Đưa cho nhân vật chính vòng hào quang – Lâu Bất Nguy
~Editor: Bê
~Beta: Bê
Chương 29: Xuyên qua cổ đại
Bạch Hi Vũ chả cần nghĩ cũng biết, cả cái triều đại này cô gái duy nhất dám ngông cuồng một mình đến trước cửa cung đánh trống, lại còn vì Trịnh Dục Lâm mà kêu oan, ngoại trừ Thượng Quan Tử Luyến, chắc sẽ chả có con ma thứ hai nào.
Đối với cái thể loại nữ chính có sở thích biến thái muốn tìm đường chết này, Bạch Hi Vũ chỉ biết tỏ ra vạn phần bất đắc dĩ, nhưng thời điểm mấu chốt thì vẫn phải đưa vòng hào quang cho ả.
Mạnh Tĩnh cúi đầu, nhíu mày. Y vẫn theo thói quen cũ mỗi khi suy nghĩ mà gõ nhịp ngón trỏ lên bàn, sau đó cười lạnh một tiếng, nói: "Đòi lại công bằng cho Nam Bình Vương Thế tử? Nàng đúng là đã tự đề cao mình quá rồi."
Sau khi nghe được những lời này từ Mạnh Tĩnh, Bạch Hi Vũ lập tức hiểu Mạnh Tĩnh cũng biết được cô gái trẻ kia là ai. Chỉ là, hắn không biết Mạnh Tĩnh rốt cuộc định làm gì với Thượng Quan Tử Luyến, cũng không biết hắn nên xử lý chuyện này như thế nào.
Mấy cái thể loại nam chính bây giờ a, còn có thể hảo hảo đi theo đúng nội dung vở kịch chắc đã bị tuyệt chủng hết rồi.
Nhưng Bạch Hi Vũ chưa bao giờ thấy trường hợp nào lại bê bết như Mạnh Tĩnh.
Thế nên bây giờ hắn vừa nghe sắp có tình huống nam nữ chính chạm mặt nhau là tâm hắn lại kích động.
Bạch Hi Vũ đang suy nghĩ xem xíu nữa lúc cùng Mạnh Tĩnh ra ngoài thì làm thế nào hắn có thể bảo vệ Thượng Quan Tử Luyến đầu xuôi đuôi lọt, bên cạnh Mạnh Tĩnh chợt nói: "Tiểu Vũ Tử, ngươi đi ra trước xem tình hình cho trẫm đi, lát nữa rồi trẫm sẽ ra theo."
Bạch Hi Vũ tất nhiên là vội vã chạy ra rồi! Ra sớm trước Mạnh Tĩnh một lúc hắn càng có khả năng bảo vệ sinh mạng của nữ chính.
Mẹ kiếp, Mạnh Tĩnh bây giờ cùng với mấy đại Boss nhân vật phản diện chả khác gì nhau cả!
Bạch Hi Vũ chưa kịp chuồn ra ngoài, đã nghe thấy Mạnh Tĩnh phân phó: "Mang theo nhiều người một chút, đừng để bị khi dễ."
"Tạ ơn Bệ hạ."
Mạnh Tĩnh nhìn hình bóng Bạch Hi Vũ ngày càng xa dần, nở nụ cười.
...............................
Bạch Hi Vũ gọi hai tiểu thái giám cùng đi theo hắn ra ngoài. Vừa ra khỏi cung đã thấy cửa cung phía tây có một đống quan lại lũ lượt vây thành một vòng tròn, nam có nữ có, già có trẻ có, họ đều đang chỉ chỉ chỏ chỏ vào người đang bị vây quanh.
Bạch Hi Vũ cùng hai tiểu thái giám chen qua tầng tầng lớp lớp quan lại, cuối cùng coi như cũng thấy được người bên trong.
Người đang cầm dùi trống trong tay, đứng trước minh oan trống quả nhiên là Thượng Quan Tử Luyến, có đều nàng không hề đến một mình, phía sau còn kéo theo ba nam tử trẻ tuổi. Một là Mộ Chi Dương mà Bạch Hi Vũ đã gặp qua, hai vị kia thì dựa theo tướng mạo Bạch Hi Vũ cũng có thể đại khái đoán ra được thân phận. (Bê: Đm cưng là kỹ nữ thiên hạ hay sao mà rắc thính được lắm trai thế :<)
Mộ Chi Dương vẫn như cũ ôm một cái đàn cổ, mặt lạnh tanh đứng phía sau Thượng Quan Tử Luyến.
