ĐỐC CÔNG THIÊN TUẾ


Mặt cung nữ nội thị xung quanh đều như màu đất, phải biết một tát này nếu là đi xuống, chỉ sợ chuyện lớn không yên.
Giang Hoài Việt mạnh mẽ nhấc tay đón đỡ Huệ phi, cầm chặt lấy cổ tay nàng, thần sắc trở lạnh.

Huệ phi vừa vội vừa giận, không chịu được run giọng thét lên: “Giang Hoài Việt, ngươi, ngươi muốn làm gì?!Nhanh buông cái tay bẩn kia ra!”
Giữa hai hàng lông mày, hắn nhìn thẳng vào Huệ phi nương nương đang nhợt nhạt, nghiêm túc nói: “Huệ phi nương nương nếu muốn để hoàng thượng tự mình sang đây xem trò hề khóc lóc om sòm của người thì cứ việc kêu to!”
Giọng điệu của hắn kiềm chế mà âm trầm, Huệ phi kiêu ngạo xưa nay bị doạ đến sợ hãi rùng mình, nhất thời trợn tròn mắt không dám nói nữa.
“Trời lạnh gió lớn, nương nương xin nhanh chóng hồi cung nghỉ ngơi.” Giang Hoài Việt nhìn Huệ phi, đột nhiên buông tay đẩy nàng, Huệ phi lảo đảo lui lại mấy bước, may mắn được cung nữ lúng túng nâng mới chưa té ngã.

Toàn thân nàng ta run rẩy, giọng điệu như gần khóc: “Ngươi...!Ngươi...”
Nhưng mà hắn đã xoay người đi vào kiệu, ngón tay mảnh khảnh giơ lên, cỗ kiệu màn xanh bắt đầu di chuyển, để lại nàng vừa xấu hổ vừa tức giận đứng ở chỗ cũ.
“Ngươi là thứ khốn nạn chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Phong thủy luân chuyển, bây giờ vênh váo tự đắc, về sau còn không biết như thế nào!” Dưới bức tường cung, Huệ phi áp chế không kìm chế được oán hận tràn đầy trong lòng, khóc rống lên.
Tiếng kêu thảm thiết nhanh chóng biến mất, Giang Hoài Việt trên kiệu sắc mặt trầm tĩnh, như thể hắn chưa từng để những lời mắng chửi này ở trong lòng.
Nắng thu chầm chậm ánh vàng, chim chóc ríu ra ríu rít trên cành bên kia bức tường, cung điện phía xa đẹp đẽ mà tĩnh mịch.

Cỗ kiệu dừng lại trước cổng điện Chiêu Dương, đám nội thị bên trong sớm đã nhìn thấy, chạy một mạch đi qua.
Giang Hoài Việt bước lên bậc thang, bỗng nhiên quay đầu nhìn về hướng Dương Minh Thuận: “Đánh ta một bạt tai.”
Dương Minh Thuận hãy còn sững sờ, mặt lộ vẻ không thể tin được.

Hắn không kiên nhẫn lại thúc giục: “Mau lên! Đừng lề mề.”
“Đốc công ngài nói gì?” Dương Minh Thuận quả thực hoài nghi Đốc Công có phải là bị Hoàng Thượng tức giận giáo huấn đến mức thần trí mơ hồ.

Dưới cái nhìn nghiêm khắc của Giang Hoài Việt, hắn bị dọa đến khẽ run rẩy, nơm nớp lo sợ giơ tay lên, nhưng làm sao cũng không tát được.
“Đồ vô dụng!” Giang Hoài Việt hạ giọng quát một câu, phất tay áo tiến lên phía trước, trước khi tiến vào cung Chiêu Đức dùng sức đánh mình một bạt tai.
Đã lâu không bị đánh, một tát này xuống tay quả thật có chút đau.
Bên trong cung Chiêu Đức thái giám bước nhanh nghênh đón, cúi đầu thận trọng dừng lại trước đó không xa, ấp a ấp úng: “Giang Đốc Công...!Quý phi nương nương thân thể khó chịu, mời ngài hôm khác lại đến.”

