[ĐỒNG NHÂN][HARRY POTTER] SÁNH BƯỚC CÙNG NGƯỜI


Sau khi xử lý tất cả mọi chuyện, những ngày sau trôi qua cũng rất nhanh.

Chưa gì đã đến đầu tháng 12, giáo sư Slughorn cũng bắt đầu nên danh sách học sinh ở lại vào Giáng sinh.

Không do dự, Jessica lập tức đăng kí ở lại.

Cô cũng đã nhắn trước với mọi người ở nhà Giáng sinh này sẽ không về rồi.

Thứ nhất là do không đủ lộ phí đi đường.

Thứ hai là do cô thủ thư Pince và phu nhân Pomfrey đều cần cô ở lại hỗ trợ chút việc, đương nhiên tiền công tăng gấp đôi.

Cho nên, tuy rất nhớ người nhà, Jessica vẫn chọn ở lại Hogwarts.

Chỉ còn vài ngày là đến Giáng sinh, vì thiếu sự huyên náo của học sinh, Hogwarts trở lên thật trống rỗng, lạnh lẽo.

Không giống Jessica và Snape, Lily chọn trở về đoàn tụ với gia đình.

Dù sao thì cô vẫn có người nhà ngong móng ở nhà, hơn nữa cũng không thiếu tiền.

Về phần Snape, anh còn có chuyện quan trọng mang tên O.W.Ls và bài luận nghiên cứu về độc dược.

Do đó, sau khi tạm biệt Lily, trừ bỏ công tác, Jessica đổ toàn bộ tinh lực lên kế hoạch báo thù.

Thật ra, vào buổi chiều ngay sau ngày Halloween, Snape đã đưa sách giáo khoa độc dược năm hai cho Jessica.

"Cái này cho cô, Jones." Snape đem một quyển sách giáo khoa tương đối cũ đến trước mặt Jessica.

"Sách giáo khoa độc dược năm hai sao?" Jessica có chút nghi hoặc, không hiểu ý Snape.

"Tôi kiến nghị Jones tiểu thư nên dành nhiều thời gian vào trong học tập, đừng phí thời gian vào mấy chuyện vô bổ." Snape đem sách nhét vài trong lòng Jessica, mặt không thay đổi.

"Xin chú ý, tôi chỉ cho cô mượn tạm chứ không phải cho hẳn.

Vì thế, làm phiền Jones tiểu thư sau khi đọc xong nhớ trả sách cho tôi."
"À vâng, cảm ơn anh." Jessica vẻ mặt phức tạp nhìn quyển sách giáo khoa trong tay, vẫn chưa hiểu ý Snape cho lắm.

Nhưng khi cô ngẩng đầu lên, thiếu niên tóc đen đã yên lặng rời khỏi thư viện từ lúc nào không hay.


Nhún vai, Jessica quyết định không quản anh nữa.

Mở quyển sách ra, cô chợt phát hiện ra một điểm hơi kỳ lạ, ở mục lục, Snape đánh dấu phần dược Sưng tấy đặc biệt dễ thấy.

Thấy vậy, Jessica suy nghĩ đăm chiêu một lúc rồi quyết định thử mở sách trang dược Sưng tấy đấy ra xem sao.

Đọc lướt qua một lượt công dụng của loại dược này, Jessica nở một nụ cười đắc thắng.

Hình như cô đã hiểu ý Snape rồi.

Cô vừa đọc qua rồi, kiến thức độc dược năm hai cũng không quá khó, có lẽ với khả năng hiện tại cô có thể điều chế được đi.

Cho nên, trong khoảng thời gian này, Jessica luôn bận rộn đi tìm nguyên liệu pha chế dược.

Tất nhiên là tìm trong bí mật, không để ai biết rồi.

Đối với vấn đề này, Snape không giúp đỡ thêm gì cả, thậm chí còn không thèm hỏi một câu, như thể anh chưa từng đem sách giáo khoa cho Jessica vậy.

Mà Jessica cũng tự hiểu rõ không hó hé nói một câu nào về chuyện này, đặc biệt trước mặt Lily, chỉ yên lặng tự hành động.

Đây là chuyện báo thù của cô, không cần người khác nhúng tay vào.

Hơn nữa, không biết vì cái gì, Jessica theo bản năng, giấu chuyện này không cho Lily biết.

Dù sao đây cũng là chuyện nội bộ trong nhà Slytherin, không cần thiết để một Gryffindor biết.

Vì thế, vào buổi tối trước Giáng sinh, Jessica và Snape cùng thưởng thức bữa tối rồi sóng vai trở về phòng Sinh hoạt chung Slytherin.

Hiện tại, toàn bộ nhà Slytherin chỉ còn lại hai người.

Tuy trước mắt thế giới Phù thủy mới có chút biến động nhẹ nhưng đám rắn quý tộc thành tinh đã đánh hơi ra sắp có chiến tranh bùng nổ.

