ĐƠN HƯỚNG THÔNG HÀNH


Edit: Hừa.
Ngay sau khi Minh Lộ Xuyên rời đi, Hạ Văn Nam quay về phòng ngủ rửa mặt, thay một bộ áo thun quần đùi thoải mái trong tủ quần áo.

Nói thật thì cậu không hài lòng lắm với tủ quần áo bây giờ của mình, dù sao với một đứa “sinh viên đại học” như cậu thì mấy bộ đồ này hơi trưởng thành.
Cậu vừa bước ra khỏi phòng vừa nghĩ sẽ lên Taobao mua vài bộ đồ, đứng trước cửa phòng nhìn ngó bốn phía xung quanh một hồi, cuối cùng cậu bước vào chỗ phòng ăn và nhà bếp.
Ngoại trừ mấy căn phòng ngủ thì thiết kế của ngồi nhà này đều là không gian mở, nhà bếp và phòng ăn được đặt cùng một chỗ, dụng cụ nấu ăn được sắp xếp gọn gàng, tuy sạch sẽ nhưng không có cảm giác không người sử dụng.

Bên trong nhà bếp còn có một cái tủ lạnh âm tường rất to, Hạ Văn Nam tìm thấy khá nhiều đồ ăn, có cả hãng bánh quy mà cậu thích ăn từ nhỏ và khoai tây chiên.
Cậu lấy bánh quy với sữa bò, ngồi xuống bàn ăn.

Bên cạnh bàn ăn là bức tường kính cao từ trần đến sàn, đặt ở hướng Đông nên khi trời sáng, ánh nắng mặt trời ấm áp từ bên ngoài chiếu lên cơ thể cậu, khiến Hạ Văn Nam không khỏi thả lỏng.
Hạ Văn Nam vừa ăn bánh quy vừa cầm điện thoại di động mới, thử xem có lấy lại dữ liệu cũ không nhưng chỉ còn mỗi danh bạ.

Cậu lướt qua danh bạ, cái tên đứng đầu tiên chỉ có mỗi chữ M viết hoa.


Cậu nhìn chằm chằm vào chữ M một lúc, Hạ Văn Nam nghĩ thầm, chẳng lẽ là Minh Lộ Xuyên? Cậu do dự một chút rồi bấm gọi, cuộc gọi nhanh chóng được một người đàn ông bắt máy, là Minh Lộ Xuyên đúng như dự đoán.
Vừa nghe thấy giọng của Minh Lộ Xuyên, Hạ Văn Nam cúp máy cái rụp.
Sau đó cậu tải WeChat về máy, đăng nhập bằng số điện thoại di động của mình.

Mặc dù lịch sử trò chuyện WeChat không nhiều, nhưng vẫn danh sách bạn bè vẫn có nhiều bạn học đại học, Hạ Văn Nam tìm người có mối quan hệ tốt nhất với mình trong ký túc xá, gửi tin nhắn chào hỏi.
Người kia không trả lời ngay.

Hạ Văn Nam cất điện thoại, cầm hộp sữa uống một hơi cạn sạch rồi đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài. 
Nhà của Minh Lộ Xuyên, không, phải gọi là nhà của cậu và Minh Lộ Xuyên nằm ở khu trung tâm thành phố.
Bên ngoài tiểu khu nhà ở rất yên tĩnh, dọc đường không có cửa hàng, chỉ lác đác vài người đi bộ xung quanh, thỉnh thoảng mới có ô tô chạy qua trên con đường bằng phẳng sạch đẹp.

Ở khu vực trung tâm thành phố, rất khó để thấy được một con đường như như thế này.
Nhưng chỉ cần đi khoảng hai mươi phút, băng qua hai giao lộ thì trước mặt như được mở ra, cậu bước vào nhịp sống hối hả và nhộn nhịp của thành phố.
hvn đứng tại chỗ ngây người một lúc, giống như cậu vừa bước vào thế giới khác vậy. 

Thời tiết nóng như thiêu đốt của mùa hè tràn về kèm theo không khí náo nhiệt trước mặt, tuy mới là sáng sớm nhưng thành phố này đã hoàn toàn tỉnh giấc, người đi bộ và phương tiện giao thông phủ kín những con đường, từ trung tâm thành phố đi khắp bốn phương tám hướng.
Hạ Văn Nam không thích nơi đông người lắm, không phải là ngại tiếp xúc với họ mà cậu không thích mùi hương lẫn lộn của đám đông chen chúc.
Tuy rằng số lượng của Alpha và Omega trên thế giới này ít, thế nhưng cũng dễ dàng bắt gặp ở những nơi như khu trung tâm thương mại.

Những lúc như thế này, các loại cảm xúc trong pheromone và thậm chí pheromone mang dục vọng đều phả vào mặt cậu.
Hạ Văn Nam là Beta, đáng lẽ cậu sẽ không thể ngửi thấy những mùi hương này.
Ở trên thế giới này, pheromone duy nhất có thể ảnh hưởng đến Beta chính là pheromone mang tính uy hiếp của Alpha.

Điều này dẫn đến giới tính Alpha được trời sinh là nắm giữ vị trí thống trị ở xã hội này, đây là sự bất bình đẳng giữa các giới tính nhưng con người lại chẳng thể làm được gì.
Beta ngoài việc không ngửi thấy mùi pheromone thì cũng sẽ không nhận biết được cảm xúc trong pheromone.
Nhưng Hạ Văn Nam là một trường hợp đặc biệt.
Từ nhỏ, Hạ Văn Nam là Beta nhưng cậu có thể ngửi thấy được mùi pheromone, không chỉ ngửi được mà cậu còn có thể cảm nhận được cảm xúc bên trong pheromone đó.

