ĐỒNG CƯ NA ĐIỂM SỰ NHÂN

Lâm Hạo có vẻ rất mệt mỏi.

Một tuần trước cũng đã bàn việc về nhà ở, kết quả phòng ngủ lại bị đại ca biến thành kho hàng, sau đó mấy ngày nay lại phải dọn dẹp sắp xếp… Quay qua quay lại, hôm nay vốn là trung thu rồi, Lâm Hạo cậu rốt cuộc cũng dọn xong.

Nhìn Ninh Trí Viễn ở bên trong sửa sang lại vài thứ cuối cùng, sau đó lâm vào trầm tư, Lâm Hạo có chút kỳ quái đi vào.

“… Ở trong rương là cái gì hả đại ca?” Lâm Hạo khom lưng nhìn vào trong đó.

“Ân? Ảnh chụp của bọn đệ ah… Năm đó lúc mang tới nơi này ta nhân tiện cũng mang theo rồi…” Ninh Trí Viễn vừa nói khom người lục lọi cái rương, sau đó mò ra một quyển khá dày đưa cho Lâm Hạo: “Đệ xem, đây là của đệ.” Album ảnh không hề bám chút bụi nào, có thể nhìn ra được người bảo quản vô cùng kĩ lưỡng, thường xuyên lấy ra lật xem, thường xuyên lau chùi. Bìa ngoài vốn là tự làm nên rất đặc biệt, không giống mấy quyển album bình thường là hình ảnh phong cảnh.

Lâm Hạo nhìn quyển album có chút xa lạ, nét mặt quả thật vốn là cậu khi còn bé, bên dưới còn viết tên mình. Chữ viết vốn là của ba ba, liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.

Không biết nghĩ tới cái gì, Lâm Hạo đem nó đưa lại cho đại ca, sau đó chạy lại cái rương.

Ninh Trí Viễn ngẩn người: “… Này vốn là tất cả hình ảnh từ khi đệ sinh ra đến khi trưởng thành, còn trong rương là…” Tưởng rằng Lâm Hạo tìm kiếm cái gì nữa, Ninh Trí Viễn hảo tâm mở miệng nhắc. Nhưng lại thấy Lâm Hạo căn bản không có nghe, chuyên tâm mà lục lọi gì đó.

Đột nhiên cười cười, Lâm Hạo rút ra một quyển dày nhất phía dưới, hắc hắc nở nụ cười.

“… Cười cái gì mà cười… Hả… Lâm Hạo tiểu tử đệ đứng lại cho ta!!!” Ninh Trí Viễn kỳ quái ngẩng đầu đi tới nhìn Lâm Hạo, nhưng liếc mắt một cái thấy được quyển album trong tay cậu vốn là hình của mình khi còn bé, lặng đi một chút liền nhào tới, Lâm Hạo lại nhanh hơn xoay người bỏ chạy.

Ninh Trí Viễn nhanh chóng đuổi theo.

“… Ha ha ha nhị ca tam ca tứ ca mau đến xem ảnh đại ca khi còn bé nè ha ha ha ha!!” Lâm Hạo ôm quyển album nhảy xuống lầu vọt vào phòng khách, mọi người trong phòng cũng bị thanh âm của cậu làm cho chú ý. Trong phòng bếp chuẩn bị bữa cơm đoàn viên là Lăng Việt Đồ Tô Trần Tam Lục cũng chạy ra, bộ dáng cực kì cảm thấy hứng thú.

An Dật Trần tại thư phòng làm việc nghe Lâm Hạo nói cũng liền bỏ chạy ra khỏi thư phòng xuống lầu.

Chờ lúc Ninh Trí Viễn xuống lầu thì một đám người đã vây quanh bàn trà xem ảnh chụp rồi, cậu liền thở dài. Đảo mắt suy nghĩ một chút, Ninh Trí Viễn cười một tiếng vừa lại xoay người trở lên lầu.

“… Đại ca lúc đầy tháng trắng trẻo mủm mỉm hảo đáng yêu ah~…” Trần Tam Lục nhìn ảnh Ninh Trí Viễn nhân tiện không nhịn được cười. Theo kí ức mấy người bọn họ nhớ được, Ninh Trí Viễn đã là đại ca che chở bọn họ rồi, nói thật ngay cả ảnh chụp khi còn bé của cậu cũng không có xem qua.

