DỜI ĐÔ ANH HÙNG TRUYỆN

Hồ Ngọc Phiến cười:

- Vậy ngươi không biết vũ khí của ta là gì ư?

Trần Chấm mỉm cười:

- Biết, ta biết. Có ai mà không biết đến Bạch Ngọc Thiết Phiến của Hồ đại hiệp đã từng làm bao người khiếp sợ chứ.

Họ Hồ thở dài:

- Đã biết như vậy, sao còn lôi cây quạt của ngươi ra làm gì? Nếu như sử dụng hai vũ khí khác nhau thì chưa thể biết ai thắng, ai thua được. Nhưng nếu cả hai cùng sử dụng hai vũ khí giống nhau thì ai có võ công cao hơn chắc chắn sẽ giành phần thắng.

Trần Chấn cười:

- Căn cứ vào đâu mà Hồ đại hiệp cho rằng võ công ta thấp hơn vậy?

Vừa dứt lời, họ Trần lập tức xuất chiêu.

Cây quạt trong tay y phất nhẹ, xuất ra một luồng gió lớn, bàn ghế trong quán trọ bị thổi tung lên. Trần Chấn bước tới gần, tung ra mấy chưởng đẩy bàn lên phía trên lầu, trúng vào vị trí Hồ Ngọc Phiến. Họ Hồ chỉ cười cười, quạt trên tay cũng phất nhẹ, chiếc bàn lại bay về phía của Trần Chấn.

Họ Trần nhảy lên phía trên một chút, đạp một chân vào chiếc bàn đang bay, lấy đó làm điểm tựa phi thân lên trên lầu, đồng thời phóng ra một đạo kình lực về phía Hồ Ngọc Phiến. Họ Hồ đưa quạt lên đỡ, không ngờ quạt lại bị gãy làm đôi, giấy rách bay lả tả khắp quán.

Hồ Ngọc Phiến có chút ngạc nhiên trong lòng, nhưng trấn tĩnh lại rất nhanh:

- Công phu của Trần Bang chủ cao thâm quá, làm gẫy chiếc quạt ta thích nhất rồi.

Trần Chấn cười:

- Hồ đại hiệp quá lời rồi, đó chỉ là một chiếc quạt giấy bình thường, đâu phải là Bạch Ngọc Thiết Phiến. Nếu như đại hiệp sử dụng cây Thiết Phiến đó thì e rằng thần thánh cũng không cứu nổi mạng của ta mất.

Hai bên, ban đầu thì tự đề cao mình, bây giờ thì lại nhường nhau những lời khen ngợi tốt đẹp nhất. Quả thật, nếu như họ không phải đối địch nhau, thì có lẽ cả hai sẽ thành tri kỷ mất.

Sau một hồi nhường nhau lời hay ý tốt, rốt cuộc cả hai cũng quay về trạng thái đối đầu.

- Đùa vậy đủ rồi, Hồ đại hiệp, hãy cho ta chiêm ngưỡng cây Bạch Ngọc Thiết Phiến uy chấn giang hồ đi.

Hồ Ngọc Phiến cười cười:

- Uy chấn gì đâu, chẳng qua cũng chỉ là một cây quạt làm bằng sắt thôi mà.

Trần Chấn cũng cười:

- Nghe nói chỉ cần đại hiệp rút cây quạt đó ra thì đối thủ cầm chắc cái chết trong tay. Nếu đúng là như vậy thì ta phải cảm ơn đại hiệp rồi, bởi đại hiệp đã tha mạng không giết ta.

Nói rồi, y lại xông về phía Hồ Ngọc Phiến, tay trái cầm quạt chắp sau lưng, tay phải tung liền một quyền. Họ Hồ nhất thời không hiểu dụng ý của Trần Chấn, chỉ vô thức đưa tay ra đỡ. Không ngờ hai tay còn chưa chạm vào nhau, đã thấy cây quạt của Trần Chấn bay thẳng đến trúng vào ngực của Hồ Ngọc Phiến. Họ Hồ nhanh chóng lùi lại phía sau mấy bước.

- Nhanh! – Hồ Ngọc Phiến gật gù.

Trần Chấn giở quạt ra phe phẩy trước mặt, cười:

- Cảm ơn Hồ đại hiệp đã nương tay.

Đúng lúc ấy, ở phía dưới lầu, trận chiến giữa Thạch Bạch Hách và Bạch Tứ Xuyên đã tạm ngưng.

Không biết từ lúc nào, tay của họ Thạch đã xuất hiện rất nhiều vết thương đâm chém. Máu nhuốm đỏ cả cánh tay của hắn, nhưng khuôn mặt hắn vẫn không có chút cảm xúc gì, đôi mắt hắn vẫn nhìn thẳng vào Bạch Tứ Xuyên.

Chính Bạch Tứ Xuyên mới là người yếu thế hơn!

Quần áo của hắn vẫn nguyên lành, không nhàu nát hay rách nát chỗ nào, thậm chí còn chẳng có vẻ gì là chủ nhân của nó vừa qua một trận đại chiến.

