ĐỘC SỦNG ĐỒ NHI YÊU NGHIỆT

Bốn người đang trong tình trạng vừa hài hòa vừa không, thuận lợi đi tới dưới chân núi nơi pháiThủy Lăng ở. Lúc này là vào giữa trưa.

Mặt trời đang ở giữa trời, cái nóng hừng hực thiêu đốt cả vùng đất. Bốn người toàn thân mát rượi, không thấy có chút mồ hôi nào, thu kiếm lại, chờ người trong phái Thủy Lăng tới một cách tự nhiên.

Ngẩng đầu nhìn ngọn núi trước mặt, cây cối xanh ngắt tràn trề sức sống, đứng thẳng thành hàng. Tảng đá nhô ra khiến người ta cảm thấy lạnh lùng, giữa nguy nga có thêm vài phần trang nghiêm, có thể thấy được từng dãy nhà cao to hùng vĩ thấp thoáng phía xa. Nếu nói núi Tử Nguyệt là nữ tử xinh xắn thì núi Thủy Lăng chính là hán tử khôi ngô.

Ngải Thiển ngẩng đầu lau chút mồ hôi trên trán, nói: "Ngọn núi này thật có khí thế. Con thấy áp lực thật nặng nề."

"Chưa từng thấy nha đầu trải đời như thế đấy." Vân Chiến bắt dược cơ hội chế giễu Ngải Thiển.

Ngải Thiển đang định mở miệng phản bác thì có hai nho sinh ăn mặc trẻ trung đi tới. Bọn họ mi thanh mục tú, mặc áo xanh. Hai người hơi khom lưng xuống trước mặt bốn người, người bên trái nói: "Là người của Tử Nguyệt Môn ạ?"

"Đúng vậy." Nguyệt Ca mỉm cười, nói.

"Chờ đã lâu." Hai người khom lưng nói: "Mời đi bên này."

Đám Ngải Thiển lên núi dưới sự hướng dẫn của hai người. Trên đường núi quanh co, có thể thấy đệ tử đứng gác hai bên đường. Ngải Thiển cảm thán, còn phô trương hơn cả xã hội đen nữa. Phái Thủy Lăng còn phô trương hơn Tử Nguyệt Môn nhiều. Còn tưởng rằng tất cả tiên gia cũng khiêm tốn như Tử Nguyệt Môn chứ. Bây giờ nhìn mới phát hiện ra hoàn toàn không phải vậy. Tuy học trò của Tử Nguyệt Môn ít nhưng vẫn được công nhận là môn phái đứng đầu tiên giới, xem ra thực lực không dựa vào vị trí đầu hay sự phô trương.

Không mất bao nhiêu thời gian, đám Ngải Thiển đã tới đỉnh núi. Đại điện được xây dựa vào núi, tất cả đều được xây bằng đá bạch ngọc, dựa sát vào nhau, khí thế hào hùng.

Họ được đưa tới điện Minh Tâm chuyên dùng để tiếp khách. Hai con sư tử bằng đá uy vũ đứng canhd✯đ✯L✯q✯đhai bên điện. Chưởng môn phái Thủy Lăng - Thủy Trình đã chờ từ lâu ở trước điện. Bên cạnh là Thủy Hổ con trai ông và Thủy Tuyết - con dâu, đều là người tướng mạo đường đường. Sau lưng là mấy đệ tử xếp hàng.

"Nguyệt môn chủ, Vân chấp sự, đi đường cực khổ rồi." Thủy Trình ôn hòa cười nói, chắp tay chào đón, trong giọng nói mang theo cung kính.

"Thủy chưởng môn khách khí rồi." Nguyệt Ca cũng giơ tay lên thi lễ, dịu dàng và nhã nhặn.

Ngải Thiển đứng sau lưng Nguyệt Ca, nhếch mày quan sát chưởng môn này. Ông râu tóc bạc phơ nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, sống lưng thẳng tắp, râu dài bay nay theo gió, mặc trường bào màu xám, thực có mấy phần tiên phong đạo cốt. Đôi mắt hổ sáng ngời, có thể thấy được tính tình của chưởng môn này thẳng thắn. Bên hông ông đeo một ngọc bài có khắc chữ "Thủy", thể hiện thân phận của ông.

"Mời môn chủ." Thủy Trình nghiêng người nhường đường, vươn tay vào trong điện.

Ngải Thiển đẩy xe lăn, bốn người cùng đi vào điện. Ngải Thiển chưa kịp quan sát những người khác. Đám người Thủy Trình nối đuôi theo sau.

Lần đầu tiên Vân Chiến không mở miệng nói gì, đôi mày kiếm chau lại, dường như đang có chuyện gì phiền lòng quấy rầy hắn.

Ngải Thiển ngầm hiểu, cúi đầu cười trộm không ngừng. Ba chữ "Điện Minh Tâm" treo trên cao, lực bút mạnh mẽ được sơn son. Bên trái có một cái cổng vòm.

Vào trong điện, không cần chuẩn bị ghế cho Nguyệt Ca, chỉ bưng tới cho Vân Chiến một cái ghế lót da hổ, vô cùng có khí thế.

Miệng Vân Chiến nói cảm ơn, có phần lo lắng không yên mà ngồi cạnh Nguyệt Ca. Ngải Thiển thì đứng sau lưng Nguyệt Ca. Vốn Nguyệt Ca muốn cho Ngải Thiển ngồi, Thủy Trình cũng chuẩn bị cho nàng một cái ghế nhưng nàng lắc đầu từ chối. Nàng cảm thấy đứng sau lưng Nguyệt Ca thì hợp hơn. A Thương thì cung kính đứng sau lưng Vân Chiến.

Thủy Trình ngồi ở chủ vị, nhìn Ngải Thiển đầy tán dương, nói: "Vậy chắc vị cô nương này chính là đệ tử mới nhận của Nguyệt môn chủ hả?"

"Đúng vậy." Nhắc tới Ngải Thiển, ánh mắt của Nguyệt Ca liền nhu hòa đi mấy phần.

"Quả thật là tràn đầy tiên khí, đầy đủ thiên phú. Tốt." Lần này là Thủy Trình thật lòng khen ngợi, không phải nịnh nọt, bởi vì ai cũng có thể nhìn ra tiên khí và linh khí tràn đầy trên người nàng.

Mặt Ngải Thiển tràn đầy ý cười, nói như đáp lễ: "Chưởng môn cũng tiên phong đạo cốt, chính khí lẫm liệt khiến Thiển Thiển rất kính nể."

Lời này khen tới tận trong lòng Thủy Trình khiến ông không nhịn được mà cười ha ha: "Miệng cô nương thật ngọt khiến ông già ta rất thích."

"Nếu Linh Nhi có một phần mười sự khéo léo của cô nương, chúng ta cũng không phải nhức đầu như thế." Con dâu của chưởng môn - Thủy Tuyết yên lặng ngồi đối diện với Vân Chiến bỗng cười tiếp lời, giọng nói nhã nhặn rất thoải mái. Vốn bà là đồ đệ của Thủy Trình, sư muội của Thủy Hổ nên cũng họ Thủy.

Ngải Thiển nghiêm túc đánh giá bà. Bà mặc quần áo màu xanh ngọc thêu mây, mái tóc đen búi thành Phi Vân kế, trên mặt đầy ý cười, nhìn đặc biệt quý khí hòa nhã, tính tình rất giống mẹ của nàng. Ngải Thiển bỗng sinh thiện cảm với bà, cười ngọt ngào, nói: "Tỷ tỷ thật xinh đẹp khiến Thiển Thiển hâm mộ quá."

Bình luận

Truyện đang đọc