Liên Châu đang đứng trong phòng khách, cầm túi chờ anh, khuôn mặt nở nụ cười: "Chúng ta ra ngoài ăn nhé? Tôi đói."
Lý Phục Thanh có lẽ đã rời đi.
Liên Châu cảm thấy ba người bọn họ giống như đang ở trong một nơi sương mù dày đặc, cô đã mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Du Úc đang nhanh chóng đến gần, còn Lý Phục Thanh thì trốn phía sau Liên Châu, đôi khi sẽ đẩy cô về phía Du Úc, đôi khi lại kéo cô đi dạo bên vách núi.
Du Úc và Liên Châu sóng vai đi trong tiểu khu, những người quen biết cô đều nhịn không được mà nhìn Du Úc nhiều hơn vài lần, dáng người anh cao ngất, bước chân dài rộng, nhìn từ xa trông như một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng.
Không giống như Du Úc, Lý Phục Thanh tuy có chiều cao vượt trội nhưng lại như có được ma lực tàng hình, hắn thường xuyên chậm rãi đi qua tàng cây, khi có người già trẻ con đến hắn sẽ mỉm cười lịch sự với họ, giống như các giáo viên trường đại học gần đó.
Du Úc chú ý tới ánh mắt của những người qua đường, hỏi Liên Châu: "Bọn họ có thường xuyên nhìn em như vậy không?"
Liên Châu liếc mắt nhìn những người đi ngang qua: "Còn cần phải hỏi sao, đều là ruồi những, khi có chuyện gì hôi thối đều sẽ bu lại gần."
Du Úc cố ý nhìn biểu tình của Liên Châu lúc này, cô luôn thỉnh thoảng sẽ nói ra một vài từ ngữ không giống như cô sẽ nói.
Trước mắt là quán sủi cảo.
Du Úc hỏi: "Ăn gì? Em muốn ăn sủi cảo không?" Anh nhìn Liên Châu.
Liên Châu đang đắm chìm trong suy nghĩ Lý Phục Thanh làm cách nào mà lặng lẽ chuồn đi được, nhìn đến quán sủi cảo, cô kinh hãi, toàn thân như bị sét đánh đến tê dại.
Cô bình tĩnh lại nói: "Không, buổi trưa tôi mới ăn rồi."
"Lần trước tôi nói với anh quán bọn họ có ruồi, còn nhớ không?" Liên Châu cười nói: "Sau đó tôi vẫn không nhịn được mà muốn ăn."
"Không sạch sẽ, ăn cũng không bệnh." Du Úc nói: "Anh đưa em đến một nhà hàng bên hồ nhé? Coi như cho em trải nghiệm."
"Được." Liên Châu sảng khoái đồng ý.
"Có cần gọi bạn trai em không?"
"Không cần." Liên Châu không nhìn Du Úc: "Đó là xe của anh à?" Cô nói rồi bỏ lại Du Úc đi thẳng về phía xe.
5 giờ chiều, nhà hàng yên tĩnh không có vị khách nào, đèn cũng chỉ bật lẻ tẻ vài cái.
Du Úc dẫn theo Liên Châu chọn một chỗ ở gần cửa sổ.
Ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy những hàng cọ cao cao bên bờ hồ, ánh nắng mặt trời kẹp giữa những gợn sóng trên mặt hồ, mỗi làn gió nhẹ thổi qua, từng lớp từng lớp sóng tan ra, nắng nhuộm vàng mặt hồ.
Liên Châu nghiêng người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cô đắm mình trong hồ nước của riêng mình, còn Du Úc thì đang nhìn cô.
Cô còn đẹp hơn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, tóc mai bên thái dương ẩm ướt, đôi mắt nheo lại vì ánh sáng, bờ vai hơi rung lên mỗi khi hít thở...
Nhân viên nhà hàng mở nhạc lên:
Dòng chảy chậm rãi
Đôi môi không thể che giấu
Trái tim tan vỡ của tôi
(Bài Reason to be strong của Mạc Văn Úy & Ngũ Bách)
Liên Châu kinh ngạc quay đầu lại nhìn Du Úc: "Bọn họ đang mở bài hát của Ngũ Bách."
"Anh gọi đấy." Du Úc cười nói.
Liên Châu gật đầu, tán gẫu với anh về phong cách của nhà hàng này.
Đồ ăn được mang lên, đều là những món ăn tao nhã khi ăn không cần phải trợn mắt phồng má.
Liên Châu ăn không ngon miệng, chỉ hai được hai miếng rồi thôi, ánh mắt luôn tự do thả trôi xa xăm, đôi khi nhìn vào ngọn tháp, đôi khi lại nhìn biển quảng cáo trên các tòa nhà.
Bóng đêm dần dày đặc, ánh đèn chiếu lên mặt Liên Châu, quầng thâm mắt hơi sưng và xanh của cô đột nhiên hiện lên, gần đây cô sụt cân rất nhiều, trong mắt đều là mệt mỏi, trái tim Du Úc phảng phất như bị ai đó níu lấy, rất nhức nhối: "Gần đây em có đi khám bác sĩ tâm lý không?"
Liên Châu lơ đễnh gật đầu, cầm nửa chén canh màu vàng còn lại lên uống hết: "Hôm nay anh có nhiều vấn đề thật.
Sao nào, trước khi đi còn muốn điều tra cho rõ ràng à?"
Cô cười, hất tóc ra sau lưng.
Du Úc nhìn hai tay cô loay xoay sau đầu một lát liền thần kỳ mà dùng tóc buộc tóc lên.
Du Úc cười cười: "Bởi vì anh muốn biết về em, hy vọng em sống tốt, hôm nay anh mới cảm thấy hình như không biết gì về em."
Liên Châu trợn tròng mắt, cười lạnh nói: "Là bởi vì anh đột nhiên phát hiện ra tôi có bạn trai vô hình sao?"
Cô lại hỏi nhân viên phục vụ một ly rượu, nửa người trên dựa toàn bộ vào ghế sofa, hai tay đặt tùy ý sang hai bên, ánh mắt thản nhiên nhìn Du Úc.
Sau khi men rượu quay cuồng trong cơ thể vài lần, Liên Châu có chút không kiêng nể gì.
Mặc dù cô mặc váy sơ mi bằng vải cotton nhưng lại giống như một lão già vừa mới chạy 50km trên chiếc xe lửa hạng nặng.
Liên Châu đi thẳng vào vấn đề, Du Úc cũng không che giấu nữa: "Nếu không yêu anh ta, tại sao lại nguyện ý đi cùng anh ta? Anh ta đối với em có tốt không?"
Liên Châu lắc đầu, sửa lại lời của anh: "Không phải là tôi đi cùng anh ta mà là anh ta sẵn sàng đi với tôi."
"Nếu anh cũng nguyện ý thì sao?"
Du Úc nhìn Liên Châu chăm chú, đáy mắt ướt át phản chiếu màn đêm rực rỡ, lần này anh cũng nghiêm túc, anh muốn sống cùng Liên Châu, mỗi ngày đều thấy cô, tham gia vào niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống của cô.
Anh thừa nhận mình đã bị tình yêu che mờ mắt nhưng vào lúc này, anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu: muốn yêu cô ấy.
Thời gian và không gian dường như ngừng lại vào khoảnh khắc này, chỉ có gió đêm vẫn thổi, thế giới đen thẳm của Liên Châu bị Du Úc xé ra một lỗ hổng, ánh sáng chói mắt tràn vào.
Thế giới kia mềm mại và ấm áp, mặt trời đầy nắng, ngay cả khi đầy khói và bụi bặm cô cũng tình nguyện bước vào nhìn xem..