ĐỒNG MINH - KHAI DƯƠNG

7

 

Kế mẫu quả nhiên không yên tâm về ta.

 

Khi thấy ta bùn đất đầy mình đi đến.

 

Dù ghét bỏ đến cực điểm, nhưng vẫn bảo người lục soát hành lý của ta.

 

Vân Tế Thương cũng ngạc nhiên.

 

Ta bước đến trước mặt hắn, cho hắn xem gói đồ:

 

“Bọn họ, lấy cái này, có thể đổi đồ ăn.”

 

Gia nhân thừa tướng phủ đứng xa xa đẩy đống đá, rồi về bẩm với kế mẫu.

 

Kế mẫu cười khoái chí.

 

“Chó con thật hiểu chuyện, còn biết lấy đá đổi đồ ăn.”

 

Vân Tế Thương không để ý bà.

 

Hoàn toàn không ngại nắm lấy bàn tay đầy bùn của ta:

 

“Sau này về Hàn Thành Vương phủ, sẽ không để ngươi sống những ngày như thế này nữa.”

 

Thị vệ của hắn định đến cầm giúp ta mấy viên đá.

 

Nhưng bị ta cảnh giác tránh xa.

 

Thứ liên quan đến tính mạng.

 

Ta không giao cho ai được.

 

Cho đến khi lên xe của Vân Tế Thương, ta mới lấy số đá ôm trong lòng ra.

 

Đá thật vứt đi.

 

Số còn lại —

 

Chính là những năm qua, từng chút một, ta tích góp và giấu trong từng ngóc ngách những đồng bạc vụn.

 

Ta lau sạch bùn đất trên bạc, giấu kỹ vào lòng.

 

Lại ôm đá thật vào lòng tiếp tục giả ngốc.

 

8

 

Ở thừa tướng phủ, là ta không muốn trốn.

 

Nhưng đi theo Vân Tế Thương, không trốn không báo thù được.

 

Đáng tiếc hắn cho người giám sát ta, còn nghiêm ngặt hơn cả kế mẫu ta.

 

Trên đường về quê, không để ta tìm được cơ hội nào.

 

Thấy trang trại quê sắp hiện ra trước mắt, Vân Tế Thương lại bảo người dừng lại, tìm chỗ nghỉ ngơi.

 

Đây là cơ hội cuối cùng của ta.

 

Đêm đó, ta trốn trong phòng.

 

Nhìn ngọn nến sắp tắt không tắt, suy nghĩ làm sao trốn ra ngoài đêm nay.

 

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng xì xào.

 

“Gia, không phải chúng tôi không động thủ, thực là sức của kẻ ngốc đó lớn, chúng tôi không lại gần được.”

 

“Đúng vậy đúng vậy, gói đồ của cô ta bọc đá, chúng tôi đều khó nhấc nổi.”

 

“Cô ta thì hay rồi, ôm mà còn có thể chạy!”

 

Lòng ta chợt thắt lại.

 

Tai cũng như nhạy hơn vài phần.

 

“Ừ.”

 

Một tiếng đáp nhẹ.

 

Nhưng có thể nghe ra đó là giọng của Vân Tế Thương.

 

“Gia, thừa tướng phủ ức h.i.ế.p ngài đến mức này, không g.i.ế.c cô ta, vương phủ chúng ta nuốt không trôi cơn giận này.

 

“Nếu đợi đến trang trại rồi mới ra tay, rất dễ bị phát hiện.

 

“Chi bằng…”

 

Giọng Vân Tế Thương lạnh đi vài phần:

 

“Làm gì?”

 

“Gia... ngài là người duy nhất có thể tiếp cận kẻ ngốc đó, chi bằng...”

 

Vân Tế Thương hừ lạnh một tiếng.

 

Thấp giọng chửi một câu:

 

“Lũ vô dụng —— dao.”

 

Giọng nịnh nọt vang lên.

 

Rồi bánh xe gỗ lộc cộc lăn về phía phòng.

 

Đúng là —

 

Vừa thoát miệng hổ, lại rơi vào hang sói.

