Ngày 01 tháng 08 năm 2016, thứ Hai, thời tiết: Trời quang, siêu nóng.
Hôm nay tâm trạng tôi không tốt chút nào.
Bây giờ đã là hai giờ sáng, tôi bị tiếng hàng xóm cãi nhau đánh thức, vì không ngủ được nữa nên đành mở QQ coi chơi, chợt thấy trong nhóm tác giả có đoạn trò chuyện của hai nam một nữ về nửa người dưới của bọn họ.
Đoạn hội thoại quá sức ghê tởm khiến tôi cạn lời, chỉ muốn chạy đi đọc truyện của nữ thần nhà tôi để thanh lọc tâm hồn.
Nhưng đây không phải trọng điểm, chuyện khiến tôi không thiết sống nữa xuất phát từ ngài Tiền đáng ghét.
Tuy tôi bị ho, tối đến lại “vô tình” quên uống thuốc nhưng anh ấy cũng không nên đối xử với tôi như thế.
Rạng sáng canh hai, sau khi ngài Tiền mơ mơ màng màng sực tỉnh, phản ứng đầu tiên ấy thế mà lại là khui đồ hộp cho Đệ Đệ và Gạo Nếp ăn rồi đi nấu thuốc cho tôi.
Ngồi trong phòng ngủ mà cũng ngửi thấy mùi đắng nghét trong bếp bay ra, tôi bất giác trốn vào tủ quần áo, nhưng mười phút sau vẫn bị tóm ra.
Nghe đồn đây là phương thuốc cực kỳ hiệu quả nhưng mà nó siêu siêu đắng, vừa uống vào miệng thì đầu lưỡi tê dại ngay vì chịu không nổi, đúng là thứ vũ khí sinh học thế hệ mới.
Mười phút sau, cuối cùng tôi cũng uống hết thuốc, nằm nhoài trên sô pha như một con cá muối, còn Đệ Đệ và Gạo Nếp vừa ăn no kềnh đang tựa vào chân ngài Tiền liếm lông cho nhau.
Trong bầu không khí nồng nặc mùi thuốc hòa lẫn mùi đồ hộp mèo, cộng với vẻ mặt thỏa mãn của Đệ Đệ và Gạo Nếp khiến tôi thấy bi phẫn vô cùng.
Vì thế tôi bất chợt lôi điện thoại ra đăng bài trên Weibo, lên án ngài Tiền làm thế sẽ phá vỡ sự hòa thuận trong gia đình, còn tức giận oán thán: Bạn Tiền à, anh cứ thế thì rất dễ mất em đó [Khóc lớn] [Khóc lớn].
Nhưng mười phút sau, tôi nhận được tin nhắn từ ngài Tiền trên Wechat.
Anh ấy nói: Ngoan nào, đây là để sau này không mất em.
Đột nhiên vành mắt đỏ hoe…
~ HẾT CHƯƠNG 9 ~.