DỮ NHỮ CUỒNG CA

Đêm đó, một nhóm người lướt qua rừng cây, lá khô bụi bay mịt mù sau mỗi bước chân của họ. Trên lưng người cầm đầu có mang theo một hài đồng.

Hài đồng ước chừng sáu, bảy tuổi, gió lạnh thấu xương gào thét bên tai nhưng hắn ngoảnh mặt làm ngơ. Hai mắt chỉ dại ra nhìn về một điểm nào đó, an tĩnh trên lưng người mặc áo đen.

Người này là trưởng nam của Mục Trường Yên bên Mục phủ – Mục Tử Minh.

Bắc cùng hai đời, tam hùng bàn thủ, là tam phủ Liễu, Lý, Mục. Nói về lực lượng của tam phủ thì hoàn toàn có thể chống lại triều đình. Chỉ duy nhất Diệp các sống nhờ vào ký kết hợp đồng sát thủ, mặc dù không tham gia thương đạo, nhưng khí thế cũng đủ Tam phủ kiêng kị ba phần.

Trăm năm trước, triều đình chưa thắt chặt các quy định thương mại. Các phủ trắng trợn vơ vét của cải, giàu có ngang vua, quốc gia suy yếu, dân chúng lầm than. Các quan chức dồn dập dâng thư tấu vua, thỉnh cầu nghiêm phạt trừng trị.

Mãi đến bây giờ, triều đình mới độc quyền công thương nghiệp, vị trí vững chắc, nhưng việc hợp tác với các phủ vẫn là điều thiết yếu, nhưng chỉ có những phủ mạnh nhất mới xứng đáng. Trăm năm qua, các phủ tranh giành, cấu xé lẫn nhau chỉ hòng đoạt được vị trí kia, trở thành Tam phủ đứng đầu.

Thương nhân trục lợi tranh giành, Diệp các vẫn dửng dưng, ngoại trừ việc nhận tiền giết người, không chủ động tham gia vào ân oán ba đời của tam phủ.

Bây giờ, Mục phủ suy tàn, dần dần tiêu điều. Lý phủ như mãnh hổ ngủ đông, cuối cùng trong một đêm thảm sát Mục phủ. Bị tập kích bất ngờ, trong một đêm, cả một đại gia tộc chấp nhận số phận diệt môn.

Nhóm người mặc áo đen kia chính là người của Mục phủ, họ phụng mệnh Mục Trường Yên đem hai vị tiểu thiếu gia đến nơi mà nanh vuốt của kẻ thù không thể chạm đến – Diệp các.

Bước ra từ cuộc hỗn chiến, họ đã trải qua một cuộc chiến thảm khốc, rất nhiều người bị thương nặng, ngay cả tiểu nhi tử nhà Mục phủ cũng lãnh một kiếp, lúc nào đang thoi thóp nằm trong lồng ngực người mặc áo đen. Đoàn người không phút giây nào ngơi nghỉ, lảo đảo đi về phía trước.

Cơn gió phương Bắc thổi ào ào giữa rừng cây, xới tung những chiếc lá khô, như ngâm nga một khúc ca thê lương, tuyệt vọng,



Hình ảnh tanh mùi máu một lần nữa hiện lên trong đầu Mục Tử Minh, tiếng đao kiếm còn vang vọng bên tai hắn. Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, máu tươi loang lổ thấm ướt những viên đá xanh dưới hiên nhà.

Chết rồi, tất cả đều chết, mọi thứ không còn.

“Cha…nương…”

Giữa bạt ngàn im lặng chợt có tiếng yếu ớt, nức nở sau lưng, người mặc áo đen cầm đầu thở ra một hơi, lên tiếng an ủi: “Thiếu gia đừng sợ, ngài sắp được an toàn rồi.”

Một tiểu viện ẩn giấu dưới rừng cây rốt cuộc cũng xuất hiện trước mặt mọi người. Ánh đèn soi sáng những viên ngọc ngói xanh, những nhánh cây bám lên tường đá, gợi về nơi ẩn dật của những ẩn sĩ muốn trốn tránh với đời, ngoại trừ chữ “Diệp” được chạm khắc cứng cáp trên cửa, còn lại dường như chẳng có gì liên quan đến tổ chức sát thủ Diệp các.

