DỮ QUÂN ĐỒNG CHU ĐỘ

Phần 7 (hết): Chương 9

_______

9.

Lúc ta có ý thức lần nữa, trời đã ửng sáng.

Ta mở mắt nhìn bốn phía, Cố Độ đang nằm bên cạnh ta.

Ta nhìn hắn một lúc lâu, thấy mày của hắn trong lúc ngủ mơ cũng nhăn lại, thấy lông mi hắn chậm rãi run rẩy theo hô hấp của hắn, thấy quầng thâm dưới đôi mắt của hắn.

Ngoài cửa sổ có Tiểu Lam, Tiểu Lục đang ríu rít nhảy nhót.

Trong phòng bình yên, còn có mùi hương nhàn nhạt của huân hương.

Huyết tinh ùn ùn kéo đến giống như là chuyện của đời trước rồi.

Ta phản ứng một hồi lâu, lập tức vươn tay sờ bụng của ta.

Xẹp lại rồi, có lẽ sinh xong rồi.

Ừm, ta vẫn còn sống.

Chỉ là một động tác nhỏ, Cố Độ liền bừng tỉnh.

Hành động đầu tiên sau khi tỉnh lại là nhìn về phía ta, trong mắt hắn còn vương tơ máu.

Ta với hắn hai mặt nhìn nhau, rất lâu, rồi hắn nói với giọng khàn khàn: “Nàng tỉnh rồi.”

“Ta...” Ta mới nói có một từ, âm thanh nghẹn không nói nên lời.

Hắn đưa tay sờ sờ hai má ta, rót cho ta một ly nước uống.

Ta liền nắm cổ tay hắn uống vài ngụm, hơn nửa ngày, mới nhớ ra muốn nói cái gì.

“Là nam hài hay nữ hài?”

Cố Độ uống hết phần nước thừa ta để lại xong, như là khát vô cùng.

“Là đôi long phượng thai.”

Cảm giác làm mẫu thân vô cùng thần kỳ.

Chẳng biết đâu ra ngươi có thêm hai đứa nhỏ huyết mạch tương liên, thân thiết nhất với ngươi, mà cuộc sống ngươi mười mấy năm trước, ngươi thậm chí còn không biết danh tính, dáng vẻ cùng tính cách của bọn chúng.

Mắt mũi của bọn nhỏ lớn lên giống ngươi y đúc, miệng cằm lại giống hệt người ngươi yêu nhất, bọn nhỏ vừa thấy ngươi liền cười, bàn tay nhỏ bé đầy thịt nắm lấy ngươi không chịu buông.

Bọn nhỏ là Cố Thời, Cố Kiến.

Cố Độ đứng bên cửa sổ, nghiêng người nhìn ta.

Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt hắn, mặt mày thanh lịch tao nhã.

“Diêu kiến chu trung nhân, thì thì nhất hồi cố.” Hắn nói: “Ta hy vọng bọn nhỏ nhớ rõ, mẫu thân của bọn nhỏ đã liều chết thế nào để sinh hạ chúng.”

Phụ mẫu ta đến thăm ta, thuận tiện nhìn xem ngoại tôn với ngoại tôn nữ.

Mẫu thân ta hôm đó canh giữ bên ngoài phòng, canh ta suốt cả một đêm.

Tiểu Liễu Nhi lặng lẽ nói cho ta biết, lúc nương ta thấy một chậu máu loãng mang ra thì mặt mũi trắng bệch, lại còn nhớ che miệng của Cố phu nhân bên cạnh đang sắp ngất để bà ấy đừng thét lên.

Ta ở bên cạnh cười không ngớt.

Mẫu thân ta liếc ta một cái: “Cười cái gì? Thay con chống đỡ, có cái gì không đúng?”

Ta gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đúng đúng.”

Bà ấy quay đầu lại, còn có lòng dạ thảnh thơi hướng dẫn tư thế ôm đứa nhỏ không đúng của phụ thân ta.

“Ông nâng cổ nó này.” Mẫu thân của ta nhíu mày: “Ông căng thẳng cái gì chứ?”

Phụ thân ta khụ một tiếng, giấu tay ở phía sau tã lót, nghiêm túc nói: “Ta mà căng thẳng cái gì, vậy bà chưa thấy dáng vẻ của Cố Văn lúc bế rồi, y hệt như cầm đậu hủ.”

Ồ, ngữ khí giẫm đạp này.

Nghe nói, hôm nay phụ thân ta dùng một loại biểu cảm tự hạ thấp địa vị đi vào Cố phủ, sau khi say rượu lại kề vai sát cánh với Cố đại tướng quân.

Khi Cố Thời với Cố Kiến kéo giọng khóc to hơn bất kỳ ai, hai người chuẩn bị nhất bái thiên địa, bắt chước đào viên tam kết nghĩa ngay tại chỗ khiến đám đông há hốc mồm kinh ngạc.

Cũng may bọn họ vẫn còn một chút nhân tính, bị tiếng khóc đột ngột của tôn nữ tôn tử làm cho tỉnh táo lại, buông cánh tay đang tương thân tương ái với đối phương ra, liền say tí bỉ mà đến ôm hai đứa nhỏ.

Hai vị lão nhân đối địch hơn nửa đời mỗi người ôm một đứa bé, trong ánh mắt ghét bỏ của lão bà “Ông có biết bế trẻ con không đấy?”, giống như quên mất đồ vật là cánh tay này nên dùng thế nào, hai bên đối mặt nhau, đều sinh ra loại cảm thán thiên nhai lưu lạc người.

Ừm, hai đứa nhỏ này mềm mại, mang theo hương thơm trẻ em, xóa bỏ mối thâm thù giữa hai vị túc địch hơn nửa đời này.

Sự gặp gỡ giữa người với người chính là kỳ diệu như vậy.

Hôm tiệc đầy tháng, ta thấy Đạm Thai Tinh Diêu.

Đạm Thai Tinh Việt đi bên cạnh y, phía sau là Biên Minh Viễn trông rất mệt mỏi.

Dung mạo của y cũng anh khí bừng bừng giống Tinh Việt, giống như ánh dương chiếu rọi, kiêu ngạo mà chói mắt.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy y.

Y thân là thái tử, thân phận quý trọng, lại coi nhẹ ánh mắt cả đại sảnh đặt trên người y, vô cùng tự nhiên đến chào hỏi chúng ta trước

“Nghe danh đã lâu.” Ánh mắt của Đạm Thai Tinh Diêu mang theo ý cười: “Cố huynh thật có mắt nhìn, có sức chịu đựng, cũng rất có phúc khí.”

Ta chỉ cười: “Có vài việc cũng muốn đa tạ điện hạ.”

Y bất ngờ nhìn ta một cái, ánh mắt chuyển hướng sang Cố Độ, dường như vô cùng ngạc nhiên khi ta biết rõ ràng những chuyện đã giữ kín không nói ra.

Cố Độ bình tĩnh gật đầu một cái.

Vì vậy, Đạm Thai Tinh Diêu lại lần nữa nghiêm túc đánh giá ta, sau đó cười khẽ.

Ánh mắt thì nhìn ta, nhưng lại nói chuyện với người bên cạnh ta.

“Cố Độ, thật không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay.”

Đạm Thai Tinh Diêu chỉ lộ mặt một cái liền rời đi.

Đây là điều hiếm gặp rồi.

Sau khi y trở thành thái tử rất chú ý tị hiềm, chưa từng tham gia gia yến của thần tử.

Khi trước Tuyên vương với Tấn vương huynh đệ tương tàn, kết bè kết phái, khiến bệ hạ vô cùng tức giận.

Đạm Thai Tinh Diêu cũng rất ít như vậy, thường xuyên ngao dược hầu thuốc, luôn bầu bạn cạnh vua, dường như đang dốc lòng làm hiếu tử hiền tôn, thay đám người đường huynh khốn nạn không nên thân đó tẫn hiếu đạo.

Ta hướng ánh mắt qua bên phía khác, ừm, Đạm Thai Tinh Việt.

Thật ra nàng ta với ca ca nàng giống nhau, đều rất tỉnh táo lại cẩn thận, vô cùng biết bản thân phải làm gì. Cho nên nàng ta biểu hiện ra bên ngoài đang nói chuyện phiếm với đám người thục nữ, nhưng lại thỉnh thoảng hướng ánh mắt cầu cứu đến ta.

Ta ôm Cố Thời đi giải cứu nàng ta, tủm tỉm cười dắt nàng ta vào bên trong.

“Này, nói thử xem, sao hôm nay nhìn Biên Minh Viễn mệt mỏi như vậy?”

Đạm Thai Tinh Việt sờ sờ cằm A Kiến, chọc nhóc cười ha ha.

Hơn nửa ngày, nàng ta mới phản ứng một tiếng lại với ta, biểu cảm có hơi mê mang hiếm thấy.

“Gần đây hắn rất kỳ lạ.” Đạm Thai Tinh Việt nói.

Biên Minh Viễn ấy, là một quân tử cứng nhắc, nghiêm khắc với luật pháp, càng nghiêm khắc với bản thân hơn.

Tác phong làm việc của hắn ta đó giờ đều trước sau như một, chính là thứ nhất học vấn, thứ nhì chính vụ, tình cảm cá nhân đứng sang một bên.

Ngươi nghe thử, tính cách khiến rất nhiều người không thích.

Nhưng gần đây hắn ta rất thích đi đông cung.

Cũng không có chuyện quan trọng gì, chính sự hai ba câu thì nói xong rồi, tác phong của hắn ta cũng không phải thích nói chuyện phiếm.

Hết lần này đến lần khác hắn ta bắt đầu bóng gió, quan tâm đ ến hôn sự của Đạm Thai Tinh Việt.

Đúng vậy, con trai độc nhất của Bình Nguyên hầu, Sở Chiêm chuẩn bị nghị thân, nhân phẩm gia thế với dáng vẻ thật ra rất xứng với Tinh Việt.

Biên Minh Viễn năm lần bảy lượt quấn lấy đề tài trên người Sở Chiêm, việc này khiến cho Đạm Thai Tinh Việt cảm thấy rất kỳ lạ.

Hôm đó, thái tử điện hạ trẻ tuổi đã đánh gãy lời Trạng nguyên của y, cười như không cười: “Gần đây ngươi rất thích nhằm vào Sở Chiêm, tại sao vậy?”

Trạng nguyên đỏ mặt, ấp úng.

Thái tử điện hạ lại tiếp tục: “Không phải là ngươi thích Sở Chiêm chứ?”

Trạng nguyên giống như bị sét đánh trúng, hai má đỏ bừng, hét lên: “Điện hạ! Ta không phải người như thế.”

Thái tử dù bận vẫn thong dong, giống như đang chờ hắn ta nói những lời này: “Vậy, chính là thích muội muội ta rồi.”

Nghe đến đó, ta không khỏi vỗ đùi. “Vậy là các ngươi thành đôi rồi!”

Đạm Thai Tinh Việt kín đáo liếc mắt nhìn ta một cái, hỏi ta: “Lúc trước ta có ý với hắn, hắn lại lùi bước chạy trốn; bây giờ ta chết tâm rồi, chuẩn bị đi tìm người khác, hắn lại nói thích ta. Ngươi nói xem, tại sao hắn lại như vậy?”

Ánh mắt nàng ta hơi trợn tròn, mắt phượng mở to như đóa hoa hé mở.

Ta đưa tay di di trán nàng ta, không đáp mà hỏi lại: “Ngươi còn thích hắn không?”

Nàng ta im lặng.

Ta cười, học theo ngữ khí thiếu nữ hoài xuân của nàng ta trước đây: “Diện mạo của hắn rất dễ nhìn, nhân phẩm lại đáng tin, học vấn cũng tốt, có chỗ nào không đáng thích đâu?”

Nàng ta bỗng chốc nở nụ cười, đưa tay muốn đánh ta.

Đạm Thai Tinh Việt là một người thông minh, hiểu rõ ta đang nói những gì.

Nàng ta ngẩng đầu lên, nhỏ giọng thở dài: “Ta còn thích hắn chứ, nhưng ta cũng không hiểu được mấu chốt trong này.”

Ta gõ trán nàng ta một cái, xoa thắt lưng: “Ngươi là đồ ngốc à? Tình cảm cũng không phải để mua bán, cần phải bày ra rõ ràng rành mạch đâu ra đấy. Hắn thích ngươi, ngươi cũng thích hắn, thì cứ mau ở bên nhau đi. Bây giờ không cần hỏi hắn vì sao do dự, lại vì sao chán nản, phải biết rằng, thời gian sẽ trả lời tất cả.”

Đạm Thai Tinh Việt ngây ngẩn cả người, lại chậm rãi cười rộ lên, trong mắt đều là ánh sáng.

Nàng ta ngửa đầu nhìn ta, hỏi: “Ngươi với Cố Độ cũng như vậy sao?”

Ta véo nàng ta một phát: “Cố Độ là để ngươi gọi à? Thật không lễ phép!”

Nàng ta giơ tay xin tha, vô cùng tự giác phân chia trận doanh: “Ngươi với tỷ phu cũng giống vậy sao?”

Ta chống má nghĩ một chút.

Thật lâu về trước, ta gh.ét một người.

Gh.ét đến mức mỗi khi nghe thấy họ của hắn đều sẽ nhịn không được mà nhíu mày.

Hắn là con trai của kẻ thù truyền kiếp của cha ta, khiêm tốn lại học rộng, chính trực lại công bằng.

Lúc đó ta mới vừa động thủ đánh vị hôn phu trước của ta, thanh danh bên ngoài hung hãn.

Hắn đạt được Thám hoa, công danh trên người.

Hình thành liên minh đối lập so với ta.

Cha ta thỉnh thoảng nhìn ta thở dài, có lẽ là cảm thấy ta có hơi kéo chân.

Sau này một đạo thánh chỉ truyền xuống, ta với hắn bị sợi dây tơ hồng buộc vào nhau.

Ta còn không biết rốt cuộc nên sống chung với hắn thế nào, hắn đã chăm sóc chu đáo khắp nơi, hệt như đã yêu ta rất nhiều năm.

Sau nữa ta mới phát hiện yêu rồi, lại đột nhiên phát hiện có lẽ hắn cũng không yêu ta, hắn chỉ thương thê tử của hắn.

Là ai cũng vậy.

Ngươi xem, lúc đó ta ngờ vực vô căn cứ, đặt tội danh lý trí bạc tình lên người hắn, sợ ta yêu nhiều một chút sẽ thua.

Ta mong hắn cũng yêu ta, ta muốn hắn yêu ta một cách chân thật.

Ta đấu sức với trí tưởng tượng của ta.

Chợt quay đầu lại, phát hiện hắn vẫn luôn ở đấy, yên lặng không tiếng động mà yêu ta rất nhiều năm rồi.

Trong những ngày ta tùy ý sinh sống, có một người phong bế tình cảm đối với ta.

Mà cây hoa tình ái sinh trưởng tràn lan, cuối cùng vô tri vô giác quấn lấy ta từng chút.

Ta nói, thời gian sẽ trả lời tất cả.

Là như vậy.

Thời gian cho hắn đáp án, cũng cho ta đáp án.

Tiểu bá vương xách váy gi.ết vào học đường, cuối cùng đi đến bên cạnh hắn.

Tình yêu mà ta dùng hết tâm tư muốn có được, từ nhiều năm trước đã sớm thuộc về ta.

Vì thế ta cong mắt cười: “Đúng vậy, không cần phải nói lời ngon tiếng ngọt gì, cũng không cần phải trăn trở gì, thời gian chính là đáp án yêu nhau tốt nhất.”

Có gió nhẹ nhàng thổi làm nhăm một tấm màn.

Ta giương mắt nhìn, Cố Độ đang đứng bên cạnh cửa sổ dịu dàng nhìn ta.

Một chút kinh ngạc, một chút thỏa mãn.

Thật lâu, hắn cách cửa sổ phỏng lại mặt mũi ta, cúi đầu cảm thán một tiếng: “Nàng đấy.”

Là trước sau như một, ngữ khí không có biện pháp nào với ta.

Ngoài cửa sổ hình ảnh đám mây lờ mờ, chiếu vào lên trên ngói đen gạch xanh.

Cố Độ đứng trên hành lang, là quân địch giả tưởng của ta thời niên thiếu, bây giờ là người trong lòng.

Chỗ ngoặt bậc thềm, một đám tơ vàng mềm mại đang ló đầu ra nhìn.

Dưới đám tơ vàng cất giấu một con mèo nhỏ, đang nhảy bổ về bông hoa.

Cái đuôi xinh xắn lay động thoáng qua, ôm lấy mùa xuân.

Sắc trời vừa đúng lúc.

Cảnh xuân tươi đẹp vừa đúng lúc.

Thích hợp nói chuyện yêu đương, thích hợp bạch đầu giai lão.

- Hết-

Bình luận

Truyện đang đọc