ĐỢI NGƯỜI NÓI YÊU TÔI

Ngoài sân, Nhậm Kha trầm mặc nhìn Trình Đẳng bị người khác cưỡng hôn, không biết nên rời đi hay nên ở lại.

Chỉ chốc lát sau khi đã hoàn hồn lại, Nhậm Kha mới thấy cô gái cưỡng hôn Trình Đẳng có hơi quen thuộc.

Nghĩ ngợi một hồi mới nhớ ra — là Diêu Viện.

Là nữ diễn viên từng xảy ra tin đồn hẹn hò với Trình Đẳng.

Lần trước sau khi được bệnh nhân kia phổ cập đơn giản một chút, Nhậm Kha đã lên Baidu xem hình của Diêu Viện, vì vậy nên cũng có vài phần ấn tượng với cô ấy.

Nghĩ thế, trái tim cô cảm giác rất khó chịu, càng lúc cảm giác ấy càng rõ ràng.

Nhưng về lý trí, cô biết đây là công việc của Trình Đẳng, cô không nên can thiệp quá nhiều.

Rối rắm một phen, cuối cùng không nhìn nổi nữa nên Nhậm Kha đành cụp mắt, cúi đầu đi ra ngoài.

Advertisement

Xe bảo mẫu màu đen của Trình Đẳng đang đậu ở khúc rẽ ngoài sân.

Vì tín hiệu ở bên trong không tốt lắm nên Đinh Thành đi ra phía sau xe gọi điện thoại, lúc đang nhìn xung quanh chợt thấy thấp thoáng bóng dáng Nhậm Kha. Đinh Thành ngẩn người, sực nhớ ra chuyện trước đó cô hỏi mình địa điểm của đoàn làm phim.

Sau đó lại ngẩng đầu nhìn Trình Đẳng mới vừa quay xong phân cảnh kia, tim Đinh Thành hẫng đi một nhịp.

Anh không thèm suy nghĩ sâu xa nữa, vội vàng bảo Dương Chiêu đuổi theo Nhậm Kha.

May mắn là Nhậm Kha đi rất chậm nên Dương Chiêu vừa chạy ra khỏi khu vực quay đã thấy cô.

Anh tiến lên trước, muốn gọi cô, lại gãi đầu một cái, rầu rĩ vì không biết nên xưng hô thế nào.

Số lần anh gặp Nhậm Kha chỉ lác đác đếm trên đầu ngón tay, nên không thể gọi cô là “A Kha” giống cách Trình Đẳng gọi, cũng không đủ thân thiết để gọi đùa cô là “Nhậm Tiểu Kha” như Đinh Thành.

Thấy Nhậm Kha càng lúc càng đi xa, rẽ ở một ngã đi về phía con đường khác, Dương Chiêu vội vàng đuổi theo: “Bác sĩ Nhậm!”

Giọng nói này rất quen, xen lẫn đôi chút mềm mại của giọng địa phương vùng phía Nam Giang Tô, Nhậm Kha vừa nghe cũng biết đối phương là người quen nên lập tức quay đầu lại. Thấy là Dương Chiêu, cô cười: “Là anh à.”

Dương Chiêu “Ừm” một tiếng, nhớ đến lời dặn dò của Đinh Thành bèn giải thích ngay: “Cô đừng hiểu lầm nhé, Trình Đẳng chỉ quay phim thôi, không…”

“Không sao, tôi biết là công việc mà.” Nhậm Kha cắt ngang lời anh, nụ cười trên mặt hoàn mỹ không chút sơ hở nào để tấn công: “Tôi chỉ hơi bất ngờ thôi.” Nói đoạn, cô cụp mắt: “Cô gái kia là diễn viên xảy ra tin hồn với Đẳng Đẳng lần trước nhỉ?”

Dương Chiêu không ngờ Nhậm Kha vẫn nhớ chuyện này, lỡ trèo lên lưng hổ không thể xuống nên đành “ừ” một tiếng, đứng đắn nói: “Lần trước do người đại diện của cô ấy chơi xỏ, bây giờ Diêu Viện đi theo anh Đinh rồi, sẽ không…” Gây ra tin đồn nữa đâu.

Chưa nói hết, Dương Chiêu đã nhận ra ý nghĩa khác trong lời nói của mình.

Bây giờ Diêu Viện đã đi theo Đinh Thành, Trình Đẳng cũng do Đinh Thành quản lý. Đây chẳng phải là nói với Nhậm Kha rằng, hai người họ… Gần quan được ban lộc?