Thế nhưng đám người kia biết rõ, đây là nơi ở của Diệp các chi chủ đời thứ ba – Diệp Cuồng Ca.

Bước chân dừng lại, một người trong số ấy bị trọng thương mà ngã xuống, chỉ có lồng ngực nhấp nhô chứng minh là người ấy còn sống. Hắc y cầm đầu buông hài đồng xuống, một mình bước vào, bởi vì nghe thấy tiếng động nên đứa bé ló đầu ra, thấy hắc y nói giữ với đứa bé giữ cửa, nó gật gù, cánh cửa mở ra.

Hắc y kia lùi về, quay về phía đám người ra lệnh: “Quỳ xuống!”

Vừa dứt lời, cả đoàn người quỳ xuống, cung kính đợi người sắp xuất hiện

Hắc y cầm đầu sửa lại phần tóc mai ngổn ngang của hài đồng, vẻ nghiêm túc không còn, thay vào đó là nụ cười hiền hậu. Đó là tổng quản của Mục phủ, hắn đã bốn mươi ba, ba mươi năm cống hiến cho Mục phủ đến không còn thê thiếp. Mục Tử Minh là một tay hắn chăm sóc, tập võ đọc sách đều từ hắn mà ra, đứa trẻ này chẳng khác gì một phần máu thịt của hắn.

Mục Tử Minh ngẩng đầu nhìn hắc y, sợ sệt nắm lấy ống tay áo người ấy. Tâm lý  yếu ớt bị đả kích mãnh liệt, mọi thứ xung quanh đều xa lạ làm hắn hoảng hốt, hắn không biết tại sao lại đến đây, thậm chí nụ cười của hắc y cũng không làm hắn cảm thấy yên tâm, thậm chí còn như dự đoán hắn sắp mất đi một nơi nương tựa.

Mục Tử Minh vừa sợ vừa sốt ruột, hắn muốn trước cái kẻ trước mặt hắn sẽ cam kết không vứt bỏ hắn. Thế nhưng chưa kịp mở miệng, lời nói như bị ứ đọng ơ cổ, một chữ cũng không phun ra.

Người mặc áo đen đặt hai tay lên vai Mục Tử Minh, hắn biết đứa nhỏ đang lo lắng điều gì, thế nhưng thật sự đã vào bước đường cùng, chỉ có thể dịu dàng trấn an Mục Tử Minh.

“Thiếu gia, Mục phủ lần này lành ít dữ nhiều, ta chỉ sợ là thập tử nhất sinh. Ngài cùng nhị thiếu gia là là tâm nguyện cuối cùng của phủ chủ và phu nhân, nếu như Diệp các các chủ này thật sự như phủ chủ nói thì ngài vẫn còn nơi nương tựa, mà ta sẽ cũng làm tròn sứ mệnh.”

Đằng sau cửa gỗ truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Lê Chấn vội vàng quỳ xuống, không quên hướng về phía Mục Tử Minh nói: “Thiếu gia, ngài cũng quỳ xuống đi.”

Mục Tử Minh nghe lời quỳ xuống, cảnh cử lớn bị đẩy ra. Hắn chỉ ngẩng đầu nhìn một chút, chỉ một cái nhìn thoáng qua, lại khiến hắn cả đời không quên.

Người tới như thuận theo gió mà đến như tiên giáng trần. Áo lông cáo trắng khoác trên người làm nổi bật gương mặt thanh lãnh cao ngạo. Một tay người ấy để sau lưng, ánh đèn mờ khiến Mục Tường Minh không thấy rõ nét mặt y, thế nhưng khí chất  không thể khinh nhờn làm hắn ngây ngất, không khỏi thán phục sao trên đời lại có thần nhân như thế.

Ánh mắt Mục Tường Minh di chuyển về phía hắn. Một giây sau, hắn lập tức cảm nhận ánh mắt lạnh lẽo của y. Là loại ánh mắt không mang theo bất kỳ sắc thái gì khiến hô hấp Mục Tương Minh dừng lại, cả người phát lạnh, nếu so với gió ngoài kia, còn lạnh thấu xương gấp ngàn lần.

Mục Tử Minh rùng mình, dịch người né tránh tầm mắt đối phương.

