ĐOÀN TRƯỞNG Ở TRÊN CAO

Editor: Băng ngàn năm

Nghĩ tới đây, Triệu Thanh Uyển ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt trên mặt, “Kỷ Lâm, đứa nhỏ này em......”

“Xin lỗi.” Cô chưa kịp nói xong, Kỷ Lâm đã mở miệng cắt đứt lời cô, “Tôi nói giúp cô thì sẽ giúp cô, nhưng mà tôi phải nói trước với cô chuyện này.”

Kỷ Lâm lạnh nhạt cự tuyệt không hề rầy rà, “Mặc kệ cô quyết định giữ hay không giữ, tôi cũng không tham dự. Đứa nhỏ này không quan hệ với tôi, tôi giúp cô bởi vì tôi nợ cô một ân tình, nếu như cô giữ, tôi sẽ không giúp cô nuôi, nếu như cô không muốn giữ, tôi sẽ không cùng cô đi đến bệnh viện.”

Mặt Triệu Thanh Uyển trắng bệch nhìn anh, anh không hề thương hương tiếc ngọc, từng câu từng chữ nói vô cùng rõ ràng, “Tôi đồng ý chẳng qua là giúp cô giải quyết người vợ của nhân tình của cô, chuyện còn lại thì tự cô giải quyết.”

Nói xong những lời này, Kỷ Lâm đứng lên khỏi ghế sa lon, nhanh chân đẩy cửa đi ra ngoài, để một mình Triệu Thanh Uyển sững sờ ở lại, trong khoảnh khắc đó cô khóc không thành tiếng.

Cô biết Kỷ Lâm rất thích trẻ con, cũng biết Kỷ Lâm không thể sinh con, lần này cô tới chủ yếu là nhờ Kỷ Lâm giúp cô giải quyết người đàn bà hung ác đó, nhưng trên thực tế Triệu Thanh Uyển còn có một ý định khác.

Nếu Kỷ Lâm thương xót đứa nhỏ trong bụng mình, không để cho mình phá bỏ thì cô có thể thuận nước đẩy thuyền mượn đứa bé này để dính líu quan hệ với anh, cứ như vậy cô không tin anh không động lòng với mình.

Cô chắc chắn Kỷ Lâm sẽ vì đứa bé mà mềm lòng. Cô quen biết Kỷ Lâm sáu năm trước. Sáu năm sau, Kỷ Lâm không phải là người đàn ông cà lơ phất phơ thích gặm móng heo mà đã thành một thanh niên tuấn mỹ rồi.

Triệu Thanh Uyển che mặt, nước mắt theo khe hở ngón tay chảy ra ngoài, vì Kỷ Lâm tuyệt tình, cũng vì mình đã đánh mất tôn nghiêm.

Sau khi gặp Diệp Khung, mặc dù bị đả kích nhưng Kỷ Lâm vẫn tràn đầy lòng tin như cũ, tích đủ hơi sức theo đuổi Diệp Chi, thậm chí còn học Bạch Kỳ cách theo đuổi phụ nữ, tính toán triển khai theo đuổi Diệp Chi.

Nhưng ai biết Diệp Chi ngay cả muốn thấy cũng không thấy được mặt. Người đưa đón Hoàn Tử biến thành mẹ Diệp, một bóng người của Diệp Chi cũng không có, gọi điện thoại hẹn cô ăn cơm, cô luôn nói bận, tin nhắn cũng không trả lời. Cô cứ thế này giống như muốn cắt đứt mọi thứ với anh.

Kỷ Lâm ôm điện thoại di động nằm trên giường lăn lộn buồn bã. Ở trong lòng mắng Diệp Khung một trăm lần, nhất định là anh ta nói với Diệp Chi cái gì nên Diệp Chi mới tránh né anh như vậy.

Không bắt được Diệp Chi, Hoàn Tử thì lạnh lùng ít nói, hỏi thì cũng không tìm được tin tức gì dùng được. Mỗi lần anh hỏi Hoàn Tử về Diệp Chi, thì mọi chuyện đều trở thành thế này

“Hoàn Tử, mẹ cháu tại sao không tới đón cháu?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ nhăn nhó, “Mẹ bận.”

“Bận thì cũng không thể một lần cũng không tới chứ.” Kỷ Lâm ân cần hỏi thăm, muốn Hoàn Tử ý thức được tình hình của anh không ổn, từ đó cùng chung một chiến tuyến với anh.

Không ngờ Hoàn Tử chỉ thản nhiên liếc anh “Huấn luyện viên Kỷ, chú nhớ mẹ sao?”

