ĐỔI ÁO CƯỚI, LẤY ĐÚNG NGƯỜI - NHẤT TRẢN MINH

(Văn án)

Tiêu Vân Châu bất mãn với hôn sự, lén lút đổi áo cưới với ta.  

Kết quả, đêm tân hôn ta lại bước nhầm vào hỷ phòng của người khác.

Sau đêm đó, nàng ta ngang nhiên nói:  

"Gạo đã nấu thành cơm rồi, ngươi có thể làm gì chứ?"  

"Chi bằng ta nhường phu quân cho ngươi, coi như chúng ta huề nhau…"  

Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng lại hối hận, làm ầm lên đòi đổi lại.  

Ta mỉm cười đáp:  

"Gạo đã nấu thành cơm rồi, không đổi."  

01

Ta và Tiêu Vân Châu cùng lúc được định hôn, cũng xuất giá cùng một ngày.  

Vị hôn phu của ta là nhị công tử Bùi gia – Bùi Tẩy Nghiễn. Hắn đọc sách nhiều, ôn hòa nho nhã, danh tiếng hiền đức lan truyền khắp kinh thành.  

Còn Tiêu Vân Châu thì lại xui xẻo vô cùng, phải gả cho đại công tử Bùi gia.  

Hắn xuất thân từ Cẩm Y Vệ, tay nh.uốm m.áu vô số người, trước đây từng nạp hai thiếp, nhưng cả hai đều bị hành hạ đến ch.ết ngay trong đêm khuya.  

Tiêu Vân Châu ở nhà làm loạn mấy phen, sống c.h.ế.t không chịu gả, cuối cùng vẫn bị ép vào kiệu hoa.  

Đêm tân hôn, nhìn người trước mặt, thân cao dáng ngọc, ta không khỏi cảm thán trong lòng:  

Bùi Tẩy Nghiễn thật sự quá đẹp!  

Ta được gả cho người tốt như vậy, còn Tiêu Vân Châu – người cùng ta tình như tỷ muội – giờ không biết phải chịu đựng khổ sở thế nào.  

Bùi Tẩy Nghiễn có vẻ cũng hơi căng thẳng, khẽ nói:  

"Nương tử gả cho ta, trong lòng có thấy vui không?"  

Ta e thẹn liếc hắn một cái, nhỏ giọng đáp:  

“Nghe danh phu quân tài hoa xuất chúng, được gả cho chàng, trong lòng thiếp tất nhiên rất vui mừng.”  

Trước khi xuất giá, mẹ dạy ta rằng: muốn nhanh chóng bồi đắp tình cảm với phu quân, cách tốt nhất là khen ngợi thật nhiều, đặc biệt là khen điều hắn tự hào nhất.  

Bùi Tẩy Nghiễn ngẩn người một chút, hàng mi dài rủ xuống, cúi đầu im lặng.  

Ta chủ động nói:  

“Đêm đẹp thế này, chẳng hay phu quân có thể làm một bài thơ cho thiếp được nghe chăng?”  

Hắn cau mày nhìn ta, ánh mắt khiến ta bất giác cảm thấy căng thẳng.  

Yết hầu hắn khẽ chuyển động, nuốt xuống thứ cảm xúc phức tạp nào đó, rồi nhạt giọng nói:  

"Đêm đã khuya, tối nay ta có công vụ cần xử lý, nương tử hãy nghỉ ngơi sớm đi."  

Nói xong, hắn liền rời đi.  

Ngọn nến lúc sáng lúc tối, ta ngồi cô đơn trên chiếc giường tân hôn, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại được.  

Chẳng phải nói nhị công tử Bùi gia tính tình ôn hòa, dễ gần hay sao?  

Hắn đối với ta không chỉ lạnh nhạt mà từ đầu đến cuối còn chẳng nở lấy một nụ cười, hoàn toàn không có chút phong thái nhã nhặn của một người đọc sách!  

Đêm tân hôn lại để ta một mình trong phòng, đúng là bạc tình vô nghĩa, lạnh lùng vô tâm!  

Ta tức ch.ết đi được, trằn trọc cả đêm vẫn không nghĩ ra lý do, cuối cùng trùm chăn kín đầu rồi ngủ thiếp đi.  

Cho đến sáng hôm sau, nha hoàn trong phủ đến gọi ta dậy:  

"Đại phu nhân, nên dậy rửa mặt chải đầu thôi ạ."  

Ta nằm trong chăn "ừm" một tiếng, chợt nhận ra có gì đó sai sai, lập tức vén chăn lên:  

"Ngươi vừa gọi ta là gì?"  

"Hôm qua phu nhân đã thành thân với đại công tử, tất nhiên phải gọi người là đại phu nhân rồi." Nha hoàn cười giải thích.  

Đầu óc ta như nổ tung.  

Chẳng phải ta gả cho nhị công tử Bùi Tẩy Nghiễn sao?  

Sao lại thành đại công tử Bùi Túc rồi?  

02

Chuyện rất nhanh được làm rõ.

Lúc ta và Tiêu Vân Châu thành thân, cả hai đều đội khăn che mặt, người hầu chỉ có thể phân biệt chúng ta qua hỷ phục.

Kết quả, bái sai đường, vào nhầm phòng.

Nhị công tử Bùi gia ở Tây viện, cách Đông viện chỉ một bức tường.

Khi ta tìm đến, Bùi Tẩy Nghiễn đã ra khỏi phủ.

Tiêu Vân Châu búi tóc phụ nhân, sắc mặt ửng hồng, cười cợt hả hê nhìn ta:

"A Ngư, gạo đã nấu thành cơm, giờ ngươi nói gì cũng vô ích."

"Ta muốn đổi hỷ phục với ngươi, ngươi liền ngốc nghếch đổi thật, đúng là ngu ngốc."

Nàng bưng chén trà, khóe môi nở nụ cười chế giễu:

"Chi bằng ta nhường đại công tử cho ngươi, coi như chúng ta huề nhau…"

Cơn giận bốc lên, ta tát mạnh vào mặt nàng:

"Ngươi không sợ ta nói ra sự thật sao?"

Nước trà nóng b.ắ.n tung tóe, nàng hét lên đau đớn, rồi gào:

"Ngươi mà nói, cả đời này hai chúng ta đều sẽ xong đời!"

Dù ta và Bùi Túc chưa từng có thực tình phu thê, nhưng đã bái đường và vào động phòng, trong mắt người ngoài, ta đã là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn.

Nếu sự thật phơi bày, ta cũng chẳng được lợi lộc gì.

Tiêu Vân Châu nắm chắc điểm này, ép ta vào đường cùng không thể quay đầu.

"A Ngư, ngươi là người thông minh, ngoài việc tráo đổi thân phận, đã không còn cách nào khác."

Ta hất tay nàng ra, cảm thấy thật nực cười.

Bình luận

Truyện đang đọc