ĐOẠT THẾ TRANH THIÊN



Cả đám người phục dụng Đan Dược trị thương, dược hiệu gấp trăm lần Dược Dịch miễn cưỡng có thể đứng dậy đi lại.
Tám phần oán giận tản mác ập đến Hàn Phi, Hắc Nguyệt Tộc lão là không vừa mắt nhất, lão chậm rãi bước đến, nghiên đầu quét nửa con ngươi qua, ngữ khí kiêu mạn nhếch mép nói:
- Lúc này ngươi còn không sợ bọn ta hồi phục, giết chết ngươi, cướp sạch sẽ sao!
Hàn Phi chủ động cảnh giác vẫn vờ như không, vì hắn đã cảm nhận được đám Hắc Miêu đang áp sát rất gần, động thái ung dung ngữ điệu thanh thản đáp:
- Ngươi có thể thử xem!
Hắc Nguyệt lão sững người, tức càng thêm tức.

Trợn mắt mím môi, văng tục chửi thề.

Hàn Phi biết lão khí lực cũng chưa khôi phục được mấy phần, nói tới nói lui giương oai câu giờ mà thôi, hắn không chút kém cạnh, đến một câu đáp một câu, đều là khiêu khích.
Đang lúc đôi bên tranh ngôn luận ngữ, năm cái bóng đen thân cao 3 trượng, từng cái to như hòn đá lớn đen kịt, xung quanh có hắc vụ lượn lờ, 10 cặp mắt xanh lá phản quang, hơi thở khó khè gầm gừ từ sau hàng cây đại thụ nhảy vồ đến, bụi bẩn tung bay chấn thành phong bạo cuồn cuộn quét ra.
Toàn trường một phen thân thể lảo đảo, chấn động tâm tư, mọi người đều nhìn rõ cái gì vừa tới.
Bụi bẩn tan, năm con Hắc Miêu ngũ giai Yêu Thú đi qua Hàn Phi, lén lút ném ánh mắt sùng kính, lại vờ như không thấy, đi thẳng đến chỗ người Đông Nhơn.
Hàn Phi như vô hình trong mắt đám Hắc Miêu, bọn hắn còn nhìn Y thoáng qua một tia e ngại.
Cả bọn người lại dồn tập trung lên hắn, xem hắn chạy kiểu gì, nào ngờ trợn mắt thán phục.

Đoàn lão cay cú từ đầu không dám tin vào mắt, đồng tử lão nhảy loạn nhiều mảng tâm tư suy xét vụt qua xẹt lại, không kiềm được phải lẩm bẩm thành lời:
- Sao có thể..

Thần Dược kia lẽ nào là thật?
Năm con Yêu Miêu từng bàn chân lớn tiến đến 3 người huyết Vân, nhị lão bà xuất ra vũ khí chặn trước mặt Huyết Vân Từ La.
Ngũ Miêu nhe nanh, hít hít mấy cái lại quay đầu đi về hướng đám Hắc Nguyệt lão.
Hàn Phi dùng thú ngữ nói với Hắc Miêu thủ lĩnh:

“Không giết bọn chúng, mấy tên đứng phía trước, cảm nhận khí tức Nhân Loại có thể chậm rãi cắn xé.”
Hắc Miêu nhanh nhẹn cung kính:
“Tuân mệnh đại nhân”
Đám Hắc Miêu trước đó thấy một màn Hàn Phi thi triển Yêu Pháp bên cạnh Huyết Hồ, lại chịu căn dặn đến bên này nghe theo Y.

Nên tỏ ra rất nghe lời.
Hắc Miêu thủ lĩnh nằm xuống một bên điều bốn Hắc Miêu thủ hạ lao đến gặm lên thân thể bốn người Tộc lão Hắc Nguyệt – Đoàn Gia, lôi ra bốn hướng cào xé.

Tuy đám Hắc Miêu này chỉ là Địa Thú ngũ giai sơ kì thực lực cũng ngang ngửa Nhập Đạo Cảnh sơ kì, quá lắm cường hãn hơn một chút, nếu so chiến với võ giả Nhân Loại cùng cảnh giới, một bên man lực một bên có công pháp tăng lực cộng thêm pháp bảo công thủ hỗ trợ, kẻ thắng kẻ bại xem kẻ nào nhanh tay.

