ĐỒNG PHỤC CÙNG ÁO CƯỚI

Editor: Voicoi08 

Gần đây Thời Diệu liên tục thức suốt đêm để đuổi bản thảo, ban ngày còn phải đến trường, thật sự có chút ‘ăn không tiêu’, vậy nên gần đây khi đến lớp cậu luôn nằm sấp trên bàn học ngủ. Buổi trưa hôm nay, ngay cả cơm cậu cũng chưa ăn đã làm tổ trên ghế sofa trong phòng vẽ tranh đánh một giấc.

Ngủ đến nỗi đầu phình to ra.

Di động vang lên, cậu cũng lười phải nhìn, cậu tiếp tục lật người ngủ tiếp.

Lâm Tiểu Ngộ nhìn hết một giờ học, sau giờ học nhanh chóng thở hổn hển chạy đến, cô đẩy cửa phòng vẽ tranh  thì không mở được, Thời Diệu sợ người khác làm ầm ĩ khiến cậu không ngủ được nên đã khóa cửa rồi. Lâm Tiểu Ngộ dùng sức đập cửa: “Cậu nhỏ, cậu nhỏ, cậu nhỏ.”

Thời Diệu không nhịn được thở dài một tiếng.

“Đến đây. . . .” cậu cào cào mái tóc, lúc đứng dậy thuận tay cầm luôn điện thoại di động lên, đèn xanh báo hiệu trên điện thoại của cậu đang báo hiệu không ngừng.

Cậu vừa mở điện thoại đọc tin nhắn, vừa đi ra ngoài mở cửa.

Lúc cậu nhìn thấy ảnh chụp của Du Thanh Quỳ, bước chân nhanh chóng dừng lại.

Trang Phi Dương không chỉ gửi ảnh chụp cho cậu mà còn kèm theo một câu nói: “Yên lặng, không nói. Mặc ít đồ, mình giúp cậu kiểm hàng trước, chắc cũng đạt đến trình độ nào đó đi.”

Cửa phòng vẽ tranh ‘rầm’ một tiếng bị dùng lực kéo ra.

“Cậu nhỏ. . .”

“Bây giờ Du Thanh Quỳ và Trang Phi Dương đang ở đâu?”

“Ở trên văn phòng của trường. Thầy giáo đang bắt phải liên lạc với phụ huynh. . .”

Thời Diệu lướt qua Lâm Tiểu Ngộ, nhanh chóng đi xuống lầu.

Lâm Tiểu Ngộ có chút ngơ ngác giật mình, cô nhìn theo bóng lưng Thời Diệu mà không hiểu gì, trong lòng nhịn không được nghi ngờ, sao cậu nhỏ lại biết Du Thanh Quỳ và Trang Phi Dương đánh nhau vậy?

. . .

Thời Diệu dùng ba bước thành hai bước chạy xuống lầu, di động lại vang lên.

“Mẹ.”

“A Diệu, Phi Dương vừa gọi điện cho mẹ, nó nói nó và bạn học có chút mâu thuẫn, bây giờ thầy giáo đang mời phụ huynh, nó lại không tìm được ba nó, cho nên. . .”

“Chuyện này mẹ để con giải quyết.” Thời Diệu trực tiếp ngắt lời bà. . .

“Cuối cùng là xảy ra chuyện gì vậy? Con. . . .”

“Con nói là để con giải quyết.” Thời Diệu lạnh giọng nói xong nhanh chóng cúp điện thoại.

Mẹ Thời ở bên kia nhìn điện thoại đột nhiên bị cắt đứt, bà liên tục alo vài tiếng. Bà tức giận ném điện thoại di động sang một bên, một lát sau, bà lại nhặt điện thoại di động lên đặt vé máy bay về nước.

Khi Thời Diệu đến lầu ba, cậu vòng đi đến văn phòng, lúc đi qua cửa phòng học lớp bảy, cậu có nghe thấy mấy bạn học nữ nói chuyện nhắc đến Du Thanh Quỳ.

