ĐOÀN SÁT THỦ TIẾN HÓA THẦN CẤP


Lúc này, Tam quản gia Tần Trì cũng chú ý tới Lâm Hạo.

Hắn ta cảm thấy kinh ngạc, không hiểu sao tên con rể mù này, thường ngày trầm mặc ít nói, ở Triệu gia cứ tùy tiện để người nào cũng có thể xem thường, hôm nay lại dám đến nhà ăn chính ăn cơm sao?
Nhưng lại đến rất đúng lúc, ông đây vì phải hầu hạ những thiếu gia này, đang nghẹn một hơi không có chỗ phát tiết đây!
Trong lòng Tần Trì nhe răng cười một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Hạo, dường như đã tìm được một nơi để phát tiết.

Cảm nhận được ánh mắt không có ý tốt của Tam quản gia Tần Trì, trong lòng Lâm Lăng hừ lạnh một tiếng, cũng không lập tức nổi giận, quan trọng là phải giải quyết cái bụng trước đã.

Hắn vươn hai tay ra, ra vẻ sờ soạng, bình tĩnh đi tới trước cửa sổ lấy thức ăn.

Tiểu Dăng trên vai liếc mắt nhìn sang, thức ăn ở nơi này, so với nhà ăn nhỏ của người làm, rõ ràng là phong phú hơn nhiều.

Lúc trước đầu bếp tận mắt nhìn thấy, đầu bếp mập mạp cùng với người học việc Tiểu Lý, hai người bọn họ ở trước mặt Lâm Lăng không phải gãy chân, cũng là gãy tay.

Cho nên giờ phút này nhìn thấy Lâm Lăng đi tới, không khỏi có chút sởn da gà, run rẩy nói: "Xin hỏi cần món gì?"
"Cái này, còn có cái kia nữa..."
Lâm Lăng thật sự cũng không khách sáo, ngón tay vẽ lung tung, một hơi gọi năm sáu món ăn, dùng khay đựng thức ăn bưng đi.

Nhất thời vẻ mặt đầu bếp có chút bối rối, Lâm Lăng nhìn như chỉ chọn bừa, nhưng tất cả món đó đều được nấu từ nguyên liệu cao cấp.

Cứ như vậy, Lâm Lăng nâng khay thức ăn lên, trực tiếp đi đến bàn đối diện với Tam quản gia Tần Trì ngồi xuống, sau đó bình tĩnh thưởng thức.
Trong lúc ăn cơm, Lâm Lăng cố ý gắp một miếng thịt ba chỉ, rồi vờ như đánh rơi xuống bàn.

Tiểu Dăng hiểu ý, lập tức bay lên đậu trên miếng thịt, nhanh chóng gặm nhấm.


Tuy nhiên, nhện thích ăn thịt sống, chỉ có thể chờ đợi đến đêm, để cho lang Chu tự mình đi săn mồi.

Với năng lực sau khi được cường hoá của nó bây giờ, săn một vài con ruồi muỗi, có thể nói là dễ dàng.

"Chậc chậc, người mù thật là đáng thương, nhìn không thấy thì thôi, thế nhưng ngay cả miếng thịt cũng gắp không vững."
Thấy thế, Tần Trì như bắt được cơ hội, đi tới mỉa mai châm chọc cười nhạo nói.

Theo hắn ta thấy, lần này Lâm Lăng vào nhà ăn ăn cơm, không thể nghi ngờ nữa, là đến để bị hành hạ.

Đối mặt với sự giễu cợt của Tần Trì, Lâm Lăng lại không thèm để ý tới.

Hắn tiếp tục ăn thức ăn, trực tiếp xem người đối diện như không khí.

"Cái tên mù chết tiệt này, dám không nhìn ta hả!"
Hai mắt Tần Trì híp lại, trên mặt lại hiện nét xanh xám.

Trong mắt hắn ta, Lâm Lăng chính là một tên vô dụng không bằng súc sinh, lại có gan không để ý tới hắn sao?
Loại tình huống này, quả thực làm cho Tần Trì hết sức tức giận, nhưng hắn ta đã sớm chuẩn bị sẵn một chai nướƈ ŧıểυ ngựa, đổ vào trong chén canh của Lâm Hạo.

Không ngờ rằng, tất cả đều bị Tiểu Dăng thu hết vào tầm mắt, dĩ nhiên Lâm Lăng cũng thấy được…
"Con rể lớn của Triệu gia thì sao, còn không phải mặc ta sắp đặt sao."
Trong lòng Tần Trì cười cợt, rất muốn nhìn thấy phản ứng của Lâm Lăng khi uống nướƈ ŧıểυ ngựa.

Những con cháu của Triệu gia trong đại sảnh cũng đều chú ý tới hành động của Tần Trì.

Nhưng mà bọn họ ai nấy đều tỏ vẻ thờ ơ, ngược lại mang theo tâm thế xem kịch, không nhịn được mà nhìn chăm chú, chờ mong xem Lâm Lăng uống nước canh trộn lẫn với nướƈ ŧıểυ ngựa.


Giờ phút này, Lâm Lăng đã ở dưới ánh mắt trêu chọc của mọi người, bưng chén canh lên, chậm rãi tiến đến bên miệng.

Nhưng mà ngay khi mọi người cho rằng hắn sẽ uống, đột nhiên thấy Lâm Lăng vung tay lên, trực tiếp hắt toàn bộ nước canh lên mặt Tần Trì.

Mặc dù nhiệt độ của nước canh không cao, nhưng cũng khoảng tám mươi độ.