Hắn nhướng mày, nói: “Thân thể khó chịu? Vì sao thái y vẫn chưa đến?”
Tiểu thái giám ngượng ngùng: “Chuyện này...!Đang định sai người đi gọi...”
“Thật sao? Đã như vậy, ta càng phải tiến vào thăm viếng.” Hắn liếc xéo, nhanh chân bước vào.

Tiểu thái giám vô cùng sốt ruột đi theo phía sau, cũng không dám ngăn cản.
Cung Chiêu Đức hôm nay phá lệ yên tĩnh, Giang Hoài Việt một đường đi vào, thái giám cung nữ đều im bặt nín thở tránh lui hai bên.

Đi xuống hành lang tiến vào tẩm điện phía Bắc, hắn ở ngoài cửa cởi áo choàng kính cẩn vấn an.

Một lúc sau, mới có cung nữ ra đưa tay mời hắn bước vào.
Từng tầng rèm màu ngọc bích rủ xuống, hắn vừa đứng trước bức rèm, bên trong truyền ra một giọng nói lạnh lùng: “Bây giờ lá gan ngươi càng ngày càng lớn.

Ngay cả Cung Chiêu Đức của ta cũng dám xông vào? Cũng trách ở đây toàn là một đám phế vật, giữ chúng có ích gì?”
Tiểu thái giám theo hắn tự biết mình thất trách, bị doạ đến sắc mặt trắng bệch bờ môi run rẩy.

Giang Hoài Việt rũ mắt xuống, ôn hòa nói: “Thần cũng là nghe nói nương nương thân thể khó chịu, nhất thời lo lắng mới không để ý khuyên can...”
“Miệng nói ngon nói ngọt cho là ta sẽ tin?” Bên trong màn vang lên tiếng nhào nhào cuốn lên, Vinh quý phi cao giọng quát lớn, “Còn chưa cút vào đây?”
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, vén bức màn ngọc hạ mình đi vào.
Buồng hoa cửa sổ vàng rực nghiêng nghiêng rơi vào trên tấm bình phong Vân Mẫu, nổi lên vệt sáng lấp lánh.
Mỹ nhân nằm trên giường ngọc đệm gấm xanh, Vinh quý phi nghiêng người dựa vào, nghe được hắn tiến đến chỉ lãnh đạm nói: “Nếu là ngươi đến nói giúp Hoàng Thượng, liền lập tức cút về.”
“Thần tới thăm nương nương, cùng Hoàng Thượng có liên quan gì?” Hắn cười cười, nhìn thấy cung nữ bên cửa sổ đang tỉ mỉ hầu hạ con vẹt hoa mỹ trên thềm mạ vàng, liền tùy ý nói, “Mấy ngày không gặp, Thuý Lưu Ly lại càng xinh đẹp, không biết đã học thêm được mấy chữ khéo léo nào chưa?”
Quý phi cười lạnh: “Người nào tặng chim thì người đó biết.

Suốt ngày nháo nhào bay loạn không có chút nào tiến bộ, trông thì ngon mà không dùng được!”
Hắn thong thả đi đến giá đỡ mạ vàng, hướng về phía con vẹt khẽ đọc vài câu, con vẹt xanh đỏ lắc đầu kêu “Nương nương phong hoa tuyệt đại”.


Quý phi kỳ thật đã gần bốn mươi tuổi, dù trang điểm tinh xảo vẫn không thể giữ được sắc đẹp thanh xuân.

Dù sao thì lời này ai nghe cũng mát lòng mát dạ, khoé mắt không khỏi nhướng lên liếc hắn, ngồi dậy nói: “Ngươi cũng biết làm trò!”
“Thuý Lưu Ly trước khi đưa đến đã học được câu này, gần đây không chịu mở miệng, chắc là thấy nương nương tâm tình sa sút bởi vậy cũng không dám ồn ào.” Giang Hoài Việt lúc này mới bước đến trước giường mỹ nhân, xoay người hạ giọng, “Nương nương trong lòng có gì không thoải mái, cứ việc nói cho Hoài Việt nghe, Hoài Việt nhất định dốc hết toàn lực vì nương nương giải toả ưu phiền.”
Quý phi bám lấy tay vịn nhìn hắn, người trước mắt này rõ ràng dung mạo tinh xảo, nhưng giọng nói trong mắt lại là trong sáng thuần khiết.