Vì vậy cho nên, mặc kệ là tự nguyện hay bị ép buộc, tất cả học sinh nhà Slytherin, bao gồm cả Anna Brandbane, đều về nhà đón lễ Giáng sinh.

Quét mắt nhìn phòng sinh hoạt trống rỗng, Jessica ngừng lại, định điều chế độc dược luôn ở đây thì bị Snape ngăn lại.

"Đi theo tôi."
Những lúc không phun nọc độc, thiếu niên tóc đen luôn lời ít ý nhiều.

Đi về khu ký túc xá nam sinh, Snape phát hiện Jessica vẫn đứng đấy nên không kiên nhẫn thúc giục.


"Mau nhanh cái chân lên, Jones tiểu thư.

Tôi không có nhiều thời gian đâu."
"Ách..." Thấy Snape có dấu hiệu chuẩn bị phun nọc độc, Jessica nhanh chân đuổi theo.

Vừa bước vào bên trong, cô có chút kinh ngạc.

"Ký túc xá nữ chỉ cho phép nữ sinh đi vào nhưng ký túc xá nam lại không thế.

Bất cứ ai cũng có thể đi vào đây." Snape thản nhiên mở miệng, có thể coi là giải thích cho Jessica.

Nhìn bóng dáng thiếu niên có chút đơn bạc nhưng vẫn thẳng tắp trước mặt, Jessica lén lè lưỡi sau đó thành thật đi theo anh.

Phòng ký túc xá của Snape nằm ở trung tâm, thuộc loại vị trí rất tốt.

Đối với việc này, Jessica tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

"Trước lúc tốt nghiệp, Lucius ở cùng phòng với tôi...!Anh ta là huynh trưởng và còn là Malfoy." Snape mở cửa phòng, nghiêng người mời Jessica đi vào.

"Sau khi anh ta tốt nghiệp, tôi liền ở một mình...!Vì một số lý do, chưa có ai dám đến đòi đổi phòng với tôi."
Nghe Snape giải thích, Jessica cũng không có hỏi người tên Lucius này là ai mà chỉ im lặng đánh giá căn phòng của anh.

Cô có chút giật mình, căn phòng của anh cũng không quá bẩn như trong tưởng tượng, thậm chí còn có thể đánh giá là gọn gàng.

Trên cơ bản, ngoại trừ giường ngủ cùng chăn ga màn được bố trí sẵn ban đầu, căn phòng cũng không có thêm bất kì vật trang trí dư thừa nào.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là vạc không được tính là vật trang trí đã.

Dù sao, cho dù là bần cùng như Jessica, trong phòng ký túc xá tốt xấu gì vẫn có một vài con búp bê mẹ Elise tự làm.

Tất nhiên, Snape cũng không quá giàu có gì nhưng làm sao anh có thể đến một vật dụng trang trí cũng không có được nhỉ.

"Nếu Jones tiểu thư đã đánh giá căn phòng xong, thì xin mời tập trung tinh thần đến việc sắp làm.

Được chứ?"
Hiển nhiên, Snape chưa từng mời ai vào phòng mình chứ đừng nói gì đến việc có người dùng ánh mắt soi mói, bắt bẻ nhìn căn phòng.


Tuy nọc độc và khẩu khí của anh vẫn rất mạnh nhưng lỗ tai đã nóng đỏ ửng cả lên.

May mà có mái tóc rủ xuống che đi không thì Jones đã phát hiện ra rồi.

"À, thật xin lỗi."
Jessica vội vàng hồi thần, luống cuống tay chân lấy từ túi ra một cái rổ đơn giản giống với mấy cái Hagrid tự làm, chỉ là cái rổ này có cỡ siêu mini.

Thấy vậy, Snape bũi môi, rút đũa phép ra, thuần thục sử dụng bùa chú hồi phục.

Không có biện pháp, tuy rằng bùa co rút và bùa phóng to là hai trong mười bùa chú thường dùng của phù thủy nhưng đối với học sinh năm nhất như Jessica mà nói thì vẫn còn quá phức tạp.

Mở cái rổ đã trở về kích thước ban đầu ra, Jessica đem toàn bộ nguyên liệu đã chuẩn bị tốt lấy ra.

Mà Snape bên cạnh cũng không nhàn rỗi, anh tranh thủ lấy vạc ra luôn.

"Tôi nghĩ chắc Jones tiểu thư có thể tự làm đúng không?" Snape ôm ngực đứng một bên, đem vị trí nhường cho Jessica.

"Đương nhiên, em là Jessica Possible mà!"
Jessica nở một nụ cười tự tin, đi đến trưics vạc.

Hiện tại, cô không cần đến sự trợ giúp của Snape.

Nếu không phải quá trình điều chế có chút nguy hiểm thì cô hoàn toàn có thể tự điều chế trong phòng của mình.

