DỤ TÌNH DẪN ÁI

Trên đỉnh núi quen thuộc, Ngư Nhược Nhi đứng ở một bên, hai tiểu hài nhi trước mắt đã thu hút thần trí hắn, hắn nhìn không chuyển mắt, buồn bực bọn họ sao lại ở đây, song song cũng muốn từ đó tìm ra một tia quen thuộc.

Hai tiểu nam hài, một bé có cái đầu nho nhỏ, thân mặc xiêm y vải thô, tay nhỏ bé cầm bánh trái gặm ăn, cặp mắt to thêm khuôn mặt khả ái, làm hắn nghĩ phá lệ quen mắt, tựa như ở đâu xem qua.

Quái… Hắn sớm quên hết mọi sự, thì là thực xem qua, cũng không thể nghĩ đến mới đúng.

Yên lặng nhìn, đường nhìn nhìn về phía một tiểu nam hài khác, thân hình rõ ràng so với bé con đang gặm cắn kia cao nửa cái đầu, dung nhan như ngọc tuyệt mỹ, bé cũng có cái cảm giác giống như đã từng quen biết kia.

Hắn có điểm khổ não gãi gãi đầu, chuyện gần đây hắn hầu như không còn quên nữa, nếu thật có ấn tượng, nên tại gần nhất phát sinh chuyện mới đúng.

Ngư Nhược Nhi thử chậm rãi hồi tưởng tất cả, hai mắt thuận thế nhìn cảnh tượng chu vi vây quanh, nhìn một hồi, ký ức liền hiện lên trong đầu.

Đây là Vân Tiên sơn hắn đang ở, có lúc tuy rằng hội quên đường, nhưng đại thể tình cảnh hắn vẫn vững vàng nhớ kỹ.

Đột nhiên, hắn nhìn hai nam hài trước mắt, thân thể nhỏ nhỏ gom cùng một chỗ, đứng ở sơn biên nhìn phong cảnh xa xa, thưởng thức.

Thuận theo ánh mắt hai nam hài nhìn lại, phong cảnh này hắn rất quen thuộc, không chút nào nghi hoặc.

Đây là nơi ngắm phong cảnh tốt nhất trên Vân Tiên sơn, có lúc hắn bị muộn, sẽ một mình một người tại đây đờ ra. Xem ra hai tiểu nam hài này thật tinh mắt, chọn được nơi tốt nhất trên núi.

Phía trước là phong cảnh hợp lòng người, bên cạnh là ôn tuyền ấm áp, vô luận là đông là hạ, ôn tuyền kia luôn bảo trì độ ấm cho người tắm rửa.

Suy nghĩ chút, hắn dời đường nhìn, trực giác cúi đầu nhìn quần áo trên người.

Toàn bộ là TSm trắng cùng quần, trên vai mặc áo choàng lông thú xù xù, quái…. y phục này… cũng khiến hắn rất quen thuộc.

Có nhiều cảm giác quen thuộc như thế, nhưng hắn lại một điểm cũng nhớ không ra, chẳng lẽ bệnh quên tái phát?

Để xác nhận, hắn lại một lần nữa tỉ mỉ xem kỹ y phục trên người, một lát, lập tức để ý ra một manh mối. Y phục này không phải của hắn, y phục của hắn chất lượng không tốt như vậy, hơn nữa mỗi chiếc đều có đụn vá.

Mi tâm bất tự giác khóa sâu, Ngư Nhược Nhi lại dùng lực nghĩ, trong trí nhớ không rõ kia, mơ hồ nhớ tới bộ quần áo này tựa hồ là người nào đó tặng đích.

Người nào đó… Người kia là ai?

Đột nhiên, thanh âm đối thoại của hai nam hài câu dẫn lực chú ý của hắn.

Nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn hướng hai thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn.

“A Ly, ngươi biết Đông Phương bá bá cùng cha đang nói cái gì không?” Cha nói hắn còn nhỏ, sẽ không hiểu đại nhân đàm gì đó, kêu hắn cùng A Ly đi ra ngoài chơi.