Nàng muốn đâm chọt vài câu, nhưng nhìn vết ửng đỏ trên gương mặt hắn, nhíu mày: “Trên mặt đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn khẽ giật mình, vẻ mặt có chút băn khoăn.

Quý phi thấy thế cho lui cung nữ bên cạnh: “Chẳng lẽ trong cung này còn có ai dám đánh ngươi sao?”
Giang Hoài Việt thở dài tự giễu cười: “Tuy thần được nương nương coi trọng, nhưng thần dù sao chỉ là thái giám, trong cung có nhiều quý nhân, nhất thời tức giận phạt đòn cũng không phải là không được.”
Quý phi nghe càng cảm thấy kinh ngạc, nhíu mày đầy tức giận: “Hẳn là Hoàng Thượng bởi vì ta gần đây đối người sắc mặt không tốt, liền giận lây sang ngươi rồi?”
Giang Hoài Việt vội vàng quỳ gối trước giường: “Hoàng Thượng nhân hậu, thật sự không có trách phạt.

Chỉ là...” Hắn càng ấp a ấp úng, Vinh quý phi càng nóng lòng, liên tục truy vấn, Giang Hoài Việt mới tóm tắt một lần chuyện Cao Hoán bị bắt, Huệ phi hờn giận buồn bực.

Vinh quý phi nghe được Huệ phi vì vậy đánh Giang Hoài Việt, đem đệm gấm ném xuống, đứng dậy cả giận nói: “Thật to gan, dám đánh người của ta! Xem ra gần đây được hoàng thượng sủng hạnh mấy lần, nghĩ mình leo lên đến đỉnh rồi sao!”
“Nương nương xin đừng nổi giận! Thần chẳng qua chỉ là một nô tài, không đáng để nương nương nổi giận hại đến thân thể.

Cao Huệ phi kia gần đây đúng là nhận được ân sủng, bởi vậy sinh kiêu, nhất thời tức giận ra tay, thần cũng chỉ đành nhẫn nhục nhận lấy vốn không muốn nương nương biết được.” Hắn dừng một chút, lại thở dài nói, “Nương nương nếu thật tức giận không nhịn nổi, cũng chỉ có thể chờ đến lúc Hoàng Thượng xử lý đám người Cao Hoán xong...”
“Chờ cái gì?” Vinh quý phi cười lạnh, “Hoàng Thượng nhân từ nương tay, gần đây lại bị đám đại thần kia thúc giục chuyện con nối dõi, nếu không nàng ta làm sao ỷ sủng sinh kiêu? Chẳng qua nàng ta dẫu có cố gắng, hơn mấy tháng đều không có động tĩnh gì, thế mà còn không biết an phận dám ra tay đánh ngươi.

Chuyện này ta ghi ở trong lòng, ngày sau nhất định không buông tha nàng!” Nàng sắc bén nhìn chằm chằm Giang Hoài Việt: “Còn có tên cẩu nô tài ngươi, luôn miệng nói tận trung với ta, nhưng Hoàng Thượng vài ngày trước mê luyến một đám giáo phường phương Nam, ngươi ngày ngày tiếp khách lại không đến bẩm báo!”
Cuối cùng nàng cũng chịu nói ra nguyên do buồn bực, Giang Hoài Việt mới thở dài một hơi.

Quý phi tính tình nóng nảy, lúc vui vẻ thì thân thiết, nổi giận thì ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng Hoàng Thượng lại vẫn cứ không thể rời khỏi nàng.

Chỉ là Hoàng Thượng đã qua tuổi ba mươi còn chưa có con cái, nhóm đại thần trong triều đã sớm ngứa mắt với Quý phi, nhao nhao thượng tấu xưng nàng bá sủng hậu cung, khuyên nhủ vạn tuế muốn chấn chỉnh về sau.

Cũng khó trách nàng gần đây lạnh nhạt ít lời, biết được Hoàng Thượng nghe nhiều lời ra tiếng vào nên canh cánh trong lòng, thậm chí còn phớt lờ Hoàng Thượng mấy lần.
“Nương nương thì ra vì chuyện này mà phiền não.” Lông mi của hắn rũ xuống, khóe môi nở nụ cười nhã nhặn ôn nhu: “Vạn tuế triệu kiến những giáo phường ca kỹ kia, thật ra là chọn một số từ khúc nhã nhặn để các nàng hiến khúc trợ hứng ở lễ mừng thọ Thái hậu.