Sau cú hất này, trong nháy mắt cả khuôn mặt của Tần Trì đều đỏ lên, liên tục kêu gào thảm thiết.

"Nước canh trộn với nướƈ ŧıểυ ngựa này có mùi vị như thế nào?"
Bỗng dưng Lâm Lăng đứng dậy, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh.

"Ôi trời, cái mũi người mù này cũng rất thính nha, còn có thể ngửi ra mùi gì nữa."
Xem được một màn này, các con cháu của Triệu gia ở đây cũng hơi kinh ngạc, chợt bật cười.

"Muốn chết sao!"
Lập tức Tần Trì thẹn quá hóa giận, nắm chặt tay lại đánh về phía Lâm Lăng.

Khoảng cách gần như vậy, hơn nữa Lâm Lăng lại là người mù, hắn ta tự tin tuyệt đối có thể cho Lâm Lăng một quyền.

Tuy nhiên sau đó, một cảnh không thể tưởng tượng đã xảy ra.

Nắm đấm của Tần Trì vừa tung ra, khoảng cách đến mặt của Lâm Lăng chỉ còn khoảng hai tấc, lại đột ngột dừng lại một cách kì lạ.


Theo sau nắm tay dừng lại, còn có khuôn mặt khϊếp sợ của Tần Trì.

Nếu nhìn kỹ, trước nắm đấm của hắn, đúng là có bóng dáng một con ruồi nhỏ.

Cái đầu nhỏ bé giống như cánh tay đang che chở, rõ ràng đỡ được nắm đấm lớn hơn thân thể nó gấp mấy chục lần.

Nhưng bởi vì góc nhìn có chút khuất, đại đa số người trong đại sảnh đều không nhận thấy được sự tồn tại của Tiểu Dăng, thậm chí ngay cả Tần Trì ra tay cũng không phát hiện.

Loại cảm giác này, thoạt nhìn giống như phía trước Lâm Hạo, như có chắn một khối thủy tinh trong suốt.

"Bốp!"
Sau đó, một âm thanh vang lên.

Chỉ thấy Lâm Lăng giơ tay phải lên, hung hăng tát qua.

Tiếp theo, lại là "Bốp!" ""Bốp!" Hai tiếng...!
Tần Trì đau đớn kêu lên, trên mặt lập tức xuất hiện dấu tay đỏ hồng, nhanh chóng sưng lên.

Trong chốc lát, trong nhà ăn lớn như vậy, trải dài một mảnh yên lặng.

Im lặng, hoàn toàn im lặng!
Ngay cả Tần Trì bị đánh cũng ngây ngẩn cả người.

Tất cả mọi người đều ngây ra, khó có thể tin khi nhìn thấy cảnh này.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ được, kẻ mù vô dụng ngày xưa, hôm nay được chiến thần phụ thể sao?
Đột nhiên trở nên hung hãn như vậy, dám vừa tạt nước canh vừa đánh Tam quản gia Triệu phủ?!
Giờ phút này, vẻ mặt của Tần Trì đầy sự kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lâm Hạo, trong mắt dần dần dâng lên lửa giận.

Thực lực thật sự của hắn ta là chiến sĩ cấp 1 tiêu chuẩn.


Nhưng bởi vì xem thường Lâm Hạo, thêm nữa vừa rồi còn bị Tiểu Dăng ra tay ngăn cản, hầu như không có hề có chút phòng thủ nào.

"Thằng mù đáng chết, vậy mà ngươi lại dám đánh lén ta, chán sống rồi sao!"
Tần Trì rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, nhất thời hét lên trong cơn giận.

Vừa dứt lời, hắn ta đột ngột nhảy lên, chân phải quét qua, tung thẳng đến đầu của Lâm Hạo!
Nhưng mà một giây sau, Tiểu Dăng đã sớm chuẩn bị sức lực để ra tay, tốc độ nhanh như tia chớp, lập tức bay qua.

——!
Móng vuốt sắc nhọn xẹt qua cổ chân của Tần Trì, ngay lập tức gân chân bị rạch rách một đường, máu tươi phun ra...!
"A…!"
Tần Trì chợt cảm thấy đau nhức toàn thân, sau đó ngã mạnh xuống đất, ôm chân phải đầy máu mà kêu hét thảm thiết.

Thấy vậy, các con cháu của Triệu gia xung quanh, nguyên một đám trố mắt đứng nhìn.

"Hình như là một con ruồi...!Vừa rồi ta không nhìn nhầm rồi phải không?"
"Ta cũng nghĩ đó chỉ là một con ruồi bình thường, nhưng làm sao chuyện này có thể xảy ra được? Làm sao một con ruồi lại có sức sát thương lớn như vậy!"
Trong lúc nhất thời, có vẻ như tiếng bàn tán không ngừng vang lên.

"Ngươi chỉ là một quản gia nhỏ thôi, cũng dám vô lễ với bổn cô gia, lần này xem như ta dạy ngươi cho một bài học."
Vẻ mặt Lâm Lăng lạnh lùng, sau đó xoay người đi về phía cửa lớn.

Bị quấy rầy đến như vậy, hắn đã không còn hứng thú tiếp tục ăn cơm.

Mắt thấy chủ nhân rời đi, Tiểu Dăng lập tức bay theo, đậu xuống vai trái của Lâm Hạo, vùi đầu xuống khẽ liếm máu trên bàn chân.

Cứ tiếp tục như vậy, dưới ánh mắt kinh ngạc đang nhìn chăm chú, Lâm Lăng bình tĩnh rời khỏi nhà ăn...


Bình luận

Truyện đang đọc