ĐÓA HỒNG NHỎ CỦA ANH

Albert có hơi mất mát, nhưng cũng chỉ hơi mà thôi. Rất nhanh, anh đã lại lao vào công việc, dù sao tới đây cũng chỉ để khai thác thị trường Trung Quốc, anh cần phải hiểu rõ tình hình nơi đây mới được. Cậu bé vừa rồi giống như một cơn gió thổi qua, khiến trái tim anh run lên, nhưng ai sẽ lưu luyến một cơn gió chứ?

Tống Triều đạp xe vào ga ra, để chung chỗ với dàn siêu xe của gia đình.

Giáo dưỡng của Tống gia tuy hơi cổ hủ nhưng vẫn rất tốt. Họ nhất trí cho rằng đám trẻ chưa thành niên trong nhà đều chưa thể đụng vào xe được, dù họ vô cùng yêu thương Tống Triều thì cũng phải chờ tới khi thành niên mới cho cậu đi xe. Tám vị tiểu thư Tống gia cũng là sau khi trưởng thành mới được trưởng bối tặng xe, coi như quà thành niên. Trước đó, họ chỉ có thể xem, không được chạm vào.

Ba tháng nữa Tống Triều mới thành niên cho nên cậu vẫn đi xe đạp. Nhưng ga ra trong nhà đã để sẵn một chỗ đậu xe cho cậu, tuy chưa thấy bóng dáng xe hơi đâu nhưng con xe đạp đã đồng hành với cậu ba năm này vẫn luôn đậu ở đó.

Khóa xe xong, Tống Triều vào phòng khách, vừa bước vào đã bị Tống Phẩm Trà ôm lấy.

“Ôm hôn Bảo Nhi của chị nha, moa ~”

Tống Triều bất đắc dĩ để Tống Phẩm Trà hôn hai cái lên khuôn mặt trắng nõn của mình, nếu không cho hôn, Tống Phẩm Trà lại ầm lên mất. Nếu không phải Tống Triều đã lớn, không khéo Tống Phẩm Trà sẽ làm nguyên combo ôm ôm hôn hôn nâng cao cao mất.

“Bát tỷ, chị mới về hôm nay à? Sao không báo trước, để em nấu bữa cơm đón chị về.”

Tống Phẩm Trà phải phàn nàn trước đã: “Tống Bảo Nhi, đừng gọi chị là bát tỷ, nghe cứ như Bát Giới ấy. Gọi cửu tỷ đi.”

Tống Triều cười nhẹ.

Tống Phẩm Trà là con gái út của tam thúc, đứng thứ tám. Vốn dĩ chẳng có gì đặc biệt, ai ngờ sau đó lại có một Tống Triều nhỏ nhất gọi cô là bát tỷ. Bát tỷ, Bát Giới, thế là cô liền kháng nghị. Còn đòi phải gọi là cửu tỷ, nói là cửu ngũ chí tôn, thêm một số thôi là nghe quý hóa hơn bao nhiêu rồi.

Tống Triều từ nhỏ đã không chịu sửa. Sau khi lớn lên lại càng không. Cho nên Tống Phẩm Trà vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Tống Phẩm Trà nói: “Dù sao chị cũng còn ở nhà mấy hôm nữa, vẫn có thể nếm thử tay nghề của em. Cho nên mới cố ý không nói cho em đó, để em khỏi phải bận rộn.”

Tống Triều không đáp, cũng không sửa lời Tống Phẩm Trà.

Vì dù cô có không báo trước thì mấy ngày này Tống Triều vẫn sẽ để tâm nấu món ngon cho cô. Chuẩn bị đồ cho những người thân yêu của mình thì không có gì mệt mỏi hết. Nhưng Tống Triều sẽ không nói ra, bởi tuy tính cách Tống Phẩm Trà có hơi thiếu chu toàn, nhưng cô vẫn rất thương em trai mình, sợ em mình mệt mỏi.

“Tam thúc tam thẩm đâu?”

Tống Triều thấy lạ, sao giờ vợ chồng tam thúc lại không ở trong phòng khách, dù sao hôm nay Tống Phẩm Trà cũng về mà. Họ không có lý do gì mà giờ này vẫn ở công ty cả.