Nương nương cũng biết được, Thái hậu là người Dương Châu, rời nhà đã mấy chục năm, nếu có thể nghe được giọng hát quê hương, nhất định sẽ rất vui vẻ.”
“Ý của ngươi là ta trách oan người?” Quý phi sầm mặt lại, “Xưa nay sao không thấy hiếu thuận như vậy? Hoài Việt, ngươi là giấu diếm thay người!”
“Thần sao có lá gan lừa gạt nương nương...” Hắn lại là hết lời ngon ngọt, mắt thấy Quý phi thần sắc dịu đi, liền không để lỡ cơ hội đề cập phiên bang tiến cống ngựa chiến.

Quý phi dần dần hào hứng, đưa tay biểu thị buổi chiều nhất định sẽ đi chuồng ngựa thưởng thức một phen.
Giang Hoài Việt thấy tâm trạng nàng chuyển biến tốt, tiếp chuyện thêm một lúc, mượn cớ đi Ngự Mã Giám chuẩn bị trước, lúc này mới khom người cáo lui.
Ra khỏi cung Chiêu Đức, hắn lập tức bảo Dương Minh Thuận: “Đi Càn Thanh Cung, thông báo một tiếng cho Dư Đức Quang, nói Quý phi nương nương buổi chiều muốn thăm chuồng ngựa.”
Dương Minh Thuận nhận lệnh muốn đi, Giang Hoài Việt lại ra hiệu hắn dừng bước: “Còn nữa để Hoàng Thượng nhớ kỹ, vài ngày trước triệu kiến nhóm ca kỹ kia là vì chọn khúc cho lễ mừng thọ Thái hậu.

Đi đi!”
Dương Minh Thuận thoạt đầu còn không hiểu, nghĩ nghĩ mới hiểu được, lập tức chạy tới Càn Thanh Cung.

Giang Hoài Việt thì ngồi trên cỗ kiệu, hướng đến Mã Ngự Giám chỉ huy, vì buổi chiều sắp xếp cho Quý phi cùng vạn tuế gia “Ngẫu nhiên gặp”.
Chờ người bên dưới sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Dương Minh Thuận chạy lon ton trở về, đi vào phòng trực tiếp tiến lên đáp: “Dư công công đã đem tin tức vụng trộm nói cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng rất vui vẻ, vội vàng gọi người trang điểm rửa mặt cho mèo sư tử, nói là buổi chiều sẽ dẫn nó tới.”
Giang Hoài Việt môi khẽ mấp máy, như cười mà không phải cười, lông mi lại rũ xuống, có chút buồn cười.
Dương Minh Thuận không thấy rõ ánh mắt của hắn, tiếp tục cười nói: “Đốc Công thật sự là vì chuyện lớn chuyện nhỏ mà nghĩ nát đầu, chuyện của Hoàng Thượng và nương nương ít nhiều cũng nhờ ngài hoá giải! Nô tài nói nha, hôm nay trời trong mây tạnh, mèo con mà đến chuồng ngựa, nương nương thấy nhất định sẽ vui vẻ, cười một cái liền quên đi phiền não, Hoàng Thượng lại âm thầm lộ diện, mâu thuẫn mấy ngày nay đều tự nhiên mà tiêu tán!”
Hắn ngồi ở đằng kia nhìn tiểu tử này: “Minh Thuận, ngươi đối với mấy chuyện tình yêu này lại hiểu không ít”
Nụ cười trên môi Dương Minh Thuận dần thu lại, miệng lưỡi càng lúc càng lớn: “Đâu, nơi nào...!Nô tài không phải chỉ là tình cờ nghĩ sao?”
“Đi.

Ta còn phải ở đây chờ Hoàng Thượng cùng nương nương giá lâm, ngươi về Tây Hán trước xem thẩm vấn thế nào.”
“Vâng.” Dương Minh thuận thấy Giang Hoài Việt đứng lên, bận bịu đi theo một bên, “Kỳ thật là...!Nếu chuyện này đều giao cho Đốc Công một tay xử lý, Cao Hoán dù có khai hay không cũng đều phải chết...”

