ĐỘC LỘ



Việt, là một từ tồn tại xuyên suốt trong lịch sử Việt Nam, có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Với một số người, thậm chí nhiều người, Việt có nghĩa là xa xa, lấy Trung Hoa làm trung tâm, Việt Nam là chỉ một nước ở phía Nam xa xôi.

Đương nhiên đó là cách hiểu sai lầm, quá mức sai lầm.
Từ “Việt”, trong tên dân tộc Bách Việt, đã xuất hiện từ rất lâu trước thời kỳ nghìn năm Bắc thuộc, đi tìm lịch sử Việt bằng cách bới trong đống chữ Hán cổ loằng ngoằng như vết chân cua, giải thích chữ Việt bộ Qua - cái rìu, Việt bộ Mễ - cây lương thực...!thì thật ngớ ngẩn.
“Việt” là chỉ một giống chim thần cổ xưa rất đẹp, hơi giống Bạch trĩ, người Việt cổ lấy giống chim này làm biểu tượng cho dân tộc mình.

Đây là giống chim được coi là cao quý nhất trong các loại chim, chứ không phải mấy loại chim hạ đẳng như quạ, sẻ, mòng két, le le ngớ ngẩn mà những người nghèo khổ ông cha bẩy đời ăn củ chuối, ở trần đóng khố khi đói bắt làm lương thực.
Đương nhiên, lời giải thích như vậy rất khó lọt tai các vị học giả hàn lâm, họ sẽ phun ra hàng tràng chứng minh dân tộc Việt cổ còn trong thời kỳ thờ vật tổ, rồi so sánh với các bộ lạc da đỏ, da đen bán khai còn tồn tại bây giờ.....Nếu vậy thì, bên Hoa Kỳ, đảng dân chủ lấy biểu tượng con lừa, đảng Cộng Hòa lấy biểu tượng con voi cũng là bán khai chăng? Chắc mấy cái đầu học giả đó không giải thích nổi.
Thực ra việc lấy biểu tượng cho cộng đồng cư dân là một nét văn hóa rất phổ biến của nền văn minh vĩ đại đã tồn tại trên địa cầu trước nền văn minh hiện nay.

Chỉ những dân tộc còn sót lại và làm nên những nền văn minh rực rỡ - mà bây giờ gọi là cổ đại - như Ai Cập, May a.....mới còn lưu giữ lại nét văn hóa còn sót lại một cách rất mơ hồ này.
Văn hóa Lạc Việt có hai loài chim làm biểu tượng, đó là Lạc và Việt.

Truyện Trọng Sinh

Chim Việt khác với chim Lạc - loài thần điểu xuất hiện trên trống đồng Đông Sơn.

Chim Lạc chỉ bắt đầu từ quá trình xuôi Nam của người Việt cổ mới xuất hiện, và cũng chỉ là biểu tượng của bộ lạc đứng đầu Bách Việt - dân tộc Lạc Việt mà thôi.

Còn chim Việt thì đã được cả nền văn minh Bách Việt thờ phụng từ một thời kỳ xa xưa hơn rất nhiều.
Bởi vậy trong Kinh Thi còn có câu, “chim Việt đậu cành Nam”.

Đó chính là chân nghĩa của tên gọi Việt Nam.

Chứ không phải là chỉ nước Việt ở phía Nam Trung Hoa như nhiều người vẫn ảo tưởng.

Bản thân hắn có nhiều tên gọi, như Đồ Tể, Phong Tử, Chó Điên, nhưng hầu hết chúng đều là biệt hiệu do người khác đặt ra trong kinh sợ, không có cái tên nào thực sự là của hắn.

Bắt đầu một cuộc sống mới, hắn muốn một cái tên do bản thân tự đặt.
Hắn cũng không phải là tuýp thanh niên có một lòng nồng nàn yêu nước hay tinh thần dân tộc cao độ gì cả.

Nhưng ở một thế giới lạ lẫm, cô độc giữa những sinh vật khủng bố, lạc lối giữa những nền văn hóa cổ xưa, tên Việt chỉ đơn giản là nhớ về một mảnh trời có lẽ không bao giờ được gặp lại.
Không biết đã cách đầm lầy hắc độc đã bao lâu, Việt mới dừng lại.
Hắn chọn một tảng đá phủ kín rêu phong tương đối êm ái, nhảy lên phía trên rồi quét ánh mắt quan sát xung quanh.

Đến khi chắc chắn không có ai đang rình rập, Việt xòe bàn tay ra, một chiếc hộp ngọc đẹp đẽ xuất hiện.
Nhẹ nhàng mở nắp hộp, chỉ thấy một đóa sen trắng tinh khiết, quang hoa nội liễm, nhưng vẫn dễ dàng nhận thấy linh khí tràn đầy.