Namhài được gọi A Ly kia quay đầu nhìn hắn, trên dung nhan mỹ lệ điểm nụ cười nhàn nhạt, vươn tay lau đi vụn bánh bên mép hắn. “Bọn họ chỉ là nói chuyện phiếm, sợ ngươi sẽ dính lấy họ hỏi đông hỏi tây, mới muốn chúng ta đi ra ngoài một chút.”

“Ta mới không hỏi đông hỏi tây! Ta đã bảy tuổi a! Đã lớn lên không ít!”

Lớn lên cùng thích không thích đặt câu hỏi là không có quan hệ.

Y cười không nói, cũng không thẳng thắn nói ra. Y theo cá tính hiếu kỳ kia, trả lời một câu chỉ biết đổi lấy càng nhiều vấn đề, Cho nên… Chính không nói hay nhất.

A Ly…?

Hắn hình như… Gọi qua người nào đó tên này… Cũng giống như vì giải quyết việc gì đó mà ly khai Vân Tiên sơn.

Ly khai? Đúng, hắn hẳn là không ở trên núi mới đúng, y phục này… Chính là người đi cùng mình tặng.

Ngư Nhược Nhi chậm rãi đem từng giọt từng giọt chuyện cấp nối liền, dần dần, hắn nhớ tới chuyện trước khi rời đi, cũng nhớ tới Đông Phương Ly người này.

Đông Phương Ly… A Ly…

Hắn bỗng dưng nhìn về phía nam hài có dung nhan tuyệt mỹ. Đồng dạng khuôn mặt đẹp cùng đường viền tương tự…, nam hài kia sẽ không là Đông Phương Ly?!

Ý niệm đó đột nhên chui vào đầu hắn, tim hắn chấn động mạnh, trợn mắt nhìn nam hài còn đang gặm bánh kia.

Nguyên lai …. Cảm giác quen thuộc kia là đến từ tuổi thơ của mình….

Đông Phương Ly luôn nói mình cùng y từ nhỏ đã thân, xem ra là không lừa mình, cũng rõ ràng tại sao hắn không thấy bài xích.

Chỉ là…. Lúc này hắn nên ở nơi khác chứ không phải là Vân Tiên sơn?

Ngư Nhược Nhi buồn bực gãi đầu, nhớ tới chuyện xảy ra dọc đường đi, càng nhớ tới quan hệ thân mật của mình cùng Đông Phương Ly, hai gò má bất giác ửng hồng.

Tất cả… Nguyên lai đều là mộng…

Hắn mơ thấy chuyện hồi nhỏ, mơ thấy mình cùng Đông Phương Ly ở chung, hắn nghĩ, có lẽ do tầng quan hệ kia mà mình mơ thấy chuyện vốn đã sớm quên.

Có lẽ cũng có thể nói, hắn gián tiếp nhớ tới chuyện đã sớm quên.

Nếu như nói…. Hắn có thể mơ thấy quá khứ của hai người, vậy có đúng hay không có thể mơ thấy phụ thân?

Trực giác, hắn nhìn về hướng sơn trại, muốn xem ngôi nhà trong mộng, muốn nhìn phụ thân.

Ý nghĩ đó vừa nảy sinh quang cảnh xung quanh bỗng mờ nhạt hẳn đi.

Tao (chết tiệt)! Hắn sắp tỉnh sao?

Hoảng hốt quay đầu nhìn hai nam hài, bóng lưng của chúng cũng bắt đầu mờ nhạt, sắc trời cũng biến ám. Trong mơ hắn bắt đầu nhanh hơn cước bộ, mau nhìn đến thân ảnh nam nhân khôi ngô từ trong phòng đi ra, quay đầu nhìn hai bên trái phải như muốn tìm cái gì đó.

Hắn thấy không rõ tướng mạo nam nhân, nhưng hình dáng rất giống Hùng Đại, còn có cái bụng tròn tròn.

Là … phụ thân?

Một cổ toan sáp thẳng nhảy vào viền mắt, hắn nỗ lực nhẫn, cố sức nháy mắt mấy cái, muốn nhìn rõ mặt nam nhân.