Thời Diệu thả chậm bước chân.

“Nghe nói Du Thanh Quỳ và Trang Phi Dương đánh nhau hả? Lại còn là Du Thanh Quỳ ra tay trước, Du Thanh Quỳ nhìn qua thì mềm mại yếu ớt, không ngờ lại như thế.”

“A.” Diệp Lệ Học cười lạnh một tiếng. “Du Thanh Quỳ vốn cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Hôm nay mình còn thấy Lục Vũ Toàn đang mắng cô ta.”

“Lục Vũ Toàn? Hai người không phải là bạn tốt sao? A, mình biết rồi. Bởi vì Thời Diệu đúng không? Chậc chậc, Du Thanh Quỳ cũng thật là, bạn trai mà bạn tốt thích mà cũng dính vào.”

“Lệ Học, Lục Vũ Toàn mắng Du Thanh Quỳ, chắc cậu rất vui vẻ đúng không?”

“Xì.” Diệp Lệ Học hất hàm, “Sức chiến đấu của cái đồ Lục Vũ Toàn kia quá yếu, mình đứng xem một lúc lâu mà cô ta cũng không mắng được cái gì, chỉ hời hợt mà thôi. Cuối cùng mình vẫn không thể nhìn được, chặn cái đồ kĩ nữ Du Thanh Quỳ kia lại, mắng cho một trận đến chết. Thật sung sướng.”

Diệp Lệ Học nhanh chóng nói tiếp: “Vì sao bây giờ Du Thanh Quỳ và Trang Phi Dương lại đánh nhau? Còn không phải vì Thời Diệu sao? Cái đồ Trang Phi Dương kia cũng không phải thứ tốt lành gì. . . .”

. . .

Trong văn phòng.

Du Thanh Quỳ cúi đầu nhìn ngón chân của mình.

Du Thanh Quỳ có chút lo lắng mẹ cô sẽ tức giận,d/đ/l/q/d, sẽ khó chịu. Tính tình mẹ cô luôn rất yếu đuối, trước kia lúc mối quan hệ giữa ba mẹ còn tốt, ngay cả xem phim truyền hình mẹ cô cũng khóc sướt mướt, sau khi mối quan hệ của ba mẹ cô trở nên căng thẳng, cả người mẹ cô cũng trở nên mẫn cảm yếu ớt hơn.

Chuyện này Du Thanh Quỳ cũng không muốn nhường nhịn một chút nào, cùng lắm thì chuyển trường, tạm nghỉ học, cô tuyệt đối không nhường nhịn loại chuyện như vậy.

Nhưng Du Thanh Quỳ rất lo lắng sau khi mẹ đến đây sẽ nhường nhịn. Vừa rồi cô gọi điện thoại cho mẹ, cô cũng chỉ nói cho mẹ một cách đơn giản nhất, lúc đó Du Thanh Quỳ cũng không nghe ra được giọng của mẹ trong điện thoại. . . .

Nhà Du Thanh Quỳ cách trường Lục Trung không xa, cửa hàng của Mễ Doanh Tĩnh cũng không xa trường học. Không đến nửa tiếng đồng hồ Mễ Doanh Tĩnh đã chạy đến trường học.

“Xin chào thầy giáo, tôi là mẹ Du Thanh Quỳ.” Tay phải của Mễ Doanh Tĩnh đang bó thạch cao, chỉ có thể vươn tay trái ra bắt tay với thầy giáo.

“Chào phụ huynh, hiện tại hai đứa nhỏ này đánh nhau. Tôi muốn mời cha mẹ hai bên cùng đến xử lí, nhưng phụ huynh của Trang Phi Dương lại ở nước ngoài, hôm nay không thể đến được.”

Mễ Doanh Tĩnh nhìn về phía Trang Phi Dương.