Nhưng không biết từ khi nào, kiếm trên tay của hắn đã gãy!

Tay cầm kiếm của hắn run run, mắt hắn trân trân nhìn vào kiếm, khuôn mặt giật giật liên hồi. Rồi bất giác, hắn đánh rơi kiếm, miệng lầm bầm không ngớt:

- Không… không thể nào… không thể như vậy…

Thạch Bạch Hách thở dài:

- Đây vốn là điều tất yếu. Việc không chịu luyện những môn võ cơ bản đã khiến ngươi phải trả giá.

Hắn dừng lại, nhìn Bạch Tứ Xuyên một hồi rồi nói tiếp:

- Năm xưa, khi hai ta giao chiến, ta còn phải sợ ngươi vài phần, sở dĩ vì ngươi trước đó đã chịu luyện công cơ bản nên đường kiếm lúc đó sắc nét, chiêu nào cũng có thể lấy mạng ta. Nhưng chỉ vì muốn mau chóng rửa cái mối nhục đó mà ngươi đã lao vào luyện Bạch Long Thần Kiếm, không chú tâm gì đến luyện tập thể lực, nội lực của mình. Bộ kiếm pháp đó ngươi đã thành thục, chiêu thức hoa mĩ đẹp mắt, nhưng lại có một điều đáng tiếc, ngươi chú tâm quá vào cái “hoa mĩ” và “hư chiêu” mà lại quên mất đi cái “thực chiêu” và “thực dụng”. Kết quả ngươi đã rõ, chính cái “hoa mĩ”, “hư chiêu” đó đã thua “thực chiêu” trong Dân Dã Quyền của ta.

Bạch Tứ Xuyên tròn mắt nhìn Thạch Bạch Hách:

- Ngươi… ngươi nói cho ta những điều này, không sợ sau này ta sẽ tiếp tục luyện tập mà đánh thắng ngươi sao?

Thạch Bạch Hách nhắm mắt hít một hơi dài, không nói gì.

Bạch Tứ Xuyên trừng trừng nhìn hắn một lúc, rồi thở dài:

- Ta… ta thật sự đã thua rồi, giờ ta đã hiểu, tại sao ta mãi không thể thắng được ngươi.

Nói rồi, hắn chạy vụt ra ngoài, chẳng mấy chốc đã không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa. Trần Chấn nhìn thấy vậy, cũng quay về phía Hồ Ngọc Phiến ôm quyền nói:

- Xem ra hôm nay bọn ta đã thua, xin cáo từ.

Hồ Ngọc Phiến cũng mỉm cười ôm quyền:

- Rất vui vì được giao đấu với các hạ.

Trần Chấn cười, rồi cũng phóng người vụt ra ngoài.

Hồ Ngọc Phiến bây giờ mới để ý đến ông chủ quán cùng mấy tiểu nhị đang đứng co cụm sợ hãi ở một góc, đồng thời cũng phát hiện ra ngoài cửa quán có rất nhiều người dân hiếu kỳ đổ xô lại xem đánh nhau. Y cười:

- Ông chủ, mọi thiệt hại hôm nay của quán ta sẽ trả hết. Hơn nữa, nếu ông cần sắp xếp thu dọn lại đống đổ nát này, thì cả ta và người anh em của ta đây sẽ giúp ông.

…o0o…

Lúc bấy giờ, quán Bạch Y Tửu Lâu vẫn chưa mở cửa. Người ngồi ở vị trí trung tâm vẫn còn đang thưởng thức từng ngụm trà, chừng như nhưng giọt trà đều là những tinh hoa của thiên nhiên vậy.

Ở bên cạnh hắn có hai người đang đứng. Người đứng phía bên trái bất chợt hỏi:

- Phó Giáo Chủ, ngài không sợ hai người đó sẽ thất bại sao?

Tên Phó Giáo chủ không nói gì, người đứng phía bên phải lại hỏi:

- Theo chúng thuộc hạ nghĩ, dù cho Bạch Tứ Xuyên có khả năng thắng được Thạch Bạch Hách, nhưng Trần Chấn tuyệt đối không phải là đối thủ của Hồ Ngọc Phiến.

Phó Giáo chủ nhấm nháp thêm mấy ngụm trà nữa, mới nói:

- Mục đích của ta không phải là muốn chúng thắng, mà là muốn người dân chứng kiến bọn chúng có giao đấu với Hồ Ngọc Phiến và Thạch Bạch Hách.

Hai tên đang đứng cau mày:

- Tại sao?

Phó Giáo chủ mỉm cười:

- Các ngươi cứ yên tâm, Diệp Trung Tâm ta mà đã ra tay thì việc này chắc chắn sẽ thành công. Lần này, ta không chỉ có mời Bạch Tứ Xuyên, mà cả Ngạc Ngư Bang cũng đều đã đến Đại Cồ Việt rồi.

…o0o…

Bình luận

Truyện đang đọc