Diệp Cuồng Ca đau đầu nhìn đám người quỳ rạp trước của nhà mình, giấc ngủ bị quấy nhiễu làm tâm trạng y thêm tồi tệ. Tin tức Mục phủ  gặp chuyện y đã nghe thấy, kết hợp với tình thế trước mắt thì mọi thứ đều nằm trong dự liệu của y. Bên cạnh Mục Tử Minh, nhóm người này còn có Mục Tử Thanh cũng đang hoang mang tránh né ánh nhìn của y, chuyện tiếp theo như thế nào Diệp Cuồng Ca cũng đoán xong.

Thế nhưng việc bị đánh thức thế này, Diệp Cuồng Ca cũng không muốn những người kia quá dễ dàng thực hiện được mục đích, liền không vui mở miệng: “Không biết Lê tổng quản đến thăm Diệp mỗ vì chuyện gì?”

Lê Chấn tự nhiên nhận ra Diệp Cuồng Ca tức giận, bây giờ Mục phủ chạy trời không khỏi nắng, việc cấp bách làm đảm bảo an toàn cho hai vị thiếu gia, hắn không thể làm gì hơn ngoài  nhắm mắt mở miệng.

“Mong các chủ nhận lấy hai vị thiếu gia nhà ta.”

Quả nhiên không ngoài dự đoán, là tới tìm y che chở. Thế nhưng y không phải là người có lòng từ bi lương thiện, y chỉ làm việc có lợi cho mình.

“Nơi của Diệp mỗ không phải là từ ấu.”

(*) Từ ấu: trại trẻ mồ côi.

“Ngài có nhớ một năm trước đã đáp ứng phủ chủ nhà ta một ân tình?”

Diệp Cuồng Ca bất ngờ bị hỏi, đôi lông mày nhíu lại suy tư về một khoảng thời gian bị lãng quên.

Mục Trường Yên, một năm trước, ân tình?

Một lát sau, Diệp Cuồng Ca như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên cười một tiếng, cười rung cả vai lên.

Ngày ấy, y ngồi một mình uống rượu ở Thanh Phong lâu, đang muốn tính tiền lại phát hiện mình để ngân lượng bên trong các, định gọi thuộc hạ thì mới nhận ra khu vực này không có người của mình, đang suy nghĩ có hay không giết nên giết người diệt khẩu nhằm tiết kiệm thời gian thì bất ngờ Mục Trường Yên không biết từ đâu xông ra, thay mình thanh toán món nợ.

Diệp Cuồng Ca chưa bao giờ nợ ân tình, lần đấy gặp mặt ấy, không thấy đối phương là loại tiểu nhân ham chiếm tiện nghi người khác, hẳn là sẽ không ra yêu cầu vô lý, huống hồ y cũng không phải kiểu nhận không của người khác, thôi thì coi như nợ một cái ân tình.

Ai ngờ hôm nay mới vỡ lẽ, thương nhân kia là loại không biết xấu hổ đến thế.

“Một năm trước, ta chỉ thiếu phủ chủ ngươi một chút tiền, vậy mà giờ lại bắt ta phải nuôi hai đứa bé này, yêu cầu thật quá vô lý.”

Diệp Cuồng Ca khép hờ mắt, bước về phía Lê Chấn, dừng lại nơi hắn đang quỳ, một làm uy thế vô hình bức bách khiến người ta cơ hồ không thể thở nổi.

Lê Chấn ngượng ngùng trước khi đi đã quá vội vàng. Mục Trường Yên khi giao việc cho hắn cũng không nói rõ ràng, khi biết chuyện từ phía Diệp Cuồng Ca, hắn tự biết mình đuối lý. Hiện tại con át chủ bài xem như phế, đối phương có đáp ứng hay không, hắn chỉ có thể tiếp thu.

Nhưng là đối phương chưa từ chối hẳn, Lê Chân không muốn từ bỏ bất kỳ tia hy vọng nào, hắn vẫn kiên nhẫn cầu khẩn:  “Mong các chủ cân nhắc, Lê Chấn ta xin kết cỏ ngậm vành báo đáp!”

(*) Kết cỏ ngậm vành: (Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không mang chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được)

Dứt lời hai chân đều quỳ xuống, hai tay chống đất, cái trán ép sát mặt đất, một bộ thấp dạng thấp kém cực độ.

Những hắc y đằng sau cùng đồng loạt quỳ xuống, ngay cả những hắc y nằm thoi thóp như sắp chết cũng cố thều thào:

“Xin ngài cân nhắc!”

Một đám người làm bộ dáng không đồng ý sẽ không đứng lên, tình cảnh tựa hồ lâm vào thế bí.

Diệp Cuồng ca như không thể bị lay động,  y không có hứng với những kẻ muốn chết.

Tầm mắt y chuyển đến một cây hòe không xa, trên ngọn cây chỉ còn vài chiếc là tàn đợi gió cuốn đi. Mùa đông sắp đến, đã có bao nhiêu cái mùa đông?

Hài tử à? Hình như y cũng từng có,

Mùa xuân năm ấy, mưa phùn lâm thâm. Y vén tấm vải đỏ, dù chỉ là nữ nhi của một thương nhân nhỏ nhoi, nhưng là thê tử duy nhất của y.

Vì sao gặp gỡ, vì sao thành hôn, y đều không rõ. Y có yêu nàng không? Diệp Cuồng Ca không rõ, bởi y không biết yêu. Y chỉ suốt đời lưu luyến mãi ý cười nơi khóe môi, như nắng ấm tan ra cõi lòng y, loại cảm giác đó có lẽ là hạnh phúc.

Y còn nhớ trước khi nàng vào phòng sinh, đau đến tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, nhưng bàn tay giữ chặt tay y vẫn gắng gượng nụ cười, để y đừng lo lắng, còn nói sẽ sinh cho y một đứa bé trai kháu khỉnh mập mạp.

Nàng nói dối!

Đó là lần cuối cùng nàng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy quá thê lương.

Thuộc hạ kinh hoàng chạy tới nói cho y biết, phu nhân và hài tử đều không bảo vệ được, cả hai đều qua đời.

Diệp Cuồng Ca không cất nổi lời, sững sờ tại chỗ, đột nhiên lòng dâng tràn bi thương mà cười lớn. Trời nổi sấm to, như là trời cao cười nhạo y, cười nhạo bàn tay y đầy máu nên không xứng đáng được hưởng hạnh phúc, hạnh phúc gia đình.

Nàng ra đi mang theo nắng ấm. Cõi lòng y một lần nữa bị lạnh lẽo nhấn chìm.



Diệp Cuồng Ca hãy còn trong hồi ức, mọi người không dám phát ra âm thanh nào, thậm chí không dám thở mạnh, sợ quấy rầy người này.

Không biết qua bao lâu, Diệp Cuồng Ca thu tầm mắt lại, không đang suy nghĩ gì, mở miệng nói: “Người để lại, các ngươi đi đi.”

Lê Chấn kinh hỉ cứ ngỡ là mình đang mơ, đến khi có phản ứng thì hắn mới khó khăn đứng dậy, chỉ lo vài giây tiếp theo Diệp Cuồng Ca sẽ đổi ý, tay ôm thành quyền:

“Tại hạ thay mặt chủ phủ tạ ơn các chủ, ân tình này Lê Chấn ta vô cùng cảm kích!”

“Kính xin các chủ nhận lấy cái này.” – Lê Chấn từ trong lồng ngực lấy ra một món đồ, hai tay dâng cho Diệp Cuồng Ca.

Diệp Cuồng Ca mở ra xem. Một khối ngọc ấn dính máu. Chất ngọc trắng nuột, hoa văn tuyệt đẹp, dưới đế có khắc một chữ “Mục”. Ngọc ấn không lớn không nhỏ này tượng trưng cho quyền uy của Mục phủ, càng biểu thị cho người kế nghiệp của Mục phủ. Có điều vật này tạm thời sẽ do y bảo quản.

Trước khi đi, Lê Chân cúi người, cùng Mục Tử Minh nói những lời cuối cùng.

“Thiếu gia, ngài nhất định nhớ kỹ, chỉ cần ngài còn sống thì Mục phủ vẫn sống.”

Mục Tử Minh liều mạng mà lắc đầu, hắn kéo tay Lê Chấn, mở miệng nói: “Không, mang ta cùng đi, ta đi cùng Lê thúc!”

Lê Chấn lắc đầu một cái, kéo tay Mục Tử Minh, giao cho Diệp gia một hạ nhân, liền mang theo đoàn người hướng về phía Mục phủ, rất nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Mục Trường Yên đã chết, bọn hắn liệu còn có thể sống.

Bình luận

Truyện đang đọc