ĐỘC QUYỀN CHIẾM HỮU LÃO ĐẠI CUỒNG SI CÔ VỢ HỢP ĐỒNG


Hân Nghi có phần bất mãn quay sang anh rồi trách móc nhưng nhận lại chỉ là cái nhìn lướt qua của Du Kinh.

Cô ấy bĩu môi dáng vẻ vô cùng dễ thương trong giao diện trầm lặng, Sở Hạ bất giác mỉm cười cô bước đến khoác tay qua tay Hân Nghi rồi nhỏ giọng.

- Nghi Nghi cảm ơn cô bảo vệ tôi.

Nghe được lời này Hân Nghi liền vui vẻ hơn một chút, gương mặt liền chuyển sang chế độ trưởng thành thanh lịch của một người phụ nữ quyền quý.

Hân Nghi đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc của Sở Hạ rồi mỉm cười.

- Coi như là cô còn có lòng vẫn đỡ hơn ai đó.

Nói rồi Hân Nghi quay sang nhìn anh mà lườm.

Hân Nghi cao hơn cô nửa cái đầu nên khi đứng bên cạnh cô ấy cô có cảm giác như bản thân nhất định sẽ an toàn.

Hơn nữa đôi cao guốc hôm nay của Hân Nghi càng làm cô ấy cao hơn khiến Sở Hạ đứng bên cạnh lọt thỏm xuống chẳng khác nào chị với em đi cùng nhau.

- Được rồi Sở Hạ à chúng ta đi thôi.

Mỹ nhân đến đây để thưởng thức cảnh đẹp và đồ ăn ngon tôi cũng không muốn đứng đây phí thời gian hơn thua với tên mặt lạnh kia.
Hân Nghi trực tiếp vòng tay qua eo cô rồi kéo Sở Hạ đi để lại anh thở dài lững thững bước phía sau.

Hứa Kha cũng rất nhanh có mặt dưới sảnh vừa nhìn thấy anh liền tức tốc chạy tới.

- Này cậu có nhìn thấy Hân Nghi đâu rồi không?
Vừa bước bên cạnh anh Hứa Kha vừa thở d.ốc rồi hỏi.

Có lẽ cậu ta từ nãy tới giờ chật vật mãi với năm, sáu chiếc vali của người đẹp bây giờ lại mải mốt chạy xuống để tìm người bạn tâm giao đúng thật là chẳng khác nào Hứa Kha đi đến đây chỉ để làm phục vụ cho Hân Nghi.


- Con hổ mang chúa đó đem " người đẹp " của cô ta đi ăn đi chơi rồi.

Anh nhàn nhạt trả lời rồi nhìn về phía trước, bóng dáng hai người con gái khuất dần sau cánh cửa ra vào của thủy cung.

Hứa Kha cùng Du Kinh cũng chật vật mãi mới theo được hai cô nàng, sau khi mua vé liền bám theo họ.

- Sở Hạ nhìn xem, bên kia hình như có gì đó.

Hân Nghi chỉ tay vào đám người đang bao quanh một chiếc bàn.

Có lẽ có sự kiện gì đó ở thủy cung này ngay đúng lúc hai người đến đây.

Hân Nghi chẳng đợi cô kịp phản ứng liền nắm lấy tay cô rồi kéo cô chen chúc vào trong đám đông.

- Cho hỏi ở đây đang có chương trình gì sao?
Hân Nghi phải mất một lúc lâu mới có thể chen chân vào bên trong rất nhanh liền hỏi người đang ngồi ở bàn.

Cô gái đó quay lên nhìn Hân Nghi rồi đưa cho cô nàng một tờ giấy sau đó liền giải thích.

- Thủy cung chúng tôi đang có hoạt động trải nghiệm làm nàng tiên cá.

Nếu muốn có thể đăng kí tham gia và nhận đồ ở trong phòng chờ.

Cô cầm lấy tờ giấy rồi nhìn qua.

Là hoạt động cho phép người khác tham gia làm nàng tiên cá biểu diễn tại thủy cung ở đây, thời gian trải nghiệm là ba mươi phút cho mỗi người.

Đồ sẽ do ban tổ chức cung cấp và người nào để lại ấn tượng nhiều nhất được người xem bỏ phiếu cao sẽ nhận được giải thưởng lên đến hàng trăm triệu đồng.

Nhìn đến đây thì thứ cô không quan tâm nhất chính là số tiền thưởng của ban tổ chức nhưng việc thử làm người cá biểu diễn ở thủy cung cũng có chút đem lại cho cô hứng thú.

Nhưng có lẽ vì ngại và sợ bản thân lại bệnh nên Sở Hạ liền đặt tờ giấy xuống bàn trong nuối tiếc rồi quay sang nhìn Hân Nghi.

- Cô tham gia sao?
Nhìn Hân Nghi đang ghi ghi chép chép gì đó vào tờ giấy của ban tổ chức cô liền lên tiếng hỏi.

Sau khi đã thanh toán lệ phí tham gia Hân Nghi liền nắm lấy tay cô kéo ra ngoài.

- Đúng vậy, tôi cũng đã đăng kí cho cô rồi.

Giờ chúng ta cắt đuổi hai tên kia rồi đi nhận đồ của ban tổ chức thôi.

- Này, chờ...!chờ đã.