Lúc này đám Tộc lão lực lượng khôi phục chưa được mấy phần, kết quả rõ ràng ngay trước mắt.
Huyết Vân Từ La cùng nhị lão bà nhẹ lòng, thầm mừng cho mình chọn mua và Thần Dược phục dụng là quyết định sáng suốt, cả ba hướng Hàn Phi ánh mắt cảm kích.
Một Huyết Vân lão bà thoáng lược qua một ít suy tính, nói:
- Đa tạ tiểu hữu xuất thủ tương trợ, đại ân bảo hộ tiểu thư nhà ta trước đó có gì bất hảo mong tiểu hữu lượng thứ.
Lão bà bên cạnh hiểu ý đồng bọn, nhanh miệng bồi tiếp:
- Nếu không chê, nguyện mời tiểu hữu đến tệ xá, cho lão đây một phen hồi báo, chỗ bọn ta còn không ít thứ tốt, chắc sẽ lọt vào mắt tiểu hữu.
Nhị lão bà giống như đoàn kịch hành nghề đã lâu, người đơm kẻ mớm, đủ lời ngọt mịn tả ra tài vận, thái độ khẩn trương tựa sợ đối phương nghe không đủ lọt tai.
Liên miên không ngừng lại, càng nói lời lẽ càng lộ rõ ý vị câu kéo, người có mặt chung một cảm xúc nóng tai cực kì.

Đang khi nhị lão bà chuẩn bị xuất thêm hoa ngôn sảo ngữ.
Hàn Phi cười mỉm, khẽ lắc đầu, chặn tay cản lại:
- Chỉ là thuận đường giao dịch hai vị không cần để tâm.

Nhị lão bà nhận dạng Y không hợp thu mua kiểu này, nhìn nhau chép miệng luyến tiếc, đồng loạt cười ha hả, gượng lời:

- Thiếu niên sảng khoái hỏi có mấy người, đáng khen..

đáng khen!
- Bọn ta đã quá phận rồi!
Huyết Vân Từ La nhìn ra điểm cố chấp của đồng bọn, lại không rõ nguyên nhân, liền dùng phương thức đặc biệt tựa truyền âm hỏi nhị lão:
- Cửu Di, Thập Di, các ngươi vì sao muốn làm thân với hắn?
Huyết Vân Tộc lão hồi đáp:
“Chúng ta muốn biết gốc tích của Thần Dược này, nếu phương pháp nằm trong tay chúng ta, chẳng phải Huyết Vân thế gia lợi ích cực lớn sao!”
Huyết Vân Từ La bỡ ngỡ:
- Ý của hai vị là hắn còn rất nhiều?
Nhị lão nhìn nhau cười không nói thêm.
Nhìn thấy Hắc Nguyệt lão chịu thiệt, Hắc Nguyệt Chinh Sa hét lớn:
- 100 vạn linh thạch đem đến cho ta 3 phần.
Đoàn Đông Nhơn nhìn dược liệu trên tay Hàn Phi chỉ còn 5 phần, ngầm hiểu ý Hắc Nguyệt Chinh Sa, lại nhìn thuộc hạ mình cũng đang chịu không ít thiệt.
Liền khẩn trương hô to:
- 200 vạn linh thạch, ta lấy 4 phần.
Hắc Nguyệt Chinh Sa nhăn mặt nhìn Đoàn Đông Nhơn:
“Khốn kiếp, tiểu tử ngươi muốn ép chết ta sao!”
Hàn Phi cười hắc hắc nói:
- Các ngươi nghĩ ta trẻ con ư!
Đoàn Đông Nhơn mặt mũi xám xịt cắn căng nói:
- Ta chỉ có 60 vạn Linh Thạch hạ phẩm, dược thảo cấp 4 bốn mươi cây, ngọc thạch cấp 3/10 miếng.

Nói rồi lấy ra túi đồ mở ấn kí ném tới.
Hắc Nguyệt Chinh Sa cũng không chịu thua:
- 40 vạn Linh Thạch hạ phẩm, thêm 1 khối Huyền Thiết, 50 viên Tụ Phong Thạch cấp 2.
Cử tay theo lời nói, xóa ấn kí ném ra.
Một bên cứu mỹ nhân, giữ mạng thuộc hạ.

Bên khác giữ lấy thuộc hạ thực lực.

