ĐỘT KÍCH TRÁI TIM THIẾU NỮ

=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

Tô Mộ Mộc thấy Lâm Trăn với đội trưởng 4W có chuyện quan trọng cần nói, bản thân cô cũng chỉ lo họ cãi nhau nên mới chạy tới chen một chân vào, bây giờ xem ra mọi thứ vẫn bình thường nên cô yên tâm rồi.

Đối với hai tên khinh bỉ lẫn nhau y như gì con nít này, Tô Mộ Mộc cười khẽ: “Hai người tiếp tục nói chuyện đi nhé, tôi sang bên kia chờ.”

“Không cần đâu.” Lâm Trăn vội giữ chặt tay cô lại, tuy động tác rất vội nhưng vẫn nhẹ nhàng, hơn nữa trong khoảnh khắc nhìn vào mắt Tô Mộ Mộc, đáy mắt cậu lóe lên vẻ dịu dàng và ngọt ngào.

Nhưng vừa mới xoay lại thì thái độ lập tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ, đối mặt với đội trưởng 4W bằng vẻ mặt cực kì ngứa đòn: “Em sẽ cân nhắc lời mời của anh thật cẩn thận, khi giải này kết thúc em sẽ cho anh câu trả lời.”

Lâm Trăn lật mặt dễ dàng như lật bánh tráng khiến đội trưởng 4W trợn mắt há mồm, trên người thằng ranh này có nút bật hay gì? Nhấn cái là đổi mặt, nhấn thêm cái nữa lại đổi mặt khác.

“Hết rồi phải không? Hết rồi thì lượn đi nhanh lên.” Lâm Trăn vẫy tay giục, ý là đừng có ở đây làm phiền giây phút hẹn hò yêu đương người ta đang cố gắng giành lấy.

Trên đầu đội trưởng 4W hiện lên một hàng chấm câm nín, anh rũ mắt nhìn xuống hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người nào đó, nhíu mày hiểu ra.

Tim đội trưởng sống kiếp độc thân hơn hai mươi năm chợt đau, không ngờ trong số họ thì ranh con Lâm Trăn này lại là người thoát kiếp độc thân đầu tiên, đối phương còn là một ngôi sao giới giải trí!

Đội trưởng ôm tim nhìn Lâm Trăn với Tô Mộ Mộc, khó chịu nói: “Thằng ranh này gặp phải vận cứt chó gì thế nhỉ.”

Dứt lời, đội trưởng 4W vừa hâm mộ vừa ghen tị quay đầu, thở phì phì bỏ đi.

Tô Mộ Mộc nhìn bóng lưng lượn gấp của đội trưởng 4W, hơi lo lắng hỏi: “Chị có làm phiền hai người nói chuyện không?”

“Không có.” Lâm Trăn hùng hồn nói: “Nếu chị gái nhỏ đã đến thì tất nhiên là em không thèm nói chuyện với anh ta nữa rồi.”

Nghe thế, Tô Mộ Mộc quan sát Lâm Trăn từ trên xuống dưới rồi dở khóc dở cười đánh giá: “Chị nghĩ em mà ở cổ đại thì chắc chắn là một tên hôn quân.”

“Hở? Nào có!” Lâm Trăn thề thốt không nhận: “Hôn quân nào cũng có ba vợ bốn nàng hầu, em là em chung thủy lắm luôn.”

“Sao chị gái nhỏ lại nghĩ em như thế.” Lâm Trăn kêu oan cho mình.

Tô Mộ Mộc nhịn cười nhìn cậu diễn.

Nhưng chẳng bao lâu cậu đã cất nụ cười ấy đi và nghiêm mặt nói: “Thật ra đội trưởng đã nói hết những điều cần nói rồi nên chị không có làm phiền bọn em.”

Lâm Trăn với đội trưởng 4W đã quen nhau khá lâu, thường ngày cũng rất hay trao đổi.

Trận trước đội trưởng 4W đã lập lờ hỏi cậu chuyện go pro* nhưng mãi đến hôm nay mới chính thức đưa ra lời mời.

(*) Go pro: Chơi chuyên nghiệp.

Lâm Trăn nhìn ngọn đèn ấm áp dưới lầu, ánh đèn nhàn nhạt ánh lên con đường kia như một dòng sông màu vàng và cậu đang men theo con sông đó để bơi ngược về một đoạn kí ức đã trôi qua từ lâu.