“… Đại ca, nho nhỏ dễ thương ah~!” Khương Hi Vũ lật hai trang, liền thấy hình ảnh Ninh Trí Viễn tập đi mặc một cái tã còn đội mũ quả dưa vịn lan can, bộ dáng vô cùng vui vẻ, sau đó chỉ chỉ ảnh chụp, quay đầu đối với A Đình nói.

Lâm Hạo cảm khái một chút đại ca khi còn bé như vậy đáng yêu.

Lăng Việt hảo tâm rút khăn giấy khăn đưa cho An Dật Trần bên cạnh đang chảy máu mũi: “… Nhị ca có khỏe không.” Tiếp nhận khăn giấy gật đầu, An Dật Trần nhìn không chớp mắt mớ ảnh chụp.

“… Khụ. Bổn thiếu gia nơi này có toàn bộ ảnh chụp của Tam Lục Đồ Tô Hi Vũ cùng Lâm Hạo, có một không hai nha.” Ninh Trí Viễn thanh âm từ phía sau bay tới, mang theo ý cười. Chín người quay đầu lại. Sau đó cậu thành công mà hấp dẫn ánh mắt bốn người trong đó.

Nhìn Ninh Trí Viễn ôm bốn quyển album, Đồ Tô cùng Lâm Hạo khóe miệng méo xệch, theo phản xạ nhân tiện tiến lên muốn giật lấy. Kết quả bị Lăng Việt cùng Trần Quân Bình nhanh tay đoạt trước rồi. A Đình cùng Thôi Lược Thương cũng không biết từ lúc nào chạy tới, một người đoạt một quyển.

Nhìn theo tên viết trên bìa, Lăng Việt đưa cho A Đình, A Đình đưa cho Trần Quân Bình, Trần Quân Bình đưa cho Thôi Lược Thương, Thôi Lược Thương đưa cho Lăng Việt. Trao đổi xong bốn huynh đệ hài lòng mà gật đầu, ôm về ghế sa lon.

“… Hừ, các đệ vẫn còn non lắm.” Nhìn Đồ Tô cùng Lâm Hạo trừng mắt với mình, Ninh Trí Viễn thoả mãn cười một tiếng.

Trần Tam Lục thật ra cảm giác cũng không có gì, thấy Thôi Lược Thương ôm album của mình, cũng rất tự nhiên đi tới cùng nhau xem. Sau đó album của Ninh Trí Viễn bị bỏ trên bàn, chỉ còn Khương Hi Vũ cùng An Dật Trần hai người nhìn.

“… Trời ơi Tam Lục, này là chuyện gì xảy ra? Bị ai đánh hả?” Thôi Lược Thương giật mình, phát hiện Trần Tam Lục lúc học tiểu học, ảnh chụp hẳn là tham gia hội thao, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lại có vết bầm. Nhíu nhíu mày quay đầu hỏi cậu. Trần Tam Lục nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “… Đây là lúc tiểu học, em cũng không nhớ rõ lắm…”

“… Đồ Tô…” Lăng Việt cũng lật ra chỉ chỉ ảnh Đồ Tô tại hội thao, mặt cũng như Trần Tam Lục dán băng dính.

Trần Quân Bình cũng thấy ảnh của Lâm Hạo, có chút không đành lòng nhìn thẳng mà xoay chỗ khác. Sau đó ba người ngẩn người, quay đầu nhìn về phía A Đình cùng An Dật Trần.

Hai người cúi đầu lật lật, cũng tìm ra ảnh chụp hai người còn lại trong hội thao.

Năm quyển album đặt trên bàn, nhìn rõ ràng là cùng một bộ giáo phục của trường, chính là năm người học năm lớp liên tiếp, trừ ra Ninh Trí Viễn trên mặt không bị bầm, ngay cả Khương Hi Vũ trên trán cũng dán một miếng băng dính nho nhỏ.

Chứng kiến một đám người ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, Ninh Trí Viễn không thể làm gì khác hơn là hồi tưởng lại.

