[ĐỒNG NHÂN TITANIC] LẠC VÀO THẾ GIỚI TITANIC

Chị họ của Rose là người phụ nữ rất đẹp, Rose nhíu mày nghĩ đến lời của mẹ “Chồng của chị ấy là một gã đàn ông rất thôi bạo”, cái dạng đàn ông gì mới có thể nhẫn tâm đánh phụ nữ như vậy chứ? Hay là, bản thân người phụ nữ đó có vấn đề nhỉ?

Vicky vừa nhìn thấy Rose liền vội tăng bước chân, đi lên thân thiết kéo tay Rose: “Rose, em họ, đã lâu không gặp, chị không nghĩ rằng sẽ được nhìn đến một tiểu thư xinh đẹp như thế này, thật sự khiến chị kinh ngạc đấy.”

“Chị Vicky đừng vội khen em, phong thái của chị mới đúng là làm cho em hâm mộ đấy. Chúng ta đã vài năm không gặp, chị họ vẫn xinh đẹp như vậy.” Trong trí nhớ của cơ thể này, từ nhỏ người chị họ này đã là một mỹ nhân, rất nhiều cậu trai đều xoay quanh theo đuổi chị ta.

“Con bé này, miệng em biến thành ngọt như thế rồi à, hồi nhỏ cứ như con trai, quậy phá cực kì, lúc ấy cả ch ịcũng nghi ngờ hình như chị có một đứa em trai. Bác đuổi theo ở phía sau dạy dỗ em, còn dượng thì ra sức che chở em, chị xem mà hâm mộ vô cùng, vài năm không gặp, cô bé nhỏ năm đó giờ trở thành cô gái lớn rồi, hiện giờ còn sắp làm mẹ, thật sự là năm tháng không buông tha con người chút nào... Ôi, đây là Charles à?” Đang cảm khái, Vicky vừa ngẩng đầu liền thấy Charles đứng ở phía sau, cười càng sáng lạn: “Bác đúng là lúc nào cũng khen em đấy, mỗi lần gọi điện đều nói với tụi chị rằng em tốt cỡ nào, đối xử với Rose của chúng ta tốt bao nhiêu, chị thực sự đã muốn gặp vị em rể vĩ đại này từ lâu rồi.”

Nhìn Charles phong độ nhẹ nhàng mà vẫn có thể giữ lễ, trái tim Vicky kích động đập thình thình: Đây mới là người đàn ông trong mộng của cô ta —— anh tuấn, nhiều tiền, nho nhã lễ độ. Trời ạ! Quả thực là người đàn ông kiểu mẫu.Nhớ đến ông chồng bề ngoài gọn gàng, nhưng thực tế lại thiếu nợ trầm trọng, hèn nhát cùng cực ở nhà, trong lòng cô ta bất mãn một cách mãnh liệt, con bé Rose lúc nhỏ cứ như thằng con trai này có thể gả cho người chồng tốt như thế à? Mà một mỹ nữ như cô ta lại phải gả cho cái loại ngu xuẩn kia? Nhìn Charles, trong lòng cô ta chợt hiện lên một chút khát vọng. Rose, đừng oán trách chị giậtchồng của em, chị không muốn cướp chồng em, nhưng em đang mang bầu, đàn ông nào mà chẳng lăng nhăng chứ? So với để người khác được lợi thì chi bằng để chị hưởng lợi, đàn ông tuyệt như thế, làm sao em có thể hưởng riêng một mình được chứ?

Vicky đến làm cho bầu không khí nặng nề ở nhà Hockley có chút cải thiện. Vào bữa tối, ba người ngồi xuống theo phân bố chủ khách, nhìn bữa tiệc lớn trang trí khéo léo được mang lên, nụ cười trên mặtVicky hoàn toàn không thể ngừng lại, đây mới là cuộc sống cô ta tha thiết ước mơ, mỗi ngày ở khu nhà cấp cao, ăn thức ăn ngon, đây mới là cuộc sống cô ta nên sống.