“Éc...... Khụ khụ, không có, làm sao như vậy được. Huấn luyện viên không có nhớ chút nào......”

“Thật sao?” Đứa trẻ trợn to đôi mắt phượng nhỏ dài ngây thơ nhìn anh, “Cháu còn tưởng rằng chú nhớ mẹ, chú luôn miệng hỏi mà.”

Kỷ Lâm xoay mặt đi vành tai hơi đỏ lên, “Khụ khụ, một chút xíu..., tóm lại, cháu nói cho chú biết, mẹ cháu tại sao lại không đến?”

“Mẹ bận.”

“......”

Tiếp tục như vậy nữa thì không hay. Kỷ Lâm thở dài vuốt vuốt tóc, suy nghĩ biện pháp khác, còn có Mạnh Trường Thụy ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ đói với Diệp Chi nữa. Anh tuyệt đối không thể coi thường được.

Mặc dù bây giờ Hoàn Tử còn học ở lớp Taekwondo của anh, nhưng khi đến tháng chín, đứa trẻ phải đi học, thời gian ở võ đường sẽ giảm bớt rất nhanh, nói không chừng Diệp Chi mất hứng không cho đứa nhỏ học nữa.

Chuyện này không thể được. Kế hoạch của anh là nắm hai tay vợ và con trai, hai tay đều muốn nắm thật chặt.

Ngón tay Kỷ Lâm vô ý thức điểm tới điểm lui ở trên màn hình điện thoại, biện pháp nào tốt nhỉ?

Lúc đó anh không cẩn thận mở ra một đoạn văn thì ánh mắt của anh chợt sáng lên. Có rồi, sẽ dùng phương pháp này.

Anh hào hứng vọt tới trước máy vi tính, mở Baidu lên, tìm mấy dòng chữ, sau đó rất thuận lợi nhấp vào một đoạn văn ở đó

Thì ra bút danh của Chi Chi là Kỳ Lạc Vô Hối, tên rất hay. May mà mình thông minh, có lưu một đoạn văn của cô trong máy. Kỷ Lâm nhếch môi cười một tiếng.

Nhìn qua mấy chương mới của cô, Kỷ Lâm nhanh chóng đăng ký một tài khoản, ở dưới chương đó bình luận một câu.

Mộc Hữu Chi: Viết đoạn tình cảm sao lại cứng ngắc như vậy. Tác giả chưa từng yêu đương sao? *Cười* Hay là tác giả đi tìm một người đàn ông tốt nào đó nói chuyện yêu đương trước đi.

Bình luận xong thoát ngay ra ngoài, Kỷ Lâm nhìn máy vi tính tối thui cười một tiếng, đến đây, mau tới tìm anh nói yêu thương đi. Anh không phải vì mình, mà vì sự nghiệp sáng tác văn học của Diệp Chi.

Mình quả nhiên là người đàn ông tri kỷ nhất trên thế giới.

*************

Tác giả có lời muốn nói:

Về vấn đề hai người không nhận ra đối phương: Đầu tiên không có mở đèn nên không nhìn thấy mặt. Tiếp theo, giọng nói của Diệp Chi lúc đó thật ra không có lớn như vậy. Cuối cùng, giọng nói của người đang bị gì kia (Diệp Chi) lúc đó với lúc bình thường không giống nhau...... *Che mặt*......

Vào một ngày, Kỷ Lâm đi từ từ đến trước mặt Diệp Chi: Vợ… Vợ yêu, nếu có người hỏi chúng ta làm thế nào quen nhau thì anh phải trả lời như thế nào?

Diệp Chi (liếc anh một cái): Sẽ không có ai hỏi cái vấn đề vớ vẩn này đâu.

Kỷ Lâm (trợn to hai mắt không đồng ý): Ngộ nhỡ có thì sao? Không được, anh phải suy nghĩ thật kỹ. A… Anh nghĩ ra rồi.

Diệp Chi: Hả?

Kỷ Lâm: Vợ yêu, em muốn biết, em có biết bài Mua bán tình yêu lúc đầu*** không? 

Diệp Chi: Biết.

Kỷ Lâm (huơ tay múa chân): Anh sẽ nói, muốn muốn muốn. Vợ yêu của anh muốn nên anh liền chạy đến.

Diệp Chi (giận): Cút.

***Trong lời bài hát có câu:

yao yao yao...check it out nên anh Kỷ đổi thành: muốn muốn muốn...anh liền đến

Bình luận

Truyện đang đọc