Nghĩ thế, Dương Chiêu hối hận muốn tự vả vào miệng mình.

Anh muốn bổ sung thêm nhưng anh ấy ngốc nghếch ăn nói vụng về, sợ càng nói càng sai, gấp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn không nghĩ ra câu giải thích nào hữu dụng. Đúng lúc này, Nhậm Kha nghĩ anh không còn gì để nói, sợ không khí lúng túng bèn bảo: “Vậy thì tốt.”

Giờ phút này, dù Dương Chiêu chậm tiêu cũng cảm nhận được tâm trạng Nhậm Kha suy sụp một cách bất thường.

Mãi lâu sau hai người vẫn không nói thêm gì.

Đến khi màn đêm buông xuống, đường phố lên đèn, Nhậm Kha nhìn những căn nhà nhỏ dưới chân cầu đã bắt đầu sáng đèn, bỗng nhiên nói: “Dương Chiêu, nhờ anh dẫn tôi đi ăn cơm nhé.”

Sáng sớm Nhậm Kha đã ngồi xe đến sân bay, đáp máy bay tại sân bay dân sự gần nơi này nhất rồi thay đổi phương tiện giao thông vài lần mới đến được đây. Bữa ăn được phục vụ trên máy bay trong bụng cô đã sớm bị tiêu hóa sạch sẽ. Nhưng nhìn Dương Chiêu mua cả đống đồ ăn cho mình, Nhậm Kha vẫn cảm thấy không ngon miệng lắm.

Trong lòng nghẹn ứ, đương nhiên cũng ảnh hưởng đến việc thèm ăn.

Cô rất muốn lao đến tuyên bố chủ quyền với tất cả mọi người.

Nhưng mà không thể.

Lý trí không cho phép, còn về phương diện tình cảm… Cô cũng không muốn gây thêm nhiều phiền toái cho anh.

Một bữa ăn, vị trong miệng như nhai đèn cầy vậy.

Dương Chiêu sợ nói sai lần nữa, thành thử trên đường đưa Nhậm Kha về khách sạn, anh một mực giữ kín miệng, không dám nói năng gì nhiều.

Khi thấy bảng hiệu ngoài của khách sạn ở phía xa xa, anh mới thở phào nhẹ nhõm: “Bác sĩ Nhậm, đến khách sạn rồi.”

Nhậm Kha gật đầu, sau đó đi đến trước nhận lại hành lý gửi ở chỗ ông chủ khách sạn. Cô đang định hỏi đối phương còn phòng trống không thì hành lý trong tay đã bị Dương Chiêu nhấc lên, đi về phía cầu thang, còn quay đầu gọi cô: “Đi thôi! Bác sĩ Nhậm.”

“Anh… Tôi… Chờ tôi chút.” Nhậm Kha bất lực nói: “Tôi chưa đặt phòng.”

Đặt phòng?

Dương Chiêu “à” một tiếng, nhìn quay ông chủ hỏi: “Ông chủ, hết phòng rồi nhỉ?”

Ông chủ ngẩng đầu, nhìn anh ấy rồi lại nhìn Nhậm Kha. Ông ấy đầu trọc mặt tròn, cười lên trông rất đáng yêu: “Hết lâu rồi! Khách sạn ở ba con phố gần đây cũng hết phòng rồi!”

Nhậm Kha: “…”

Cứ thế, cô bị Dương Chiêu đưa lên lầu.

Cuối cùng, anh xách hành lý đứng ở cửa cầu thang, quay đầu nói nhỏ với cô: “Bác sĩ Nhậm, Trình Đẳng ở phòng thứ năm bên tay trái, số phòng 305. Tôi không đi qua đó nữa nhé, haha.”

Nhậm Kha cũng cười, nói cảm ơn và chờ anh ấy đi xuống lầu, cô đứng thêm một lát nữa mới không vội vàng không sợ hãi kéo vali đi.

Đang định đi qua khúc rẽ, tiến đến cuối hành lang dài thì đúng lúc nghe tiếng cửa phòng của ai đó mở ra, tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, sau đó dừng lại.

Giây tiếp theo, có tiếng gõ cửa.

Nhậm Kha cẩn thận ló mặt ra, nghe tiếng cửa gỗ bị cô gái kia gõ “cốc cốc”: “Đẳng Đẳng, mở cửa!”

Nhậm Kha dời mắt, nhìn lên số phòng, 305 — là phòng của Trình Đẳng.

Trong phòng không có ai lên tiếng đáp lại, cô gái đợi một lúc rồi lại thử gõ cửa lần nữa: “Đẳng Đẳng, anh ở đâu? Mở cửa ra.”

Lần này, cửa phòng nhanh chóng bị người bên trong mở ra nhưng chỉ mở ra một nửa.

Trình Đẳng mặc áo phông quần dài, nom như vừa mới tắm xong, mái tóc đen sậm ướt sũng chưa kịp lau khô, những giọt nước liên tục nhỏ xuống theo khuôn mặt tuấn tú kia.

“Chuyện gì?”

Vừa cất tiếng, sự thiếu kiên nhẫn của anh càng biểu lộ rõ hơn.

Diêu Viện bị anh chặn ngoài cửa, không vào được cũng không rời đi được.

Diễn viên ở tầng này đều là vai chính, nếu cô chán chường rời đi như vậy thì chẳng biết ngày hôm sau sẽ bị người ta đồn đoán như thế nào.

Nghĩ vậy, Diêu Viện cổ vũ bản thân, tiến gần hơn một bước, nhỏ giọng nói: “Chú… Chú, anh Đinh bảo tối nay chú chưa ăn gì, bảo con mang ít đồ ăn đến cho chú.”

Cô nhóc Diêu Viện này ra mắt đã nhiều năm, Trình Đẳng cũng quan sát quá trình trưởng thành của cô bé.

Mỗi lần cô gọi anh là chú, chắc chắn đang muốn xin điều gì đó.

Ánh mắt anh nhìn vào chiếc hộp điểm tâm tinh xảo trong tay cô, Trình Đẳng kinh ngạc trong lòng, vẻ cảnh cáo hiện rõ trong mắt.

“Cái này không phải do Đinh Thành mua.”

Giọng người đàn ông trong trẻo nhưng rất trầm, trầm đến nỗi chỉ có Diêu Viện nghe được.

Cả người cô cứng đờ, mũi ngửi thấy mùi thơm sữa tắm phấp phới trên người anh một lúc thì lại nghe anh dứt khoát từ chối.

“Tôi không cần.”

Nói chưa dứt câu, anh đã đóng cửa cái rầm mà chẳng thèm chào một câu.

Tiếng đóng cửa nhanh khiến Diêu Viện giật mình, theo bản năng lùi về sau nửa bước. Cô đang định về phòng, xoay người lại chợt thấy có một cô gái xa lạ dáng vẻ yêu kiều đang đứng ở đầu hành lang.

Một cô gái rất xinh đẹp, trên mặt không một lớp phấn nhưng trong veo phóng khoáng. Mặc dù chỉ mặc áo phông quần dài đơn giản, vậy mà vẫn nhìn ra được vóc dáng nhỏ nhắn cân đối của cô, lả lướt nổi bật vô cùng. Đỉnh nhất vẫn là đôi mắt kia, đen láy linh hoạt, khi nhìn thẳng về phía Diêu Viện, ánh mắt ấy sâu thẳm, mang theo sự phong lưu dịu dàng.

Hừ.

Người mới do Trần Cương gọi đến à?

Diêu Viện thầm nghĩ nhưng chẳng mấy chốc lại nhớ ra không biết tình huống quẫn bách của mình khi nãy đã bị đối phương thấy bao nhiêu rồi. Suy cho cùng cô ấy vẫn là một cô gái trẻ, khuôn mặt đỏ ửng lên, vội gật đầu chào hỏi rồi chạy về phòng như đang chạy trốn.

Cánh cửa lại phát ra tiếng đóng cái cạch lần nữa.

Trái tim Nhậm Kha cứ lơ lửng, không lên nổi, cũng không xuống được.

Làn gió thổi qua cửa sổ, mùi của nước, ẩm ướt xen lẫn khô khốc từ con sông nhỏ gần đó khiến lòng cô càng thêm giận dỗi khó chịu.

Suýt chút nữa thì cô đã kích động, kéo vali về nhà rồi.

Nhưng vẫn muốn gặp anh.

Xa nhau một thời gian dài, phải chờ đến buổi tối Trình Đẳng quay xong, có một chút thời gian rảnh rỗi trước khi ngủ, hai người mới gọi video trò chuyện, bày tỏ nỗi nhớ nhung.