Năm ấy Ninh Trí Viễn học lớp năm, bọn đệ đệ từ lớp một đến lớp bốn, bọn họ năm người cùng học chung một trường. Ngày đó vừa mới tan học, đã bị chủ nhiệm lớp nói đến phòng hiệu trưởng bảo lãnh bọn đệ đệ.

Cha mẹ vừa lúc hai ngày trước bởi vì công việc bay ra nước ngoài rồi, Ninh Trí Viễn cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là thu dọc cặp sách đi đến đó, một bên vừa đi vừa nghĩ vốn là Hi Vũ vừa lại không muốn học hay là Đồ Tô vừa lại đánh nhau rồi, hoặc là Lâm Hạo gây sự hay là Tam Lục bị khi dễ… Kết quả tuyệt đối không nghĩ tới khi vào đó, nhân tiện nhìn thấy bốn đệ đệ lớn nhỏ sắp hàng chờ cậu.

Ninh Trí Viễn nhìn thấy cảnh này dưới chân vừa trợt thiếu chút nữa té rồi. Cũng may cậu còn giữ thăng bằng được, kiên trì đến trước mặt bốn giáo viên, một bên xin lỗi cam đoan nhất định về nhà hảo hảo quản giáo bọn đệ đệ một bên vỗ ngực nói lần sau bọn họ sẽ không dám tái phạm… Sau đó mới dẫn bốn đệ đệ đi ra khỏi phòng.

Quay về phòng học lấy túi cho bọn đệ đệ, nhìn một chút tiểu Lâm Hạo khi đó mới học lớp một, sau đó khom lưng ẵm lấy, tay dắt tiểu Hi Vũ đi về.

Tiểu Tam Lục cùng tiểu Đồ Tô nhìn đại ca không nói lời nào, cũng không dám lên tiếng, không nói một tiếng theo sát phía sau đại ca. Mãi cho đến lúc cách trường học hảo xa, Tiểu Tam Lục nhìn đại ca nãy giờ không nói gì, rốt cục không nhịn được liền đứng ở trên đường khóc lên: “Ô oa —— đại ca đừng giận, chúng đệ không phải cố ý…”

Chứng kiến Tiểu Tam Lục khóc, theo ở bên cạnh là tiểu Đồ Tô cũng chớp chớp hai mắt đỏ hoe, bàn tay nhỏ bé nắm chặt quai đeo của balo, cắn môi cúi đầu.

Ninh Trí Viễn bất đắc dĩ thở dài, xoay người đem Lâm Hạo đặt xuống, sau đó sờ sờ đầu Trần Tam Lục: “… Đừng khóc, đại ca đâu có tức giận, vốn là lo lắng cho các đệ” Nhìn Tiểu Tam Lục cái hiểu cái không gật đầu, nhưng vẫn đang sụt sịt khóc, có chút khổ não mà thở dài: “… Ngoan… đừng khóc, nói cho đại ca nghe các đệ xảy ra chuyện gì? Tam Lục đệ cho tới bây giờ chưa hề đánh nhau, hơn nữa đệ cũng lớp bốn rồi…”

Nghe được Ninh Trí Viễn nói chính mình chưa bao giờ đánh nhau, Trần Tam Lục càng ủy khuất khóc lớn hơn nữa: “Tam Lục không có đánh, bọn họ đụng vào Tam Lục, Tam Lục làm rơi sách trên mặt đất, Tam Lục đi nhặt thì bọn họ cứ tới tới đánh Tam Lục… Tam Lục không có đánh lại… Ô…” Ninh Trí Viễn cắn môi, nhớ lại mới vừa rồi cô giáo của Trần Tam Lục có nói loáng thoáng về bọn tiểu tử kia, trong lòng liền quyết định ngày nào đó phải đi giáo huấn bọn nó mới được. Sờ sờ đầu Tam Lục, Ninh Trí Viễn ôn nhu nói: “… Tam Lục ah~, đại ca mặc dù không cho đệ đánh nhau, nhưng là sau này gặp phải loại tình huống này nữa nhất định phải nhớ đánh trả! Không nên khách khí!”

“… Đồ Tô thì sao?” Thấy Trần Tam Lục gật đầu, hình như rốt cục ngừng khóc rồi, Ninh Trí Viễn quay đầu hỏi Đồ Tô.