Nhụy hoa tản mác ra hồng quang dịu nhẹ, như mặt trời mới nhú lên buổi bình minh, tràn ngập sức sống ngày mới.
Tứ cấp linh hoa, Triều Dương Bạch liên.
Linh thảo Việt cũng chưa phải là chưa từng thấy, hắn từng trộm được hai cây linh thảo ở một tổ hung cầm, chỉ tiếc là sau đó bị truy sát phải chạy như chó chết, cuối cùng phải buông bỏ mới nhặt lại được cái mạng.
Thế nhưng hai cây linh thảo kia căn bản là không thể so với Triều Dương bạch liên này.
Chiếc hộp ngọc này cũng không phải để chứa linh hoa cho đẹp, theo Việt đoán thì nó có tác dụng ngăn cách linh thảo với ngoại giới, ngăn chặn việc xói mòn tinh khí của linh thảo.


Chẳng hạn như đóa sen trắng Triều Dương này, tinh hoa sinh mệnh tràn đầy, sau khi ngắt lấy không lập tức sử dụng thì sẽ nhanh chóng biến thành một đóa hoa chết.
Điều đáng tiếc là tu vi của hắn mới là Linh Hà bí cảnh, tương đương Linh Động tu giả, phải đợi sau khi mở ra Linh Tuyền mới có thể phục dụng.

Đóa sen trắng hiếm có này trước mắt chưa có tác dụng gì.

Nhưng dù sao thì hắn cũng rất thỏa mãn rồi.
Trước mắt hắn cần nhanh chóng ra khỏi Thập Vạn Đại sơn, tiến về nơi của nhân loại, chính thức hòa nhập vào thế giới này.

Giắt cây hắc vũ vào thắt lưng, hắn lại tiếp tục lên đường
.....
- Rống!
Bên trong một cánh rừng rậm đầy những đại thụ che trời, đột nhiên có một tiếng thú rống tràn ngập phẫn nộ vang lên, chợt một đạo thân ảnh khổng lồ mang theo khí tức huyết tinh, từ trong cánh rừng rậm phóng thẳng ra.
Mà lúc đầu cự thú này lao ra, liền có thể thấy, trên thân thể khổng lồ của nó đầy những vết thương dữ tợn, máu tươi cuồn cuộn đổ ra như suối, cuối cùng sau khi giãy dụa lao ra khỏi phiến rừng rậm một khoảng cách, liền ầm ầm ngã xuống đất.
Ngay khi con cự thú ngã xuống đất, một thân ảnh khác cũng từ trong khu rừng phóng ra, mạnh mẽ nhào lên trên thân thể của con cự thú.

Gương mặt thiếu niên non nớt tuấn tú một cách quá mức, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đủ tà khí.
- Hắc hắc!
Gã thiếu niên thân trên xích lõa, trên thân thể mơ hồ có thể nhìn thấy một vài vết thương chằng chịt.


Thân thể này nhìn qua cũng không có quá mức cường hãn bức người, nhưng thân dài vai rộng, bên dưới làn da trắng dính đầy máu cũng phảng phất cất dấu một lực lượng bạo tạc mạnh mẽ.
Lúc này cảm xúc của hắn thực sự rất hưng phấn, đầu Ma báo dưới bàn tọa của hắn là Nhị cấp đỉnh, dù là Linh Luân cảnh gặp phải cũng cần cẩn thận đối đãi.

Việt cùng với đầu Ma Báo này dây dưa đến hơn nửa ngày, mới có thể triệt triệt để để oanh kích cho đối thủ kiệt sức mà chết.
Hung thú khu vực này chủ yếu là Nhất cấp, thỉnh thoảng mới gặp phải Nhị cấp, hắn biết rằng bản thân đã rất gần với thế giới nhân loại rồi.

Hắn có kinh nghiệm, nhưng ở thế giới này những thủ đoạn đó không khác gì trò trẻ con.

Nhị cấp linh thú, vừa vặn có thể giúp hắn tôi luyện kỹ năng chiến đấu.
Mỗi ngày đều trải qua loại chiến đấu sinh tử mang theo khí tức huyết tinh tàn khốc như thế này, trên người Việt thi thoảng lại tản ra khí tức đồ tể tưởng như đã biến mất từ lâu.
Cảm giác như vậy, cho dù người khác chưa động hắn, hắn cũng nhất định gây với người ta.
Lại một tuần nữa trôi qua, hắn ăn sương nằm gió, kịch liệt chiến đấu với dị thú hung cầm, cuối cùng thì một tòa thành cũng xuất hiện trong tầm mắt.

Nếu là người khác e rằng đã nước mắt lưng tròng rồi, bởi hắn biết mình đã chính thức ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn.
Thế giới nhân loại đầy sôi động đang chờ đợi hắn!.


Bình luận

Truyện đang đọc