Cậu nhớ tới chính mình năm mười sáu tuổi chẳng cái gì là biết trời cao đất rộng, nhớ tới những lần tranh cãi với người thân vì khăng khăng muốn đi con đường tuyển thủ chuyên nghiệp, nhớ tới bản thân mình đã liều mạng tập luyện cùng với đám bạn chí cốt cùng chung một chí hướng ở trung tâm tập huấn.

Bây giờ nhớ lại tất cả những điều đã đi qua, Lâm Trăn chợt phát hiện trên đời từng có một chàng trai trẻ tên Lâm Trăn cực kì thích nhảy nhót tung tăng khắp nơi. Hơn thế nữa, bao nhiêu năm đã trôi qua nhưng tính cách ấy vẫn không bị thời gian mài mòn.

Chợt, suy nghĩ của Lâm Trăn được thả trôi lượn lờ theo dòng sông thời gian, chìm vào trong đó.

Tô Mộ Mộc bên cạnh nhìn Lâm Trăn đột nhiên im ắng đến lạ, nhớ đến biểu hiện của cậu trong mấy trận SOLO hôm nay cùng với những đánh giá của caster được đăng trên mạng thì cô cũng đoán được phần nào.

“Đội trưởng muốn mời em gia nhập 4W hả?”

“Ưm.” Lâm Trăn mím môi gật đầu.

Tô Mộ Mộc nhận ra lúc gật đầu cậu đã siết lấy tay cô, tuy cái siết ấy rất khẽ nhưng cô vẫn cảm nhận được.

Cô lẳng lặng nhìn Lâm Trăn, nhìn vẻ xoắn xuýt chưa bao giờ xuất hiện trên gương mặt của người thích gì nói đó và muốn gì thì làm đó.

Chẳng lẽ cậu đang do dự và băn khoăn điều gì?

Tô Mộ Mộc nghĩ thấy cũng phải, thật ra con đường tuyển thủ chuyên nghiệp đi cũng khá giống các nghệ sĩ, nhìn bên ngoài thì rất đẹp nhưng lại ẩn chứa vô vàn áp lực và khắc nghiệt mà người thường không thể tưởng tượng nổi nên Lâm Trăn do dự cũng là chuyện bình thường.

Tô Mộ Mộc dịu dàng hỏi: “Em đang lo con đường đó sẽ khó đi hả?”

Cô vừa hỏi vừa phải cân đo đong đếm xem nên làm cách nào để khuyên nhủ cậu.

“Hả?” Nhưng nghe cô nói xong Lâm Trăn lại ngu người, mất mấy giây cậu mới bừng tỉnh và vội nói: “Không phải đâu, một thanh niên ưu tú như em thì đặt đâu cũng sáng thôi, chỉ là em vẫn chưa nghĩ ra là nên đặt ở chỗ nào.”

Lâm Trăn cười ha ha: “Chị gái nhỏ à, em lo lắng sợ hãi mới là chuyện lạ đó.”

Tô Mộ Mộc: “……”

Tự dưng cô thấy Lâm Trăn sống được đến từng tuổi này quả là một kì tích.

Nhưng ngẫm lại thì thấy cậu nói cũng đúng. Cuộc sống của Lâm Trăn quá xuôi chèo mát mái, gia đình không thiếu tiền này, đi học thì trở thành người nổi bật nhất trong đám bạn cùng lứa cùng chuyên ngành này, với sở thích chơi game thì cậu cũng là người trâu bò nhất này, giá trị nhan sắc thì… Tô Mộ Mộc ngắm Lâm Trăn mấy lần, dù đã được ngắm rất nhiều anh chàng đẹp trai trong giới giải trí nhưng cô buộc phải công nhận là giá trị nhan sắc của Lâm Trăn là loại cực kì xuất sắc.

Nên đối với một người có vạch xuất phát cao hơn người ta, đường chạy cũng bằng phẳng hơn bao người như Lâm Trăn thì cậu có rất nhiều con đường để lựa chọn cho tương lai đâm ra khó lựa thì cũng là chuyện quá đỗi bình thường.

Tô Mộ Mộc lại nghĩ sao chàng trai này dễ kéo giá trị thù hận của người khác thế nhỉ?

“Chị gái nhỏ.” Lâm Trăn cúi xuống nhìn tay mình, cậu nhớ đến tâm trạng của mình khi ngồi trên khu thi đấu, đó là sự sung sướng đầy hưng phấn và thỏa mãn.

“Thật ra lúc thi đấu trong giải hôm nay em mới chợt nhận ra mình rất thích cảm giác được ở trên đó chơi game.”

Bỗng, có tiếng cười sang sảng vang lên dưới lầu, Lâm Trăn nghe tiếng nhìn sang.