Đồ Tô kéo kéo quần áo, suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên lớn tiếng nói: “Bọn họ nói Tình Tuyết không ai nuôi!! Đem Tình Tuyết khi dễ làm cho bạn ấy khóc!!” Cây ngay không sợ chết đứng, bộ dáng đó của Tô Tô làm cho Ninh Trí Viễn phì một tiếng nở nụ cười.

“… Ân, được rồi, lý do này ta cũng phê chuẩn rồi…” Vỗ vỗ vai Đồ Tô. Ninh Trí Viễn nghiêng đầu nghĩ tới ngày mai phải tìm chủ nhiệm lớp Đồ Tô hảo hảo nói một chút vấn đề này, khi dễ nữ hài tử là sao. Cha mẹ của hai huynh muội Phong Tình Tuyết gặp tai nạn qua đời sớm, hơn nữa lại ở sát bên nhà, Đồ Tô bảo vệ Tình Tuyết cũng là không sai.

Nghiêng đầu nhìn Khương Hi Vũ trên trán trầy một mảng, cậu liền sờ túi lấy miếng băng dán cẩn thận dán lên. Khương Hi Vũ tròn mắt nhìn, không đợi Ninh Trí Viễn mở miệng chính mình đã trả lời: “… Hi Vũ không có đánh nhau, Hi Vũ chỉ là không cẩn thận ngã sấp xuống, sau đó đè lên một bạn học, hắn liền khóc.” Ninh Trí Viễn gật đầu, nghĩ thầm mâu thuẫn đơn giản của bọn nhỏchỉ có vậy…Giáo viên chủ nhiệm lại biến thành chuyện lớn ah~.

Quay đầu nhìn Lâm Hạo nhỏ nhất nhưng hình như bị thương nhiều nhất, Ninh Trí Viễn ánh mắt nhìn nhìn biểu hiện đệ phải trình bày lí do rồi.

Lâm Hạo hừ một tiếng, ngẩng đầu: “Bọn họ nói đệ ngoại hình khó coi!”

Ninh Trí Viễn yên lặng nhìn chằm chằm Lâm Hạo vài giây, sau đó nhẹ nhàng vò vò đầu cậu: “… Đệ có chút tiền đồ có được hay không.”

“… Sau đó vừa lúc ngày thứ hai vốn là hội thao, ba mẹ gọi điện thoại muốn ta chụp ảnh lưu lại… Nọ vậy huynh đệ không thể làm gì khác hơn là dùng ngoại hình này chụp rồi.” Ninh Trí Viễn kể xong liền cầm tách trà lên uống.

Trần Quân Bình ôm album Lâm Hạo cười đến té khỏi ghế sa lon: “… Ha ha ha ha A Hạo, em quả thực tuyệt vời ah~…”

Lâm Hạo có chút mất mặt đánh vào gáy Trần Quân Bình, hắn sau đó liền thu hồi tiếng cười.

An Dật Trần lật tiếp mấy trang, thấy được ảnh Ninh Trí Viễn trên mặt bị bầm tím, có chút đau lòng mà dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó quay đầu hỏi: “… Vậy này là chuyện gì xảy ra hả?” Ninh Trí Viễn ân một tiếng, quay qua nhìn một chút ảnh chụp kia. Sờ sờ cằm trầm tư trong chốc lát…

“… Oh… Hình như là lúc bốn đứa bị bọn bất lương khi dễ đi…” Ninh Trí Viễn nghiêng đầu suy nghĩ một chút “… Mẹ em nhìn thấy em về nhà bộ dáng vô cùng thê thảm thì phản ứng đầu tiên không phải là lo lắng mà là xoay người cầm máy ảnh chụp ảnh lưu lại ah~.”

Phụt.

Phòng khách rộ lên một tràng cười.

Năm ấy bọn bất lương không biết từ đâu xuất hiện gần trường học, chuyên môn canh chặn bọn tiểu đệ học tiểu học đi về để đánh cướp tiền.

Năm ấy Ninh Trí Viễn vừa lúc đầu tháng ba bề bộn chuẩn bị thi tốt nghiệp. Bọn đệ đệ tan học thì cậu còn đang học thêm, cho nên trách nhiệm dắt bọn đệ đệ về nhà giao cho Trần Tam Lục. Kết quả bốn người trên đường về nhà nhân tiện gặp bọn bất lương chặn lại.

