ĐÔNG CHÍ

Sau khi Đường Khiết lái xe rời khỏi bãi đỗ xe, Giang Thành Ngật khởi động động cơ, lái xe ra khỏi chỗ đỗ xe.

Trên đường, Lục Yên sắp xếp lại suy nghĩ một chút, chủ động mở miệng: “Tối nay tôi tìm Lưu Vũ Khiết nói chuyện là bởi vì biết cậu ta là bạn tốt nhất của Đinh Tịnh, muốn thử thăm dò cậu ta một chút xem cậu ta có nghe qua 'Đông Chí' hay không, từ phản ứng lúc đó của cậu ta xem ra thì đa phần là biết rồi, vả lại cũng giống Đinh Tịnh cảm thấy sợ hãi, nhưng không biết nguyên nhân gì mà rõ ràng cậu ta cảm thấy nguy hiểm lại cố ý giấu chuyện này.”

Giang Thành Ngật còn chưa mở miệng, không khí trong xe hình như hạ xuống một độ giống như sấm sét giữa trời mưa.

Lục Yên tự nhiên nói tiếp: “Liên quan tới hung thủ tối nay, tôi có mấy suy đoán sau: thứ nhất, thời điểm xảy ra vụ án, Lưu Vũ Khiết ngã ở hành lang phía trước sân thượng, cách đó không xa là phòng của Đinh Tịnh, bởi vì trong phòng có tấm hình đen trắng của Đinh Tịnh, tối nay ngoại trừ em trai Đinh Tịnh, không ai muốn tới gần, nói cách khác chỗ đó cũng vô cùng yên tĩnh, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Lưu Vũ Khiết chẳng những tránh né mọi người đến chỗ đó, còn bị hại ở chính chỗ đó.”

“Thứ hai, từ triệu chứng của Lưu Vũ Khiết, xem ra sau khi cậu ta trúng độc ngã xuống, hẳn là cách mấy phút sau em trai Đinh gia mới phát hiện, hung thủ hoàn toàn có thể lợi dụng khoảng thời gian này mà ung dung rời đi, một lần nữa trà trộn vào đám người.”

Cô còn chưa nói hết, điện thoại Giang Thành Ngật vang lên, Lục Yên nhìn màn hình, là lão Tần.

Giang Thành Ngật mở bluetooth, lẳng lặng nghe lão Tần nói một lúc mới tiếp lời: “Không phải, đi sai đường rồi, hung thủ không phải nhất thời hứng lên, mà có chuẩn bị mà đến.”

Vẻ mặt Lục Yên đầy kinh ngạc, dường như lão Tần cũng giật mình.

Lão Tần lại nói mấy câu, Giang Thành Ngật nói tiếp: “Ống tiêm tìm được ở bụi cỏ dưới tầng, sau khi hại Lưu Vũ Khiết, hung thủ ném từ trên sân thượng xuống, từ thủ pháp tối nay chúng ta có thể thấy hung thủ vô cùng thông minh, cũng không phải loại người có tính tình dễ bị kích động, sở dĩ chọn nơi nhiều người để ra tay, thứ nhất là đã sớm kín đáo chuẩn bị, thứ hai là cố ý, nói cách khác, con mẹ nó hắn đang khiêu khích đấy.”

Khiêu khích? Trong đầu Lục Yên dường như như bị ai đánh một cái, phát ra tiếng ong ong. Mấy người khách đến tối nay hầu như đều biết thân phận của Giang Thành Ngật, biết rõ là thế, hung thủ còn cố ý chọn chỗ này để ra tay, muốn khiêu khích ai, không cần nói cũng biết.

Giang Thành Ngật tiếp tục nói: “Lưu Vũ Khiết đã được đưa đến ICU (1) của bệnh viện Phụ Nhất, chắc là cô ấy biết một vài tin tức mấu chốt, tôi đã cho Tiểu Chu qua đó trông coi rồi, chỉ cần tình hình Lưu Vũ Khiết có chuyển biến tốt, Tiểu Chu sẽ gọi cho tôi đầu tiên.”

(1) ICU là từ viết tắt tiếng Anh của " Intensive care unit" tạm dịch là các đơn vị Hồi sức cấp cứu, Điều trị tích cực, Chăm sóc đặc biệt...

Cúp điện thoại xong, Giang Thành Ngật cũng không nói gì nữa.

Lục Yên im lặng nhìn anh, một lúc sau vẫn lên tiếng: “Còn một chuyện nữa, tôi không biết rốt cuộc có liên quan đến vụ án không, nhưng vì dính dáng đến đồng nghiệp Uông Thiến Thiến của tôi nên cảm thấy cần phải cho anh biết. Tối qua lúc làm việc, tôi nghe hai đồng nghiệp khác nói, Uông Thiến Thiến có truy cập vào một trang web bói bài Tarot, người dùng chỉ cần nhập thông tin chi tiết của họ vào web thì có thể rút bài, nghe nói có một lá bài có tỉ lệ rút được vô cùng nhỏ, nhưng một khi rút được thì có thể ước nguyện, nghe rất hoang đường, nhưng không biết vì sao Uông Thiến Thiến lại tin tưởng lời nói này.”

Giang Thành Ngật vẫn không lên tiếng, nhưng Lục Yên biết là anh đang nghe, lại tiếp tục nói: “Trang web này hình như là một người bạn học ở thành phố B nói với Uông Thiến Thiến, bạn học của cô ấy chắc cũng là y tá, tôi cảm thấy sở dĩ Uông Thiến Thiến tin tưởng chuyện hoang đường của trang web kia như vậy, có liên quan rất lớn đến người bạn học ở thành phố B.”

Ánh mắt Giang Thành Ngật hơi chuyển động, anh cầm điện thoại gọi cho Tiểu Chu.

Điện thoại vừa được kết nối, anh liền nói: “Tiểu Chu, cậu tra lại vụ án của y tá bị siết cổ rồi ném thi thể một chút, đúng, chi tiết vụ án rất giống với vụ án của Đinh Tịnh và Uông Thiến Thiến, người bị hại cũng là y tá, cậu xem xem người đó tốt nghiệp trường nào, có phải bạn học của Uông Thiến Thiến không?”

Lục Yên thầm kinh hãi.

Một phút sau, Tiểu Chu gọi lại, Giang Thành Ngật nghe đối phương nói xong rồi khẽ lên tiếng: “Biết rồi. Ngày mai sau khi đến phân cục, tra lại dấu vết trong máy tính của Uông Thiến Thiến một năm trở lại đây xem.”

Tim Lục Yên đột nhiên đập dữ dội, cô nín thở hỏi: “Người bị hại ở thành phố B đó… là bạn học của Uông Thiến Thiến sao?”

Giang Thành Ngật không gật đầu, nhưng thái độ cũng không giống như nhủ nhận.

Trong đầu Lục Yên như muốn nổ tung một cái, trống rỗng hoàn toàn, qua một lúc lâu vẫn còn chút mơ màng: Sao vậy được? Bạn học của Uông Thiến Thiến cũng bị hại? Là trùng hợp, hay là có liên quan gì đó đến trang web bói bài Tarot?

Cô nhớ lại thông tin cô nghe được trong cuộc nói chuyện, có mấy người đồng nghiệp không ngừng nhắc tới tâm trạng trước khi kết hôn của Uông Thiến Thiến không đúng lắm, kết hợp với mấy thông tin vừa thấy, cô đột nhiên có một suy đoán: Là bởi vì Uông Thiến Thiến biết tin tức người bạn học bị hại ở thành phố B, sợ liên lụy đến bản thân cho nên mới bắt đầu nghi ngờ lung tung?

Nhưng một trang web cầu nguyện làm sao có thể khiến Uông Thiến Thiến sinh ra loại liên tưởng quỷ dị như vậy, chẳng lẽ lúc điền nguyện vọng còn có chi tiết cụ thể nào khác, có thể làm cho Uông Thiến Thiến nhận ra tín hiệu nguy hiểm?

Đến nhà, Giang Thành Ngật nghiêm mặt vào phòng bếp rót nước uống.

Lục Yên đứng ở huyền quan nhìn anh.

Mặc dù mấy ngày nay Giang Thành Ngật lười nói chuyện, nhưng tâm trạng tối nay rõ ràng kém hơn những lúc bình thường.

Cái bầu không khí của mưa bão sắp tới đó như đang nặng nề ập xuống đầu.

Cô nhận ra lúc này không phải là thời điểm tốt để nói chuyện, Lục Yên lặng lẽ theo sau anh, đi về hướng phòng mình.