Charles thấy món bò hầm trước mặt mình có hương vị rất tốt, bèn theo thói quen định cầm lấy nĩa cắt cho Rose một miếng. Rose luôn hết sức kén chọn trong việc ăn uống, nếu không phải món ăn thật sự được làm tốt thì cô sẽ không thích ăn, cho nên mỗi lần ăn đến món nào đủ tiêu chuẩn hắn đều đưa một ít qua cho cô. Mới vừa cắt miếng thịt kia lên, vừa nhấc đầu liền đối diện với ánh mắt Rose nhìn qua, nhận ra sự chờ mong rõ ràng trong mắt cô, Charles trốn tránh rũ mắt, chuyển cái nĩa đang giơ cao vào trong dĩa của hắn. Rose thất vọng cúi đầu, đã lâu rồi hắn chưa lấy đồ ăn cho mình... Nhưng nghĩ đến hành động vừa rồi của hắn, cô lại cảm giác được chút ngọt ngào trong lòng, hắn vẫn còn là chính mình, không phải sao? Cứ cho hắn ít thời gian, hắn sẽ nghĩ thông suốt, chờ con được sinh ra, hết thảy đều sẽ tốt...

Động tác giữa hai người dừng lại trong mắt Vicky, thật sự là khiến cô ta mở cờ trong bụng. Cái gì mà đối xử với Rose rất tốt, cái gì mà mọi thứ đưa cho Rose đều là tốt nhất chứ? Đều là giả hết. Nhìn đi, đồ ăn ngon nhất trước mặt mình và Charles, đồ ăn trước mặt Rose vừa nhìn thì đã thấy không lên được mặt bàn. Rose nhìn Charles, cũng muốn nếm thử đĩa đồ ăn trước mặt hắn, Charles cúi đầu tự mình ăn, chẳng hề để ý tới cô ta. Kiểu tình cảm như thế thì tốt chỗ nào? Không thể không nói, chị họ đại nhân à, ngài suy nghĩ nhiều quá rồi.

Nhưng chị họ vững chắc tin tưởng rằng hai mắt mình tuyệt sẽ không nhìn lầm, cô ta càng có niềm tin đối với mục đích chuyến đi lần này.

Một bữa cơn, mặc kệ trong lòng mỗi người nghĩ như thế nào, không khí trên bàn cơm cũng thực sự hòa hợp. Charles cảm thấy dù sao đi nữa đây cũng là thân thích của Rose, bản thân phải giữ mặt mũi cho Rose, làm cho người ta cảm thấy như đang ở nhà. Rose giống như những vị nữ chủ nhân nhiệt tình khác, muốn cho bà chị họ không thành thật của mìnhvui vẻ ở vài ngày rồi nhanh chóng cuốn gói. Hiện tại, ở bất cứ thời điểm nào cô cũng hết sức chú ý hình tượng của bản thân, chỉ sợ mình lại bị mất điểm trong lòng Charles. Vicky phát hiện giữa đôi vợ chồng này tuyệt đối là có vấn đề, cơ hội của cô ta tới rồi.

—— ta là đường ranh giới ——

Qua vài ngày quan sát, Vicky có thể xác định hai vợ chồng này tuyệt đối không có tình cảm tốt như Rose đã nói. Cô ta rất ít khi nhìn thấy hai người cùng vào cùng ra, cũng không bắt gặp hai người thân mật gì với nhau cả. Cô ta cảm thấy đối với cô ta mà nói thì việc này quả thực là tuyệt vời, cô ta từng thấy quần áo trang sức của Rose, mỗi một món đều khiến cô ta đỏ mắt, nếu Charles còn có thể hào phóng như vậy đối với cả người vợ mà hắn không hề yêu thích, vậy nếu mình trở thành tình nhân của hắn, chẳng phải được ưu đãi càng nhiều hay sao? Nghĩ đến đây cô ta nhịn không được xoa tay, hận không thể bắt lấy Charles ngay lập tức. Tiếc rằng Charles rất không hiểu phong tình, bản thân cô ta đã ám chỉ rất nhiều lần, nháy mắt quyến rũ vô số lần, cũng không thấy hắn có chút xíu phản ứng nào, thật sự là tức chết cô ta.

Cô ta nào có cam lòng chờ mãi như thế —— rốt cục, ông trời không phụ người khổ tâm, cơ hội mà cô ta chờ đợi đã đến.

Đêm nay, trước bữa tối Charles gọi điện thoại về nói buổi tối có tiệc, sẽ không về ăn cơm. Đến chập tối khi hắn trở về, lại uống say ngất ngư.

