ĐỢI TÔI SAU GIỜ HỌC



"Không được." Hai chữ không có cảm xúc bay vào từ cửa sổ.

"Thấy chưa, tôi nói rồi mà!" Vương Lộ An đắc ý.

Dụ Phồn mặc kệ cậu ta, cậu kéo ghế qua lần nữa, khoanh tay ngồi xuống xem.

Chương Nhàn Tịnh tiếc nuối bĩu môi: "Cậu có bạn gái rồi à?"
"Không."
"Vậy tại sao không được? Cậu không muốn yêu đương hả? Hay là đã có người mình thích rồi? Chương Nhàn Tịnh nhìn đồng phục của anh, đoán thử, "Chẳng lẽ, cậu không thích người có thành tích kém?"
"Không," Trần Cảnh Thâm nói, "Chỉ là không thích cậu thôi."
Chương Nhàn Tịnh: "...."
Vương Lộ An: "...."
Cậu ta nhìn sườn mặt lạnh lùng của hạng nhất khối, ý nghĩ tìm người ta xin giúp gian dối trong đầu đã tan biến hoàn toàn, "Đậu xanh, học bá này nói chuyện cũng thẳng thắn quá đó?"
Dụ Phồn ngắm nghía cái bật lửa, chẳng bất ngờ tí nào.

Gương mặt thiếu đòn nói mấy lời thiếu đòn, phù hợp lắm.

Chương Nhàn Tịnh chỉ ủ rũ được hai giây: "Tôi biết mà, không sao, chỉ là tạm thời không thích thôi, chúng ta còn cùng lớp hơn một năm nữa, từ từ rồi cũng đến, tôi kiên nhẫn lắm đó.

Thật ra từ năm lớp 10 tôi đã bắt đầu để ý đến cậu rồi, ở đại hội thể thao tôi còn xem hết các hạng mục cậu thi đấu, không ngờ học kì này cậu lại chuyển tới lớp của tôi...."
Cuối cùng vẻ mặt của Trần Cảnh Thâm cũng hơi thay đổi.

Anh nhướng mày rất khẽ, nhìn chăm chú cô hai giây như đang suy nghĩ gì đó.

Một lúc lâu sau, anh hỏi: "Chúng ta học cùng lớp?"
Chương Nhàn Tịnh: "...."
Nụ cười của Chương Nhàn Tịnh cứng đờ, nhắc lại: "Tôi ngồi trước cậu nguyên một ngày rồi."
Trần Cảnh Thâm nghĩ một lúc: "Xin lỗi, không ấn tượng lắm."
Cậu có bị mù mặt không đó? Cả ngày tôi quay đầu lại đến mức đầu muốn đứt tới nơi, cậu bảo cậu không ấn tượng lắm?
Vẻ mặt của Chương Nhàn Tịnh sắp không duy trì được nữa, cô vừa há miệng định nói gì đó, lại bị tiếng chuông tan học đột ngột cắt ngang.

Trần Cảnh Thâm cũng nghe thấy, anh liếc mắt nhìn về phía sân thể dục, quay đầu lại: "Còn việc gì không?"
"Còn," Chương Nhàn Tịnh dặn mình phải bình tĩnh, "Chúng ta vẫn có thể làm bạn mà đúng không? Thêm wechat nhé?"
"Không có."
"....Cái gì cơ?"
"Tôi không có wechat."
Trần Cảnh Thâm đi rồi, Chương Nhàn Tịnh đứng lặng người tại chỗ cả buổi vẫn không nhúc nhích.

Vương Lộ An xem rất hài lòng, vừa mới định rời cuộc chơi, lại thấy Chương Nhàn Tịnh chợt quay đầu lại, nhìn thẳng về phía hai người.

"Vương Lộ An! Cậu nói xem!" Chương Nhàn Tịnh đứng ngoài cửa sổ, vươn cánh tay túm lại áo của Vương Lộ An, "Tôi có xinh không?"
"Xinh xinh xinh!" Vương Lộ An đứng thẳng lưng.

"Vậy tại sao Trần Cảnh Thâm lại có thái độ đó với tôi?"
"Đúng thế!" Vương Lộ An hỏi, "Sao cậu biết bọn tôi ở đây?"
"Thấy từ lâu rồi.