Tống Phẩm Trà giữ cậu lại, kéo cậu ra phòng khách ngồi, còn rót cho cậu một chén trà ngọt. Sau đó cũng rót cho mình một chén, vừa chậm rãi uống vừa ngó nghiêng. Tống Triều nhìn mà cũng mệt giùm cô.

Tống Phẩm Trà le lưỡi ngó lên lầu hai, một tầng đó đều là thư phòng của bốn vị lão gia. Chỗ cô đang nhìn chính là thư phòng của lão tam Tống Gia Diệu.

“Hôm nay đại tỷ về nhà nên bị kéo lên đó rồi.”

Tống Triều hiểu rồi.

Đại tỷ trong miệng Tống Phẩm Trà chính là đại tiểu thư Tống gia, tên Tống Thiện Cầm. Năm nay đã 35 tuổi nhưng chưa kết hôn, chính là một nữ cường nhân điển hình. Phong cách làm việc sấm rền gió cuốn lại rất có trách nhiệm với gia đình. Ngoài Tống Gia Quang, cô chính là người được đám tiểu bối Tống gia tôn kính nhất.

Tống Thiện Cầm là con gái lớn của tam thúc. Tống lão tam cũng khá hay ho, ông có hai cô con gái thì một người lớn nhất nhà, còn người kia nhỏ nhất. Tống Thiện Cầm tuy là con gái ông, nhưng tính cách lại giống hệt như đại bá của cô – Tống Gia Quang.

Việc Tống Thiện Cầm đã 35 tuổi nhưng chưa kết hôn vẫn luôn là tâm bệnh của người Tống gia. Đặc biệt là Tống tam thúc và Tống tam thẩm, họ mất ăn mất ngủ cũng chỉ vì hôn sự của con gái lớn. Thực ra, họ vẫn có thể dùng uy nghiêm của cha mẹ để ép buộc cô kết hôn.

Tống Thiện Cầm rất hiếu thuận, chắc chắn sẽ không trái ý họ.

Nhưng họ không dám. Mà không chỉ có họ, toàn thể Tống gia cũng không một ai dám, ngay cả Tống lão phu nhân cũng mắt nhắm mắt mở, tuy thương cháu gái lớn lẻ loi hiu quạnh, nhưng bà không mở miệng được.

Cái này thì phải kể đến năm xưa, khi Tống Thiện Cầm còn trẻ từng yêu một người không tiền không thế, yêu đến chết đi sống lại, cứ nhất định phải lấy người đó.

Tống gia rất thương con gái, cũng đâu để bụng việc người kia không tiền không thế, chỉ cần là người đàng hoàng là được, dù một chữ bẻ đôi không biết mà chăm chỉ cần cù thì cũng vẫn tốt. Nhưng hắn không phải. Thanh niên kia hoàn toàn không phải người tốt, họ không thể chấp nhận được

Khi đó, hắn trà trộn trong hắc đạo. Đi trăm đường cũng đừng đi vào hắc đạo. Con đường đó không dễ đi, Tống gia sao có thể để con gái mình đi theo người như vậy được?

Tuy Tống Thiện Cầm bình thường ôn hòa dễ nói chuyện, nhưng tính tình lại rất quật cường. Đã quyết định thì dù ai nói gì cũng vô ích, cô đi theo người thanh niên kia. Tống gia không còn cách nào, chỉ đành thỏa hiệp, họ muốn thanh niên kia cải tà quy chính. Nhưng thanh niên đó quả thực là một thiên tài trong giới hắc đạo, dù Tống Gia Quang thấy cũng phải thở dài, nó hắn là hổ trong loài người, chính là kiểu người chú định sẽ thành danh từ những cuộc sát phạt.

Thời trẻ, Tống gia từng làm những việc thiếu đạo đức, sau đó cũng gặp báo ứng, họ hiểu rõ nỗi khổ kia, sao có thể để con gái bước vào con đường đó được. Chính vì thế, họ ép Tống Thiện Cầm chia tay với người kia, nhưng chết dở là khi đó Tống Thiện Cầm đã mang thai.

Chưa kết hôn đã có thai!

Vào những năm đó, chuyện này lớn tới mức nào!