Trang Phi Dương thoải mái cười rộ lên, cúi người chào: “Cháu chào dì.”

“Mẹ. . .” Du Thanh Quỳ đi đến bên cạnh mẹ cô, dè dặt cẩn thận quan sát vẻ mặt của mẹ.

Mễ Doanh Tĩnh nhìn thoáng qua Du Thanh Quỳ chật vật, bà hơi nhíu mày, nhìn về phía chủ nhiệm lớp nói: “Tôi đã biết hết sự việc. Hiện tại tôi muốn bạn học sinh này lập tức xóa bỏ ảnh chụp trong điện thoại di động, hơn nữa còn phải xin lỗi con gái tôi. Đương nhiên, trường học của các vị cũng nên dựa vào nội quy để có hình phạt thích đáng với bạn học sinh này.”

Du Thanh Quỳ có chút kinh ngạc nhìn mẹ cô.

“Dì à, cháu cũng chỉ vui đùa cùng Du Thanh Quỳ mà thôi. Cô ta cũng không cởi sạch, cũng không phải là . . . Trời ơi, a, ôi. Hơn nữa dựa theo nội quy trường học mà nói, Du Thanh Quỳ cũng đánh nhau, vậy nên cô ta cũng phải nhận hình phạt.”

“Đây là hai chuyện khác nhau. Thứ nhất, cháu xúc phạm con gái tôi thì phải nhận trừng phạt và xin lỗi, thứ hai, Tiểu Quỳ nhà tôi đánh nhau thì cũng chấp nhận mức xử phạt của nhà trường.”

“Đúng rồi.” Mễ Doanh Tĩnh lại nói thêm một câu, “Tôi không chỉ yêu cầu bạn đến phòng truyền thanh của trường xin lỗi con gái tôi, mà tôi còn muốn ba mẹ cháu cũng phải xin lỗi. Về phần bồi thường tiền, nhìn cả người cháu cũng bẩn thỉu dơ dáy, vậy nên chúng tôi không cần.”

Trang Phi Dương trợn trừng hai mắt, cười như không cười nói: “Dì à, dì đang bắt nạt người khác sao?”

“Cháu không đồng ý với phương pháp xử lí của tôi?” Mễ Doanh Tĩnh hỏi.

“Đương nhiên cháu không đồng ý. Cháu đã nói rồi, chẳng qua chỉ là đùa với cô ta mà thôi. Cho nên cháu không xin lỗi.” Nụ cười trên mặt Trang Phi Dương cũng thu lại, cô ta trở nên nghiêm túc hơn nhiều.

Mễ Doanh Tĩnh trực tiếp đi đến, nhanh chóng giật rách áo của Trang Phi Dương. Hôm nay Trang Phi Dương chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đóng cúc, Mễ Doanh Tĩnh giật một cái, các nút đều đứt rời. Tay Mễ Doanh Tĩnh vẫn kéo không ngừng, áo sơ mi trên người Trang Phi Dương nhanh chóng bị giật xuống, trên người cô ta chỉ còn lại một chiếc áo ngực.

“Nghe nói bạn học Trang Phi Dương sống ở nước ngoài từ nhỏ, rất cởi mở. Vậy thì từ hôm nay bạn học này có thể ở trần đến trường rồi, không cần phải mặc quần áo nữa.” Mễ Doanh Tĩnh nhanh chóng ném áo sơ mi của cô ta ra cửa sổ. “Bạn học Trang có hài lòng với cách xử lí như vậy không?”

“Mẹ Thanh Quỳ, chị bớt giận đã.” Chủ nhiệm lớp vội vàng ngăn cản.

Hiện tại là giữa giờ ra chơi, trong văn phòng có rất nhiều giáo viên và học sinh. Thấy vậy các giáo viên đều nhanh chóng vây lại, có người nhanh chân đi tìm hiệu trưởng.

