DỤ HÔN


Tập thể dục xong, ông cụ Giang cùng đi vào nhà với Cố Tương, ông cụ bảo: "À đúng rồi, cháu vẫn chưa xem ảnh chụp lúc bé của thằng Trì nhỉ, để ông cho cháu xem.

Cái thằng nhóc ấy lúc bé đáng yêu lắm, lão Đỗ, đi lấy album ảnh đến đây."
Chú Đỗ đứng ở một bên, cười đáp: "Vâng." Sau đó nhanh chóng đi lấy album ảnh.
Một lúc sau, chú ấy cầm hai quyển album ảnh dày cộp đi xuống.

Cố Tương ngồi trên ghế sô pha, cùng ông nội xem ảnh hồi còn nhỏ của Giang Trì.
Các bức ảnh được chụp lại rất chi tiết, từ lúc Giang Trì sinh ra, đến khi anh mười tám tuổi, tất cả đều có.
Ông cụ Giang giới thiệu: "Cháu nhìn bức này đi, đây là ngày đầu tiên nó đi học tiểu học, nó còn khóc nhè đấy, ha ha ha...!Chắc cháu không ngờ hả! Hồi đó nó rất đáng yêu, chứ không phải chỉ toàn làm cho người ta tức chết như bây giờ đâu."

Không thể không thừa nhận gen của Giang Trì quá tốt, từ nhỏ đã có gương mặt làm người khác ưa thích.

Đôi mắt to tròn, gương mặt phúng phính, trông rất đáng yêu.
Ông nội tiếp tục: "Từ nhỏ nó đã học rất giỏi, từ lúc bắt đầu đi học, nó giành được rất nhiều giấy khen, ông giữ lại hết giúp nó đấy."
Chú Đỗ hỏi: "Lại mang ra cho mợ chủ xem ạ?"
"Mang ra đây."
Chú Đỗ lại đi tìm giấy khen...!Ông cụ Giang bắt cầm hết bằng khen học sinh xuất sắc, các loại đồ vật có liên quan đến Giang Tri xuống, sau đó hớn hở đưa cho Cố Tương xem.
Ông cụ nói: "Thằng Trì từ nhỏ đã rất ưu tú, ông nội cũng không nghĩ rằng sẽ có một ngày...!lại phải quan tâm đến chuyện kết hôn của nó.

Chắc có lẽ, đây chính là duyên phận của nó với cháu!"
Trước khi Cố Tương được gả vào nhà họ Giang, ông nội đã rất lo lắng về chuyện của Giang Trì.
Thầy bói tính toán hết tất cả ngày sinh tháng đẻ của các cô gái chưa chồng thuộc các gia tộc có danh tiếng trong giới, cuối cùng tìm ra được Cố Tương...!Cố Tương im lặng ngồi bên cạnh nhìn ông nội mái tóc đã bạc.
Ông nội nắm chặt tay cô và nói: "Cho nên là, các cháu càng phải biết quý trọng chuyện tình cảm không dễ kiếm được này.

Cháu hiểu không?" Ông nội nhìn Cố Tương đầy mong đợi.
Vì không muốn để lộ chuyện nên Cố Tương chỉ có thể gật đầu.
Sau khi ăn bữa sáng cùng ông nội thì cũng sắp đến trưa, mẹ Giang Trì đặt hộp giữ nhiệt ở trước mặt Cố Tương và bảo: "Ăn trưa xong con đi đưa cơm cho Giang Trì đi."
"..." Đột nhiên lại có nhiệm vụ rơi xuống đầu, Cố Tương ngạc nhiên nói: "Ở bệnh viện cũng có căn tin ạ."

"Giang Trì kén ăn lắm, mà cơm ở căn tin lại không ngon, con mang cơm qua cho nó...!để nó được ăn ngon một chút.

Vả lại..." Mẹ Giang Trì tỏ vẻ chán chẳng buồn nói mà nhìn Cố Tương, "Mẹ bảo con đi đưa cơm là để con được gặp nó đấy...!Cái con bé ngốc này!"
Bà Giang phát hiện Cố Tương đúng là hơi ngốc thật, đôi trẻ nhà người ta lấy nhau đều sẽ tìm cơ hội để được gặp chồng mình.

Cô thì ngược lại...!cho dù Giang Trì có đi nguyên cả một ngày không về, cô cũng như cái đầu gỗ chẳng có phản ứng gì.

Thế này nếu bà không quan tâm thay cô thì còn không biết hai người sẽ phát triển thành thế nào nữa.
Cố Tương: "..." Cô phát hiện mình đúng là ngốc thật, vậy mà lại không hiểu nỗi khổ tâm của mẹ chồng.

Lúc đầu, Cố Tương vốn tưởng rằng chỉ cần để mẹ Giang Trì và ông nội nghĩ rằng cô và Giang Trì ngủ với nhau vào buổi tối thì ban ngày sẽ không cần quan tâm nữa.


Nhưng kết quả cô phát hiện ra rằng, ở trước mặt bà Giang, cô thật sự còn quá non.

Khổ một nỗi, cô là con dâu mới nên lúc này không dám từ chối yêu cầu của bà Giang, bởi vì làm như vậy thì ý tứ rõ ràng quá.

Bà Giang chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút thôi là có thể đoán được có khả năng hai người họ không phải là vợ chồng thực sự, và sau này chưa biết chừng lại có thêm biện pháp gì khác nữa.

Cho nên, cô chỉ có thể đồng ý.

Cầm theo hộp cơm bà Giang đã chuẩn bị và đến bệnh viện..


Bình luận

Truyện đang đọc