Không phải cô chưa từng nói điều này với Snape nhưng sau khi cô nói xong, anh kiên quyết không đồng ý còn không lưu tình phun nọc độc lên cô.

Anh đã tuôn một tràng dài phân tích nếu cô có bất cứ sai sót gì trong quá trình điều chế sẽ tạo ra điều gì, nếu bị phát hiện hậu quả sẽ ra sao và vô số thứ khác cô không thể nhớ nổi.

Nói chung là anh đã nói nhiều lắm.

"Vì sao lại không được làm ở ngoài phòng Sinh hoạt vậy?" Jessica vừa thuần thục bắt tay vào sơ chế nguyên liệu vừa hỏi.

"Hiện tại trong nhà chỉ còn có hai người chúng ta, sao anh còn sợ bị người khác nhìn thấy?"
"Phòng ngủ là địa điểm an toàn.

Trừ nơi này ra, những nơi khác không thể tin đươc." Snape trầm mặc vài giây mới mở miệng nói.

Trong ngữ điệu có vài tia u ám.

"Nơi này là thế giới Phép thuật Jones.

Không có người nào ở đây không có nghĩa là không có người nào không biết."
"...Thật phức tạp." Jessica bĩu môi đem rễ cây wiggentree đã làm xong để sang một bên.

Đeo găng tay lên, cô lại bắt một con đỉa lên, bắt đầu tiết lấy chất nhầy trên người nó.


"Từ sau khi học độc dược, em đã hạ quyết tâm không thể sinh bệnh...!Không biết ai lại dám uống dược làm ra từ đống nguyên liệu này nữa."
"Đừng có bơ lác Jones."
Đối với thái độ có lệ của Jessica, Snape vô cùng bất mãn.

Nếu không phải cô đang điều chế dược anh đã kí đầu cô rồi.

Cố khắc chế xúc động xuống, Snape nghiêm mặt, giọng điệu cao lên một phần.

"Phòng Sinh hoạt chung chưa chắc đã an toàn, đây là lời khuyên của tôi.

Tuy nhiên, tôi nghĩ lời này vô ích rồi bởi vì Jones tiểu thư đây căn bản có để ý lời khuyên của người khác đâu."
Ngẩng đầu nhìn lướt qua vẻ mặt châm chọc của Snape, Jessica đem con đỉa đã bị ép đến chỉ còn cái xác khô lên bàn, mở miệng nói: "Được rồi, em sẽ nhớ kĩ lời khuyên này.

Không được làm chuyện bí mật trong phòng Sinh hoạt chung.

Nhưng mà anh Snape này, anh đừng luôn đem chuyện em không chịu nghe lời khuyên của anh ghép vào mọi chuyện được không? Em chỉ mới không nghe một lần thôi mà!"
"Hừ, mới chỉ một lần.

Xem ra Jones tiểu thư đây rất hài lòng với cuộc sống hiện tại nhỉ?" Snape mặt không thay đổi lấy ra vài nguyên liệu độc dược của riêng mình, thuần thục lột da.

"Tôi còn tưởng cô chán ghét cuộc sống hiện tại cơ đấy."
"Đúng thật mà.

Em rất chán ghét nó." Jessica cẩn thận dùng nhíp nhổ từng cánh của con tò vò Australia ra rồi mài nhỏ.

"Nhưng mà, nếu em không được phân vào Slytherin, em sẽ không thể kết bạn với anh...!Vả lại, em cũng không cho rằng ngoài chị Lily ra anh sẽ cùng một học sinh không nhà kết bạn lần nữa.

Hơn nữa còn giúp đỡ, bảo vệ như vậy."
Nghe đến đây, động tác của Snape cứng lại một chút rồi lại tiếp tục làm việc lưu loát, nước chảy mây trôi.

Thiếu niên tóc đen bất động thanh sắc liếc Jessica đang chuyên chú sơ chế nguyên, thản nhiên mở miệng hỏi: "Nói như vậy, cô rất cao hứng khi làm bạn với tôi?"
Thật ra, ngay cả Snape cũng chưa nhận thấy được, trong lúc hỏi những lời đấy, trong lòng anh lại có chút khẩn trương.

"Tất nhiên.

Được kết bạn với anh là vinh hạnh của em."
Jessica lau lau mồ hôi trên mặt.

Cô nghi ngờ có phải ít người nên gia tinh tăng nhiệt độ lò sưởi lên không mà sao cô lại cảm thấy nóng quá.

"Tôi không nghĩ tôi lại quan trọng, đáng giá Jones tiểu thư tôn sùng đến vậy đấy." Snape nhẹ thở phào một hơi, đáy lòng dâng lên một tia sung sướng.

Dù sao, ai cũng đều hy vọng được người khác tôn trọng, anh cũng không ngoại lệ.

Không, phải nói là anh so với bất cứ ai càng để ý điều đó hơn..


Bình luận

Truyện đang đọc