Trần Tam Lục khi đó mặc dù đã lớp bốn, nhưng là còn chưa phát triển, vừa lại khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn như tiểu đệ tử lớp nhỏ, cho nên bọn bất lương thấy phía sau còn có ba tiểu đệ nhỏ hơn, liền chặn lại hù doạ rồi.

Nam sinh trung học vóc dáng cũng cao, lại bày ra một bộ hung ác khiến tiểu Lâm Hạo sợ hãi liền nấp sau các ca ca. Khương Hi Vũ cũng sợ hãi, nép sau Đồ Tô không dám lộn xộn. Trần Tam Lục che ở trước mặt ba đệ đệ, lớn tiếng hỏi bọn hắn muốn làm gì.

“… Hắc hắc, các tiểu đệ đệ, cho bọn ta mượn chút tiền xài nga~.”

Trần Tam Lục mắt thấy trốn cũng không thoát, đánh cũng không lại những người này, không thể làm gì khác hơn là nhân tiện đem hết tiền tiêu vặt trên người đưa cho bọn họ.

Sau lại về nhà nghĩ sợ cha mẹ cùng Ninh Trí Viễn lo lắng, bọn họ cũng không bị thương, sẽ không đem chuyện này nói ra.

“… Ai, Trí Viễn, cậu gần đây cũng không đưa bọn đệ đệ về nhà ah.” Lạc Nhan nhìn Ninh Trí Viễn đang viết bài có chút uể oải duỗi người, liền muốn tìm một đề tài cùng cậu trò chuyện.

Ninh Trí Viễn cắn bút nhìn bài toán trong vở, đáp lại là giao cho nhị đệ dẫn bọn họ về nhà.

“… Nhưng là mình cảm giác được nhị đệ của cậu rất dễ bị khi dễ nha…” Lạc Nhan xoay xoay cây bút “Cậu không có nghe nói gần đây cạnh trường có bọn bất lương sao?”

Ninh Trí Viễn ngẩn người, ngừng động tác, quay đầu hỏi Lạc Nhan: “… Cái gì? Bất lương?”

“… Ân, nghe nói khá nhiều tiểu đệ tử đều bị đánh cướp tiền nếu đi qua đó.”

Lạc Nhan vừa dứt lời, liền thấy Ninh Trí Viễn vỗ bàn đứng lên, bối rối thu dọn cặp sách vọt ra cửa.

Ninh Trí Viễn đột nhiên đã nghĩ đến số tiền tiêu vặt của bốn đệ đệ mấy ngày nay. Bọn họ cơm trưa cũng không trở về nhà ăn, đều ăn tại trường học, cho nên mỗi ngày trên người cũng có một chút tiền đi. Nhưng là bọn nhỏ chưa từng một lần sử dụng… Lại đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua cùng Trần Tam Lục tắm, loáng thoáng nhìn thấy hai bên cánh tay cậu hình như có vài lằn đỏ.

Lúc ấy cũng không suy nghĩ nhiều, Ninh Trí Viễn khờ dại tưởng rằng tiền dùng mua đồ chơi hết rồi. Bây giờ nghe Lạc Nhan nói đến bọn bất lương, Ninh Trí Viễn mới biết. Sốt ruột chạy đi, rốt cuộc đã nhìn thấy bốn thân ảnh quen thuộc.

Nấp vào chỗ rẽ khuất, nhân tiện thấy được bọn họ. Năm sáu tên học sinh trung học, đứa cầm đầu nắm áo Trần Tam Lục kéo lên, sau đó giơ nắm tay, Ninh Trí Viễn ngẩn người, tức tốc lao tới.