Gần đây Charles không có tâm trạng tốt, hắn muốn quên hết thảy rồi cùng Rose làm lại từ đầu, chung sống thật tốt, nhưng có làm gì thì cũng không bỏ được bóng ma trong lòng. Phiền muộn khiến đêm nay hắn uống nhiều hơn vài ly, người đang ưu sầu là người uống rượu dễ say nhất, Charles cũng thế. Hắn loạng choạng, nhìn ngôi nhà ấm áp, nhưng làm sao cũng không thể nhấc được bước chân, hắn sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của vợ mình, hắn sợ mình vừa nhìn đến người vợ dịu dàng ấy thì  bên tai lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Rose thật sự. Hắn thống khổ lấy tay che mặt, hắn muốn trở lại với cái gia đình ấm áp ban đầu, hắn không muốn mỗi ngày về nhà đều chần chừ như thế, tại sao đêm đó hắn phải tỉnh lại chứ? Tại sao hắn phải biết tất cả những thứ này?

“Ông chủ, tôi dìu ngài vào nhé?” Tài xế xuống xe, nhìn thiếu gia nhà hắn còn đang ngẩn người trước cổng, tiến lên muốn đỡ lấy Charles, hắn thực sự biết rõ ông chủ đã say lắm rồi.

“Charles, làm sao vậy? Sao không vào nhà?” Rose nghe được tiếng còi xe nhưng lại không thấy Charles vào nhà nên bèn đi ra, nhìn thấy Charles đứng tần ngần trước cửa, vội lên tiếng hỏi, “Anh uống rượu à? Uống có nhiều không? Cũng không để người ta đỡ anh, ngã sấp xuống thì làm sao bây giờ?”

“Ừ, uống mấy ly, anh không sao.” Charles nhìn Rose đi ra, che giấu cảm xúc phức tạp trong lòng, cười khoát tay, đẩy người lái xe đang muốn giúp đỡ ra, cất bước đi vào nhà.

Rose muốn vươn tay dìu hắn, nhưng nghĩ một chút lại buông cánh tay: Cần gì phải khiến cả hai không được tự nhiên chứ?

Charles vừa vào nhà thì bước chân liền lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống, Rose vội vã tiến lên phía trước ôm lấy Charles. Cảm giác được cánh tay gầy yếu của vợ ôm chặt mình, hắn phát hiện bản thân hắn không cảm thấy khó chịu như trong tưởng tượng, trong tai cũng không xuất hiện tiếng kêu thê thảm gì cả. Hắn mới vừa đứng thẳng lên định cảm nhận loại cảm giác ấy một cách tường tận, thì lại thấy ngay khi hắn đứng dậy, Rose bèn chạy qua một bên nôn điên cuồng, mùi rượu trên người hắn xông lên khiến Rose vốn đã ngừng nôn nghén lại rứt ruột rứt gan nôn ra.

Thấy Rose nghén như thế, Charles có chút hối hận, sớm biết thì mình đã không uống nhiều như vậy.”Nhanh đi giúp đỡ phu nhân, đứng dại ra đó làm gì?”Trông thấy nữ giúp việc theo sau đi ra đứng ở đằng kia không biết làm sao, Charles nóng ruột thét loạn lên, bây giờ hắn thực sự không dám tiến tới, nếu đi tới, Rose sẽ nôn càng nghiêm trọng.

Hắn vội nhường đường, nhìn Rose được nữ giúp việc dìu chầm chậm đi vào trong, hắn rất muốn theo sau nhưng lại vô lực tựa vào tường, nói với người hầu bên cạnh: “Nói với Nancy (nữ giúp việc mới vừa rồi) bảo cô ta tối nay ở cùng phu nhân, nói cho phu nhân biết ta đến ngủ trong phòng cho khách, bảo cô ấy nghỉ ngơi cho tốt.” Cả người đầy mùi rượu này không phải chỉ cần tắm sạch sẽ thì có thể biến mất, hắn vẫn nên tránh một chút thì hơn.