Cả hai dù cắn răng bỏ ra giá lớn, đồng thời có phần đối đầu tranh dành lẫn nhau, bất chấp tình huynh nghĩa đệ trước đó.
Hàn Phi tính toán cứ vậy mà nuốt sạch tài nguyên của bọn hắn, rồi biến mất không dấu vết.
Khôi phục lực lượng bọn hắn sẽ truy lùng hắn đòi lại tài phú là phụ, lấy về mặt mũi là chính.
Tuy có nghĩ qua, lại không để tâm, lỡ vơ vét rồi phải đậm tay một chút mới hạ dạ.

Hàn Phi thu lấy hai túi đồ, ném năm bình Yêu Hương Dược Dịch về hướng Đoàn Đông Nhơn, 2 bình vờ như chậm lại phía Hắc Nguyệt Chinh Sa.
Hắc Nguyệt Chinh Sa vung tay chụp lấy, còn muốn với theo tóm thêm, đã thấy 3 bình ra rơi vào tay Đoàn Đông Nhơn.

Đoàn Đông Nhơn giữ chặt Dược Hương, giấu lẹm một bên, nghiên mặt đỏ âu, mím môi hừ hừ:
- Còn muốn dành của ta?
Hắc Nguyệt Chinh Sa đen mặt, nuốt đắng vào trong, bọn hắn trên danh nghĩa gọi đệ xưng huynh, trước sau cũng vì chung lợi ích, kết thành bè phái.

Mà Đoàn Đông Nhơn kia, ô dù sau lưng rõ ràng to hơn hẳn.
Y đánh lưỡi vào chân răng liên tục phát âm thanh “chét..

chét” dường như đang đối diện giới hạn chịu đựng của đứng nam nhi.

Thoáng qua nhiều đường hướng toan tính làm càn, sau cùng lắc đầu, ngữ điệu thua thiệt nói:
- Ta cũng có thuộc hạ..


Đằng kia tại hốc đá nhấp nhô sắc nhọn, nhìn đến chỉ thấy thân thể to lớn của Hắc Miêu đang lắc lư đung đưa rác bụi bay loạn, bên trong vọng ra tiếng hét thảm, chính là âm giọng của một gã Đoàn lão đang réo rít kêu khóc thê lương.

Thoáng chốc đã bị gặm tiệt chính mạch bỏ mạng.

Hắc Miêu xong nhiệm vụ, ngửa đầu gầm lên, đảo mắt tham ăn ngóng sang đám người Hắc Nguyệt lão bên kia, liếm mép mấy cái, rồi nằm xuống tại chỗ xơi nốt phần xương thừa.
Toàn trường đứng hình run loạn, Ngô Mĩ Lan trắng ngắt đa mặt, không dám nhìn, co cổ nấp sau lưng Đoàn Đông Nhơn.

Cường giả Nhân Tộc so đấu hạ bệ lẫn nhau, kẻ sống người chết ko lạ mắt.

Yêu Thú ăn người, còn là ăn đi Tộc lão cao thủ trong lòng đám thanh thiếu niên này.

Lần đầu bọn hắn thấy qua, tình huống này triệt để đe dọa vị trí của bọn họ lúc này.
Hắc Nguyệt Chinh Sa tâm tư căng thẳng như dây đàn, phục dụng Dược Hương.

Vận khí toàn thân, lăm lăm Hắc Long Thương một kích hết lực, xông vào cứu viện một Hắc Nguyệt lão đầu, lại nhanh đưa cho lão một bình Dược Hương.

- Sứt lên.
Hắc Nguyệt Chinh Sa chưa hồi phục đủ lực lượng, một chiêu vừa rồi chỉ như Luyện Thể Cảnh thất tầng xuất kích, không đủ gãi ngứa cho Hắc miêu, song giương đông kích tây nới lỏng Hắc Miêu ra, để dễ nhảy vào trao Thần Dược cho đồng bọn mới là ý định chính của Y.
Hắc Miêu quay đầu phản kích lại mất dấu Nhân Loại nên bỏ qua.

Lúc trở đầu lại càng muốn lồng lộn, nó không ngừng di chuyển tới lui phạm vi trăm mét lục lọi tìm kiếm con mồi khi nãy.
Hắc Nguyệt lão quỳ rạp, ôm chặt quyền, ngữ điệu cung kính:
- Tạ thiếu gia ra tay tương cứu, cả đời này lão nguyện vì thiếu gia lên núi đao xuống biển lửa, nhăn mặt một cái cũng không.
Chinh Sa thở hồng hộc vỗ vỗ vai Hắc Nguyệt lão:
- Đều là người một nhà không cần để ý..


Bình luận

Truyện đang đọc