ĐỐI TƯỢNG XEM MẮT TRÔNG DỮ QUÁ ĐI

Gương mặt của Tào An rất ấn tượng, khiến người khác khó thể quên cho dù họ chỉ nhìn thoáng qua.

Năm đó khi Vương Hải Yến giới thiệu Tào An với Từ Linh, bà cũng dùng tấm ảnh chụp sườn mặt của Tào An lúc học đại học.

Từ Linh lúc ấy không nhìn kỹ, cô ta chỉ xác định là anh không xấu, hơn nữa nhà họ Tào là một gia đình có điều kiện, cô ta thấy rất vừa lòng.

Không phải tất cả phụ nữ xinh đẹp đều muốn kết hôn với đàn ông giàu có, nhưng Từ Linh lại là một phụ nữ xinh đẹp kiểu đó.

Cô ta ý thức rõ về lợi thế sắc đẹp của mình và tin rằng cô ta có thể dùng sắc đẹp cùng trí thông minh để vượt qua sự khác biệt giai cấp, để có thể sống một cuộc sống giàu có mà cha mẹ không thể chu cấp cho cô ta, và cô cũng không thể đạt được bằng sự nỗ lực của chính mình.

Chỉ cần cô ta không vi phạm pháp luật thì việc theo đuổi kiểu này không có gì đáng xấu hổ. Có một số phụ nữ coi thường cô ta vì bọn họ đều có ngoại hình trung bình, vốn dĩ đâu thể có cơ hội như cô ta được.

Sau khi hẹn thời gian dùng bữa, Từ Linh trưng diện thật xinh đẹp và đến chỗ hẹn. 

Lần đầu tiên nhìn thấy Tào An ngoài đời thật, Từ Linh cũng sửng sốt như những người con gái khác.

“Nhưng nghĩ đến hai trung tâm mua sắm của nhà họ Tào, Từ Linh nhanh chóng nhìn xuyên qua khuôn mặt hung dữ của Tào An mà nhận thấy vẻ đẹp trai đặc biệt của anh, chưa kể anh có bằng cấp từ một ngôi trường danh tiếng, cách nói chuyện rất lịch thiệp, tất cả những thứ đó đều là điểm cộng của anh.

Từ Linh là một phụ nữ xinh đẹp, cô ta đã hẹn hò hoặc gặp gỡ không ít những người đàn ông giàu có ở những mức độ khác nhau. Điều không may chính là, hầu hết cánh đàn ông ở thành phố hạng ba như thành phố Đồng nói riêng hoặc trong cả nước nói chung, cô ta luôn chỉ ra được từng vấn đề có thể làm người khác cảm thấy chán ghét của những người đàn ông này. So với bọn họ, cách Tào An giao tiếp làm cô ta vừa ngạc nhiên vừa mừng thầm.”

Ngồi ở đầu bên kia của bàn ăn, Từ Linh nhanh chóng vơi đi nỗi sợ Tào An, cô ta cho rằng mình đã thể hiện bộ mặt hoàn hảo nhất trước mặt anh: thanh lịch, phóng khoáng và quyến rũ. Phụ nữ hấp dẫn đàn ông bằng những nét cá tính đó, cô ta sẽ vô tình và tự nhiên thể hiện điều đó ra.

Biểu hiện của Tào An vẫn luôn là một người lịch thiệp, ga lăng.

Anh sẽ nở một nụ cười thích hợp khi cô ta nói về những điều thú vị, khi cô ta xấu hổ vì hoàn cảnh gia đình của mình, anh sẽ tỏ ra lịch sự và tôn trọng trấn an, sau khi ăn xong anh sẽ chủ động trả tiền, dựa theo các trình tự của một buổi hẹn hò, anh sẽ cùng cô ta đi dạo một vòng rồi sau đó đưa cô ta về nhà.

Nhưng anh không như những người đàn ông khác – luôn tự cho mình che giấu khá kỹ mà quan sát mặt và dáng người của cô ta. Anh cũng không hăng hái nhiệt tình kéo dài buổi hẹn hò đầu tiên, cũng không vắt óc suy nghĩ tìm đề tài để trò chuyện lấy lòng cô ta. Mãi cho đến khi cô ta xuống xe, anh thậm chí còn không hỏi cô ta tài khoản QQ vốn rất phổ biến vào thời điểm đó.