“Mấy tên đó.” Lâm Trăn hất cằm về phía bốn người nối đuôi nhau ra khỏi trường quay.

“Sao?” Tô Mộ Mộc cũng nhìn xuống theo hướng cậu chỉ, câu trông thấy thành viên của 4W đang choàng vai bá cổ nhau ra ngoài, trông có vẻ đang định sang ngõ nhỏ bên đường bên kia, đó là nơi ăn khuya của dân cư sống quanh khu này.

Bốn người họ hi hi rồi lại ha ha, những gương mặt trẻ trung ấy tràn ngập hơi thở và sức sống của thanh xuân.

“Trừ đội trưởng ra thì ba thành viên khác của 4W đều là những người bạn em quen trong khoảng thời gian tham gia tập huấn. Người bên trái là tay bắn tỉa của đội tên Trữ Chu, mặt dày cực dày, cũng tầm tầm cỡ em đấy.”

“Người nhỏ con bên cạnh Trữ Chu là tay đột kích phụ, người thì lùn nhưng bắn thì ghê lắm nên khá hợp ý đội trưởng. Đừng thấy cậu ta nã súng hăng thế mà lầm, thật ra cậu ta từng khóc nhè vì không đạt được tiêu chuẩn huấn luyện đó.”

“Còn tay đột kích chính thì lúc chơi cùng họ chị có gặp rồi. Hồi tập huấn cậu ta luôn là người đến sớm nhất và về trễ nhất, năm đó lúc biết mình được vào đội hình chính thức cậu ta đã bắt bọn em nghe cậu ta rống ‘người theo đuổi giấc mơ’ suốt cả đêm.” Lâm Trăn kể lại tất cả các đặc điểm và những chuyện hài hước của mấy thành viên như học thuộc lòng.

Nói xong cậu lại cười khẽ: “Nay bọn họ đều được tỏa sáng trên sàn thi đấu thế giới rồi.”

Lâm Trăn đang nói chuyện với Tô Mộ Mộc, không rõ ai trong 4W đã phát hiện ra hai người đang đứng trên lầu nhìn họ từ xa.

Bốn người lần lượt quay đầu lại theo thứ tự rồi châu đầu ghé tai bàn tán xì xào điều gì đó, đoạn họ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Trăn kêu ba tiếng gâu gâu gâu.

Gâu xong cả đám lại cười lớn tiếp tục hành quân đi ăn khuya.

“Bốn tên ngu…” Nhớ ra Tô Mộ Mộc đang ở bên cạnh, chữ ‘ngốc’ kia bị cậu nuốt trở vào.

Lâm Trăn ngượng ngùng sờ mũi, xấu hổ nói: “Đó là giao kèo của bọn em vào sáu năm trước, khi đó bọn em đã giao rõ là ai thoát kiếp độc thân thì cả đám sẽ sủa ba tiếng gâu gâu với người đó để bày tỏ sự khó chịu của mình đồng thời chúc mừng vì người đó đã thoát kiếp FA.”

“Không ngờ họ vẫn còn nhớ.” Lâm Trăn cứ trông theo bóng các thành viên 4W mãi chẳng rời, ánh mắt ánh lên sự nhớ nhung.

Tô Mộ Mộc bật cười bởi lời giải thích của cậu: “Cách chúc mừng của bọn em đặc sắc ghê.”

Sau đó, cô cười nhạt: “Em biết không, ban nãy ánh mắt em nhìn họ lấp lánh ánh sáng, khác một trời một vực với em ngày thường.”

Lâm Trăn chuyển tầm mắt sang Tô Mộ Mộc và trông thấy bóng mình được phản chiếu trong đôi mắt sáng ngời kia.

Đúng là khác hẳn, hệt như cả người cậu đang sáng lên, tràn ngập sức sống và tinh thần mãnh liệt.

Dường như cậu lại được trông thấy mình năm mười sáu tuổi.

Chợt, Lâm Trăn đã có quyết định, cậu đã tìm được phương hướng chính xác ở ngã tư đường đời.

“Em biết mình nên chọn gì rồi.” Lâm Trăn cười rực rỡ, trên mặt cậu là vẻ kiên quyết nhất từ trước cho đến nay.

Nhưng ngẫm lại cậu lại buồn bã nói: “Uầy, nếu em làm tuyển thủ chuyên nghiệp thật thì chúng ta chẳng còn nhiều thời gian để yêu đương nữa rồi.”