Lúc Trần Tam Lục cảm giác được hai chân bị nâng lên khỏi mặt đất, cậu sợ hãi quay đầu chứng kiến Lâm Hạo cùng Khương Hi Vũ gắt gao ôm Đồ Tô kêu tên mình, trên mặt nước mắt ngắn dài, cậu liền cắn răng hét: “… Đồ Tô, mau dẫn Hi Vũ cùng Lâm Hạo chạy đi…”

Hôm nay mấy người bất lương kia sau khi lấy tiền rồi, phát hiện món đồ chơi của Lâm Hạo cầm trong tay, Lâm Hạo không muốn đưa, bọn hắn liền tính đoạt lấy. Trần Tam Lục tất nhiên là không để cho bọn họ chạm vào đệ đệ mình, kết quả làm cho bọn hắn tức giận…

Ngẩng đầu thấy nắm đấm sắp sửa bay tới trước mặt, Trần Tam Lục bị hù dọa đến sợ nhắm chặt mắt. Phía sau Đồ Tô cũng sợ hãi: “Tam Lục ca —— “

Tiếp theo “bụp một tiếng” kèm theo thanh âm rên rỉ, Trần Tam Lục nhưng lại không cảm thấy đau, chỉ thấy mình đang bị nắm chặt bỗng buông lỏng ra, cả người sắp rớt xuống lại được người nào đó vững vàng ôm lấy rồi.

Trần Tam Lục mở mắt ra thấy Ninh Trí Viễn ôm cậu đặt xuống.

Ninh Trí Viễn kéo đám đệ đệ ra sau lưng, sau đó ngẩng đầu nhìn bọn bất lương cười lạnh một tiếng: “… Đệ đệ của Ninh Trí Viễn ta là người các ngươi có thể khi dễ sao?” Lời còn chưa dứt đã hung hăng đá tên trước mặt một cước.

Bốn đệ đệ ôm nhau cùng một chỗ sợ hãi, nhìn Ninh Trí Viễn sát khí đằng đằng, nhìn qua thấy mấy tên kia xúm lại chỗ Trí Viễn đánh cậu, bọn đệ đệ càng lo lắng khóc to hơn: “… Đại ca…”

Nghe được bọn đệ đệ khóc, Ninh Trí Viễn lửa giận bốc lên lớn hơn nữa, xoay người đánh từng tên một.

Ninh Trí Viễn ngày đó một mình đem sáu tên to hơn mạnh hơn mình đánh ngã.

Lau khóe miệng lưu lại vết máu, Ninh Trí Viễn xoay người ngồi xổm xuống ôm bốn người trước mặt, đem Lâm Hạo đang khóc to nhất ôm vào trong lòng, sau đó vuốt vuốt Tam Lục Đồ Tô Hi Vũ: “… Đừng khóc đừng khóc, đều là nam tử hán, khóc cái gì mà khóc.”

“… Đại ca… Đau…” Khương Hi Vũ một bên uất nghẹn một bên rút khăn tay trong túi đến nhẹ nhàng mà xoa xoa vết thương cho Ninh Trí Viễn.

“… Đại ca không đau, không có việc gì. Đi, chúng ta về nhà…” Ninh Trí Viễn đem Khương Hi Vũ ôm lên. Một tay ôm Lâm Hạo một tay ôm Hi Vũ, sau đó quay đầu đối với Trần Tam Lục cùng Đồ Tô nói mau nắm áo đại ca. Hai người gật đầu, tay nắm chặt hai góc áo Ninh Trí Viễn.

Phòng khách nhất thời an tĩnh xuống.

Lăng Việt lặng lẽ ôm Đồ Tô, năm đó hỏi cậu tại sao đến trường học võ, đáp án chính là vì bảo vệ người nhà.

“… Em cũng thật lợi hại…” An Dật Trần sờ sờ tóc cậu, dở khóc dở cười nói “… Một mình đánh cả sáu tên…” Ninh Trí Viễn nhìn hắn liếc mắt một cái, nhún vai: “… Đổi lại là anh cũng làm vậy thôi.”

An Dật Trần ngẩn người, ngẩng đầu nhìn A Đình cách đó không xa ôm Khương Hi Vũ cúi đầu xem ảnh chụp, cười gật đầu: “Đúng vậy, làm ca ca đều như vậy mà.”

“… Vậy sau đó bọn kia có đến làm phiền mọi người nữa không?” Thôi Lược Thương ngẩng đầu hỏi Trần Tam Lục, dựa theo giải thích của hắn khi còn đi học, loại sự tình này căn bản là vốn là oan oan tương báo khi nào dứt rồi…

Trần Tam Lục cười cười: “… Có ah, bọn hắn kêu phụ huynh đến trường tìm đại ca… Rõ ràng là bọn hắn kiếm chuyện trước, dám trở mặt nói là đại ca ra tay đả thương người…”

“… Sau đó ba mẹ phải chi tiền bồi thường bọn họ, nhưng là đại ca cũng bị đuổi học…” Lâm Hạo lật lật quyển album, nhớ lại nói.