Còn chưa để cô kịp nói hết câu Hân Nghi đã kéo tay cô vào trong phòng chờ của hội trường sau đó đi đến lấy đồ theo số.

Cô chật vật mãi mới vào được bên trong nhưng trái lại với suy nghĩ của cô số người tham gia lần này vô cùng ít.

Hân Nghi kéo cô chạy lăng xăng một hồi mãi mới tìm được chỗ để lấy đồ.

- Cho chúng tôi lấy đồ.

Hân Nghi đưa ra số thứ tự rồi nhận đồ từ tay một người phụ nữ trung niên.


Cô ấy đưa cho hai người hai bộ đồ, của cô là chiếc đuôi cá màu đỏ cam bên trên có áo lót và thêm một vài phụ kiện.

Của Hân Nghi là một chiếc đuôi cá màu xanh nhạt cũng đi kèm một chiếc áo lót và một vài phụ kiện.

- Cho tôi lấy thêm cái kia và một số phụ kiện này nưa.

Nghĩ vẫn còn chưa đủ Hân Nghi liền lấy thêm chuỗi ngọc trai cùng một vài đồ khác để trang trí thêm cho chiếc đuôi cá của cô ấy.

Nhìn Hân Nghi chọn hết đồ này đến cô khác cô khẽ mỉm cười rồi lắc đầu.

" Ở bên cạnh Hân Nghi lúc nào cũng thoải mái.

"
Sau khi đã chọn xong đồ cho bản thân Hân Nghi liền quay sang cô rồi chọn đồ trang sức cho phù hợp với cô.

- Hai người vào kia thay đồ đợi nhóm bốn người nữ kia biển diễn xong thì đến lượt hai cô nhé.

Hân Nghi gật đầu rồi vẫy tay chào tạm biệt người phụ nữ kia.

Đi vào phòng thay đồ mỗi người một nơi cô bắt đầu c.ởi đồ ra để thay.

Bản thân vốn dĩ trước giờ cái gì cũng chưa từng thử qua đến việc ra ngoài chơi còn bị Lưu lão gia không cho phép.

Đối với cô mà nói những chuyện này là lần đầu tiên làm.

Sở Hạ đeo đuôi cá rồi mặc áo, đồ của cô được bỏ gọn gàng vào một chiếc túi đem đến quầy để cất.

Sau đó cô sẽ được trang điểm nhẹ qua một chút, đeo phụ kiện và cuối cùng là đợi đến lượt bản thân biểu diễn.

- Mỹ nhân a~ Hạ Hạ sao cô có thể xinh đẹp đến vậy chứ?
Vừa nhìn thấy Sở Hạ Hân Nghi liền chạy lại bám lấy tay cô mà cảm thán.

Hân Nghi sau khi thay bộ đồ khí chất ngời ngời kia ra mặc vào bộ đồ nàng tiên cá cũng vô cùng xinh đẹp.

Nét đẹp của cô ấy không phải là nét thanh thoát dịu dàng như của Sở Hạ mà đó là nét đẹp lạnh, trầm của một người con gái có bản lĩnh.

- Cô cũng rất xinh đẹp mà.


Cô mỉm cười khoác tay Hân Nghi rồi cùng bước ra ngoài.

Hai cô nàng cứ mải miết nói chuyện.

thời gian mười phút liền trôi qua nhanh chóng.

Chỉ còn năm phút nữa là đến lượt của hai người biểu diễn nhưng rốt cuộc vẫn chưa tìm thấy điểm chung nào để sáng tạo.

Hai cô nàng cứ vui vẻ luyên thuyên chuyện trên trời dưới đất mà chẳng hay biết rằng bên ngoài kia có hai người đàn ông đang lo lắng đến mức nóng lòng.

Du Kinh không nhìn thấy cô lập tức rẽ đám đông vào để tìm, Hứa Kha cũng chạy quanh một vòng để tìm hai người nhưng rốt cuộc vẫn là không thấy tăm hơi.

Người của Du Kinh và Hứa Kha cũng được gọi đi tìm hai bà chủ chỉ là ở đây có nhiều quan khách nên không tiện việc để nhiều người chạy qua chạy lại nhòm ngó.

- Đã tìm thấy chưa?
Du Kinh nhíu mày chạy đến chỗ Hứa Kha, đây chính là nơi cuối cùng mà hai người nhìn thấy Sở Hạ và Hân Nghi.

Hứa Kha nhìn anh rồi bất lực lắc đầu, khi nãy còn thấy hai cô gái vui vẻ chen chúc vào đám đông vậy mà mới chỉ rời mắt một chút liền đã biến mất.

- Chương trình biểu diễn nàng tiên cá sẽ được tiếp tục diễn ra trong năm phút nữa đề nghị người tham quan không chen lấn xô đẩy.

Thông báo của thủy cung vừa được phát qua loa đám đông liền đổ về khán đài để xem biểu diễn.

Anh nhíu mày, bị người khác đẩy ra mà có chút không vui.

- Hân Nghi ham vui như vậy chắc chắn sẽ không bỏ qua biểu diễn tiên cá.

Du Kinh nếu chúng ta đến đó có thể sẽ tìm thấy hai cô ấy hơn nữa ở đó người tham quan tụ tập nhiều vùng tìm kiếm cũng sẽ được thu hẹp.


Bình luận

Truyện đang đọc