô sẽ tiến vào một cách rất chủ động, sau đó chẳng có tự giác của người làm khách chút nào, muốn làm gì thì làm đó.

Có điều, đi đêm lắm có ngày gặp ma.

Hôm nay, Vân Thường vẫn đi theo sau Lục Địch, tâm trí cô đặt hết vào bóng dáng ở trước mặt. Rõ ràng cô có thể đuổi kịp rồi kề vai bên cậu, nhưng cô lại không làm thế, cứ muốn đi phía sau cậu.

Lục Địch cũng đã quen, thi thoảng liếc nhìn chiếc bóng cách bóng mình rất gần, xác định cô ở bên khiến cậu thấy yên lòng.

Đột nhiên, cô kêu lên một tiếng.

Lục Địch chẳng buồn nghĩ ngợi gì, lập tức chạy qua. “Sao thế?”

“Chân đau lắm.” Cô nhíu mày.

Cậu lập tức kiểm tra giúp cô. Đôi giày cô đi khá mỏng, giẫm vào một mảnh thủy tinh rồi cứ vậy bị găm vào. Cậu nhìn cô một cái, đúng là không an phận mà, đi đường cũng không biết nhìn xem cái gì giẫm được cái gì không.

Cậu đưa tay giựt miếng thủy tinh ra, cô kinh ngạc hét một tiếng, tay túm chặt cánh tay cậu.

Cậu vứt miếng thủy tinh vỡ đi, nhìn nét mặt đau đớn của cô thì cũng mềm lòng. “Đau lắm à?”

Cô gật đầu.

Cậu ngồi xổm xuống. “Lên đi.”

Cô nhoài người trên lưng cậu, để cậu cõng mình bước từng bước về phía trước, như thể con đường trước mặt trải dài vô tận, mãi mãi không có điểm cuối.

Sau khi về đến nơi ở, Lục Địch mới xử lý vết thương cho cô. Miệng vết thương không lớn, nhưng nét mặt cậu giống như mạng cô không còn kéo dài được lâu nữa vậy, cô hơi buồn bực.

Có điều cũng vì chân bị thương mà rất lâu sau Vân Thường không xuất hiện nữa. Lục Địch cảm thấy hơi khó tả, nhất là khi cậu đi một mình trên đường, bên cạnh không còn chiếc bóng ấy nữa. Lòng cậu trống rỗng, song cũng không biết nên kể ra cùng ai.

Mối quan hệ giữa Vân Thường và Lâm Trạch được cải thiện hơn rất nhiều, đây là điều Lục Địch biết sau đó. Thì ra khi chân Vân Thường bị thương, Lâm Trạch đã chủ động đề xuất sẽ đưa đón cô đi học và tan học, vì lẽ đó mà Vân Thường cực kì cảm động, đồng thời cũng quêt hết tất cả những chuyện khác.

Tâm trạng Lục Địch hơi tệ, lúc hát, vậy mà cậu lại lạc giọng.

Tâm trạng chán chường, cậu hút thuốc cũng hăng hơn. 

Bình luận

Truyện đang đọc