Bên phải Thượng Quan Tử Luyến là một vị bạch y công tử, đây chắc chắn không phải nghi ngờ chính là tuyệt cốc thần y Tả Liêm. Tả Liêm cũng Mộ Chi Dương đều giữ khuôn mặt lạnh lùng, tướng mạo so với Mộ Chi Dương còn cường tráng hơn rất nhiều. Hắn cũng là mỹ nam tử hiếm thấy, bên hông của hắn có thắt một bao vải màu trắng, bên trong luôn luôn chính là 13 châm thần quỷ khét tiếng giang hồ,
Mà vị công tử đứng bên trái của Thượng Quan Tử Luyến lại vận một bộ hồng y rực lửa, bên hông quấn một cái roi dài, phía sau lại mang theo một cây trường kiếm, nói chung nhìn thế nào trông cũng đầy sát khí. Tướng mạo hắn mang theo một chút vẻ tha hương, môi luôn nở nụ cười, đôi mắt linh hoạt, lệ khí bức người*, vị này chính là người có ảnh hưởng rất lớn đến giới giang hồ trong vở kịch, luôn thích dùng nụ cười tà mị để uy hiếp đối phương – Ma giáo giáo chủ Lãnh Tư Tà!
*lệ khí bức người: tàn độc đến mức làm người ta sợ hãi.
Bạch Hi Vũ còn tưởng rằng nữ chính thật sự dám một mình đến đây, bây giờ lại thấy trái phải nàng đều vây quanh bởi mỹ nam, trong phút chốc lại thấy hơi thất vọng.
Bạch Hi Vũ chớp chớp mắt, cùng hai tiểu đệ phía sau đi lên, chắp tay hỏi: "Thượng Quan tiểu thư ở đây là đang muốn làm cái gì?"
"Là ngươi à?" Thượng Quan Tử Luyến nhìn thấy Bạch Hi Vũ thì hơi sửng sốt, nhưng sau đó cả khuôn mặt lại trở lại như cũ, giễu cợt nói: "Hừ, chủ nhân của nhà ngươi đâu rồi? Sao còn chưa xuất hiện?"
Bạch Hi Vũ dường như không hề nghe thấy sự giễu cợt trong giọng nói của Thượng Quan Tử Luyến, trả lời: "Chủ nhân đang có việc phải xử lý, tạm thời không tiện đi ra."
Thượng Quan Tử Luyến hất cằm lên, tiếp tục nói: "Thế cơ à? Là hắn nhát gan nên không dám ra chứ gì? Hoàng Thượng che chở hắn thì có làm sao nào, ngài cũng đâu thể cãi lại vương pháp*."
*vương pháp: luật pháp của một vương quốc.
Nàng vừa mới nói xong, dân chúng xung quanh ồ ạt khen nức nở.
Bạch Hi Vũ cũng chả muốn cùng Thượng Quan Tử Luyến tranh luận, chỉ đáp: "Chuyện của chủ nhân Thượng Quan tiểu thư cũng không cần hỏi."
Nhưng mà hắn vừa dứt lời, một thanh trường kiếm liền kề lên cổ hắn, chủ nhân thanh kiếm lạnh lùng nói: "Ai cho phép ngươi nói chuyện với Tử Luyến như vậy?"
Bạch Hi Vũ bị Lãnh Tư Tà dọa cho hết hồn, lưỡi kiếm lạnh lẽo dán chặt lên da thịt hắn, chỉ cần một chút nữa thôi là hắn đi đời nhà ma. Bạch Hi Vũ gương mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
ĐCMM! Mẹ nó chơi kiếm ghê thật!
Trong lòng hắn kỳ thực cũng không phản đối hành động của Lãnh Tư Tà, trên mặt thì vẫn như cũ làm bộ vì mạng sống mà lấy lòng hỏi: "Vị công tử này là?"
Lãnh Tư Tà cũng chả thèm ném cho hắn chút thiện cảm nào, cười lạnh nói: "Tên của bản tọa còn chưa tới phiên một tên cẩu hoạn quan như ngươi biết."
Thượng Quan Tử Luyến ở bên cạnh lại càng được nước lộ ra vẻ mặt khinh thường. (Bê: Nữ chính sao bây giờ mất giá thế :<)
Lãnh Tư Tà không thèm phản ứng hắn, Bạch Hi Vũ liên tự nhủ: "Tục truyền trong chốn giang hồ có một Âm Minh giáo, ta nghe nói là ở Tây vực. Giáo Chủ quanh năm mặc một bộ hồng y, chuyên dùng roi dài, ta liền nghĩ đến công tử đây chính là Âm Minh Giáo Chủ Lãnh Tư Tà. Tạp gia ở trong hoàng cung cũng đã nghe qua đại danh của Lãnh công tử, thường nghe người ta nói Lãnh công tử ba năm về trước ngày 18 tháng 10 đã chọn Cảnh Dương trại...."
Dân chúng xung quanh vừa nghe Lãnh Tư Tà là Giáo Chủ Ma Giáo, đồng loạt lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, lập tức lùi về phía sau một bước.
Lãnh Tư Tà gầm nhẹ: "Câm miệng!"
Bạch Hi Vũ trong nháy mắt im thin thít.