Ngay khi hắn nỗ lực tới gần nam nhân thì, trước mắt đột nhiên rơi vào một mảnh hắc ám, cái gì cũng nhìn không thấy.

Ngay trong nháy mắt này, hắn bỗng dưng từ trong mộng kinh tỉnh lại, xoay người ngồi dậy, mắt to liên tục trừng cảnh tượng trong khách phòng.

Sắc trời mờ sáng, hắn tỉnh… Cuối cùng tỉnh…

Hắn có điểm nho nhỏ thất vọng, cùng nho nhỏ khổ sở.

Người đang ôm chặt hắn, cũng vì hắn đột nhiên cử động mà thanh tỉnh. “Xảy ra chuyện gì?” Ngồi dậy, ngữ khí thoáng khàn khàn, cũng mang theo kinh ngạc.

Ngư Nhược Nhi chậm rãi tìm về tư tự chính mình, đường nhìn nhìn về phía y thì, viền mắt tràn đầy nước mắt.

“Ta nhớ ra rồi…”

Dáng dấp bất lực, thực dọa đến Đông Phương Ly, hai tay y mở ra, ôm lấy hắn. “Nhớ tới cái gì?”

“Bảy tuổi chuyện…” Nói dừng một chút, nước mắt thuận thế chảy xuống. “Nhớ được cùng ngươi nói gì … Nhưng lại nhớ không nổi dáng dấp phụ thân…”

Đông Phương Ly tâm lý vui vẻ, có thể nhớ lại chuyện trước đây là dấu hiệu tốt, chỉ là không thể nhớ tới người hắn tối tưởng niệm.

Ôn nhu lấy tay lau đi nước mắt tràn bên má, y trấn an nói: “Đừng nóng lòng, ngươi có thể nhớ tới bảy tuổi chuyện, một ngày nào đó sẽ có thể nhớ tới tướng mạo Ngư bá bá.”

Hắn khụt khịt, nức nở nói: “Ta hảo nhớ cha…”

“Ta biết.”

“Ta thực sự có thể nhớ tới dáng dấp cha?”

“Có thể.” Ngữ khí y kiên định.

Chỉ là buồn bực hắn sao đột nhiên nhớ tới chuyện trước đây, trước đây chưa bao giờ có kinh nghiệm qua, gần nhất lại liên tiếp phát sinh.

Nghiêm ngặt mà nói, là hai lần, lần đầu tiên là hắn đau đầu đêm đó, mỗi lần sau khi đau đầu sẽ quên chuyện, nhưng hắn lại vững vàng nhớ kỹ, tiếp theo chính lad lúc này đây.

Hai lần đó, đều là nghĩ lấy thân dụ dỗ, không nghĩ tới gián tiếp dẫn hắn ký ức.

Đông Phương Ly dưới đáy lòng âm thầm nghĩ, tính toán, tính toán, phương pháp đó nếu có dùng, muốn y dùng thêm vài lần đều không là vấn đề, chỉ cần hắn có thể nhớ tới chuyện trước đây, nhớ tới những gì từng có giữa hai người là được.

Đợi tâm tình hơi bình tĩnh sau, Ngư Nhược Nhi đưa tay lau nước mắt, đẩy y. “Ta đói bụng…”

Đông Phương Ly giật mình hoàn hồn, lập tức cười nói: “Hảo, chúng ta đi dưới lầu dùng bữa.”

Xoay người muốn lấy ra quần áo, đột nhiên, cửa phòng đóng chặt bị người mạnh đẩy ra.

“Minh chủ, đại vương, không xong!” Hùng Đại kinh hãi chạy vào phòng. “Hùng ngũ không tháy! Ta vừa tỉnh lại đã không nhìn thấy hắn!” Đôi mắt kinh hoàng thẳng nhìn về người trên giường, vừa nhìn, nhất thời choáng váng, cũng trở nên kinh ngốc.

Hai người sao… Toàn thân trơn tuột ngồi ở trên giường?

Bình luận

Truyện đang đọc