ĐỘC NHẤT CHUYÊN SỦNG



Hóa ra người thấp kém và danh phận không rõ ràng của lúc đó, giờ đã trở thành người chiến thắng cuối cùng trong cuộc chiến giành quyền lực của Ngự thị.

Bước lên ngôi cao nhất của hoàng tộc.

Trở thành một thần thoại!Đúng vậy, thần thoại!Cả cuộc đời của King chỉ có thể được dùng từ huyền thoại để hình dung.

Anh quét sạch tứ phương tám hướng, vùng vẫy ngang dọc.

Anh nắm toàn quyền sinh sát.

Phương Y Lan hít một hơi thật sâu, nắm bắt những thông tin cực kỳ nghèo nàn trong tâm trí về người đàn ông quyền lực từ bần cùng cho đến cực điểm này.

Nhắc nhở bản thân, đến đây tất cả phải dựa vào bản thân mình.


“Cốc cốc cốc--”Phương Y Lan gõ cửa, đợi một lát bên trong phòng không có người đáp lại.

Cô lại gõ hai cái lần nữa, cất giọng hỏi, “King, tôi là Phương Y Lan tiểu thư của Phương gia, tôi có thể vào trong không?”Trong phòng vẫn không có người trả lời.

Phương Y Lan nhíu mày, đẩy cửa theo ý thức.

Cửa chỉ để che đậy một cách hư vô, không cần tốn sức cũng có thể đẩy ra.

Ánh đèn trong phòng hơi tối, là một loại xa hoa mà cô không thể hình dung được.

Bốn bức tường xung quanh được chạm khắc phù điêu “Sáng tạo thế giới” trong câu chuyện kinh thánh, Thượng Đế, Adam, Eva, quả cấm…Tất cả đều khiến cô không ngừng nghĩ đến căn phòng bị tín đồ kinh thánh bao vây ở hội quán Mặc Mai ở Ma Đô, phong cách giống nhau, xa hoa giống nhau, trong lòng cô có một dự cảm không lành.

Phương Y Lan từ từ bước vào, cảm giác nguy hiểm ập lên các giác quan, trong căn phòng tối tăm yên tĩnh, không ngừng tăng lên.

Nhìn có vẻ như bước chân nho nhã của một chú mèo nhỏ, một một bước đầy phòng bị.

“Thật đúng là một chú mèo hung hăng đầy phòng bị.

”Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lười biếng vang lên sau lưng của Phương Y Lan, nhưng lại có chút câu hồn.

Phương Y Lan chỉ cảm thấy rợn tóc gáy--Người đột nhiên nghiêng sang phải, giống như một chú mèo nhanh nhẹn trốn tránh nhanh chóng.

Cố gắng đứng vững, bên tai dường như vẫn còn hơi thở nóng bỏng, khiến toàn thân cô có cảm giác kì lạ.


Ngự Cảnh Thần từ từ bước ra trong góc tối, ánh mắt thích thú nhìn cô, “Võ nghệ không tồi!”“King?”Giọng nói có chút quen thuộc, lướt qua tai, cô vừa cố trấn tình cảm xúc của mình, một bên nhìn về phái giọng nói--Đây là gương mặt điên đảo chúng sinh--Các đường nét trên khuôn mặt rõ nét được chạm khắc như đá cẩm thạch trắng cứng, đường nét ba chiều vô cùng tinh xảo và hoàn hảo, các góc cạnh sắc nét là quyền lực của bậc đế vương.

Đôi mắt xám chì chứa đựng ánh mắt khó mà đoán được.

Một gương mặt vừa lạ lại vừa quen.

“Ngự Cảnh Thần, hóa ra lại là anh!”Phương Y Lan không khỏi thốt lên, không thể che giấu sự bàng hoàng của mình vào lúc này.

Ngự Cảnh Thần nói không rõ, “Xem ra em có trí nhớ rất tốt!”Anh mặc bộ đồ ngủ màu đen, thân hình cao lớn và cường tráng là một quyền uy không ai có thể kiểm soát được.

Anh lạnh lùng nhìn cô, giống như một thợ săn đang từ từ thưởng thức sự kinh ngạc của cô, bỗng nhiên có chút khó tin.

“Hóa ra, anh chính là King người nắm quyền của Thịnh Thế Hoàng Triều!”Dưới ánh mắt đầy hàm ý sâu xa của anh, Phương Y Lan không khống chế được mà nghĩ đến một đêm triền miên ở hội quán Mặc Mai.

Ngự Cảnh Thần quyền thế ngút trời ở hội quán Mặc Mai và King người cầm quyền của Thịnh Thế Hoàng Triều, căn bản là cùng một người.

Tên thật của anh là--Ngự Cảnh Thần!Sao cô không nghĩ ra nhỉ?“Yu” cái âm đọc này, bất kể là đại diện cho họ gì đi chăng nữa, cũng tuyệt đối hiếm gặp ở nước Z.


Giống như Ngự Cảnh Thần một người quyền lực như vậy, người đàn ông có quyền sinh sát, e là trên thế giới này cũng rất ít.

Sao lúc đầu cô không liên tưởng đến King người cầm quyền của Thịnh Thế Hoàng Triều nhỉ?“Con mèo nhỏ, chúng ta lại gặp nhau rồi.

”Giọng nói có chút uy nghiêm giống như là tuyên bố.

Đôi mắt xám chì của Ngự Cảnh Thần không sâu lắm nhưng lại có màu đen sâu thẳm, khiến cho người khác khó có thể đoán được sự thần bí này.

Sắc mặt của Phương Y Lan có chút phức tạp, “Cuộc gặp hôm nay là anh cố tình sắp đặt, anh căn bản là đang cố ý chơi tôi.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc