ĐỢI EM TRỞ VỀ SẼ NÓI YÊU EM

Nguyên Nghị khẽ quay đầu nhìn La Xán Xán, nói: “Nhưng ngày mai anh bay, không đi được, không chở em được.”

La Xán Xán mặc dù đã sớm nghĩ đến chuyện không cùng anh đến gặp Tây Tây, nhưng khi nghe Nguyên Nghị nói thế vẫn thẫn có chút tiếc nuối. Chỉ có điều? Ngoài miệng cô vẫn nói: “Không sao, em đến một mình được mà.”

Cô biết ông bà nội của Tây Tây ở đâu, nên ngày mai cô sẽ đi xe buýt đến.

Nguyên Nghị gật đầu, trả lời: “Đến nhà ba,mẹ anh thì nhắn cho anh.”

“Gửi tin nhắn cho anh?” La Xán Xán nghi hoặc nhìn Nguyên Nghị.

Anh đã quay đầu đi, vừa chú ý khoảng cách với chiếc xe đằng trước, vừa cất giọng: “Nhắn thì anh mới biết em có đến nơi an toàn hay không. Bởi vì Tây Tây muốn anh đưa em đến, mà anh lại không có thời gian.”

Thì ra là như thế, La Xán Xán nói: “Được.”

Từ lúc ra khỏi bộ tiếp viên đến giờ đã là hai giờ hai mươi phút chiều, vì kiểm tra và huấn luyện liên tục nên cô vẫn chưa ăn gì. Còn Nguyên Nghị thì vừa mới được chủ nhiệm bộ tiếp viên Cố Tử Hàng mời cơm, sau khi giúp anh ta làm khách mẫu trong bài kiểm tra. Cố Tử Hàng cũng chính là quản lý mới của bộ tiếp viên.

Anh đậu xe trước cửa tiệm tôm hùm Đại Long, vào trong gọi một xô tôm hùm lớn, ngồi trước mặt La Xán Xán, chỉ lột chứ không ăn.

Lột tôm xong, đẩy đến trước mặt La Xán Xán. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: “Cảm ơn anh rể.”

Nguyên Nghị tuỳ tiện trả lời: “Ăn đi.”

Anh chỉ lột nhưng không ăn, chờ sau khi anh lột xong một con, La Xán Xán đưa tay lấy, ý muốn lột cho anh, nào ngờ đầu ngón tay cô lại đụng phải ngón tay anh. La Xán Xán có cảm giác như điện vừa giật, còn anh thì không nghĩ gì thu tay lại tiếp tục lột. Cô lấy lại tinh thần, cầm lấy một con tôm hùm đưa cho anh.

Nguyên Nghị cười: “Em ăn đi. Anh đã ăn rồi, hồi nữa 3 giờ rưỡi còn phải bay nữa, lột xong chỗ này anh phải đi ngay.”

Anh kể cô nghe chuyện ăn cơm cùng Cố Tử Hàng.

Và thế là người thì lột, còn người còn lại thì ăn. Từ trước tới giờ, chưa ai vì cô mà lột vỏ tôm.

“Từ giờ trở đi, em chính là tiếp viên khoang hạng nhất. Buổi này coi như là ăn mừng.” Nguyên Nghị nở nụ cười, lại bỏ thêm một con tôm vừa lột xong vào mâm.

La Xán Xán đã biết, anh đối với cô không hề có ý nghĩ nào khác, đừng nói chi đến những thứ mà cô tự tưởng tượng ra. Rồi lại cười: “Cảm ơn anh rể.”

Nguyên Nghị lột tôm xong, đưa tay nhìn giờ một chút, từ đây đến sân bay huấn luyện hơn nửa tiếng, chưa tính kẹt xe. Mà giờ anh chỉ còn khoảng bốn mươi phút.

“Trễ rồi, anh rể! Anh đi đi.” La Xán Xán nhìn giờ.

Anh trả lời được, đứng dậy, đi ra ngoài.

Cô ngồi ngây ra đó, nhìn những con tôm đã được lột hết toàn bộ vỏ ấy. Từng chút, từng chút ăn xong, đứng lên định ra tính tiền thì chủ quán bảo Nguyên Nghị đã trả tiền lúc rời đi rồi.

*

Ba mẹ Nguyên Nghị kết thành phố bên cạnh Bắc Thành. Phải lái xe hơn ba tiếng đồng hồ, còn ngồi xe buýt thì bốn tiếng, ngoài ra xong có xe lửa, nếu chọn xe lửa thì 40 là đã đến nơi rồi. Nhưng cô không chọn được thời gian phù hợp để đi xe lửa, thế là khi trời vừa sáng, cô đã đứng đón xe ôtô. Đến nơi thì còn một tiếng nữa sẽ là 12 giờ trưa. Vừa xuống xe, cô đã gửi tin nhắn cho Nguyên Nghị, báo rằng cô đã đến. Nhìn điện thoại một lúc, vẫn chưa thấy tin nhắn trả lời, cô đoán là anh đang bay, thế là lại cất điện thoại lại vào trong túi.

Coi nhóc Tây Tây vẫn còn đang trong nhà trẻ. Đến nơi La Xán Xán gặp mẹ Nguyên Nghị, nên cùng đi đến nhà trẻ để đón con bé.

Tay Tây Tây nắm chặt lấy cô giáo trẻ, hai người đứng trước cửa lớn. Cô bé nói với cô giáo mình: “Hôm nay dì nhỏ sẽ tới đón con, dì ấy là cái người hay ngồi trên máy bay đó, đẹp lắm!”