Tam thúc tam thẩm như muốn điên, không còn mặt mũi nhận con gái nữa. Tống Thiện Cầm đã trốn nhà đi theo người thanh niên đó. Tống gia sốt ruột vô cùng, suốt một năm trời tìm kiếm con gái nhưng không tìm được. Tống Thiện Cầm đã biến mất một năm, một năm sau thì trở về.

Sau khi trở về, Tống Thiện Cầm như thất hồn lạc phách, cả ngày mơ màng. Cô không chịu nói một năm đó đã xảy ra những chuyện gì, không nhắc tới thanh niên kia, cũng không nhắc chuyện mình có sinh con hay không. Nếu không phải Tống Triều khi đó mới biết bò rồi bò đến trong ngực Tống Thiện Cầm, ê ê a a vỗ vỗ gương mặt tiều tụy thất hồn lạc phách của cô, chỉ sợ cũng sẽ không có nữ cường nhân Tống Thiện Cầm như hiện tại.

Theo lời mẹ Tống nói, lúc ấy bà đang bế Tống Triều và trông coi Tống Thiện Cầm, sau đó lại ra cửa một lát để nghe điện thoại, lúc quay lại thì thấy Tống Thiện Cầm đang quỳ trên đất, ôm em bé Tống Triều khóc đến tê tâm liệt phế.

Khi đó, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ thủy tinh vào phòng, không hiểu sao khiến người ta hy vọng, rồi lại bật khóc.

Sau đó, Tống gia đều cho rằng Tống Triều chính là cứu tinh của Tống Thiện Cầm, đã cho một Tống Thiện Cầm tâm như tro tàn một sinh mệnh lần thứ hai. Đương nhiên Tống Triều chẳng hề nhớ việc này, nhưng cậu biết mười mấy năm qua, đại tỷ thương mình nhất.

Vì chuyện năm đó nên dù Tống gia hiện tại có muốn Tống Thiện Cầm kết hôn bao nhiêu thì cũng không dám bức ép cô, chỉ dám thúc giục vài câu bâng quơ.

“Tam thúc tam thẩm lại bị ai khiêu khích sao?”

Tống Phẩm Trà nhấp một ngụm trà ngọt, chớp chớp mắt nói: “Hình như bị cấp dưới ở công ty kích thích ấy. Có một cô gái mới vào, còn nhỏ hơn đại tỷ tận bảy tám tuổi, thế mà đã có bạn trai rồi kết hôn. Hôm nay còn đi phát kẹo cưới ấy. Đại tỷ vừa về đã bị lấy lý do bàn công việc gọi vào rồi. Chị vừa nghe lén được một chút, haha, buồn cười lắm.”

Tống Triều liếc nhìn Tống Phẩm Trà rồi buông trà ngọt xuống, “Em đi xem chút.”

Nói xong liền bước lên lầu, bước đến những bậc thang cuối cùng thì đúng lúc Vân tẩu bước từ trong bếp ra, lớn tiếng nói: “Tiểu Bảo Nhi, có cơm rồi nha. Gọi cả tam tiên sinh, tam phu nhân và đại tiểu thư xuống ăn cơm nhé.” Sau đó lại xoay lại nói với Tống Phẩm Trà: “Bát tiểu thư, đi gọi tứ tiên sinh tứ phu nhân đi.”

Tống Phẩm Trà cười hì hì, “Tuân lệnh, Vân tẩu!”

Tống Triều cũng đáp lại rồi bước đến thư phòng của tam thúc. Toàn bộ phần bên trái lầu hai đều là thư phòng, theo thứ tự thì thư phòng của tam thúc và tứ thúc ở gần cầu thang nhất. Cậu vừa bước vài bước đến cửa liền nghe thấy trong phòng vang lên tiếng động lớn.

Tống Triều giật mình muốn đẩy cửa ra, sợ tam thúc giận quá sẽ đánh Tống Thiện Cầm. Nhưng ngay sau đó đã nghe tiếng tam thẩm hét lớn: “Đập cái gì mà đập!”

Sau đó là tiếng tam thúc yếu ớt giải thích: “Đâu, anh phủi bụi.”