“Phì.” Tô Mộ Mộc buồn cười chọt hai má cậu: “Cây Nhỏ ngốc của chị ơi, em nghĩ gì thế? Chúng ta còn cả quãng đường dài phía trước, thời gian vẫn còn rất nhiều mà. Sau này không chỉ có em theo chị mà chị cũng sẽ đi cùng em.”

“Chị gái nhỏ ơi, chị vừa mới gọi em là gì ấy?”

“Cây Nhỏ ngốc?” Tô Mộ Mộc cười lém lỉnh.

“Không không, là ‘của chị’ cơ!” Lâm Trăn nhấn mạnh từ khiến cậu vui mừng khôn xiết rồi hớn hở vòng tay qua eo cô kéo nhẹ.

Tô Mộ Mộc bị kéo bất ngờ nên ngã vào lòng Lâm Trăn, hai người đứng sát vào nhau.

Hai tay cô đặt trên ngực cậu nhưng sao cô cứ có cảm giác hành động này có tí gì đó không mấy trong sáng nhỉ.

Thực tế, Tô Mộ Mộc không hề sai, đúng là Lâm Trăn có động cơ mờ ám, cậu vẫn còn băn khoăn về câu đội trưởng 4W nói mấy phút đồng hồ trước—— Vậy cậu có được ôm không?

Lâm Trăn cười nhạt, đương nhiên là cậu có thể công khai ôm vợ mình rồi. Cậu không có như bốn tên chó độc thân kia đâu! Nhưng cái đuôi chó nhà cậu chưa kịp vểnh lên trời thì đã bị câu hỏi của Tô Mộ Mộc đạp xuống vực sâu vạn trượng.

“Mà nhé, sao tự dưng hồi trước em lại thay đổi ước mơ thế?” Tô Mộ Mộc có tò mò hỏi một lần rồi nhưng lại bị ngắt ngang, hồi sau thì cô không nhớ đến vấn đề đó nữa.

“À……” Lâm Trăn không ngờ Tô Mộ Mộc lại đột ngột hỏi câu này nên ấp a ấp úng, vành tai ửng đỏ. Cậu nghĩ hành động của mình năm đó quá ngu ngốc nên rất khó mở lời ư ư!

Thật lòng Lâm Trăn rất lo, cậu băn khoăn không biết mình nói ra xong liệu Tô Mộ Mộc có chê cậu quá trẻ con, chưa đủ chín chắn không?

Thấy cậu quá khó xử nên cô thuận miệng nói: “Thôi, nếu khó nói quá thì không cần nói, chị đâu có tra hỏi em.”

“Dạ được!” Lâm Trăn sảng khoái đáp, song song đó là vẻ hí hửng khi vừa mới thoát được một kiếp.

“……” Thật ra Tô Mộ Mộc chỉ giả vờ thoải mái vậy thôi, không ngờ Lâm Trăn lại mượn đà trốn luôn như thế.

Nhưng cậu càng muốn giấu thì Tô Mộ Mộc lại càng muốn biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì khiến người mặt dày như Lâm Trăn ngượng miệng không muốn nói ra.

Khi cô đang chìm trong sự tò mò thì dưới lầu lại có tiếng động, có rất nhiều người trong giới truyền thông ôm ‘đại bác máy chụp hình’ bước ra, bọn họ đi thành tụm năm tụm ba, có lẽ cũng tụ tập nhau đi tìm bữa khuya lót dạ.

Lâm Trăn trông thấy vội vàng thả lỏng vòng tay ôm Tô Mộ Mộc rồi lùi lại phía sau, lui đến chỗ người dưới lầu không thể nhìn thấy mới dừng lại.

Tô Mộ Mộc quay sang.

Lâm Trăn bày ra vẻ mặt uất ức nhưng khóe miệng lại nhếch lên trên.

Nụ cười yêu thương nhưng đầy bất đắc dĩ ấy lại khiến dây thần kinh trong đầu cô chập mạch.

Cô biết Lâm Trăn đang nghĩ cho mình, song, cô cũng áy náy và đau lòng cho cậu.

Tại sao hai người họ phải lén lút thế này? Yêu đương có phạm pháp đâu!

Tô Mộ Mộc cũng lùi ra sau, cô muốn sóng vai với cậu, cô cũng muốn nắm lấy tay cậu nhưng vì lùi lại quá nhanh khiến giày cao gót lảo đảo làm cô ngã ra sau, cực kì mất mặt.

Bàn tay trong dự đoán giữ lấy eo cô, ánh mắt cậu nhìn cô đầy vẻ hoang mang và khó hiểu.