Các cậu hút bao nhiêu thế? Hôi muốn chết." Chương Nhàn Tịnh buông cậu ta ra, nhìn sang người nãy giờ vẫn không nói gì, "Dụ Phồn, cậu nói xem, tôi có xinh không?"
Dụ Phồn nói: "Thôi đi."
Chương Nhàn Tịnh bật cười, cô chống một tay lên cửa sổ: "Hôm nay không nhìn kỹ, mặt cậu cũng tuyệt vời dữ ha."
Vương Lộ An nói: "Cậu không hiểu đâu, đấy là huân chương vinh dự của anh em tôi đó."
"Vinh dự này là cho cậu à?" Dụ Phồn hỏi.

"Không không." Vương Lộ An cười hì hì, hỏi Chương Nhàn Tịnh: "Này, từ lớp 10 cậu đã thích Trần Cảnh Thâm rồi hả?"
"Làm gì có, nếu từ năm lớp 10 thì sao tôi nhịn được đến bây giờ?" Chương Nhàn Tịnh nói, "Thuận miệng nói thế thôi."
"...." Vương Lộ An không hiểu, "Vậy cậu là vừa gặp đã yêu hở?"
"Cũng không hẳn."
Chương Nhàn Tịnh vuốt tóc, trở về lại dáng vẻ xinh đẹp rực rỡ thường ngày.

"Chẳng phải là vì tôi thấy cậu ấy rất đẹp trai à? Học cũng giỏi, nếu được ở bên một người như thế, sau này bài tập kiểu tra cũng không phải lo lắng nữa." Chương Nhàn Tịnh nghĩ đến đó, vẫn còn hơi động lòng, "Hai cậu thấy tôi còn cơ hội không?"
Dụ Phồn chẳng buồn ngẩng đầu: "Không còn."
"Tôi cũng cảm thấy...." Vương Lộ An nói được một nửa, đối diện với ánh mắt uy hiếp của Chương Nhàn Tịnh, lập tức rẽ đi, "Nói chung là, mấy học bá kiểu đó thường có sở thích rất đặc biệt ấy, nhỡ ra Trần Cảnh Thâm không thích người như cậu thì sao?"
"Vậy cậu ấy thích kiểu người thế nào?"
Vương Lộ An càng nói càng phấn khích, khoa chân múa tay: "Thì là kiểu buộc hết tóc ra sau đầu, mắt nhỏ môi dày, đeo mắt kính nặng tới 800 độ, cả ngày chỉ biết học tập, trên gương mặt ốm nhom còn có mấy nốt mụn nhọt___"
"Vớ vẩn." Chương Nhàn Tịnh bỗng khựng lại, sau đó nói, "Bây giờ tôi đi mua kính còn kịp không?"
Nghe thấy phiền, Dụ Phồn đứng lên đi ra ngoài.

Ống tay áo của Vương Lộ An còn đang nằm trong tay Chương Nhàn Tịnh, thấy thế vội hỏi: "Cậu đi đâu đấy?"
"Về nhà," Dụ Phồn nói, "Hai cậu cứ từ từ mà chơi."
"Ai muốn chơi với cậu ta, đợi tôi tí, bọn mình cùng đi đi, nhỡ cậu lại bị chặn đường....Ấy ấy ấy, tổ tông ơi, áo của tôi sắp bị cậu xé rách rồi...."
Chương Nhàn Tịnh không buông tay, cô nghĩ đến gì đó, nói với bóng lưng kia: "Dụ Phồn, chuyện vừa rồi không được nói ra bên ngoài! Nếu không tôi sẽ nói chuyện cậu đánh nhau với trường kế bên cho Phóng Cầm____"
"Tùy cậu," Dụ Phồn đút hai tay vào túi, quẹo lên lầu, để lại một câu bay đến từ hành lang, "Nhớ nói tôi đánh thắng, không có làm cô xấu hổ."
"....."
-
"Học bá, cậu mang điện thoại tới trường hả?" Ngô Tư nhìn người vừa về lớp, hỏi.

Bởi vì Trang Phóng Cầm có đam mê trong một học kì phải đổi chỗ tận hai lần, trước mắt chỗ ngồi trong lớp là tự mình chọn.

Thân là học sinh chuyển lớp, một cách tự nhiên là Ngô Tư cũng ngồi cùng với học sinh chuyển lớp còn lại.

Chỗ ngồi ở ban 1 toàn sắp xếp theo thành tích.