Vừa định đẩy cửa đi vào, cô nhớ tới chuyện vừa rồi, do dự một chút, cô lấy caravat từ trong túi xách ra, gọi anh một tiếng: “Giang Thành Ngật.”

Ba chữ này giống như chốt mở sự xúc động, vừa mở miệng, không biết Giang Thành Ngật bị cái gì kích thích, đột nhiên quay đầu đẩy cô vào tường: “Lục Yên!”

Lục Yên không kịp đề phòng, sửng sốt.

Sức lực của anh không nặng, nhưng sự tức giận trong ánh mắt của anh thì rất thật, giống như mưa đá đè nén rất lâu, có vô số mảnh băng vụn nhỏ bén nhọn đâm tới tấp lên mặt, đau thương giăng đầy.

Cô cố gắng hết sức mới khống chế được cảm xúc: “Giang Thành Ngật.”

“Em im đi.” Giang Thành Ngật nhìn cô chằm chằm, anh chậm rãi gằn từng chữ, “Tối nay tôi không muốn nghe em nói.”

Nói xong, chợt buông cô ra, 'rầm' một tiếng đóng cửa lại.

Lục Yên đứng trong hành lang nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt, một lúc sau mới quay lại phòng mình.

Để túi xuống, cô cố gạt bỏ cảm giác xúc muốn khóc, mệt mỏi mặc nguyên quần áo nằm lên giường.

Hai câu trong nhật kí của Đặng Mạn mà Đường Khiết vừa nói, không những cô còn nhớ, mà đã ghi nhớ vào trong tim.

Nhưng dù vậy, tám năm qua, cô vẫn chưa chạm tới được bên lề của chân tướng.

Không biết đã thấy qua trong cuốn sách nào có viết: ‘Hạnh phúc rút ngắn thời gian, còn đau khổ lại kéo dài năm tháng.’

Đối với cô mà nói, đoạn trí nhớ trước và sau khi Đặng Mạn xảy ra chuyện không hay hết sức dài và khổ sở.

Vì để tìm ra chân tướng, mấy năm nay cô giống như một viên đá nhỏ giữa lòng sông, một lần lại một lần lục lọi trong trí nhớ, nhưng cho dù cô nhớ lại ra sao thì ấn tượng sâu sắc nhất, khắc sâu nhất trong cô vẫn là tình huống lần đó Đặng Mạn ở ngoài sân bóng rổ tìm Giang Thành Ngật.

Hình như là trước mấy ngày diễn ra kì thi đại học, vốn là cô và Giang Thành Ngật hẹn gặp ở phía sau sân bóng rổ, ai biết lúc đi thì lại bị thầy Chu tạm thời gọi vào phòng làm việc nói chuyện.

Thầy Chu hỏi dự định điền nguyện vọng của cô, lại giải thích một số phương pháp để giảm bớt tâm trạng căng thẳng trong phòng thi, vẻ mặt ông ôn hòa nói thêm vài câu mới để cô đi, cho nên lúc cô đến chỗ hẹn đã trễ 10 phút.

Lúc đến phía sau sân bóng rổ, từ đằng xa cô thấy Đặng Mạn đứng trước mặt Giang Thành Ngật, dáng vẻ Giang Thành Ngật có chút buồn bực, lạnh nhạt nhìn Đặng Mạn.

Đặng Mạn lại chỉ cúi đầu, gương mặt đỏ bừng.

Vừa thấy cô đến, vẻ mặt Đặng Mạn thoáng bối rối, cô ấy xoay người chạy về hướng khác.

Cô gọi hai tiếng, Đặng Mạn lại càng chạy càng nhanh, cô không biết sao, tiến đến gần Giang Thành Ngật, khó hiểu hỏi: “Đặng Mạn làm gì vậy? Sao em vừa đến thì cậu ấy lại chạy, vừa rồi cậu ấy nói gì với anh thế?”

Giang Thành Ngật nhìn bóng lưng Đặng Mạn, như có điều suy nghĩ nói: “Chỉ bảo là có lời muốn nói với anh, anh cho là em nhờ cậu ấy nói gì với anh liền theo cậu ấy ra đây, nhưng cậu ấy chỉ đứng vậy không nói gì cả.”