Cô giáo cúi đầu nhìn Tây Tây, cười: “Í con là tiếp viên hàng không?”

Tây Tây nghiêm túc trả lời: “Ngoài là một tiếp viên hàng không xinh đẹp ra, thì không ai có thể coi thường được! Nếu không có dì ấy vào tình huống khẩn cấp, thì cô sẽ gặp nguy hiểm đó.”

La Xán Xán và mẹ Nguyên Nghị vừa đến nhà trẻ, vừa đúng lúc nghe thấy Tây Tây tự tin nói. Cô không nhịn được cười lên, nhưng về phái cửa gọi lớn: “Tây Tây!”

Cô bé quay đầu, thấy La Xán Xán, thả tay cô giáo, vội vàng chạy đến trước mặt cô.

La Xán Xán ôm Tây Tây xoay một vòng. Cô bé quay lại nói với cô giáo: “Dì nhỏ của con tới rồi! Con muốn ở cùng với dì ấy, vĩnh biệt cô nha!”

Cô giáo cười nói: “Gặp lại con sau, Tây Tây.”

Cô bé vẫy tay về phía cô mình, lại nhìn về La Xán Xán, đáng yêu gọi: “Bà nội.”

La Xán Xán nhìn giáo viên vật đầy, sau đó cúi đầu nói với Tây Tây: “Không phải vĩnh biệt, mà phải là tạm biệt.”

Tây Tây tròn mắt nghi ngờ nói: “Bốn chữ này không phải là một ý sao dì?”

“Là cùng một ý nghĩa nhưng dùng cho trường hợp khác nhau.”

“Ôi, người lớn dùng từ thật phức tạp!”

La Xán Xán nhịn không được cười: “Còn nữa, là hai từ.”

“Hai từ không phải là bốn chữ sao?”

Cô ôm Tây Tây vừa nói giỡn vừa đi về nhà của gia đình Nguyên, mẹ Nguyên Nghị đi theo sau hai người họ, thỉnh thoảng nói thêm vào vài câu.

*

La Xán Xán ở lại gia đình Nguyên ăn cơm trưa. Bình thường Tây Tây hay ở trong nhà trẻ cả ngày, La Xán Xán tới, nên cô bé mới được về nhà ăn trưa rồi lại phải về nhà trẻ học tiếp.

Vào lúc ngủ trưa, Tây Tây muốn La Xán Xán ngủ chung. Chờ cô nhóc tỉnh ngủ thì lại đưa trở lại nhà trẻ. Cô nhóc không muốn xa La Xán Xán, muốn cô ngủ lại một đêm mới được về, trước đó mẹ Nguyên Nghị cũng đã bảo cô ở lại. Do không có việc gì phải làm ngày hôm sau, nên đã đồng ý với Tây Tây.

Sân bay huấn luyện Bắc Thành, Nguyên Nghị ngồi trên ghế lái, hạ cánh. Sau khi hạ cánh, Nguyên Nghị nhìn cơ phó nói: “Hôm nay đến đây thôi.” Cơ phó vẫn đang làm thao tác hạ cánh.

Nguyên Nghị vẫn ngồi bên trong khoang điều khiển, còn một người phải bay căn bản, nhưng trước mắt vẫn còn chưa tới. Anh lại đợi thêm hai mươi phút, người vẫn còn chưa tới, do đó anh trực tiếp xuống máy bay.

Vừa xuống thì có điện thoại gọi đến, bảo anh chờ thêm năm phút, cậu ta sẽ đến ngay. Nguyên Nghị nói thẳng một câu: “Hôm nào cậu lại đến đi.” Nói xong liền cúp điện thoại.

Bên trên sân bay vẫn còn một giáo viên dạy phi công- Lục Đông. Vừa hay anh ta đi đến bên cạnh, nghe được lời Nguyên Nghị nói, không khỏi tò mò: “Là ai lại để cậu dạy mà còn dám đến trễ?”

“Trương Cường.” Nguyên Nghị quay đầu nhìn Lục Đông, nói xong đi về phía phòng thay quần áo.

“Trương Cường.” Lục Đông nói lại trên này vài lần, đột nhiên nhận ra. “Trương Cường! Cháu trai của tổng giám đốc Trương ở Bắc Hàng!” Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Nghị, anh đã vào đến phòng thấy quần áo. Nguyên Nghị nhanh chóng thay đồng phục, mặc bộ đồ màu trắng thoải mái đi ra.

“Này, Nguyên Nghị, cậu xứ như vậy mà đi sao?” Lục Đông gọi anh lại.

Nguyên Nghị quay đầu, dùng giọng nói tràn đầy thoải mái nói: “Không thể kéo máy bay đi, thì tất nhiên là cứ đi thôi.”

“Không phải…”

Lời còn chưa nói hết, Nguyên Nghị không thèm nghe liền đi ra khỏi sân bay.

Lục Đông nghĩ: ai là cơ phó cũng đều muốn theo học Nguyên Nghị, nhưng cuối cùng vẫn được Bắc Hàng thuê. Lần này anh làm thế, không phải là đã đắc tội với cháu trai của tổng giám đốc Bắc Hàng hay sao? Không những thế mà còn đắc tội với tổng giám đốc Bắc Hàng nữa đó?

*

Khi hoàng hôn xuống, La Xán Xán lại một mình đến nhà trẻ đón Tây Tây. Sau khi nắm lấy tay cô bé quay người lại thì đã thấy một chiếc xe SUV màu đen, đậu cách đó không xa. Người đàn ông bận đồ trắng, đứng dựa lên xe nhìn về phía mình.

Bình luận

Truyện đang đọc