Trước khi chuyển lớp, Ngô Tư không ngờ có một ngày mình được ngồi cùng bàn với Trần Cảnh Thâm.

Trần Cảnh Thâm ngồi xuống, cúi đầu thu dọn vật dụng: "Ừ."
"Vừa nãy tôi nghe thấy mấy tiếng rung," Ngô Tư nói, "Trong cặp của cậu ấy."
Trần Cảnh Thâm lấy điện thoại ra, bên trên hiển thị có 5 tin nhắn chưa đọc.

Anh nhìn chằm chằm tên người gửi một lúc, mới chạm ngón tay lên màn hình.

Ngô Tư không có ý định nhìn lén, nhưng chỗ ngồi xếp quá gần, không cẩn thận nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của Trần Cảnh Thâm.

Bên cạnh hàng tin nhắn, loáng tháng trông thấy chữ "Mẹ", "Chuyển lớp cho con", "Nhớ về nhà sớm" linh tinh.


Tuy rằng không thấy rõ hết, nhưng xâu chuỗi lại thì vô cùng dễ hiểu____Phụ huynh của học bá không hài lòng với lần chia lớp này, muốn Trần Cảnh Thâm chuyển lớp.

Như vậy cũng bình thường, ba mẹ cậu ta cũng muốn cậu ta chuyển lớp, chỉ tiếc nhà cậu ta không trâu bò như nhà Trần Cảnh Thâm, không thể bảo đổi là đổi được.

Ngô Tư đang cảm thán mình còn chưa chiếm được hời của học bá mà người ta đã chuyển đi rồi, lại thấy Trần Cảnh Thâm ném điện thoại vào cặp, tiện tay rút ra một quyển tài liệu ôn tập, yên lặng cúi đầu làm bài.

Cậu ta ngơ ngác: "Học bá, tan học rồi, cậu vẫn không về nhà hả?"
"Ừ."
Một lúc lâu sau, Trần Cảnh Thâm cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người bên cạnh, quay đầu qua: "Có việc gì à?"
Ngô Tư cười cười, hơi hơi căng thẳng: "Không có gì, chỉ là có một bài tập...Tôi giải mãi không ra, vừa nãy tôi đến phòng làm việc cũng không có giáo viên ở đó, tôi muốn hỏi cậu có thể xem giúp tôi không, đương nhiên, nếu cậu bận thì coi như tôi chưa nói gì...."
"Lấy ra đi."
"Hả?" Ngô Tư sửng sốt, lập tức phản ứng lại, dùng hai tay đưa tài liệu của mình qua, "Ừ ừ ừ, mời ngài xem."
Câu hỏi của Ngô Tư giải xong rất nhanh.

Cậu ta ôm cặp hài lòng rời đi, trong lớp chỉ còn lại một mình Trần Cảnh Thâm.

Điện thoại trong cặp lại rung lên một tiếng.

Trần Cảnh Thâm làm như không nghe thấy, tiếp tục đặt bút xuống giải bài.

Ánh chiều tà vẽ lên một tầng sáng vàng cho cả ngôi trường.

Làm xong thêm hai đề thi, Trần Cảnh Thâm xoay cổ tay, nhìn vết mực dính trên tay mình, đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.

Rửa tay xong đi về, Trần Cảnh Thâm thoáng liếc thấy người dưới lầu đối diện, bước chân chợt khựng lại, đứng yên tại chỗ.

Ngoài cửa văn phòng của chủ nhiệm giáo dục.

Một tay Dụ Phồn đút túi, người dựa vào tường, mặt không kiên nhẫn đứng ở đó.

Mà cái tay kia thì đang bị chủ nhiệm giáo dục nắm trong tay, còn đưa lên trước mũi mình___
"Thầy không biết bây giờ thầy giống biến thái lắm hả?" Dụ Phồn hỏi.

"Nói vớ vẩn gì đấy!" Hồ Bàng giữ tay cậu, chất vất, "Em nói em không hút thuốc, vậy mùi thuốc trên tay em là sao đây?!"
Dụ Phồn nghiêng đầu đi, không nói gì.

Câu nói trước khi tạm biệt của Vương Lộ An đã may mắn trở thành lời báo trước cái chết, Dụ Phồn còn chưa kịp ra khỏi trường đã bị chặn đường.

Cậu đụng ngay hổ béo vừa đi họp về, cách xa tận mười mét đã giám định ra trên người cậu có mùi thuốc.