Cô nhớ anh, rất rất nhớ anh.

Nhớ sắp phát điên rồi nên mới liều mình chạy đến đây.

Chỉ muốn nhìn anh một chút, xem thử vết thương bên tai phải anh đã lành chưa, xem anh có gầy đi không, xem anh ăn có ngon ngủ có đủ giấc không.

Chỉ thế mà thôi.

Nhưng chẳng ngờ…

Cuối cùng nỗi nhớ vẫn chiếm thế, Nhậm Kha kéo vali đi từng bước về phía trước.

Đến trước cửa phòng 305, cô giơ tay gõ cửa.

Lần đầu tiên không ai mở cửa, Nhậm Kha biết tầng này đều là các diễn viên giống như Trình Đẳng, sợ làm phiền họ nên cô cũng không dám lên tiếng gọi người như cô gái kia.

Cứ thế cô kiên trì gõ cửa tiếp, gõ gõ gõ.

Gõ đến lần thứ ba, trong lòng Nhậm Kha vừa bực vừa phiền!

Tức đến nỗi định đưa chân đạp cửa thì thấy cửa đột nhiên mở ra.

Thế là chân cô đạp thẳng vào bên trong phòng.

Phía sau cửa, khoảnh khắc thấy rõ Nhậm Kha, vẻ mất kiên nhẫn trong mắt Trình Đẳng lập tức thay đổi thành vẻ ngạc nhiên mừng rỡ. Anh vội kéo cô vào, đè cô lên cửa hôn mạnh bạo.

Những ngày qua, con tim nhớ nhung của anh cứ như một cái cây điên cuồng, có trời mới biết nếu không gặp được cô nữa, có lẽ anh sẽ không màng đến lý trí mà chạy về nhà gặp cô.

May mà cô đã đến rồi.

Nhậm Kha bị Trình Đẳng bóp eo, nắm chặt tay, ngoài miệng không thể thoát khỏi nụ hôn của anh nhưng trong lòng lại không ngừng nghĩ đến cảnh quay trước đó của họ. Càng nghĩ cô càng khó chịu, chợt quay đầu đi.

Trình Đẳng dừng lại, thở hổn hển, thấy Nhậm Kha cụp mắt cũng nhận ra được cô không vui. Anh không hiểu gì hết, trong lòng khó hiểu, trong mắt là vẻ tủi thân: “Sao vậy?”

Anh hơi khom người, nhìn thẳng vào mắt cô, ngón tay dịu dàng giữ cằm quay mặt cô về phía mình. Anh vuốt ve khóe môi cô, kiên nhẫn hỏi: “Gặp anh không vui à?”

Vui thì vui thật, nhưng mà…

“Anh… Cô ấy, hai người…” Nhậm Kha ấp úng không nói nên lời.

Là do cô quá nhỏ mọn.

Biết rõ đó là công việc của anh, không nên giận dỗi anh vì chuyện đó nhưng lại kìm lòng chẳng đặng mà so đo tính toán.

Trình Đẳng không biết chiều nay Nhậm Kha có ghé đến phim trường, sau khi sắp xếp Dương Chiêu đi giải thích với Nhậm Kha, Đinh Thành bận rộn quá nên cũng quên béng mất chuyện này chứ đừng nói gì đến việc nhắc nhở Trình Đẳng.

Anh nghe Nhậm Kha ấp a ấp úng, nói cái gì mà cô ấy nên nhớ lại Diêu Viện, tưởng Nhậm Kha hiểu lầm chuyện khi nãy liền giải thích: “Hồi nãy em thấy à? Cô ấy là đồng nghiệp, anh không có cho cô ấy vào phòng.”

Dứt lời, anh cúi đầu, đôi môi ấm nóng lại tiếp tục hôn cô.

Nhậm Kha đưa tay đẩy anh, trong lòng quýnh quáng lên mới nói: “Anh hôn cô ấy xong có đánh răng chưa?”

Trình Đẳng ngẩn ra, lúc này mới kinh ngạc hiểu được hóa ra Nhậm Kha đang hỏi chuyện họ quay phim chiều nay.

Anh nghĩ rõ ràng Nhậm Kha đã đến từ sớm như vậy nhưng đến tận bây giờ mới tìm đến phòng mình, nom dáng vẻ của cô hiện tại, e rằng trong lòng cô vẫn đang giận.

Thấy vậy, Trình Đẳng vừa đau lòng vừa vui vẻ.