Mỗi lớp đều có học sinh đại diện ôm vở bài tập lên văn phòng,lqd, nhìn thấy cảnh này, có người trực tiếp là rơi hết vở bài tập xuống đất, cậu mở to hai mắt, nói: “Má ơi, đây cũng quá mạnh mẽ đi. . .”

“Dì, dì đừng bắt nạt người khác.” Ngực Trang Phi Dương phập phồng, vẻ mặt không để ý hoàn toàn biến mất.

“Không phải bạn luôn nói mình là người cởi mở sao? Dì cũng chỉ vui đùa với bạn một chút thôi.” Mễ Doanh Tĩnh nhìn gương mặt trắng bệch của Trang Phi Dương, bà nở nụ cười. “Bạn học Trang à, bạn đúng là người như họ.”

Trang Phi Dương buông cái tay đang ôm ngực ra, ưỡn ngực ngẩng đầu, tức giận đùng đùng trừng mắt nhìn Mễ Doanh Tĩnh nói: “Dì bắt nạt tôi vì ba mẹ tôi không có ở đây sao? Ngài không sợ mang lại ảnh hưởng đến Du Thanh Quỳ sao, khiến cho sau này cô ta sẽ bị cô lập trong cái trường này sao?”

Mễ Doanh Tĩnh nâng tay lên: “Ngừng lại, mặt dày mày dạn tự xưng chỉ là vui đùa nên không sao, bây giờ lại chuyển sang uy hiếp người ta bị cô lập này? Vô dụng thôi, dáng vẻ này của bạn hơn hai mươi năm trước dì thấy nhiều rồi. Không ngờ người tuổi trẻ bây giờ vẫn có dáng vẻ như vậy, không tiến bộ.”

Lúc phó hiệu trưởng và hiệu trưởng cùng nhau tiến vào, dưới lầu cũng vang lên tiếng xe cảnh sát. Trong văn phòng, giáo viên và học sinh đều cùng nhau nhìn ra cửa sổ, cửa sổ của của phòng học cũng có rất nhiều cái đầu tò mò nhìn ra.

Hai nữ cảnh sát xuống xe cảnh sát, đang đi lên lầu.

“Ai báo cảnh sát vậy?” Phó hiệu trưởng kinh ngạc hỏi.

“Em, là em báo cảnh sát.” Du Thanh Quỳ lớn tiếng trả lời.

Cô nhìn Trang Phi Dương nói: “Cô không chỉ chụp ảnh của tôi, còn tự ý đem ảnh của tôi phát tán ra ngoài. Đây là xâm phạm quyền riêng tư của tôi. Cô không chịu xóa bỏ ảnh chụp của tôi, cũng không chịu giao điện thoại ra ngoài, tôi chỉ có thể báo cảnh sát, để cảnh sát vào xử lí chuyện này.”

Trang Phi Dương tức giận nở nụ cười: “Cô lại đi báo cảnh sát. Cô có bệnh không vậy hả?”

“Cô còn phát ảnh chụp của con gái tôi ra ngoài?” Mễ Doanh Tĩnh tức giận, nổi giận đùng đùng đi về phía Trang Phi Dương.

Mấy giáo viên thấy vậy vội vàng tiến lên ngăn cản.

“Phụ huynh, phụ huynh, có chuyện gì từ từ nói. Có chuyện gì từ từ nói.” Mấy thầy giáo và phó hiệu trưởng vội vàng tiến lên hòa giải.

Trang Phi Dương lùi về phía sau hai bước, ôm cánh tay, tức giận nói: “Đúng là gửi ra ngoài, chẳng qua chỉ gửi cho bạn trai của cô ta thôi. Căn bản không được tính là truyền bá mà.”

Mễ Doanh Tĩnh sửng sốt một chút, bà quay người lại nhìn Du Thanh Quỳ, hỏi: “Con yêu đương rồi sao?”

“Không có. Con không có.” Du Thanh Quỳ mạnh mẽ lắc đầu phủ nhận.”