 

Cũng tốt.

 

Ta đặt tay lên con d.a.o Thúy Nhi cho.

 



Ta đang lo không có cách ra ngoài.

 

9

 

Cửa “két” mở ra.

 

Trong đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng bánh xe gỗ khô khốc tiến lại gần.

 

Ta đứng trước bàn, quay lưng ra cửa.

 

Khi Vân Tế Thương dừng lại gọi “Lan Sinh” ngay khoảnh khắc đầu tiên.

 

Đột ngột quay người.

 

Nắm chặt con d.a.o nhỏ đ.â.m vào n.g.ự.c hắn.

 

Dao dừng lại cách n.g.ự.c hắn một tấc.

 

Vân Tế Thương ngồi thẳng, không có chút ý định né tránh.

 

Không chỉ vậy, trên mặt hắn còn mang theo một nụ cười mơ hồ.

 

Thấy ta dừng lại.

 

Hắn khẽ nhướng mày.

 

Giơ tay.

 

Chỉ nhẹ nhàng chạm n.g.ự.c mình.

 

Đó chính là chỗ đầu mũi d.a.o ta đang chỉ vào.

 

Một đường viền hình vuông mơ hồ hiện lên ở đó.

 

Một chiêu sai.

 

Nước đổ khó hốt.

 

Vì do dự, ta đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.

 

Thấy ta hồi lâu không động, Vân Tế Thương cuối cùng lên tiếng:

 

“Nếu hôm nay ta không diễn vở kịch này, cô định giả vờ đến khi nào?”

 

Lời vừa dứt.

 

Trên khung cửa xuất hiện bốn cái đầu, nhao nhao thò vào ngó. 

 

"Ta đã nói là gia đúng rồi mà, vương phi chắc chắn không phải là kẻ ngốc, đưa tiền đây đưa tiền đây!"

 

"Đúng vậy, gia có thể sai sao?"

 

"Trước đó ngươi đâu có nói vậy..."

 

"Khụ."

 

Ta thu lại ánh nhìn.

 

Nhìn về phía Vân Tế Thương.

 

Hắn mỉm cười nhẹ, đưa tay vào n.g.ự.c áo.

 

Ta biết, con d.a.o trước khi vào phòng đã giấu ở đó...

 

Cảnh giác lùi lại một bước.

 

Nhưng điều ta thấy lại là một chiếc hộp dài mà hắn lấy ra từ ngực.

 

Mở ra.

 

Đôi tay thon dài nhón lấy một viên kẹo, đưa đến trước mặt ta.

 

"Lan Sinh, đến Hàn Thành Vương phủ, cô không cần phải giả vờ như vậy nữa."

 

10

 

"Ngài phát hiện ra từ khi nào?"

 

Hắn thì thản nhiên:

 

"Sớm hơn cô nghĩ."

 

Vậy là không phải ở hôn đường.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm.

 

Hôm đó là lúc ta sơ hở lớn nhất, nếu không phải hôm đó, chứng tỏ —

 

Kế mẫu không biết ta giả vờ.

 

Có lẽ suy nghĩ của ta hiện lên trong mắt Vân Tế Thương.

 

Hắn cúi đầu cười nhẹ, rồi nói cho ta biết.

 

Hắn từng gặp ta.

 

Nhưng là ở quê.

 

Năm đó hắn đi công cán về kinh, khi đi qua trang trại quê, thấy một cô nương.

 

Cô nương ấy đang làm một việc rất kỳ quái.

 

Lăn đá mài trong sân.

 

Hắn không hiểu, nhưng cũng ngạc nhiên trước sức mạnh của cô nương ấy.

 

Người bên cạnh đứng từ xa, chế giễu cô nương ngốc nghếch.

 

"Nhưng ta lại thấy đôi mắt của cô nương, đó là một ánh sáng sắc bén, tuyệt không phải kẻ ngốc có."

 

Hắn nhìn ta, nói rất nghiêm túc.

 

 

Bình luận

Truyện đang đọc