“Đuổi học?” An Dật Trần quay đầu hỏi Ninh Trí Viễn, cậu thành thật gật đầu.

“… Sau đó đại ca đi vào phòng hiệu trưởng ầm ĩ một trận, nghe nói thiếu chút nữa đem hiệu trưởng đánh luôn… Rốt cuộc là không đuổi học… Sau khi đại ca tốt nghiệp rồi, truyền thuyết tiểu bá vương còn lưu truyền trong trường …” Đồ Tô tiếp lời Lâm Hạo nói.

An Dật Trần tròn mắt nhìn, đột nhiên vỗ bàn nở nụ cười: “… Ha ha ha ha tiểu thiếu gia em ngoại hiệu là tiểu bá vương chính là như vậy?! Đánh hiệu trưởng ha ha ha ha em quả là không tầm thường nha!”

“… Sau đó hẳn là cũng không ai dám khi dễ nữa?” A Đình vuốt vuốt tóc Khương Hi Vũ, ngẩng đầu cười hỏi. Bốn người rất phối hợp mà gật đầu.

“… Đâu chỉ không dám khi dễ… Vừa nghe nói chúng ta là đệ đệ của tiểu bá vương, các học sinh cũng lập tức lui về phía sau ba nghìn thước ah…”

“… Ha ha ha ha ha ha có phải hay không còn có không cẩn thận đụng vào các ngươi lập tức nhân tiện cúi đầu chịu nhận lỗi ah? Ngày thứ hai sẽ là mang theo quà tặng để tạ lỗi?” An Dật Trần vỗ ghế sa lon cười lớn. Mọi người kỳ quái nhìn An Dật Trần, hỏi hắn như thế nào biết.

An Dật Trần nghe bọn hắn hỏi, cười càng lớn: “… Ha ha ha bởi vì ta cũng có kinh nghiệm qua ah…”

Tất cả yên lặng quay đầu nhìn A Đình. Có một đại ca là xã hội đen so với đại ca là tiểu bá vương thì uy lực càng lớn hơn…Chậc chậc.

Trần Quân Bình đột nhiên có điểm đau lòng cho các học sinh học cùng các ca ca. Hắn thở dài một cái, nhưng hình như nghe thấy được mùi khét, Trần Quân Bình mở miệng hỏi: “… Các ca ca không phải vừa lại không tắt lửa nhân tiện chạy đến rồi…”

Lăng Việt Đồ Tô Tam Lục ngẩn ra, ba người nhìn nhau vài giây liền luống cuống tay chân chạy đến phòng bếp.

Quả nhiên, nồi thịt kho trong bếp đã biến thành nồi than kho rồi….

Không có biện pháp không thể làm gì khác hơn là nấu lại, An Dật Trần cùng Ninh Trí Viễn phải đi ra ngoài mua lại thức ăn, mấy người còn lại ở phòng khách tiếp tục xem ảnh chụp.

Đợi được bữa cơm đoàn viên rốt cục nấu xong thì trời tối đen rồi. Lâm Hạo chạy đến ban công nhìn quanh rồi hồi lâu, thất vọng nói: “… Hôm nay cư nhiên trời đầy mây nhìn không thấy trăng đâu.”

Trần Quân Bình buồn cười vuốt tóc cậu nói: “Không sao, ánh trăng mười lăm sáng thua mười sáu mà. Ngày mai xem cũng không muộn.”

Khương Hi Vũ ngồi ở trước bàn nhìn hộp bánh trung thu được gói đẹp mắt, sau khi mở ra liền chọn cái lớn nhất, quay đầu nhìn A Đình, vừa lại nhìn Ninh Trí Viễn, cuối cùng là đem bánh trung thu cho Ninh Trí Viễn. Sau đó cái lớn thứ hai cầm đến đưa cho A Đình.

