ĐOÀN TÀU LUÂN HỒI - KHỞI ĐỘNG LẠI [KHÔNG GIỚI HẠN]

Gần trưa, Ngũ Hạ Cửu và những người khác hái một đống thảo dược trở về.

Đường núi khó đi, cộng với mưa liên tục, mặt đất ẩm ướt lầy lội, hơi không chú ý sẽ rơi vào bùn đất hoặc trượt ngã.

Mỗi bước chân đều phải cẩn thận, vậy nên chậm trễ không ít thời gian.

Nhưng cũng may các loại thảo dược cần tìm đều đã tìm thấy.

Sau khi họ trở về, ba người A Mao, An Hưng, Diệp Tử vẻ mặt ngạc nhiên và liên tục cảm ơn.

Lúc này mưa đã dừng lại, giáo sư Triệu thấy họ trở về an toàn, vẻ mặt cũng thả lỏng.

Ông ấy cầm bản đồ trên tay, vừa đi vừa nghiên cứu.

Chờ khi đủ người, giáo sư Triệu đẩy kính nói: "Mọi người nghỉ ngơi chút đi, ăn chút đồ ăn bổ sung thể lực, sau đó chúng ta phải đi rồi, tốt nhất là mau rời khỏi đây càng sớm càng tốt."

"Tuy nhiên, tôi đã xem qua bản đồ và phương hướng, vị trí mà chúng ta phải tiếp tục đi về phía trước chính xác là về phía Đông Nam nơi bầy rắn bơi tới."

Lời này vừa nói ra, Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu lên, ngài V khẽ nhíu mày, động tác đắp thuốc cho ba người bị thương cũng ngừng lại, nhăn mặt.

Lỗ Thành đang hút thuốc, nghe vậy nhấc mí mắt lên hỏi:

"Ông có chắc không?"

Giáo sư Triệu gật đầu:

"Chắc chắn, là hướng này."

Đào Bân nhìn bản đồ, cũng nói:

"Là phía Đông Nam, giáo sư không nhầm đâu."

"Nếu ai sợ thì có thể không đi, bây giờ quay lại chân núi vẫn còn kịp."

Lỗ Thành lạnh lùng nhếch khóe miệng, cười nhạo một tiếng.

A Mao và An Hưng thì có vẻ mặt đau khổ.

Không đi sao? Không đi thì chỉ có một con đường chết, nhưng đâu ai muốn chết, cho nên coi như là bất chấp cũng phải đi.

Nhưng đây còn chưa đến bộ tộc người Quán mà họ đã thành như vậy rồi...

Bầu không khí bên phía hai người không khỏi trầm xuống.

Lúc này, Ngũ Hạ Cửu nói: "Muốn tìm được nơi ở của người Quán, đầu tiên chúng ta phải trèo qua một ngọn núi, sau đó tìm được một đường nước."

"Những con rắn đó có phải đến từ đường nước mà chúng ta phải đi qua không?"

Giáo sư Triệu nói: "Rất có thể."

Tương Du nghe vậy kỳ quái nói: "Chẳng lẽ bên trong con đường nước kia toàn là ổ rắn?"

"Có thể chuyện gì đó đã xảy ra khiến tất cả lũ rắn bơi lên bờ, liên quan đến việc chúng ta bị tấn công…"

Lão Hầu cười khẩy nói: "Cái này ai mà biết."

Dù tình hình phía trước rốt cuộc là gì, bọn họ đều nhất định phải đi.

Cũng may bây giờ đã có chút phỏng đoán cho những tình huống có thể gặp phải, có thể chuẩn bị tâm lý và cảnh giác kịp thời.

Không đến mức giống như đêm qua, sắp đến thời điểm mấu chốt thì gần như rối tung lên, hoàn toàn không có phản ứng tốt.

Đợi ba người A Mao, An Hưng và Diệp Tử bôi thuốc và băng bó xong, mọi người nghỉ ngơi hồi sức một chút rồi tiếp tục lên đường.

Họ đi về phía Đông Nam, trên đường đi cũng có thể loáng thoáng thấy dấu vết rắn bò qua vũng bùn, quanh co lộn xộn.

Không chỉ vậy, khi họ ngày càng đi về phía đông nam, cuộc hành trình của họ dần dần rơi vào tình cảnh khó khăn.

—— Độ ẩm giữa núi rừng tăng vọt, dù trận mưa buổi sáng đã dừng lại từ lâu, nhưng lúc này cành cây và lá cỏ xung quanh vẫn còn liên tục nhỏ giọt.

Chạm nhẹ hoặc vô tình chạm vào một chút, tóc, quần áo và những nơi khác sẽ lập tức bị thấm ướt, sau đó dính sát vào cơ thể, rất khó chịu.

Hơn nữa, mặt đất lầy lội còn rất khó đi bộ, bởi vì hơi nước không ngừng thấm ướt, khiến đất quá mềm và sền sệt, bùn nhão tích tụ.

Một khi chân sa vào sẽ rất khó để kéo ra lại.