Mũi chó cũng không thính thế này đâu.

"Còn ngụy biện à?" Hồ Bàng thả tay cậu ra, "Ngày mai em gọi phụ huynh đến trường ngay!"
Trong nháy mắt đó, trên mặt Dụ Phồn xuất hiện vẻ bực mình và chán ghét khó mà che giấu được.


Nhưng rất nhanh, cậu lại khôi phục về vẻ mặt ban đầu: "Không gọi được."
"Làm sao, còn cần tôi phải bảo cô Trang gọi điện cho ba mẹ em phải không?"
"Gọi cũng vô dụng."
"Có ý gì?"
"Trong nhà không có người."
"Em không có mẹ," Dụ Phồn quay đầu lại, nở nụ cười với ông, "Đã chết từ lâu rồi."
"...."
Hồ Bàng nhìn nụ cười của cậu, đứng ngơ ngẩn tại chỗ, mãi lâu sau mới lấy lại tinh thần.

"Em...." Ông còn đang sững sờ, "Sao thầy chưa từng nghe cô Trang nhắc đến...."
Dụ Phồn không cảm thấy có gì đáng kể: "Chắc là muốn giữ bí mật giúp em chăng."
Hồ Bàng im lặng một lúc lâu, mới lúng túng sờ địa trung hải của mình, "Cái này, thầy thật sự không biết....Vậy bây giờ em sống một mình à?"
"Xem như là vậy," Ánh mắt Dụ Phồn liếc nhìn bầu trời dần tối, "Em có còn cần gọi ba mẹ nữa không?"
Thế này ai mà dám gọi cơ chứ?
Hồ Bàng ho một tiếng: "Không cần."
Dụ Phồn đứng thẳng người, vừa định nói tạm biệt hổ béo, vai đã bị giữ lại.

"Nhưng mà em vi phạm kỷ luật của trường, vẫn phải chịu phạt." Hồ Bàng vỗ vai cậu như an ủi, "Thế này đi, bây giờ em lên lầu viết hai ngàn chữ kiểm điểm, nộp cho thầy rồi về."
"...."
"Thầy chơi đánh cờ ở ngay cổng trường, viết xong cứ đến thẳng đấy chưa cho thầy."
Dụ Phồn từ từ đi đến hành lang lớp học, cúi đầu nhìn ra cổng trường.

Sau đó chạm mắt với Hồ Bàng đang nhìn chăm chú cậu lên lầu.

Hồ Bàng bày bàn cờ vây với bảo vệ ngoài cổng trường, trông thấy cậu lập tức phất tay, dùng khẩu hình miệng giục cậu___Vào viết nhanh lên!
Dụ Phồn chậc một tiếng, quay đầu đi vào lớp.

Cậu không ngờ giờ này rồi mà trong lớp vẫn còn người.

Trần Cảnh Thâm ngồi trong ánh trời chiều, nghe thấy tiếng động cũng không ngẩng đầu lên, cả phòng học chỉ có tiếng ngòi bút của anh phát ra tiếng vang sàn sạt.

Dụ Phồn vô thức nhìn lướt qua bàn Trần Cảnh Thâm, chỉ thấy được tờ giấy hơi mỏng, giống như là giấy nháp.

Hai người không ai muốn giao lưu với ai.

Dụ Phồn coi như không có người nào đi đến chỗ của mình, dùng chân kéo ghế ra ngồi xuống, lấy điện thoại bắt đầu giết thời gian.

Bên trên có mấy tin nhắn chưa đọc.

[ Vương Lộ An: Cậu bị hổ béo tóm được hả? ]
[ Vương Lộ An: Ơ, sao cậu lại về lớp? Tôi đang đứng ở cổng trường chờ cậu về chung nè.

]
[ -: Tôi phải viết hai ngàn chữ kiểm điểm.

]
[ Vương Lộ An:....Vậy giờ sao đây? Cậu viết lâu không, hay là lên mạng sao chép đi.]
[ -: Không viết, lười sao chép.

]
Ngoại trừ giờ tan học của mỗi thứ sáu, cổng sau của trường thường không mở ra.

Nhưng mà phải chờ hổ béo tập trung chơi cờ cậu mới len lén đi từ sau lưng ông ra cổng sau được.