Từ Linh rất thông minh, cô ta nghĩ, Tào An hoặc là không thích cô ta, hoặc là anh tự cao về xuất thân giàu có và học vấn của mình, nên muốn cô ta phải chủ động.

Từ Linh không chủ động theo đuổi bất kỳ người đàn ông nào, một khi phụ nữ chủ động thì ngay từ đầu người phụ nữ ấy đã nằm ở thế bất lợi.

Phụ nữ đẹp là để theo đuổi, theo đuổi càng lâu thì càng trân trọng, cho dù có theo đuổi họ cho đến khi kết hôn đi chăng nữa. Phụ nữ thông minh cũng nên nắm vững một số thủ đoạn để thao túng đàn ông.

Vì vậy, mặc dù hài lòng với Tào An nhưng khi y tá trưởng Vương Hải Yến đến hỏi cô ta cảm thấy thế nào, Từ Linh vẫn nhấn mạnh khuyết điểm lớn nhất của Tào An là vẻ ngoài hung dữ.

Cô ta muốn nắm quyền chủ động trong tay, cô ta muốn Tào An từ bỏ lòng kiêu ngạo mà theo đuổi cô ta như những người đàn ông khác.

Tào An có nguồn tài lực như vậy, anh có thể theo đuổi cô ta ít hơn, nhưng dù gì thái độ cơ bản vẫn phải có.

Làm cho Từ Linh bất ngờ chính là, Tào An thế mà không vừa ý cô ta.

Lòng tự trọng khiến Từ Linh ngoài mặt tuy bình thản chấp nhận chuyện này nhưng trong lòng vô cùng khó chịu, cô ta cũng không quấn lấy Vương Hải Yến để truy tìm lí do.

Song, xưa nay Từ Linh luôn được đàn ông theo đuổi nên cô ta rất khó để quên đi sự từ chối vô cùng xấu hổ mà mình đã phải trải qua, hơn nữa sự từ chối đó lại được nói ra từ người có khuôn mặt như Tào An.

Tuy mấy năm nay Từ Linh đã kết hôn với một người chồng giàu có, con cái “đủ nếp đủ tẻ”, cuộc sống vô cùng viên mãn, nhưng khi gặp lại Tào An, ngay từ cái nhìn đầu tiên cô ta đã nhận ra anh, sau đó mọi chuyện dần ùa về rõ ràng: cô ta bị Tào An xa cách khách sáo, đối xử lạnh lùng, bị từ chối không còn đường lui, cô ta thẹn quá hóa giận.

Tại bãi đậu xe phía trước tòa nhà khu điều trị nội trú, cách đó 3 chiếc xe, Từ Linh bất ngờ nhìn thấy Tào An đi vòng qua chiếc xe Jeep màu đen, đưa Giang Đào đi đến đại sảnh ở tầng một.

Khi chuẩn bị đi vào đại sảnh, Giang Đào ngẩng đầu lên nói gì đó với anh, Tào An dừng chân, cúi đầu nhìn cô, đưa tay lên xoa xoa đầu cô.

Động tác như vậy toát lên một sự chiều chuộng và dịu dàng. 

Sau khi Giang Đào đi vào, anh vẫn đứng đó cho đến khi Giang Đào bước vào thang máy, không thấy bóng người nữa thì Tào An mới quay đi.

Anh có khí thế rất mạnh mẽ, chỉ tùy ý lướt qua một loạt chiếc xe trong bãi đậu cũng đủ làm cho Từ Linh cảm thấy lo lắng rằng mình bị đánh bầm dập vì tội nhìn trộm.

Cô vội quay đầu đi, dùng mái tóc dài che mặt, bày ra bộ dạng lục lọi túi xách tìm kiếm thứ gì đó.

Sự thật là, Tào An vốn không nhìn về phía này, mà cho dù có nhìn thì anh cũng không để ý kỹ rằng có một cô gái lạ đang ở trên một chiếc ô tô nào đó.