“Ai ai, Hi Vũ ca cho đệ nhân đậu xanh đi.” Lâm Hạo chạy lại lấy ghế ngồi xuống, sốt ruột nhìn Khương Hi Vũ nói. Người nọ gật đầu, tìm bánh nhận đậu trong hộp cấp Lâm Hạo.

“Cám ơn Hi Vũ ca ~ “

“… Không có gì…”

Trần Tam Lục cũng nhìn hộp bánh, quay đầu hỏi Thôi Lược Thương muốn ăn vị gì.

“Ân… Cái nào cũng được ah, em lấy một cái hai chúng ta cùng nhau ăn là đủ rồi.”

Trần Tam Lục gật đầu chọn một cái có trứng muối cầm lại.

“… Sư huynh ăn thập cẩm được không? Mấy cái khác đều toàn bánh ngọt thôi…” Đồ Tô nhìn mấy cái bánh trung thu còn thừa lại, bất đắc dĩ quay đầu hỏi Lăng Việt.

Lăng Việt đang lột tôm, nghe được Đồ Tô nói liền ân một tiếng, sau đó đem tôm đã lột xong đút cho cậu ăn.

Ninh Trí Viễn cầm bánh trung thu mở ra cắn một cái…

“… Nước nước nước?!!” An Dật Trần kỳ quái nhìn cậu đột nhiên nhảy dựng lên, liền đưa cậu ly nước. Nhìn tiểu thiếu gia uống hết ly còn chưa đủ, xoay người vào bếp tiếp tục uống, mọi người đều khó hiểu nhìn theo.

Chỉ thấy vỏ hộp bánh Ninh Trí Viễn đã xé có viết:

Chocolate trộn ớt siêu cay. (mình cũng không biết ở đâu ra loại bánh trung thu này nữa @@, nhưng tác giả viết sao mình đành dịch vậy thôi)

Mọi người yên lặng nhìn nhau một hồi, phát ra một trận cười vang.

“… Ha ha ha ha đại ca vô tội trúng đạn ha ha ha ha!”

“… Đại ca, làm sao vậy?” Căn bản không có ý thức được chính mình vô tình làm cho đại ca bị như vậy, Khương Hi Vũ cắn bánh trung thu, tròn mắt hỏi A Đình.

A Đình cười cười dùng khăn lau khóe miệng cậu: “… Không có chuyện gì, đại ca quen rồi.”

Khương Hi Vũ nghiêng đầu “ân” một tiếng

“Nào nào nào, uống một ly ~ trung thu vui vẻ ~” Lâm Hạo tay nâng ly rượu, vui vẻ nói.

Từ phòng bếp đi ra, Ninh Trí Viễn đem quả táo từ trong tủ lạnh ra thuận tay ném Lâm Hạo: “Lâm Hạo tiểu tử ngươi mỗi lần đại ca bị gì ngươi là cười vui vẻ nhất!”

Vuốt vuốt sau gáy bị quả táo đập vào, Lâm Hạo cầm quả táo vừa lại ném trở về: “Buồn cười tại sao không thể cười hả! Đại ca không nói lý lẽ nga~!”

Ninh Trí Viễn nấp sau An Dật Trần, quả táo hướng về phía mũi An Dật Trần đập vào.

An Dật Trần đang cầm ly rượu, quả táo bay tới vừa lại đập vào ly khiến rược hất hết vào mặt hắn.

Yên lặng buông đũa, hắn đứng lên rượt theo Ninh Trí Viễn đang chạy trốn.

“… An…An Dật Trần, cũng không phải em đập vào anh, anh đuổi theo để làm chi!!!”

Cả bàn ăn ngồi xem trò náo nhiệt của hai người, Thôi Lược Thương gắp cho Trần Tam Lục thịt nướng, A Đình cho Khương Hi Vũ tôm lột, Đồ Tô gắp cho Lăng Việt cá chiên, Trần Quân Bình cùng Lâm Hạo cụng ly uống rượu.

Một tay kéo Ninh Trí Viễn lại ôm vào lòng, An Dật Trần cầm lấy ly rượu trên bàn nhét vào tay cậu.

“… Khụ, trung thu vui vẻ ~ cụng ly!” Mười người cùng nhau cụng ly, phát ra tiếng ‘keng” vui vẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc