ĐƯA CHO NHÂN VẬT CHÍNH VÒNG HÀO QUANG

~Editor: ASS


~Beta: Bánh Bều


Chương 6: Vợ yêu của tổng tài bá đạo chạy trốn


"Nếu như còn gặp mặt


Sau ly biệt nhiều năm


Trong lặng im, nước mắt


Sẽ gặp lại cùng em."


Hiện tại, hai mắt Tần Tắc Dung gắt gao nhìn chăm chú người thanh niên ngồi xe lăn ở trước mặt, hắn mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, gió đêm thổi làm tóc hắn bay bay. Vội vàng đẩy bánh xe lăn, ánh mắt vẫn bình thản như trước, khi nhìn Tần Tắc Dung đều hơi cúi đầu, không nói gì.


Bùi Tinh Tinh đứng bên cạnh mở miệng giải thích nói: "Đây chính là người đã cứu em mà em nói với anh, thầy Bạch." Vẻ mặt của cô có chút khẩn trương, không biết Tần Tắc Dung có thái độ gì với Bạch Hi Vũ hay không.


Tần Tắc Dung đi đến trước mặt Bạch Hi Vũ cúi đầu, trong mắt tràn ngập thành ý, y nói: "Xin chào thầy Bạch, tôi là Tần Tắc Dung, cảm ơn anh..."


Bạch Hi Vũ ngẩng đầu nhìn y, nội tâm hắn có vài phần kinh ngạc, thật sự không hiểu được Tần Tắc Dung hiện tại muốn làm gì, y cố ý làm như không quen biết hắn. Bạch Hi Vũ nhanh chóng phân tích tình hình, cuối cùng hắn kết luận, vị Tần tiên sinh này có thể không muốn đem lịch sử đen tối của mình nói cho bạn gái biết.


Dù sao nếu đổi lại là hắn, hắn sẽ không nguyện ý thừa nhận mình thích loại đàn ông giả trang thành nữ.


Trên mặt Bạch Hi Vũ không hề có một chút biểu cảm bất thường nào, không đợi Tần Tắc Dung nói xong liền vội vàng cắt ngang: "Thật xin lỗi Tần tiên sinh, tôi hiện tại không có thời gian, bên kia đám học sinh của tôi đang đợi, tôi phải tranh thủ thời gian đi đây."


Tần Tắc Dung tránh chỗ cho hắn đi qua, lúc này Bùi Tinh Tinh đi tới, giận dữ nắm tay y hỏi: "Anh vừa rồi là muốn làm gì thầy Bạch?" (Bê: Ta không hiểu sao mọi người cứ nghĩ xấu cho nam chính vậy huhu.... Chắc do ăn ở :))))


Y quay đầu nhìn về phía cô, sắc mặt không thay đổi, lạnh lùng đáp: "Bùi tiểu thư, tôi đã nói với cô rồi, chỉ là hiểu lầm thôi."


Bùi Tinh Tinh hừ một tiếng, cố ý gằn từng chữ: "Tôi cũng cảm thấy chúng ta làm gì có thời gian mà hiểu lầm này nọ, Tần – tiên – sinh."


Bạch Hi Vũ ngẩng đầu nhìn Bùi Tinh Tình, rồi lại nhìn Tần Tắc Dung, CMN hai người này đều là một đám người thích cản đường! Làm ơn đừng có giận dỗi nhau trước mặt tôi! Muốn kiếm chỗ ân ái với nhau thì đi chỗ khác, cẩu độc thân như tôi cũng là động vật, phải biết thương yêu động vật, hiểu chưa??? (Bê: Ô hay nhiệm vụ của cưng đến đây là làm gì vậy?? :))))


"Xin phép hai người..."


Tần Tắc Dung đương nhiên nghe rõ thanh âm của người kia, y nghiêng người bước qua một bên, còn nói: "Để tôi đẩy thầy đi, thầy Bạch."


"Không cần đâu, cảm ơn." Bạch Hi Vũ liền từ chối, nếu như tên Tần Tắc Dung này đã muốn cùng mình không còn quan hệ gì, sao có thể tình nguyện giúp hắn được, chẳng qua chỉ là một câu khách sáo với nhau mà thôi.


Coi như nhiệm vụ của hắn đã xong rồi, về phần cái gì mà dùng im lặng, dùng nước mắt, đều là tự mình tưởng tượng ra mà thôi.


Bạch Hi Vũ đẩy xe lăn đi theo đứa nhỏ đến con đường nhỏ phía tây, Tần Tắc Dung ở phía sau nhìn theo bóng lưng của thầy Bạch cùng với ánh trời chiều, trong nháy mắt có một tia đau lòng, cô độc xuất hiện. Y cảm giác người này không nên làm như vậy, cho đến cùng là bộ dáng gì đi chăng nữa, cũng đều mập mờ không nói rõ ràng... (Bều: Chết mịa rồi, yêu cmnr, giờ sao =))) (Bê: Triển thôi chứ biết nàm thao :)))


Y nhịn không được muốn đuổi theo Bạch Hi Vũ, nhưng lại bị Bùi Tinh Tinh giữ tay lại. Cô cao giọng chất vấn y: "Anh muốn làm gì anh ấy?"


Tần Tắc Dung y không nói được lời nào, thậm chí còn không quay đầu nhìn Bùi Tinh Tinh một cái, ánh mắt từ đầu đến cuối đều gắt gao nhìn về bóng dáng Bạch Hi Vũ dần dần biến mắt nơi cuối con đường.


Thấy Tần Tắc Dung không để ý đến mình, Bùi Tinh Tinh kéo y mặt đối mặt giận dữ nói: "Tần Tắc Dung tôi nói cho anh biết, tôi có thể theo anh trở về, nhưng anh tuyệt đối đừng động đến thầy Bạch."


"Cậu ta là gì của cô?" Tần Tắc Dung nhíu mày, sau đó lại hỏi một câu: "Này Bùi tiểu thư, cô nói theo tôi trở về là ý gì?"


"Ha ha." Bùi Tinh Tinh cười lạnh một tiếng trả lời: "Không phải anh gọi người đến rước tôi về sao? Sao bây giờ lại không chịu thừa nhận?"


Tần Tắc Dung bảo trì nụ cười cứng nhắc của mình: "Bùi tiểu thư, tôi phi thường cảm tạ cô ba năm trước đã cứu mạng tôi, khoảng thời gian tôi mất trí nhớ quả thật đã phiền đến Bùi tiểu thư cô rồi. Tôi vô cùng hy vọng có thể báo đáp tiểu thư cái gì, chỉ có vậy thôi. Nếu trước kia có làm cho cô hiểu lầm chuyện gì thì cho tôi xin lỗi, từ này về sau sẽ không có chuyện như thế xảy ra nữa."


Y dừng một chút, không đợi Bùi Tinh Tinh đáp trả liền hỏi lại chuyện khi nãy: "Vậy, Bùi tiểu thư cô có thể trả lời câu hỏi của tôi không, thầy Bạch là gì của cô?"


Bùi Tinh Tinh hừ một tiếng, trong mắt đầy sự nghi hoặc: "Tần Tắc Dung anh có biết hay không, bộ dáng hiện tại của anh chính là đang hỏi vợ của mình đi đâu làm gì! Còn lời giải thích của anh, nửa chữ tôi cũng không tin!" (Bê: Khụ, quan trọng ai là "vợ" ở đây a Bùi tiểu thư :))))


Không phải đã nói rõ ràng rồi hay sao, ba năm trước đây y bị người ta đuổi cùng giết tận, phần đầu bị thương nặng đến mất trí, chính là vị Bùi tiểu thư này cứu y, cũng chăm sóc y một thời gian.


Sau khi khôi phục lại trí nhớ, quay trở lại Tần gia liền muốn báo đáp cho cô gái này. Y cấp cho cô một căn nhà trên con phố trung tâm đắt đỏ, lại còn bố trí công việc nhàn hạ cho cô. Nhưng vị tiểu thư này luôn tỏ ra không cần, thậm chí còn bỏ chạy đến nơi y tìm không thấy.


