Cái tên Mã Thiên này cũng rất được a, người không phải thuộc loại nhan sắc vương giả nhưng mà chắc thuộc tầm bạch kim, rất giỏi giang, nhưng mà đã lớn tuổi rồi nhưng chưa yêu đương, cứ chuyên tâm vào cái sự nghiệp thầy giáo phổ thông.
Hạ Mạn Thư nhớ mang máng đâu là anh ta lớn hơn cô cũng khoảng mười tuổi hoặc hơn, cái độ tuổi này người ta đã lấy vợ, có con rồi, nhưng anh ta vẫn suốt ngày bị đám học sinh tuổi xuân vờn quanh.
Một khoảng thời gian lâu sau đã đến nhà cô, bố Thịnh đang tưới cây ngoài cổng thấy bóng dáng con gái thì chạy ra:
- Mẹ nó ơi, con gái về.
Có cả Thiên Thiên nữa.
Hạ Mạn Thư đi vào thấy bố la toáng lên liền giật mình, gọi:
- Bố! Làm như là con đi lâu lắm mới về, tháng trước con có về mà.
Mẹ Uyển đang rửa rau trong bếp nghe tiếng của ông Thịnh cũng chạy ra xem, nghe cô nói thế liền mắng lại:
- Tháng trước là tháng nào? Rõ ràng là giữa tháng trước nữa, tháng rồi con có về đâu.
Nói cô xong bà liền quay qua Mã Thiên, dắt anh vào trong nhà:
- Thiên Thiên về chơi à? Vào nhà đi kẻo nắng, nhé!
Mã Thiên đứng phía sau Hạ Mạn Thư nghe thế cũng cúi đầu:
- Cám ơn bác, bác tốt quá.
Mẹ Uyển nở nụ cười hiền từ, khua tay:
- Đừng khách sáo, người một nhà cả.
Hạ Mạn Thư đỡ đồ trên tay Mã Thiên để lên kệ tủ rồi nói:
- Anh ngồi chơi cờ với bố em, em với mẹ nấu cơm rồi anh ở lại ăn trưa luôn thể.
Nói xong cô đi vào bếp, phụ mẹ cô nấu cơm.
Một loáng sau giọn cơm ra rồi vẫn thấy thiếu thiếu, cô hỏi nhỏ mẹ:
- Mẹ! Mạn Tuyết đâu?
Mẹ cô đang múc canh ra tô, nhẹ nhàng:
- Nó đi ôn thi rồi, dạo này siêng lắm, có lẽ biết suy nghĩ rồi, sáng đi sớm lên trường ôn bài cũ, chiều còn đi học phụ đạo đến gần khuya mới về.
Hạ Mạn Thư gật gù:
- Ai cũng phải lớn thôi, đúng không mẹ?
Bà Uyển ngừng múc canh, thờ dài:
- Ai da, con còn nhỏ, hai năm nay lại còn xa nhà, con trưởng thành nhiều, biết suy nghĩ.
Còn Mạn Tuyết, con xem đi, năm nay đã 13 tuổi rồi, nhỏ hơn con có mấy tuổi thôi mà không biết gì, đến cơm còn không biết cắm, đúng là hết cách.
Hạ Mạn Thư cầm kéo cắt hành vào tô canh, an ủi:
- Sau này nó ra đời thì khắc biết thôi, ngã chỗ nào đứng lên chỗ đó.
Không sao cả.
- Hai mẹ con xong chưa? Bố đói sắp mốc rồi.
Đã 11h đêm rồi mà Hạ Mạn Tuyết vẫn chưa về, mẹ Uyển đang trong phòng tính chi tiêu sổ sách, còn bố Thịnh đang nằm trên giường coi thời sự.
Hạ Mạn Thư cảm thấy là lạ, bèn đi vào phòng Mạn Tuyết, kiểm tra một chút, cô nhìn thời khóa biểu.
Hôm nay trống tiết, cô lên mạng vào cổng thông tin điện tử, rõ ràng là đã thi xong rồi, được nghỉ gần hai tuần rồi.
Cô cắn môi dưới nghĩ ngợi rồi trở về phòng, lấy điện thoại gọi vào số Hạ Mạn Tuyết.
Gọi gần mười cuộc mà vẫn không thấy bắt máy, cô bèn nhắn tin: Hạ Mạn Tuyết, em nói dối ai? Về ngay!
Mãi mà không thấy trả lời, nếu mà giờ nói bố mẹ sẽ càng lo thêm, cô cứ ngồi bất an trên giường, bỗng lúc sau điện thoại đổ chuông.
- Alo, Hạ Mạn Tuyết, em gan to rồi đúng không? Em định lừa ai?
Hạ Mạn Tuyết nói giọng sợ hãi, yếu ớt:
- Chị, giúp em với.
Hạ Mạn Thư khẽ nhíu mày, giọng đanh lại:
- Làm sao?
Giọng bên kia truyền đến nho nhỏ:
- Em, em đi chơi, bị công an bắt.
Hạ Mạn Thư tức mình, nói to:
- Cái gì?
Chợt nhận ra là bố mẹ ở dưới nhà, cô gằn giọng lại:
- Em đi đâu mà bị bắt?
- Em, em đi vào bar, uống rượu xong bị bắt, chị tới bảo lãnh em được hay không?
Hạ Mạn Thư lấy lại bình tĩnh, hỏi:
- Ở đâu?
- Quán bar Rose ngay cạnh khu trung tâm mới mở.
Hạ Mạn Thư rời giường, với đại chiếc áo khoác rồi nói:
- Đợi, tới ngay.
Rồi cô xuống phòng khách, nhìn vào phòng bố mẹ đã thấy tắt đèn, cô liền nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra khỏi nhà, bắt taxi đến quán bar.
Đến nơi cô choáng choáng váng đủ đèn nhấp nháy xanh đỏ tím vàng ở đây, cô cố gắng đi đến mấy tên cảnh sát đứng ở cửa, cô nói:
- Đồng chí cảnh sát, tôi, tôi đến bảo lãnh em gái tôi.
Tên cảnh sát mặt mày hung dữ liếc nhìn cô, hỏi:
- Can đảm quá nhỉ? Tên gì?
- Hạ Mạn Tuyết.
Tên cảnh sát nhìn cô một lượt, thấy cô đang mặc bộ đồ ngủ, mặc áo khoác mỏng ở ngoài, chân còn mang dép nên ra hiệu đi theo, cô đi theo tên đó vào phía trong quầy bar đầy tiếng quát tháo của cảnh sát, cô nghe cả tiếng bạt tai bôm bốp vang lên, một đám người đang ngồi lom khom xuống.
Tên cảnh sát hung dữ hồi nãy đi lại tên chỉ huy nói nhỏ gì đó, chỉ biết hắn ngoắc cô lại rồi hỏi:
- Bảo lãnh tội phạm?
Hạ Mạn Thư khẽ gật đầu.
Hắn hỏi tiếp:
- Tên gì?
- Dạ thưa Hạ Mạn Tuyết.
Hắn nhìn vào đám người đang bị khống chế ngồi dưới sàn, hỏi:
- Hạ Mạn Tuyết, có người bảo lãnh.
Hạ Mạn Thư thấy em gái đứng dậy trong đám đông thì sốc nặng, cô em gái ngoan ngoãn của cô từ bao giờ trở thành con người thế này?.