Tiếp nữa là giọng nói dịu dàng bình tĩnh của Tống Thiện Cầm, “Ba, mẹ, không có chuyện gì nữa thì con đi đây, công ty còn có việc.”

Tống tam thúc phát khùng: “Việc cái gì, suốt ngày chỉ công việc. Vắng con một lát cũng không ai chết. Vừa rồi ba nói con có nghe gì không hả?”

Tống Thiện Cầm ừm một tiếng.

“Vậy con thấy thế nào?”

“Rất tốt.”

Tống Triều có thể tưởng tượng được tam thúc tức giận tới mức nào, chắc chắn ông gọi Tống Thiện Cầm vào thư phòng đơn giản là muốn nói chuyện nhân viên trong công ty mới kết hôn, rồi giục con gái mình cũng nhanh chóng kết hôn đi.

Tam thúc sốt ruột con gái lớn lại không dám thúc giục cô, nói một tràng mà cuối cùng con gái ông chỉ nói mỗi câu “Rất tốt”. Ông cũng chẳng biết làm sao, chỉ vùng vằng nổi cáu.

Đúng lúc đó, Tống Triều chạy nhanh tới gõ cửa, “Tam thúc tam thẩm đại tỷ, ăn cơm thôi.”

Vừa mở cửa, quả nhiên đã thấy cảnh tượng như thể tam đường hội thẩm trong phòng. Tống tam thúc vỗ ngực, tức lắm nhưng không thể phát ra, Tống tam thẩm vừa vỗ vai chồng mình vừa ngồi như thể chuyện chẳng liên quan, Tống Thiện Cầm ngồi trước mặt cha mẹ, mặc một thân chính trang, dáng ngồi thẳng tắp.

Ba người đồng thời nhìn về phía Tống Triều rồi đồng thời mỉm cười. Tống Thiện Cầm giành trước, cô cầm một con gấu teddy cao tới cẳng chân nhét vào ngực Tống Triều.

“Cho Bảo Nhi này.”

Tống Triều mỉm cười nhận lấy, rất thản nhiên vì đã thành thói quen. Từ nhỏ tới lớn, mỗi lần về nhà, Tống Thiện Cầm đều sẽ mua đồ chơi cho cậu. Mười mấy năm rồi vẫn không thay đổi thói quen này, có lẽ Tống Thiện Cầm đã coi cậu như đứa con chết yểu của mình mà thương yêu.

Dáng vẻ Tống tam thúc trông rất thư sinh nho nhã, ông đeo kính, mặc quần áo ở nhà. Vừa mở miệng đã nói một tràng: “Bảo Nhi tan học rồi à? Có phải học thêm gì không? Có mệt không, có áp lực gì không? Con đừng sợ…..”

Tống tam thẩm ngắt lời chồng mình, lườm lườm ông rồi mắng: “Đừng có tăng áp lực cho Bảo Nhi.” Nói rồi xoay người kéo Tống Triều ra ngoài: “Bảo Nhi đừng sợ. Tối tam thẩm hầm óc heo cho con nhé, ăn cho bổ não, không phải sợ thi đại học nữa.”

Tống Triều vẫn tươi cười nhưng nội tâm lại âm thầm kêu khổ.

Gần đến kỳ thi đại học, ai trong nhà cũng làm đồ bổ cho cậu, khiến cậu ăn không nổi nữa. Mấy món như óc heo hầm lại càng không đếm xuể. Tống Triều vừa từ chối là họ sẽ thấy mất mát không thôi. Chẳng còn cách nào, cậu chỉ đành ăn hết.

“Mẹ, óc heo không có tác dụng đâu, để tối nay con dạy kèm cho Bảo Nhi.”

Tống Triều vui mừng nhìn đại tỷ Tống Thiện Cầm, thấy cô khẽ nháy mắt với cậu.

Trừ nhị tiểu thư, Tống Thiện Cầm chính là người có học vấn cao nhất nhà, cô đã nói sẽ dạy kèm thì đương nhiên Tống tam thẩm cũng yên tâm. Không cố ép Tống Triều ăn món óc heo hầm đầy tình yêu thương của mình nữa.

Tống Triều thở phào nhẹ nhõm.

Bình luận

Truyện đang đọc