Chồng của Từ Linh là Viên Huy nhập viện ngày hôm qua, vào lúc 2 giờ chiều hôm nay sẽ được phẫu thuật.

Việc chăm sóc trước ca phẫu thuật rất nhẹ nhàng, phần lớn thời gian Từ Linh ở bên cạnh chồng, sau đó tới phòng trực y tá để trò chuyện với các đồng nghiệp cũ.

Viên Huy vẫn phải nhịn ăn bữa trưa, y tá mang đến cho Từ Linh một hộp cơm.

Từ Linh cười nói: “Em đi tìm đồng nghiệp ăn cùng để anh khỏi thèm nhé.”

Viên Huy nói đùa: “Mấy năm không gặp rồi, còn tình cảm không?”

Từ Linh: “Tất nhiên rồi, mối quan hệ của em với bọn họ tốt lắm đấy.”

Những người phụ nữ ỷ mình đẹp mà tự cao không coi ai ra gì đều là ngu ngốc. Từ Linh không bao giờ làm việc gây bất lợi cho mình như vậy, không nói đến các đồng nghiệp y tá, ngay cả các dì lao công, Từ Linh cũng thân thiện hòa đồng với họ. Có thể cô ta không có một tình bạn sâu sắc, nhưng Từ Linh tin rằng mình không chủ động đắc tội với bất kì ai, người khác có thể xì xào bàn tán về cô ta, nhưng họ không thể tìm ra điều gì để nói xấu cô ta được.

Chưa kể hiện tại cô ta là vợ của một đại gia, có “bộ lọc” về thân phận như vậy thì chỉ có kẻ ngốc mới trắng trợn đắc tội với cô ta.

Giữa trưa, các y tá đi ăn cơm, người rảnh rỗi thì sẽ đến căn tin, còn người nào bận hoặc lười thì sẽ ăn cơm hộp.

Từ Linh mang cơm hộp đi ra khỏi phòng bệnh, liếc nhìn phòng trực y tá, Giang Đào và một y tá khác đang trực ban.

Từ Linh đi đến phòng nghỉ trước. 

Cô ta trò chuyện với 2 đồng nghiệp cũ, cô ta ăn rất chậm, trong khi các y tá đều bận rộn, ăn xong thì đi ra ngoài ngay.

Không lâu sau, Giang Đào và Lý Văn Tĩnh tới.

Sau khi Từ Linh nghỉ việc, cả hai người họ mới bắt đầu nhận chức, theo lý thuyết thì bọn họ không liên quan gì đến nhau, nhưng Từ Linh là một người rất giỏi giao tiếp, là một phụ nữ xinh đẹp, cười lên như tắm mình trong làn gió xuân, dễ dàng nhận được sự thiện cảm từ người khác.

Cả ba vừa nói vừa cười.

Lý Văn Tĩnh luôn ăn rất nhanh nên cô ấy ăn xong trước, chào rồi rời đi.

Phòng nghỉ chỉ còn lại Giang Đào với Từ Linh, Giang Đào có hơi chút không tự nhiên.

Ngoại trừ Tào An, nam hay nữ quá đẹp cũng sẽ tạo cho người ta cảm giác bị áp bức. Giang Đào không kìm được muốn nhìn Từ Linh nhưng cô lại sợ mình bất lịch sự.

Từ Linh đột nhiên nở nụ cười, tỏ ra tinh nghịch, nói với cô: “Sáng nay tôi đến đây có nhìn thấy cô với Tào An, thật là ngọt ngào.”

Giang Đào ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại, ngạc nhiên nói: “Cô biết Tào An sao?”

Từ Linh tùy ý nói: “Tất nhiên, tôi và anh ấy từng xem mắt mà, chắc hai người cũng được cô Vương giới thiệu cho, đúng không?”

Giang Đào:……

Cô cố hết sức duy trì nụ cười tự nhiên, trong lòng cảm xúc lập tức trở nên phức tạp khó tả.

Bất kỳ ai biết bạn trai mình từng đi xem mắt với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, có lẽ họ còn có thêm quan hệ khác nữa, thì người đó làm sao có thể tỏ ra bình tĩnh được.