Vicky đứng trong góc không ai chú ý đến, nhìn cánh cửa phòng cho khách mà Charles vừavào, trong lòng không nhịn được mừng như điên: Ôi thần linh ơi! Ngài thật sự là từ bi, nhanh như vậy thì đã mang cơ hội đến trước mặtcon, ngài yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng, sẽ không lầm lỗi đánh mất cơ hội này. Cô ta nắm chặt hai bàn tay, nghĩ ra một kế, xoay người trở về chuẩn bị.

Charles choáng váng tựa vào ghế,thực sự không có cảm giác muốn lên giường ngủ, tuy rằng mỗi ngày nằm cùng một giường với Rose, thậm chí đưa lưng về phía Rose thì trong lòng hắn vẫn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng giờ phút này nhìn đến chiếc giường lớn không có Rose, hắn phát hiện bản thân hắn càng không được tự nhiên...

Tiếng gõ cửa truyền đến, Charles từ từ nhắm hai mắt lại, hô một tiếng: “Vào đi.” Hắn tưởng là người hầu mang thứ gì đó đến cho mình.

” Charles đáng thương, làm sao lại uống nhiều như vậy? Có khỏe không? Thân thể Rose không khỏe nên cũng không thể qua đây, tôi đến thay em ấy chăm sóc anh.” Giọng nói mềm mại truyền đến, Charles vội mở to mắt, mơ hồ nhìn thấy Vicky mang một cái chén đi đến.

“Người hầu trong nhà đâu? Sao lại làm phiền chị mang đến? Quá thất lễ.” Charles rất muốn đứng dậy, nhưng lúc này thực sự không còn sức, sợ rằng biết đâu vừa đứng lên liền ngã sấp xuống thì lại thất lễ, nên hắn chỉ có thể ngồi đằng xa nhìn Vicky đặt cái chén lên bàn.

“Khách khí như vậy làm gì? Tôi là chị của Rose, cũng không phải người ngoài, sao lại ngồi trên ghế chứ, để tôi dìu anh lên giường nghỉ ngơi nhé?” Nói xong, Vicky xoay người đi tới định giúp đỡ Charles.

Charles vội khoát tay nói: “Không phải chuyện của bọn họ, tôi còn muốn ngồi một lát.” Trước mắt đầy sương mù khiến hắn chỉ cảm thấy có mùi nước hoa thoang thoảng quanh quẩn ở chóp mũi, nhưng lại không nhìn thấy sự phẫn nộ trong mắt Vicky: Bộ đồ này của cô ta để lộ tới cả nửa bộ ngực, sao cái tên đầu ngỗng này chẳng có phản ứng gì hết vậy? Tức chết cô ta!

“Ai, anh cũng đừng trách Rose, bây giờ em ấy đang mang thai, rất nhiều lúc cũng không có tinh thần sức lực như trước để chăm sóc anh.” Vicky nhìn không nổi nữa bèn chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo.

“Phải rồi...Cô ấy đang mang thai cơ mà...” Charles động lòng mà nói, nhớ đến cánh tayRose vừa mới ôm lấy chính mình, dường như hơi gầy, đã bao lâu rồi hắn không đường hoàng nhìn cô ấy rồi?

Nghe câu nói của Charles, Vicky cho rằng trong lòng Charles quả là bất mãn với Rose, tia đắc ý trong mắt càng tăng, cầm lấy canh giải rượu trên bàn đến trước mặt Charles, giọng điệu càng dịu dàng: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, uống canh giải rượu này vào, ngủ một giấc thì ổn thôi.”

Charles có chút chậm chạm ngờ nghệch nhận lấy canh giải rượu. Nếu là bình thường thì hắn tuyệt đối sẽ không trở nên hoàn toàn không cảnh giác như thế, nhưng đây là chị của Rose —— ờ, gần đây Vicky tự cho là đúng phát rất nhiều tín hiệu, nhưng ở nơi có Rose tồn tại, Charles đều coi cô ta là vật trang trí, không hề để ý. Cho nên, trong lúc trước mắt là một mảnh mơ hồ, không hề phát hiện người phụ nữ trước mặt ăn mặc hở hang, Charles cứ thế uống một hơi hết sạch.

Charles cảm thấy đầu càng ngày càng choáng váng, mắt càng ngày càng tối tăm, cuối cùng gục đầu xuống, ngã vào trên ghế, bất tỉnh nhân sự.

Bình luận

Truyện đang đọc