Trả lời tin nhắn xong, Dụ Phồn mở điện thoại vào game rắn săn mồi, chơi với thái độ nghiêm túc hơn bình thường đi học gấp trăm lần.


Xung quanh vô cùng yên ắng, bởi vì không bị quấy nhiễu nên lần này cảm giác của cậu rất tốt.

Chơi đến sau, con rắn đã sắp chiếm cả màn hình, bên góc phải liên tục hiển thị chỉ còn ít điểm nữa thôi cậu sẽ phá được kỷ lục.

Tiếng chân ghế ma sát với mặt sàn đâm thủng cảnh yên ả trong lớp học.

Dụ Phồn không để ý lắm, ngón tay thon dài vẫn đang lướt tới lướt lui trên màn hình.

Cậu nghe thấy tiếng người còn lại trong lớp đứng lên, sau đó là tiếng lật giấy.

Cuối cùng cũng đi rồi à?
Dụ Phồn đang suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng bước chân của đối phương đi tới, càng lúc càng gần, như là đang đi về phía cậu.

Cửa trước của lớp không đi, thích đi cửa sau hả?
Bởi vì trong lớp không có nhiều người, dáng ngồi của Dụ Phồn tương đối thả lỏng____Hơn nửa người cậu nghiêng ra bên ngoài bàn học, chân tùy ý duỗi thẳng chắn lại lối đi nhỏ hẹp.

Cảm nhận thấy đối phương đứng gần cạnh mình, Dụ Phồn lười biếng thu chân về.

Hai giây sau, người này đứng trước bàn cậu.

"Bạn học Dụ." Phía trên rơi xuống giọng nói của Trần Cảnh Thâm, ngữ điệu lạnh nhạt, không có gì khác mấy lời cậu nghe thấy lúc đang hút thuốc
Game chơi đến giai đoạn quan trọng, chỉ còn 300 điểm nữa là phá được kỷ lục.

Dụ Phồn chuyên tâm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, không để ý đến anh.

Khoảng chừng nửa phút sau, phát hiện người này vẫn còn đứng trước bàn mình, Dụ Phồn hơi nhướng mày, theo thói quen ném ra một câu: "Tôi không nộp bài tập."
Mỗi lần những người trong lớp bắt chuyện với cậu, có đến tám/chín người là giục nộp bài tập.

"Tôi không thu bài tập."
"Vậy cậu làm gì đây?"
Trần Cảnh Thâm im lặng nhìn xoáy tóc nhạt màu của cậu hồi lâu, lấy ra một lá thư từ trong túi áo, dùng một tay đưa qua.

Ngay lúc thứ đó đưa tới, Dụ Phồn ngẩng đầu lên theo phản xạ.

Dụ Phồn cảm thấy rất có thể mình sẽ bị phân tâm trong một giây, đến nỗi ngay cả thứ đó là gì cậu cũng chưa thấy rõ, đã nhanh chóng nhìn vào game lần nữa___
Sau đó cậu chứng kiến con rắn khổng lồ vô địch vũ trụ mình khổ tâm bồi dưỡng đâm thẳng đầu vào vách tường, trò chơi kết thúc.

Chỉ cách kỷ lục cao nhất 77 điểm.

Mẹ nó chứ.

Dụ Phồn thả điện thoại lên bàn, không thể nhịn được nữa đứng lên: "Thiếu đòn hả? Mẹ nó không thấy tôi đang bận à?"
Cậu liếc mắt nhìn lá thứ màu hồng nhạt Trần Cảnh Thâm đưa qua, ngẩng đầu chất vấn, "Có ý gì đây? Thư khiêu chiến...."
?
Lá thư màu gì thế này?
Giọng Dụ Phồn khựng lại, cậu vẫn giữ nguyên khí thế muốn đánh người, lại cúi đầu, nhìn cho thật tỉ mỉ.

Ngón tay Trần Cảnh Thâm thon dài, xương cổ tay nhô lên, móng tay cắt rất sạch sẽ, lúc này đây đang cầm một lá thư màu hồng phấn, nhãn dán trái tim cực kì quen mắt.

"Bạn học Dụ."
Dụ Phồn cứng ngắc ngẩng đầu lên.

Lưng Trần Cảnh Thâm đeo cặp sách, đặt lá thư lên bàn rồi đẩy lên phía trước: "Xin cậu nhận thư tình của tôi.".


Bình luận

Truyện đang đọc