ĐOẠN HỒNG TRẦN

Gặp Sa Tăng, là lúc ở bờ sông Lưu Sa.

Hắn mắt hổ, râu quai nón, quần áo tả tơi.

Lưu Ly đăng vỡ, anh hùng mạt lộ.

Ta suýt chút nữa không nhận ra hắn, Quyển Liêm tướng quân.

Áo choàng đỏ tía, hai mắt như điện, cưỡi ngựa tung bay, thiện xạ bách trúng.[4]

Từng là truyền kỳ trên Thiên Cung, thống lĩnh thiên quân, chỉ huy bình định. Nay lại áo rách quần manh, khuôn mặt tiều tụy.

Chỉ còn cặp mắt hổ kia, dường như vẫn mang cảm giác quen thuộc.

Mỹ nhân về già, anh hùng mạt lộ.

Sông Lưu Sa cuồn cuộn sóng vàng không dứt, cũng chẳng cuốn nổi cõi lòng đau xót bi thương.

Quá yêu một người, chính là vạn kiếp bất phục.[5]

Ta đến gần, hỏi hắn, ngươi là ai?

Sa Tăng mờ mịt  nhìn ta, ánh mắt trống rỗng.

Ta mở tờ giấy tuyên thành, thấm chu sa, nhẹ nhàng nhấc bút, phác họa một người tiên phong đạo cốt, mặt như quan ngọc.

Ánh mắt Sa Tăng phút chốc sáng ngời, chỉ vào bức vẽ, ú ớ kêu la.

Ta xé tờ giấy, tung lên trời.

Sa Tăng nhảy theo bắt lấy, nó đã hóa thành mảnh vụn.

Mắt hổ như khóc như giận, hai tay giơ ra, siết cổ ta.

Ta cười nhẹ, muốn nói với hắn, cần gì làm khổ mình? Lưu Ly đăng chỉ là một cái cớ. Y đã có ý giết ngươi từ lâu, nếu không phải Vương Mẫu mềm lòng.

Giây tiếp theo, Sa Tăng bị Ngộ Không đánh bất tỉnh.

Ngộ Không cầm Kim Cô bổng hỏi ta, người trong bức họa là ai?

Ta khẽ than một tiếng, là Ngọc Đế.

Quyển Liêm tướng quân vốn là một người chất phác hương dã. Bởi vì kinh hồng thoáng nhìn, bèn quyết chí vì y canh giữ bốn phương yên ổn.

Vì y thành tiên, vì y đọa trần gian.

Chỉ đổi lấy đế vương thường tình, lòng quân khó dò.

Công lao uy chấn, xương cốt mục tàn.

Bên sông Lưu Sa, yêu quái kia ngốc nghếch loạn trí, chỉ nhớ rõ một người, Ngọc Đế trong điện Cửu Thiên Linh Tiêu.

Ta cúi đầu trước Quan Âm, xin Bồ Tát giúp Quyển Liêm quên đi.

Quan Âm liên dung[6] trong trẻo, mắt phượng hờ hững vô tình khép lại, khi mở ra, Quyển Liêm đã là Sa Tăng.

Quên mất chuyện trước kia, nhưng đáy lòng son sắt vẫn không đổi.

Lòng ta chua chát, Ngọc Đế, Ngọc Đế, sao ngươi nỡ xuống tay.

Cử Liên ngày xưa, Sa Tăng bây giờ, không yêu nhưng có tình.

Chỉ còn tình huynh đệ, tình thầy trò.

Cõi lòng cô quạnh khuyết đi một phần.

Thứ đã quên chính là tình yêu khắc cốt ghi tâm nhất…




[1] Mũ đội của nhà sư.

[2] Học trò của Hậu Nghệ, vì tu tiên có lỗi nên bị phạt chặt quế trên cung trăng.

[3] Một hình phạt, ngày xưa thường chỉ giáng chức các quan.

[4] Nguyên văn là “bách bộ xuyên dương”, cách xa một trăm bước vẫn bắn trúng lá dương liễu. Hình dung tên pháp hoặc thương pháp rất cao minh.

[5] Muôn đời không được siêu sinh, vĩnh viễn bị đày đọa.

[6] Dung mạo như hoa sen.

Bình luận

Truyện đang đọc