Mà hai tiểu thái giám cùng đi theo Bạch Hi Vũ đứng bên cạnh, cứ ngây ngây ngốc ngốc chả biết làm gì.
Lãnh Tư Tà sau đó liền quay xuống nói chuyện với Thượng Quan Tử Luyến, mà kiếm của hắn thì từ đầu đến cuối vẫn đặt ở trên cổ Bạch Hi Vũ.
Đối với thể loại không ra tay mà cũng không buông tay này, Bạch Hi Vũ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nhưng vẫn không có cách nào, chỉ có thể nơm nớp lo sợ đứng một chỗ nghe quần chúng ra sức chửi Vũ công công.
Tui tức rồi nha, còn tiếp tục tươi cười thế bất nào được.
Giữa lúc mấy người đang nhiệt liệt thảo luận, chỉ nghe keng một tiếng, trường kiếm của Lãnh Tư Tà trên cổ hắn bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất.
Bạch Hi Vũ vừa ngẩng mặt lên đã nhìn thấy Mạnh Tĩnh trên người vận một bộ trang phục màu đen bình thường đứng trước đám người, hắn cũng chả quản quần chúng nghĩ thế nào, vội vàng xách mông vui vẻ chạy về phía sau Mạnh Tĩnh. (Bê: Sao thấy giống con chó con quá vậy....)
Thấy hắn chạy tới, Mạnh Tĩnh gương mặt lạnh lùng đánh giá hắn tổng thể một lượt, thấy hắn không bị thương gì, lúc này mới yên lòng. Y nhìn sang hai tiểu thái giám lúc này chân đã run lên cầm cập, hỏi: "Ngươi dẫn theo hai người này đến đây à?"
"Nô tài..." Bạch Hi Vũ cũng chả biết nói sao cho tốt.
Mạnh Tĩnh cũng không hỏi tiếp.
Bên kia Thượng Quan Tử Luyến thấy Mạnh Tĩnh xuất hiện, trên mặt càng lộ ra vẻ căm ghét, nói: "Vũ công công vẫn còn thảnh thơi nhỉ. Ngay cả trống minh oan cũng đã đánh rồi, ngài đến bây giờ mới chịu đi ra."
Mạnh Tĩnh không thèm để ý đến Thượng Quan Tử Luyến, y nhẹ nhàng phất tay, trong nháy mắt bốn phía liền có mấy chục thị vệ xuất hiện, y phân phó nói: "Giải tán dân chúng khỏi chỗ này đi."
Bọn thị vệ lập tức chấp hành mệnh lệnh của Mạnh Tĩnh, cầm giáo gươm trong tay không quản sự oán giận của quần chúng nhân dân, trực tiếp dẫn bọn họ đi.
Thượng Quan Tử Luyến lại càng cảm thấy không hợp mắt, giễu cợt nói: "Vũ công công đúng là quyền cao thật! Cũng không biết là, hoàng thượng mà biết được ngươi đối xử như vậy với con dân của ngài, sẽ dẫn đến hậu quả gì đây?" (Bê: Đm tôi nhịn đủ rồi! Cái thứ đầu óc bò mà cứ tỏ ra nguy hiểm. Nữ chính kiểu này có chó nó mê!)
Mạnh Tĩnh như cũ vẫn là triệt để không thèm liếc mắt tới Thượng Quan Tử Luyến, mấy nam nhân phía sau nàng vì nàng mà cảm thấy không cam lòng, đều trợn trừng mắt nhìn Mạnh Tĩnh. Lãnh Tư Tà là liều lĩnh nhất, lấy ra roi ở bên hồng, chĩa thẳng vào mặt Mạnh Tĩnh nói: "Thượng Quan Tử Luyến đang nói chuyện với ngươi đấy!"
Mộ Chi Dương cùng Tả Liêm đứng ở hai bên bảo hộ cho Thượng Quan Tử Luyến, ngân châm trong tay Tả Liêm lóe sáng dưới ánh mặt trời, tình thế tựa hồ chỉ cần động một cái liền bùng nổ, thế mà Mạnh Tĩnh vẫn giữ bộ dáng thanh thản nhẹ nhàng như mây.
Đúng lúc đó, bọn thị vệ sau khi đem dân chúng trục xuất xong, tên đầu lĩnh mang theo mấy chúc người quay về đều đồng loạt quỳ một chân xuống đất, hướng về phía Mạnh Tĩnh hành lễ: "Thiên Dực phủ thị vệ Trường Lý Kiệt khấu kiến Ngô Hoàng, Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế ——"
~ Bê: Rồi giờ mấy người sáng mắt ra chưa? Ở đó mà Vũ công công!! À mà chưa có xôi ahjhj mị lại nhớ nhầm rồi. Chắc sắp có đó :)))
P/s: Mấy chap nữa đến tối về đăng nhé