Từ Linh dường như nhìn ra được, vội vàng xua tay giải thích: “Cô đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ ăn cùng nhau 1 bữa cơm, sau đó thì không liên lạc nữa.”

Giang Đào không biết phải làm thế nào để điều chỉnh biểu cảm của mình.

Cô không có kinh nghiệm đối phó với những chuyện như vậy nên không biết phải biểu hiện thế nào.

Từ Linh vẫn duy trì nụ cười đùa giỡn đó: “Cô không tò mò vì sao chúng tôi không thành đôi sao?”

Giang Đào cầm chiếc đũa trong tay, cười cứng nhắc: “Tại sao?”

Từ Linh nhìn cánh cửa phòng nghỉ đóng chặt, ghé đầu lại gần Giang Đào, dở khóc dở cười nói: “Đêm đầu tiên sau khi xem mắt, tôi đã mơ thấy ác mộng, thật ra tôi biết anh ấy rất tốt, nhưng tôi lại quá nhút nhát. Để vượt qua tâm lý này, cô đúng là lợi hại.”

Giang Đào:……

Từ Linh lấy điện thoại ra, xem xong rồi “hầy” một tiếng: “Chồng tôi gọi tôi rồi, cô cứ từ từ ăn nhé, đàn ông đúng là phiền phức mà, chỉ là tiểu phẫu mà cũng cần có tôi ở cùng.”

Nói xong, cô ta thu dọn phần cơm của mình, tạm biệt Giang Đào rồi nhẹ nhàng rời đi.

Tiếng bước chân dần biến mất, phòng nghỉ trở nên im lặng.

Giang Đào không thể không nghĩ về cảnh xem mắt của Tào An và Từ Linh.

Từ Linh xinh đẹp như vậy, Tào An có thể không thích cô ta sao?

Anh có theo đuổi Từ Linh giống như lúc anh theo đuổi cô không? Nhưng vì Từ Linh từ chối quá mạnh mẽ và kiên quyết nên không cho Tào An cơ hội.

Nếu so sánh như vậy, Giang Đào thấy cô không hề lợi hại một chút nào.

Cô cũng từ chối nhưng vốn chẳng có tác dụng gì, cuối cùng cô vẫn từng bước rơi vào kịch bản của anh, bị anh theo đuổi thành công.

Giang Đào không hối hận, cô biết chính mình cũng thích Tào An, thích rất nhiều.

Nhưng bây giờ cô lại biết rằng, Tào An có thể đã từng theo đuổi một phụ nữ xinh đẹp khác, nhưng vì họ không thành đôi nên cuối cùng anh đã chọn cô.

Cơm vẫn còn rất nhiều nhưng Giang Đào không muốn ăn thêm chút nào.



Cảm xúc cá nhân không thể ảnh hưởng đến công việc, buổi chiều y tá Tiểu Đào vẫn bận rộn như cũ, chỉ khi thỉnh thoảng nhìn thấy Từ Linh ra vào phòng bệnh thì cô mới nhớ tới câu chuyện lúc trưa.

Cô cũng thấy y tá trưởng vài lần.

Nhưng vậy thì sao?

Y tá trưởng có thể giới thiệu cô với Tào An, vậy nên lúc Từ Linh còn làm việc ở đây, y tá trưởng giới thiệu Từ Linh cho Tào An cũng là chuyện bình thường. Hơn 8 giờ tối, sau khi bàn giao xong, Giang Đào đến phòng thay đồ để thay quần áo.

Lý Văn Tĩnh: “Em không sao chứ? Chị cảm giác tâm trạng em không được tốt lắm?”

Giang Đào: “Vậy ạ?”

Lý Văn Tĩnh: “Ừ, không giống thiếu tiền, mà là thất tình.”

Giang Đào: “….. Em thấy trong bụng không thoải mái thôi ạ.”

Lý Văn Tĩnh: “Ừ ha, khi ‘bà dì’ đến cũng có triệu chứng này mà.”

Giang Đào cười cười.

Đi xuống lầu, ra khỏi thang máy là thấy Tào An đang ngồi ở băng ghế đối diện.

Giang Đào cố hết sức để thoát khỏi cuộc trò chuyện với Từ Linh.

Bình luận

Truyện đang đọc