Nam thì vẫn còn tốt, sức lực của ba cô gái là khá yếu, thường gặp phải tình huống này chắc chắn cực kỳ tốn sức, hành động chật vật, phải cần người hỗ trợ mới được.

Trong số ba cô gái, Diệp Tử có ít kinh nghiệm nhất.

Vì gây thêm phiền phức cho người khác, lại không theo kịp đội ngũ, mắt cũng sắp khóc rồi, nước mắt đã lởn vởn quanh hốc mắt.

Cuối cùng, chân Diệp Tử lảo đảo ngã nhào về phía trước, thoáng chốc nước mắt liền chảy ra, bật khóc.

Lưu Kim Hỉ tình cờ ở bên cạnh cô ấy, thấy thế vội vàng khom lưng muốn đỡ người dậy.

Thế nhưng, không biết do bùn đất quá trơn trượt hay hai người đều đã không còn sức lực, Lưu Kim Hỉ đỡ mấy lần cũng không đỡ Diệp Tử lên được.

Ngược lại, thân hình của cô cũng sắp không đứng vững, cuối cùng vẫn là ngài V đứng cách đó không xa giúp đỡ.

Đội ngũ đi tới buộc phải dừng lại vì chuyện này.

Lão Hầu ôm cánh tay, vẻ mặt không kiên nhẫn châm chọc nói:

"Đủ rồi đấy, có thể đừng làm chậm trễ thời gian của mọi người nữa không."

"Bộ dạng cô vô dụng như vậy, tới khi nào chúng ta mới có thể rời khỏi nơi quỷ quái này đây, sợ là trời tối cũng chưa đi ra được mất."

Ngũ Hạ Cửu nhìn Lão Hầu nhíu mày.

"Tôi, tôi xin lỗi..." Diệp Tử lau nước mắt nhỏ giọng nói.

Lần đầu tiên cô bước vào Xa Hạ Thế Giới đã là độ nguy hiểm cao, lại thêm việc trải qua sự tấn công của bầy rắn tối hôm qua, hôm nay đường khó đi như vậy, trong lòng cũng sắp sụp đổ.

Lão Hầu bĩu môi, còn muốn trào phúng thêm hai câu nữa, vừa mở miệng ra.

A Hữu nói: "Được rồi, anh có thôi đi không."

Lão Hầu lập tức ngậm miệng không nói nữa.

Ngũ Hạ Cửu nói: "Con đường này thực sự lầy lội khó đi, nếu cô thật sự không thể tiếp tục đi được thì làm hai tấm ván gỗ buộc vào giày, tăng diện tích chịu lực của đế giày và đất bùn, sau đó sẽ dễ đi hơn nhiều."

Cậu nhìn xung quanh nói: "Dùng những cây cỏ này hoặc là dây leo để buộc là được."

Diệp Tử ngay lập tức cảm ơn.

Ngũ Hạ Cửu thản nhiên nói không cần.

Vào những thời điểm như này, để có thể nhanh chóng ra khỏi nơi quỷ quái này trước khi trời tối, tốt nhất bọn họ nên đồng tâm hiệp lực, không nên phát sinh mâu thuẫn nội bộ.

Vì vậy, ngài V dẫn đầu giúp chặt cành cây để làm ván gỗ, ngay sau đó, Tương Du, An Hưng và những người khác cũng tham gia.

Lỗ Thành hút một hơi thuốc, chậm rãi phun ra vòng khói rồi nhìn về phía ba người lão Hầu, Tiểu Dư, Tam Ma nói: "Mấy người cũng đi hỗ trợ đi."

"Nhưng đại ca…"

Lão Hầu không phục, còn muốn nói cái gì đó, lại bị Lỗ Thành nhìn một cái đóng đinh tại chỗ.

Vẫn chưa tiếp cận được mục tiêu tộc người Quán, thậm chí trên đường gặp phải rất nhiều khó khăn như vậy làm cho Lỗ Thành có chút phiền muộn và sốt ruột.

Bây giờ ông ta đã hút không dưới năm điếu thuốc, nhưng chỉ dựa vào nicotine không thể làm giảm được sự nóng nảy trong lòng.

Ông ta muốn nhanh chóng tìm thấy tộc người Quán, tìm thấy…

"Đi nhanh đi." Lỗ Thành búng tàn thuốc, ánh mắt nham hiểm nói.

"Tôi biết rồi, đại ca." Lão Hầu cúi đầu thấp giọng nói, lập tức xoay người dẫn theo hai người Tiểu Dư, Tam Ma đi hỗ trợ.

Dưới tác dụng của nhiều người, các tấm ván nhanh chóng được chế tạo xong, và theo đề nghị của giáo sư Triệu, mỗi người đều làm hai tấm gỗ để đề phòng bất cứ trường hợp nào.

Sau khi Diệp Tử dùng thử tấm ván được buộc chắc, đi bộ như vậy thực sự dễ dàng hơn nhiều.

Vì vậy, tất cả mọi người tiếp tục lên đường.

Bình luận

Truyện đang đọc