Tô Mộ Mộc cười rộ lên như bầu trời lấp lánh ánh sao, cô đặt tay lên lưng bàn tay đang nằm ở eo mình rồi nắm nó thật chặt.

Khó hiểu trong mắt cậu lập tức bị sung sướng chiếm chỗ, cậu đã hiểu ý cô.

Hai người đứng lên lầu thật lâu, mãi đến khi mấy người khác cũng ra đó họ mới lưu luyến bịn rịn tách nhau ra rồi tự trở về phòng.

Trên đường về, tâm trạng Lâm Trăn vẫn cực kì tốt đẹp, ôm nay cậu đã ôm eo chị gái nhỏ hai lần. Lâm Trăn háo hức nghĩ bọn họ chẳng còn xa bước cuối cùng nữa rồi!

Nhưng tâm trạng vui vẻ ấy còn chưa kéo dài được bao lâu thì lại chạm mặt Giang Trừng Vũ trên đường về.

Thấy cậu, Giang Trừng Vũ nghĩ đến chuyện bị giết quá trời lần, trong lòng vẫn còn ấm ức lắm nên hừ mạnh với Lâm Trăn rồi nhấc chân bỏ đi.

Lâm Trăn: “……”

Chậc, tôi còn chưa hừ anh mà anh đã hừ tôi rồi á.

Giang Trừng Vũ xuất hiện khiến Lâm Trăn bỗng có cảm giác nguy cơ từ phía dư luận nên vừa về phòng lập tức lấy điện thoại ra lướt Weibo.

Quả nhiên, N tin tức khiến cậu cảm thấy bực tức hiện lên, sao lại lắm CP Cam Mộc thế này! Đại quân Cây Cối nhà cậu đâu?

Lâm Trăn nghẹn lòng quá thể, cậu quyết định tìm đến Tô Mộ Mộc để xin yêu thương.

Cây Nhỏ Ánh Dương: Hôm nay có nhiều CP đen tối xuất hiện quá à, em không phục 【Nằm úp người.jpg】

Tô Mộ Mộc: Em đã headshot từng CP đen tối một rồi đó thôi.

Chẳng những thế, vì các trận SOLO tiếp theo Lâm Trăn luôn nhằm vào Giang Trừng Vũ nên đã khiến một chiếc thuyền còn gian ác hơn mang tên Lâm Trăn X Giang Trừng Vũ căng buồm ra khơi.

Tô Mộ Mộc: Fan CP của em với Cam Lớn đang gây lộn với fan CP Cam Lớn Kha Giác đây này, mấy người đó đã kéo chiến trường tới Weibo chị, nháo nhào đòi chị đứng ra nói một câu công bằng đây. Emm, vậy thì ai đứng ra nói câu công bằng cho chị đây.

Cây Nhỏ Ánh Dương: Chị gái nhỏ, đừng có nói với em là chị đang ghen nha?

Cây Nhỏ Ánh Dương: Có cần em qua đó an ủi chị không?

Lâm Trăn vội vã nhảy dựng lên, sau đó cố ý kéo vạt áo xuống thấp để thoáng lộ ra cơ bụng đầy khiêu khích rồi đứng trước gương nhìn tới nhìn lui, lúc thì lấy góc chụp cằm lát lại chuyện sang bả vai, liên tục tách tách tách không ngừng. Chọn ra tấm khiến cậu hài lòng nhất, dụ người nhất trong số đó rồi đắc ý gửi sang chẳng khác gì tên nhóc mới biết yêu lần đầu, luôn muốn bày ra mặt tốt đẹp nhất cho người yêu xem.

Cây Nhỏ Ánh Dương: Vừa mới tắm xong này, thơm ngào ngạt luôn á nha.

Kèm theo đó là một tấm hình lộ nửa người quyến rũ.

“……”

Đối mặt với sắc đẹp ngời ngời được bày ra trước mắt, hai má Tô Mộ Mộc đỏ ửng lên. Cô liếm môi theo phản xạ rồi đảo mắt đi, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Rất lâu sau cô mới chuyển tầm mắt trở về màn hình.

Tô Mộ Mộc muốn xem nhưng lại ngại không dám xem, ngại không dám xem nhưng lại cực kì muốn xem mấy lần như thế, cuối cùng ánh mắt cô vẫn chọn con tim ngắm nhìn tấm hình của ai đó trong điện thoại.

Thẳng thắn ra thì cô rất là rung động đó.

— Hết chương 56 —

Màn kịch ngắn

Tiếng lòng chân thật của Tô Mộ Mộc: Sao em không lộ nhiều hơn tí nữa ư ư.

Bình luận

Truyện đang đọc