“Rầm.” một tiếng vang rất lớn, cửa phòng bị đá mạnh ra.

Thời Diệu mang theo một gương mặt thối đi vào, nhanh chóng đi đến, đi thẳng đến chỗ Trang Phi Dương.

“Thời. . . . .” Thấy Thời Diệu xông đến, Trang Phi Dương cầm chặt di động trong tay theo bản năng.

Thời Diệu cũng không nói gì, trực tiếp đoạt lấy điện thoại trong tay Trang Phi Dương, ném vào tường, trực tiếp vỡ nát. Cậu đi đến gần Trang Phi Dương chất vấn: “Cô còn gửi ảnh cho những ai nữa?”

Trang Phi Dương lập tức hoảng sợ, lúc Thời Diệu xông đến, cô căn bản không phản ứng kịp, đến khi điện thoại bị đập, cô mới hồi phục tinh thần.

“Này, khẩn trương cái gì chứ, chỉ gửi cho cậu thôi.”

Trang Phi Dương nghiêng đầu nhìn Du Thanh Quỳ đang đứng bên cạnh, nói: “Thanh Quỳ, cậu cũng đừng khẩn trương. Mình thật sự chỉ đùa với cậu một chút thôi, ảnh chụp cũng chỉ gửi cho bạn trai cậu mà thôi. Dù sao cũng không phải bạn trai cậu chưa từng thấy, ai, ôi.”

“Cô. . .” Du Thanh Quỳ còn chưa nói xong, cô chỉ thấy Thời Diệu đang đứng hung giữ lườm Trang Phi Dương đột nhiên lại nhấc chân đá vào cái bàn phía sau Trang Phi Dương. Cả người Trang Phi Dương đều ngã về phía sau, cái lưng đập vào cái bàn, đau đến mức khiến cô ta nhíu mày.

“Thời Diệu, cậu đánh bạn gái, cậu còn là con trai không thế.” Trang Phi Dương nhịn đau trừng mắt nhìn Thời Diệu.

“Thời Diệu, dừng tay.” Chủ nhiệm lớp vội vàng kéo Thời Diệu lại.

Không chỉ có giáo viên và học sinh trong phòng, học sinh ở các lớp cũng đã sớm nhận được tin tức, mọi người đều đứng trước cửa văn phòng nhìn vào xem náo nhiệt.

Mấy chủ nhiệm lớp đều ở đây, còn cả hiệu trưởng và phó hiệu trưởng, thậm chí cả cảnh sát, sao một người lại bạo lực hơn người kia thế.

“. . . Cậu là bạn trai của con gái tôi?” Mễ Doanh Tĩnh nhìn lên nhìn xuống đánh giá Thời Diệu mấy lần, cuối cùng ánh mắt bà dừng lại trên đầu Thời Diệu.

Thời Diệu nằm ngủ lâu trên ghế sofa, đầu tóc có chút lộn xộn.

Gương mặt Thời Diệu hơi cứng lại, động tác của cậu không được tự nhiên vuốt lại mái tóc của mình, khẽ ho một tiếng, nói: “Cháu chào dì. . . .”

“Mẹ, không phải, con không yêu sớm.” Du Thanh Quỳ vội vàng ôm cánh tay mẹ, dùng sức giải thích. Bọn họ sắp tức chết rồi. Đây là chuyện gì với chuyện gì vậy. Hiện giờ không chỉ có đánh nhau nữa, còn thêm tội danh yêu sớm nữa chứ.

Thời Diệu nhìn thoáng qua Du Thanh Quỳ, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói với Mễ Doanh Tĩnh: “Dì, cháu chỉ ngồi cùng bàn với con gái dì thôi, không phải bạn trai của cô ấy.”

Dưới ánh mắt nghi ngờ của Mễ Doanh Tĩnh, Thời Diệu im lặng một chút lại nói tiếp: “Tạm thời còn chưa phải.”


Bình luận

Truyện đang đọc