Ví dụ trong lớp học có Omega phát tình thì cả cậu và những Alpha trong lớp đều có thể phát hiện gần như cùng một lúc; lúc đó cậu sẽ không chịu ảnh hưởng bởi pheromone, cho nên khi Omega đó phát tình thì cậu vẫn có thể bình tĩnh ngồi ở góc lớp, nhìn pheromone của đám Alpha tỏa ra nồng nặc.

Nhưng đấy không phải là chuyện bình thường.
Khi ấy hvn không biết mình khác với mọi người, cậu chỉ cho rằng mỗi người đều sẽ có một mùi hương riêng, đặc biệt là các bạn nam bạn nữ xinh đẹp.

Sau này dần dần lớn lên, cậu mới phát hiện những Beta khác không thể ngửi thấy mùi pheromone, trên thế giới này chỉ có mỗi một Beta là cậu có vị giác đầy màu sắc như vậy. 
Ông nội đã từng dẫn cậu đi khám, bác sĩ nói có thể do biến dị gen di truyền từ trong buồng trứng.

Đây có thể là bệnh mà cũng có thể không phải bệnh, bởi vì cậu vẫn có thể sống cuộc sống bình thường khỏe mạnh, không cần phải điều trị.
Tuy có thể không ảnh hưởng đến sức khỏe, nhưng đối với Hạ Văn Nam thì cuộc sống của cậu thật sự bị ảnh hưởng bởi nó.

Cảm giác này khiến cậu rất khó chịu, giống như bị ép phải xen vào chuyện riêng tư của người khác, trở thành một người vô danh trong thế giới AO không thuộc về mình.
Giống như vào lúc này, Hạ Văn Nam đi trên con đường sầm uất và phồn hoa nhất thành phố, nhìn người đến người đi,, thỉnh thoảng ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của vài Omega, nhìn trộm suy nghĩ của họ.

Cậu có một cảm giác bất an, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Cậu tiếp tục đi về phía trước, lúc đi ngang qua một chàng trai hơi gầy thì một mùi hương nhẹ nhàng trong trẻo lướt qua Hạ Văn Nam.

Mùi hương này khiến cậu dừng bước quay đầu lại nhìn bóng lưng của chàng trai kia.
Tuy gầy nhưng khung xương không quá nhỏ nhắn, hơn nữa lúc đi ngang Hạ Văn Nam đã nhìn thấy khuôn mặt chàng trai, đó hẳn là một Beta nhưng trên người lại có mùi pheromone của Omega.

Đây không phải chuyện quá kỳ lạ, dù sao cũng không thể hoàn toàn đoán được giới tính của một người qua vẻ bề ngoài, nhưng điều khiến Hạ Văn Nam cảm thấy kỳ quái chính là mùi pheromone trên người chàng trai kia lại giống y đúc với cô gái mà cậu đã gặp trong cửa hàng thức ăn nhanh tối hôm qua.
Hạ Văn Nam nhạy cảm với mùi hương hơn người bình thường, mặc dù số Alpha và Omega cậu gặp không nhiều, nhưng trong ấn tượng của cậu, không bao giờ thấy hai người có mùi pheromone giống nhau.
Thế nhưng hai người đó lại giống nhau.
Cho nên Hạ Văn Nam kết luận, hai mùi pheromone đó hoàn toàn không khác biệt, giống như một loại nước hoa nhưng được đựng trong hai lọ khác nhau.

Hơn nữa ngoại hình của hai người đó thoạt nhìn cũng giống Beta.
Nước hoa? Pheromone? Hạ Văn Nam quay người tiếp tục đi về phía trước.
Không có cách nào tinh luyện mùi pheromone thành nước hoa được, bởi vì nước hoa chỉ có thể mô phỏng theo mùi hương của pheromone chứ không thể truyền đạt được thông tin sinh học ẩn chứa bên trong giống như pheromone thực sự.

Alpha và Omega có thể thông qua pheromone của mình để truyền đạt cảm xúc, bao gồm sợ hãi, vui vẻ, tức giận, thậm chí là tình yêu, thế nhưng nước hoa chỉ là một mùi hương, nó không thể truyền tải bất cứ điều gì, thông thường người b*n n**c hoa vẫn cố đưa một cảm xúc vào đó vào trong nước hoa, mục đích chỉ là muốn bán thêm nhiều vài chai nước hoa mà thôi.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Hạ Văn Nam bị thu hút sự chú ý bởi màn hình lớn trên bức tường ngoài của tòa nhà thương mại ở góc phố.
Nội dung video trên màn hình hình như là quảng cáo, một cô gái trẻ xinh đẹp mặc váy dài trắng đi qua đám đông, vô tình thu hút sự chú ý của một Alpha nam cao lớn, không khí ám muội bao quanh hai người.

Quảng cáo không hiển thị sản phẩm, nhưng sau khi kết thúc video, từ “Minh Nghiên” xuất hiện trên màn hình. 
Hạ Văn Nam nhìn thấy hai chữ đó, cậu cảm thấy quen quen, rồi sực nhớ đến tờ giấy phép hành nghề ở mà cậu đã tìm thấy trong phòng tối hôm qua… Giám đốc bộ phận nghiên cứu và phát triển sản phẩm “Công ty Trách nhiệm hữu hạn Kỹ thuật Nước hoa Minh Nghiên” – Hạ Văn Nam..


Bình luận

Truyện đang đọc