Vẻ mặt y đầy mông lung, tất cả những việc này chỉ là muốn báo đáp ân tình mà thôi, cô ta muốn nhận hay không thì tùy, nhưng thỉnh thoảng y cũng sẽ phái người thăm dò đời sống của cô.


Nhưng với tình thế trước mắt.... Tần Tắc Dung cảm thấy việc mình làm đều là uổng công vô ích.


CMN thật phiền phức! (Bều: đúng, very phiền phức!)


...................


Bạch Hi Vũ không rõ sau khi mình rời đi thì hai người kia như thế nào, dù sao cũng không liên quan đến hắn. Muốn đem vòng hào quang tặng quách đi cho xong, nhưng chỉ còn có một cái, hơn nữa phải đợi đến lúc nam chính nữ chính phát sinh ra chuyện mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.


Hắn uể oải xoay đầu một cái, cảm thấy việc rảnh rỗi ngứa miệng chửi rủa nhân vật chính của hắn hình như có chút không khéo léo, về sau phải hạn chế.


Không đợi hắn hoàn hồn trở lại, đứa nhỏ kia đã chạy đến đầu cầu, cùng với đám nhóc học trò quay đầu lại gọi: "Thầy ơi! Thầy ơi!"


Nhắm mắt an tĩnh một chút.


Bạch Hi Vũ trầm ổn cất tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy mấy đứa?"


Thanh âm không lớn, nhưng thập phần uy nghiêm.


Bọn nhỏ vừa nãy í ới gọi thầy ơi thầy ơi, nay đã im lặng cúi đầu.


Hiện tại sắc trời đã tối dần, hoàng hôn sắp tắt, có gió chiều thổi nhè nhẹ, tiếng lá cây dưới chân xào xạc, đường đi trên núi không hề dễ đi chút nào, Bạch Hi Vũ cũng không dám để đám nhỏ tiếp tục ở đây. Hắn bây giờ mỗi ngày đều chỉ có thể ngồi xe lăn đi lại, cũng không có cách nào dẫn mấy đứa nhỏ về nhà, cuối cùng chỉ có thể phất tay: "Thôi trời sắp tối rồi, mấy đứa mau đi về nhà đi, ngày mai rồi đến tìm thầy."


"Vâng ạ!" Cả bọn đồng thành đáp.


Bạch Hi Vũ cong cong khóe miệng nở nụ cười, mấy đứa nhỏ này thật dễ thương.


"Đi về nhà hết đi."


Hắn nhìn theo đám trẻ lần lượt xuống núi, chỉ có đứa cầm đầu cả đám chạy đến trước mặt Bạch Hi Vũ nói: "Thầy ơi, để em đưa thầy về."


Bạch Hi Vũ lắc đầu từ chối: "Không cần đầu, em mau về nhà đi! Để đến lúc trời sập tối, bố mẹ lại cuống cuồng đi tìm."


Đứa nhỏ vẫn kiên trì: "Nhưng một mình thầy trở về thì không tiện lắm, thôi để em giúp thầy."


"Nghe lời, mau về nhà đi."


"Thầy ơi ——" Nhóc con vẫn mãi kì kèo, đột nhiên có một giọng nam trầm thấp cắt ngang.


"Để tôi đưa thầy Bạch của em về cho."


Nghe thấy giọng nói của đàn ông, Bạch Hi Vũ quay đầu thầy Tần Tắc Dung đang ở phía sau hắn, ánh trời chiều nhuộm xuống cái áo khoác trắng của y. Tần Tắc Dung đưa tay đẩy chiếc xe lăn của hắn từ từ lăn bánh, vừa đi, y vừa cúi đầu nhìn xuống Bạch Hi Vũ mỉm cười.


Nhất thời Bạch Hi Vũ có chút ngẩn ngơ.

Bình luận

Truyện đang đọc