Hắn nhướng mày: “Ta hi vọng tốc chiến tốc thắng, nhưng ngươi nghĩ xem, ban thần tử trong triều kia thích dài dòng, ta thừa biết bọn hắn không tin chuyện chúng ta làm, thế nên quan kỹ là nhân chứng quan trọng nhất.”
“Ý tứ Đốc Công là mong bọn chua ngoa đó nên tọc mạch hơn?”
Giang Hoài Việt nhặt lên chồng lời khai trên bàn, thản nhiên nói: “Mặc kệ nó, ta đã xuống tay, liền thu không được.”
Ngày đó hắn lặng lẽ dẫn Hoàng Thượng đi vào chuồng ngựa, trông thấy hắn cùng Quý phi đối đáp liền vội vàng chạy về Tây Hán.

Ngồi trong đại sảnh ra một loạt mệnh lệnh, nhóm Đông Xưởng vội vàng mà đi, thời gian không đến nửa ngày đã bắt được quan viên tham gia giao dịch chức vụ.

Đám kia thường kiêu căng ngạo mạn, nay lại chính thức bị lột bỏ quân phục đeo lên gông xiềng, tuyệt vọng kêu khóc có, mặt xám như tro cũng có.
Bên này đang bận rộn thẩm vấn, bên kia quả nhiên truyền đến tin tức.

Nhiều vị triều thần nghe nói việc này lòng đầy căm phẫn, cho rằng vụ án này liên lụy rất nhiều, không nên để Tây Hán một mình lo liệu, cũng nói Giang Hoài Việt hoàn toàn là công báo tư thù mượn đao giết người, nội các Lưu học sĩ thậm chí đã bắn tiếng, định tìm Hoàng Thượng lấy cái chết can gián.
Giang Hoài Việt nghe xong không hề lo lắng, chỉ là tiếp tục quát thủ hạ khảo vấn, lại gọi người mang Tương Tư đến.
Kể từ khi hắn đi, Tương Tư luôn bị giam tại hình phòng, tiếng la hét đủ loại bên tai, nàng ngồi ôm gối trong góc, trong lòng hoảng sợ.

Lúc thủ hạ Diêu Khang đến kéo nàng ra ngoài, nàng đã hao hết khí lực không thể giãy dụa, chỉ cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng đau, gần như muốn chết.
“Đốc công ở trên, còn không quỳ xuống!” Đông Xưởng nhấc chân đạp vào giữa bắp chân nàng, nàng lảo đảo ngã quỵ dưới đất, tay chống đỡ nền gạch lạnh buốt, không dám tiếp tục ngẩng đầu.
Giang Hoài Việt hơi nhíu mày lại, phất tay để nhóm Đông Xưởng đều lui xuống.
Bình phong ngăn bớt tia sáng, âm thanh tra tấn từ xa vẫn lúc cao lúc thấp truyền đến.

Bếp trà bên bàn đang cháy ấm, khói mù mịt bốc lên nghi ngút, khiến cho căn phòng nhỏ này trở nên ẩm ướt.
Tương Tư run rẩy cúi rạp người, không biết vì sao hắn muốn gặp mình.
Giang Hoài Việt chậm rãi thong thả đến gần nàng, rũ mắt liếc một cái, nhìn thấy trên trán nàng có thêm vết máu, hỏi: “Diêu Thiên hộ giáo huấn cô rồi?”
“Không có...!Không có.”
“Vậy vết thương kia ở đâu mà ra?”
Nàng siết chặt ngón tay, trái tim tựa như giữa không trung bị dây thừng níu lại, chỉ sợ nói sai: “...!Lúc bọn họ mang nô tỳ đẩy tới nhà giam, nô tỳ không cẩn thận đâm vào bên trên song sắt.”
Hắn không hỏi nữa, lại từ trong tay áo lấy ra khăn lụa trắng, đưa tới trước mặt nàng: “Dùng trước đi, lát nữa sẽ cho người bôi thuốc tan máu bầm.”
Thái độ dịu dàng đột ngột này khiến Tương Tư sửng sốt, ánh mắt ngập ngừng, không dám đưa tay ra đón.
Giang Hoài Việt ném khăn trắng trước người nàng, nhíu mày: “Cô luôn sợ sệt như vậy? Ở trong giáo phường nhiều năm đều ngơ ngơ ngác ngác nằm mơ sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc