DỮ QUỶ VI THÊ

Trong một thời gian ngắn mà diễn ra đến hai cuộc âm hôn, cho dù là ở thôn Ngụy thì đó cũng là việc rất hiếm khi gặp phải.

Bởi do phải tuân theo vài khuôn phép chẳng rõ tại sao, Trần Dương ở lại nhà thím Sáu Ngụy. Và vì các bậc trưởng bối của Trần Dương đã qua đời cả, nên cụ Ngụy bàn bạc mọi việc với thím Sáu, thím cũng giúp xử lý vài chuyện âm hôn, và lúc tiến hành nghi lễ thím ấy sẽ tạm thay thế người nhà Trần Dương.

Tất nhiên điều kiện tiên quyết là Trần Dương chịu nhận thím Sáu Ngụy làm mẹ nuôi.

Thím Sáu Ngụy vốn thích sự cởi mở và tính tình chịu thương chịu khó làm việc của Trần Dương, hơn nữa đây còn là việc cụ Ngụy nhờ vả nên thím đồng ý ngay. Trần Dương cũng không ý kiến gì với việc bất chợt xảy ra này. Anh định xử lý chuyện này sao cho ít người biết nhất để khỏi phải làm phiền những họ hàng xa lân cận ở làng Vọng. Đây chắc chắn là cách sẽ khiến cả đôi bên đẹp lòng.

Trong thời gian năm ngày, Trần Dương luôn ở nhà không ra khỏi cửa.

Người của thôn Ngụy cứ ra ra vào vào nhà thím Sáu Ngụy, kẻ đến người đi bận đủ thứ chuyện. Những kẻ đến chuẩn bị cho âm hôn đều coi Trần Dương như không khí. Anh vừa không có gì để nói mà cũng không thể gọi điện thoại cho ai. Sợ anh rảnh rang quá nên khó chịu, thím Ngụy lấy một ít sách của Ngụy Ninh còn để ở nhà cho anh xem.

Trần Dương mới lật được hai trang của quyển ‘Thái Bình Quảng Kí’ đã ngáp dài ngáp ngắn.

Mấy quyển sách Ngụy Ninh xem thiệt tình chán ngắt, đến thẳng nơi đó xem đồ thật còn thú hơn xem tạp chí. Trần Dương quẳng cuốn sách lên đầu giường. Bắt nhốt một kẻ đang dư thừa tinh lực chẳng khác nào đưa một con mãnh thú đã quen sinh sống nơi hoang dã vào vườn bách thú.

Đối với Trần Dương mà nói, điểm tốt duy nhất là anh không cần phơi mình giữa cái nắng gay gắt nữa, âm thai trong bụng dường như an phận hơn. Nghĩ đến đó, Trần Dương cúi đầu nhìn thoáng qua bụng mình. Chẳng rõ có phải do ảo giác không, anh cứ cảm thấy bụng hơi nhô ra một ít.

Trần Dương vươn tay dùng sức ấn mấy cái lên bụng, không có phản ứng bất thường gì.

Thật tình đến tận bây giờ anh vẫn không rõ ‘thứ’ trong bụng mình rốt cuộc là gì. Anh vốn nghĩ nó chỉ là một ít khí âm tà khiến âm dương trong cơ thể anh mất cân đối, thế nên cơ thể mới xuất hiện các loại bệnh không khỏe, chỉ cần loại trừ khí âm đó thì anh sẽ khôi phục bình thường. Nhưng hiện tại bụng anh lại hơi nhô ra, giống phụ nữ có thai y đúc.

Tưởng tượng cảnh mình mang thai, Trần Dương ra đầy mồ hôi lạnh.

Trần Dương nghe tiếng nói chuyện của hai người phụ nữ trung niên đang canh chừng anh. Họ nhắc nhau rằng ngày mai là ngày lễ quỷ. Ngày lễ quỷ ở thôn Ngụy không tốt lắm, sẽ luôn có người chết. Nói tới đó, như sợ phạm phải kiêng kị, giọng của hai người họ ngày càng thấp và nhỏ li rí.

Lễ quỷ, Trần Dương nhíu mày nhớ lại thời điểm người nhà anh còn sống. Mỗi lần vào tháng Bảy âm lịch, họ sẽ lấy bài vị tổ tiên ra rồi đặt trên chiếc bàn lớn đủ tám người ngồi. Sau đó sẽ thắp nhang đốt vàng mã vào mỗi sáng trưa và chiều tối, còn cúng ba lượt cơm nước. Cứ như thế đến tận ngày ba mươi tháng Bảy mới thôi.

Trước kia, hệt như mấy nhóc tì cùng tuổi khác, Trần Dương rât thích ngày lễ quỷ âm u kinh khủng này.

Vì mỗi khi đến ngày ấy, bọn nhóc tì các anh sẽ được ăn rất nhiều món mà bình thường ít khi thấy. Những món đó đều là cúng cho tổ tiên cả, cúng một lúc thì sẽ lấy xuống, sau đó hết tám chín phần chắc chắn sẽ vào miệng mấy tụi nhóc con.

Hơn nữa vào đúng mười bốn tháng Bảy âm lịch – ngày cửa quỷ rộng mở, những hồn ma được thả ra hoành hành nơi dương thế – vì để bình an vượt qua, trong nhà sẽ lại giết gà giết vịt, thắp hương đốt vàng mã cúng tế cô hồn đi ngang qua. Trước là bỏ chút tiền để xin bọn quỷ nương tay cho, sau là để hóa giải oán khí của chúng, tích thêm chút phúc đức.

Lại nói tiếp, nếu so về lực hấp dẫn với bọn trẻ thì ngày này cũng chẳng khác lễ mừng năm mới là bao. Nhưng điểm không tốt duy nhất là cứ vào ngày này, người lớn sẽ giở đủ chiêu trò hù dọa mấy đứa nhóc hay chạy chơi lung tung, họ sẽ kêu bọn nhóc phải ngoan ngoãn ở nhà để tránh bị quỷ bắt.

Thuở bé Trần Dương rất hay bị bà nội anh dọa, nội sẽ kể đủ chuyện quỷ quái đáng sợ vô cùng. Tiếc là không biết do nghe nhiều quá hay do gan anh vốn lớn, sau khi nghe đến ù cả tai thì Trần Dương lại càng lớn gan hơn. Nên mới bảo câu ‘Vật cực tất phản’ cũng có lý lắm.

Qua chừng ấy năm mới bỗng phát giác ra, những lời càm ràm lúc bé ấy lại khiến con người ta hoài nhớ nhường nào.

Trần Dương lại cầm quyển ‘Thái Bình Quảng Kí’ đã ném trên gường lên, lật vài trang.

Cứ thế mà ngày dần trôi. Đến tối, dùng cơm xong Trần Dương lại không có việc gì làm. Thức ăn không hợp vị, toàn món chay món lạnh không mùi, anh chỉ ăn qua loa vài miếng rồi buông đũa. Tưởng tượng đến cảnh còn phải trải qua ba ngày thế nữa, Trần Dương cảm giác bất an bực dọc vô cùng.

Song anh vẫn kiềm chế rồi nằm vào giường, hờ hững xem sách trong tay rồi không ý thức được mà ngủ mất. Mấy ngày nay trải qua như thế cả, tự dưng anh hay buồn ngủ hơn. Trần Dương cũng không thấy lạ thường gì với việc mình ham ngủ hơn thường lệ. Dù sao thời gian ngủ dài hơn thì sự chờ đợi buồn chán tẻ ngắt này sẽ qua nhanh hơn.

Sắc trời ngày càng tối, bóng đêm ngày một trĩu nặng, không trăng không sao. Thứ gió lạnh lẽ ra không nên có vào mùa này lần lượt xông ra khỏi mặt đất, những đợt sương mù chầm chậm thổi tới. Những đám sương vặn vẹo biến ra đủ loại hình dáng, thấp thoáng đâu đây có cả cảm giác bị quấy nhiễu.

Sương mù tràn ra khắp phòng ngủ Trần Dương. Một mảng khí đen trồi ra từ bụng anh, sau đó hợp lại cùng đám sương mù. Trần Dương cảm giác như có ai đang gối đầu bên cạnh mình, nhẹ giọng gọi, “Ba ơi ba ơi dậy đi, ba đưa con đi chơi nhé.”

Trần Dương biết mình không nên đồng ý, nhưng anh lại bất giác gật đầu theo bản năng. Thứ giọng trẻ nhỏ kia reo hò, “Ba ơi, nào.” Anh mở mắt, trôi nổi bồng bềnh ngồi dậy. Một thằng nhóc khoảng hai ba tuổi đang quấn lấy chân anh.

Thằng cu con dang hai tay về phía anh, Trần Dương không tự chủ được khom người xuống, bế nhóc con lên.

Họ đi theo lối rẽ sương mù. Bấy giờ, Trần Dương mới nhận ra xung quanh thật ra không phải sương mù mà là những hồn ma đủ loại màu sắc. Mật độ dày đặc, thế nên nhìn lướt qua cả đám trăng trắng mở ảo đó hệt như sương mù.

Thôn Ngụy im phăng phắc như khu mộ phần. Trần Dương nghe thấy tiếng chó ăng ẳng, thanh âm mới phát ra nơi cuống họng đã ngừng bặt. Tựa như có kẻ đang bóp cổ, vặn gãy đầu nó. Tất cả âm vang bỗng chốc ngừng ngay lại.

Trần Dương bế thằng nhóc trong tay, bước đi giữa con hẻm rất dài nhìn như chật hẹp nhưng lại rộng lớn vô hạn. Những thứ đang nằm bò trước cửa nhà chẳng rõ là bóng ma hay quái thú thượng cổ. Những cơ thể biến mất trong sương mù, thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ có đầu – mà không rõ liệu có phải đầu hay không, chỉ có thể nói nhìn từ mắt người là thế – đang chuyển động.

Dưới tình huống quái lạ này, lẽ ra Trần Dương phải cảm thấy sợ hãi. Ấy vậy mà anh chẳng cảm giác gì, tất cả cứ như mọi chuyện trước mắt này rất đỗi hiển nhiên, là chuyện sẽ xảy ra hằng năm vào thời điểm này.

Cửa quỷ rộng mở, những hồn ma ác quỷ sẽ chạy cả ra.

Thôn Ngụy đã không còn là thôn Ngụy vào ban ngày nữa. Âm khí dày đặc đến mức biến cả thành sương mù ngập trong không khí, mùi của dương thế gần như bị chặn lại hết, không thể ngửi được. Bên trái Trần Dương là con quỷ nam đang kéo lê chân, người ngợm nó nát bấy thành mảnh nhỏ, vừa đi nó vừa làm rơi vãi nội tạng xung quanh. Bị những hồn ma chen chúc bên cạnh giẫm lên đến kêu oai oái, chỉ chốc lát sau, hồn phách nó tiêu tán thành một phần của sương mù gần đó.

Trên đầu Trần Dương là hơn hai mươi con quỷ xếp chồng lên nhau. Chúng nó cứ lao thẳng xuống, rồi tan ra, kêu lít rít rồi cười léo nhéo. Những phần chân tay cụt còn lại, thịt thối máu ôi thi nhau rơi xuống như cơn mưa rào.

Trần Dương muốn tách ra lại bị bầy quỷ xung quanh ngăn lại, anh chỉ đành giương mắt nhìn mấy thứ gớm ghiếc đó bị quẳng trên đầu mình. Anh đưa tay ra định che cho thằng nhóc, ấy nhưng thằng nhóc ta lại vươn bàn tay nhỏ xíu của mình tiếp được một cách chính xác cánh tay rơi xuống từ không trung. Thằng cu cầm lấy cánh tay hơi nặng quá sức mình, chơi một chút thì quẳng đi.

Đứa trẻ càng đáng yêu bao nhiêu, một khi làm như thế sẽ càng đáng sợ bấy nhiêu.

Sương mù ngày càng dày đặc. Trần Dương nghe thấy trong tai anh là vô số tiếng kêu thảm thiết, là khát vọng đối với dương thế, là đớn đau lúc còn sống và khi đã chết đi, là những tiếng rít dồn nén của bầy quỷ dữ.

Hồn ma nhiều đến mức khiến ai cũng phải nghĩ rằng tất cả linh hồn nơi cõi âm đã tụ tập hết lại đây. Hàng ngũ dài dằng dặc, liếc nhìn qua chỉ thấy sương mù không điểm ranh giới, không có đầu và cũng chẳng có đuôi. Trần Dương không biết mình định đi nơi nào, anh cảm giác bản thân mình lẽ ra không nên ở đây.

Dường như có gì đó không đúng lắm.

Trần Dương định bỏ thằng nhóc trong tay xuống, hay là ném quách nó đi. Nhưng thằng cu nhà ta lại dùng đôi tay lạnh buốt của mình bá cổ anh, còn không ngừng cất tiếng gọi, “Ba ơi ba ơi” thật khiến anh chẳng đành lòng nổi. Trần Dương lắc nhẹ đầu. Mà hình như cái này cũng không đúng lắm, anh đâu phải kẻ dễ mềm lòng thế này.

Rốt cuộc là sao lại thế. Trần Dương đi về trước theo những hồn ma. Anh không dám tới gần mép con đường, bởi vừa rồi, một hồn ma đang bò trên đất bị trượt khỏi hàng, và chỉ trong nháy mắt đã bị mấy ‘thứ’ nằm xung quanh nuốt sống.

Một chiếc mồm rộng đầy ứ máu và khí đen bất chợt mở lớn, một luồng khí phun ra hút đám hồn ma vào cái miệng mở toạc kia. Chỉ nghe thấy sau khi gào lên những tiếng thảm thiết sắc nhọn rồi thì hồn ma biến mất chẳng còn thấy bóng. Tiếp đó còn nghe cả tiếng ợ sau khi ăn no.

Đám hồn ma không bị hút vào hỗn loạn cả. Nhưng càng hỗn loạn sẽ càng khiến nhiều hồn ma bị trượt khỏi hàng và bị nuốt hơn.

Trần Dương biết anh không thể bị đẩy đến bên rìa hoặc trượt ra khỏi hàng được, nên anh gắng hết sức giữ vững bước chân. Đám hồn ma ấy đều là đám không chân, xiêu xiêu vẹo vẹo, thật thật giả giả, Trần Dương gắng gượng cũng khó khăn lắm. Không biết đã đi được bao lâu, con đường này cứ như đi mãi không điểm dừng.

Nhưng mà, đây cũng chỉ là một loại ảo giác.

Không lâu sau, Trần Dương cảm giác hàng ngũ đánh một vòng cong. Những cô hồn bị thả ra đang vòng qua thứ gì đó, một phần trong chúng bay vào không trung, một phần bị những con thú thời cổ nuốt, còn phần lớn thì đang bước đi giữa bầu không khí đầy vẻ đe dọa.

Cuối cùng, lũ cô hồn tụ lại đi ra khỏi con hẻm. Xung quanh hoang vắng hệt như đồng không mông quạnh. Đám hồn ma ấy không tiếp tục đội hình trong hẻm nữa, trong khoảnh khắc chúng tản ra, rồi như những loài thú nhỏ kinh hồn bạt vía tản khắp mặt đất, vào không trung và trong lòng đất.

Bế thằng nhóc đang huơ tay múa chân chẳng rõ đang vui sướng vì điều gì, Trần Dương thở phào nhẹ nhõm. Khắp nơi là đám hồn ma du đãng, thỉnh thoảng lại xen vào vài bóng trắng. Trần Dương thấy mấy cái bóng ấy xé nát ruột đâm thủng bụng của hai hồn ma, kéo chúng về phía nào đó.

Đám hồn ma không cam lòng léo nhéo hú lên, chúng vũng vẫy kịch liệt, song không phải là đối thủ của những bóng trắng.

Mới thoát khỏi hang sói, rồi lại vào hang hổ.

Trần Dương Vốn đã nhẹ nhàng thở ra lại khẩn trương lên. Trong màn sương tràn ngập cái buốt giá và sát khí dày đặc. Dựa vào trực giác, Trần Dương đi tới nơi có nhiều hồn ma nhất. Anh rất hiểu nguyên tắc một giọt nước chỉ có thể lẫn vào giữa Trường Giang và Hoàng Hà mới không bị nhìn thấy.

Và rồi, không trung vốn bị sương mù u ám dày đặc che khuất đột nhiên lóe ra ngôi sao mờ ảo. Cách đó không xa truyền đến tiếng dòng nước róc rách chảy.

Tiếng nước chảy lặng lẽ, không âm thanh.

Bình luận

Truyện đang đọc