“A Kha, em ghen à?”

“Ghen.” Nhậm Kha không nhăn nhó, anh hỏi cô đáp: “Rất là không vui.”

Nghe cô trả lời, Trình Đẳng bật cười. Nụ cười của anh khiến Nhậm Kha càng thẹn thùng hơn, cuối cùng giơ tay tức giận đấm anh một cái: “Không cho anh cười!”

Khi này Trình Đẳng mới ho nhẹ một cái, ôm lấy eo cô, kéo cô sát vào người mình.

Hơi thở nóng bỏng gấp gáp phả vào tai cô, anh gằn từng chữ nói với cô: “Anh không hôn con bé, chỉ mượn góc thôi, không cho con bé đụng miệng. Em có hài lòng với câu trả lời này không?”

Nói xong, không đợi Nhậm Kha đáp lại, tay anh dùng sức nhấc cao cô lên, thuận tiện để anh hôn lên môi lần nữa.

Nhiều ngày không gặp nhau, anh vốn đã nhớ cô muốn chết, cộng thêm khi nãy nhìn thấy sự nhỏ nhen để ý của cô dành cho mình.

Lòng anh vừa hào hứng vừa kích động.

Chỉ ước có thể dâng trái tim lên cho cô xem.

Anh hôn vừa vội vừa mạnh, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào khoang miệng cô tùy ý khuấy đảo, kéo đầu lưỡi cô ra, khiêu khích, trêu chọc. Anh mút đến nỗi khiến lưỡi Nhậm Kha hơi đau nhói, tay chân thì mềm nhũn ra, suýt nữa thì bật khóc thành tiếng.

Nghe tiếng nghẹn ngào của cô, Trình Đẳng hung hăng nhấm nháp thêm vài cái mới miễn cưỡng tách môi ra.

Phát hiện cô đứng không vững nên anh không buông tay, vẫn ôm chặt cô.

Cứ nhìn cô như vậy với ánh mắt sâu hun hút, nhìn cô nhỏ nhắn, ngoan ngoãn dựa vào lòng mình.

Hơi thở nóng hôi hổi của anh phả lên đỉnh đầu cô, tiếng th.ở dốc kèm theo nhịp tim rối loạn.

Anh ngắm cô mãi, làm sao cũng không đủ: “A Kha, anh vẫn muốn hôn em.”

Nhậm Kha thẹn thùng chẳng nói nên lời, chân thì rụng rời không đứng thẳng nổi nên cô đành phải dựa vào lồng ngực anh, bàn tay siết chặt ống tay áo anh ra sức vặn siết.

Thấy vậy, Trình Đẳng tiếp tục xoa xoa eo cô, vùi đầu vào hõm vai cô cọ qua cọ lại giống hệt như một chú Husky to tướng, liên tục phả hơi nóng vào cổ cô: “Rất muốn rất muốn, phải làm sao đây?”

Vậy thì hôn!

Nhậm Kha gần như bị anh cọ đến phát điên.

Nhưng nói ra câu này thì thẹn thùng chết mất, cô thật sự không thể nói được, cuối cùng bị anh quấn quýt đến bất lực, mới nhỏ giọng “ừ” một tiếng.

Ai ngờ vừa đồng ý xong, anh lập tức ôm eo cô, xoay người nhấc cô lên tủ giày bên cạnh.

Nhậm Kha ngơ ngác ngồi trên tủ giày, hai chân bị tay Trình Đẳng cầm lấy kẹp vào bờ hông gầy của anh.

Cô ngước mắt, đôi mắt ánh nước trong veo, hệt như chú mèo nhỏ khiến người ta nhìn mà thương xót.

Trình Đẳng sờ mặt cô, đến gần hơn ngậm lấy cánh môi dưới đỏ bừng của cô.

Dưới ánh đèn nho nhỏ, bóng dáng hai người chồng lên nhau tại một vị trí.

Lay động, kiều diễm vô cùng.

Độ cao này rất thích hợp để Trình Đẳng chậm rãi hôn Nhậm Kha.

Hôn đến khi thỏa mãn mới dừng lại.

__

Lời tác giả:

A Bối: Giả heo ăn thịt hổ, đỉnh đỉnh đỉnh

Trình Tiểu Đẳng: Hừ hừ ~

Nhậm Tiểu Kha: Tôi nghe được đấy!

Bình luận

Truyện đang đọc