Nghĩ tới đây, đầu Lục Yên đột nhiên đau dữ dội, tám năm trước dường như cô và Giang Thành Ngật chìm trong sương mù, bị một sợi dây vô hình lôi kéo, từng bước từng bước đi vào trong góc sai lầm.

'Không, tôi không thể phản bội bạn bè, tôi không nên ích kỷ như vậy.'

Cô nhắm mắt lại, câu nói trong nhật kí cứ lặp đi lặp lại, một lúc lâu sau cô thở dài đầy mỉa mai, đứng dậy đi đến phòng tắm.

Tuy rằng vừa hét lên với Lục Yên xong, Giang Thành Ngật vẫn không thể kiềm chế sự tức giận của bản thân, vừa vào cửa đã cởi âu phục ra nằm lì trên giường.

Vốn nên đi tắm trước rồi ngủ, nhưng anh đứng trước cửa, nghe ngoài hành lang hoàn toàn yên tĩnh, không khỏi kìm nén sự xúc động muốn đi ra ngoài.

Đợi chừng nửa phút, không, nhiều nhất là hơn 10 giây, anh nghe thấy âm thanh đóng cửa của phòng đối diện.

Anh ngơ ngẩn, tốt lắm, vừa không gõ cửa, cũng không giải thích dù chỉ nửa câu. Tuy rằng anh đã sớm biết chuyện không đơn giản, nhưng tám năm rồi, từ đầu đến cuối người phụ nữ này vẫn thiếu anh một câu nói.

Anh cởi sơ-mi, kiềm chế sự tức giận đi đến phòng tắm.

Tắm xong lại lên giường nằm, anh bắt ép bản thân không suy nghĩ thêm bất cứ chuyện gì liên quan đến Lục Yên nữa, cố gắng nhắm mắt lại.

Ban ngày quá mệt mỏi, mặc dù trong lòng vẫn còn tức giận nhưng anh đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Không biết sao lại xuất hiện một căn phòng rộng rãi gọn gàng, bên ngoài màu xanh biếc, ánh mặt trời sáng rực rất chói mắt, rõ ràng là một ngày vào mùa hè.

Dưới thân anh là một gương mặt đầy mồ hôi.

Mặc dù tầm mắt có chút mông lung, anh vẫn có thể nhìn thấy sợi tóc đen nhánh của cô dính trên vầng trán trắng nõn, hai gò má giống như nụ hoa đón gió nở rộ, nhuộm đầy sắc hoa đào.

Theo sự va chạm của anh, ánh mắt cô càng mơ màng hơn, giống như mặt hồ đầy nước trong mùa xuân, gợn sóng lăn tăn.

Anh nắm bắt được từng biểu cảm nhỏ nhất của cô, càng nhìn tim càng rung động, cúi đầu muốn hôn lên đôi môi của cô.

Thế nhưng anh đột nhiên hoa mắt, khung cảnh trước mặt lại đến bên ngoài hành lang, anh đang trợn mắt nhìn cô chằm chằm, rõ ràng bày ra dáng vẻ vô cùng lạnh lùng, thái độ của cô lại không lùi bước dù chỉ một chút, đưa hai tay vòng qua cổ anh, nhón chân lên muốn chủ động hôn anh, giống như rất lâu về trước, mỗi lần gặp nhau cô đều vừa cười vừa nhào vào trong lòng anh.

Anh rất không vừa ý, lại mặc cho cô tới gần, lập tức hơi thở mềm mại của cô lướt qua mặt, đột nhiên nhớ tới lúc trước cô giúp Lưu Vũ Khiết hô hấp nhân tạo, anh vội vàng đẩy cô ra.

Anh không muốn trên môi anh mang theo hơi thở của người phụ nữ khác.

Cô lộ ra bộ dạng buồn bã, còn muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này điện thoại vang lên.

Theo thói quen nghề nghiệp, ý thức của anh lập tức trở lại.

Hẳn là buổi sáng, vừa mở mắt ra, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa chiếu vào bên trong, anh bỏ qua bộ phận khác thường nào đó trên người, sờ sờ điện thoại, giọng nói khàn khàn vang lên: “Alô.”

Anh nghe thấy Tiểu Chu ở đầu dây bên kia nói: “Đội trưởng Giang, Lưu Vũ Khiết tỉnh rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc